Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2249 chữ

Chở Thẩm Duệ đến nhà trẻ, lại đưa Giang Tử Khê đến công ty, Thẩm Tiêu cũng không lái xe đến thẳng công ty bảo vệ của mình, anh đánh tay lái, tìm được khu nhà mẹ Giang Tử Khê sống dựa theo ký ức.

Khu nhà này đã lâu đời, là khu nhà công nhân viên của nhà máy sợi hoá học Vân Hải, phần lớn hộ gia đình sống trong này đều là đồng nghiệp cũ của cùng một nhà máy, rất quen thuộc lẫn nhau, bố dượng Lâm Đại Hải của Giang Tử Khê trước khi về hưu cũng thuộc nhà máy sợi hoá học Vân Hải, Thẩm Tiêu không cần tốn nhiều sức lực đã hỏi được một bà lão Lâm Đại Hải ở tầng, hộ nào.

Anh tìm được toà đơn nguyên dựa theo tin tức bà lão cho rồi đi vào.

Tuổi của khu nhà này không ngắn, hơn nữa mấy năm gần đây hiệu ích của nhà máy sợi hoá học Vân Hải cũng càng ngày càng tệ, hiển nhiên sẽ không có tài chính dư để sửa chữa khu nhà, thế nên nhà trong khu này thoạt nhìn khá cũ nát.

Lớp sơn trắng trên tường trong toà nhà đã bong tróc do lâu ngày không được sơn lại, ở trên loáng thoáng thấy được dấu vết do mấy đứa trẻ dùng bút chì màu vẽ lên.

Tuy là ban ngày, nhưng ánh sáng trong toà nhà lại rất tối, đèn điều khiển bằng âm thanh ở mỗi tầng cũng không biết đã hỏng từ khi nào, nhưng may là cũng không ảnh hưởng gì tới Thẩm Tiêu.

Thẩm Tiêu đi tới tầng 4, hộ nhà phía tây lắp cửa chống trộm kiểu cũ, có hai lớp, lớp bên trong là bằng gỗ, lớp ở ngoài là lưới sắt. Lúc Thẩm Tiêu đi lên, phát hiện chủ hộ này chỉ đóng cửa chống trộm, ánh đèn trong nhà xuyên qua cửa chống trộm soi sáng hành lang tối om.

Ngoài ánh đèn thì còn truyền ra một giọng nam say khướt, giọng người nọ cũng không lớn, nhưng câu từ lại rất khó nghe, tiếng chửi bới, cùng lúc đó còn kèm theo tiếng ném đồ.

Nếu trước đó anh vẫn không chắc chắn lắm, vậy sau khi nghe được âm thanh này, Thẩm Tiêu đã chắc chắn 100%, đây là nhà Lâm Đại Hải anh muốn tìm.

Thẩm Tiêu không do dụ nữa, đưa tay gõ cửa, ngón tay gõ lên lớp sắt của cửa chống trộm, vang lên tiếng không nặng không nhẹ, không lâu sau, một chuỗi tiếng bước chân từ xa tới gần, Thẩm Tiêu nhìn qua ô lưới của cửa chống trộm thì thấy người ra mở cửa không phải ai khác, chính là mẹ của Giang Tử Khê.

Lúc bà Giang nhìn thấy Thẩm Tiêu hiển nhiên cũng có chút bất ngờ, bà há miệng, hỏi: “Tiểu Thẩm, sao con lại tới đây?”

Không đợi Thẩm Tiêu trả lời, trong cửa lại vang lên một tràng chửi bậy, cùng với đó còn có vật nặng rơi xuống đất phát ra tiếng nặn nề, sau đó tiếng chửi bậy tạm dừng một lát, rồi lại bắt đầu la hét dữ dội hơn.

Biểu cảm trên mặt bà Giang khi nghe thấy tiếng này có chút lúng túng, bà cũng không rảnh lo mở cửa cho Thẩm Tiêu nữa, mà xoay người định vào trong nhà, chẳng qua chưa đi được hai bước đã bị Thẩm Tiêu gọi lại.

“Có thể là bị ngã, mẹ mở cửa cho con đã, con và mẹ cùng dìu ông ấy.” Thẩm Tiêu bình tĩnh gọi bà Giang lại.

Bà Giang dừng chân lại, luống cuống gật đầu, mở cửa chống trộm đã khoá trái ra, sau khi Thẩm Tiêu vô nhà thì đi theo bà Giang vào trong.

Hai người vừa mới đi đến cửa phòng ngủ, đã thấy không biết từ lúc nào Lâm Đại Hải đã ngã từ trên giường xuống, cả người tính luôn chăn cùng rớt xuống đất, dáng vẻ có hơi buồn cười, nhưng Thẩm Tiêu lại cười không nổi, mùi rượu nồng nặc trong phòng hoà với một mùi thúi không tên, tạo thành thứ mùi khó ngửi hăng đến mức khiến người khác phải nhíu mày.

Người ngã xuống đất kia cũng không yên phận, chẳng những giãy giụa muốn bò dậy, mà miệng mồm còn ghê tởm muốn chết, nhất là sau khi thấy bà Giang đi vào, lời tục tĩu càng tăng gấp đôi, khiến Thẩm Tiêu không khỏi nhíu mày.

Kìm lại dục vọng muốn trừng trị Lâm Đại Hải, Thẩm Tiêu xách cả người cùng chăn lên trước khi bà Giang định nâng ông ta dậy, tạng người của Lâm Đại Hải thật ra không nhỏ, nhưng ở trong tay anh lại giống như gà con, bị kéo lên dễ như ăn cháo.

Sau khi Lâm Đại Hải đứng dậy, say khướt nhìn Thẩm Tiêu đang kéo ông, cũng không biết có phải uống nhiều quá rồi không, đã tới mức không biết ai ra ai, vậy mà Lâm Đại Hải lại giơ tay định tát Thẩm Tiêu một cái.

Thẩm Tiêu thậm chí không hề né, anh chỉ khẽ buông bàn tay đang kéo ông ra, Lâm Đại Hải không có người đỡ cứ như diều bị đứt dây, lại ngã sấp xuống đất lần nữa, may là trên người ông quấn chăn, nếu không bị ngã như vậy, nhất định sẽ chảy máu.

Nhưng tuy là vậy, cú ngã này lại mơ hồ, vốn đầu óc Lâm Đại Hải đã không tỉnh táo giờ bị ngã lại càng hồ đồ, ông ta la hét muốn bò dậy, trong miệng gọi tên của bà Giang, câu từ nói ra lại ghê tởm không nghe nổi.

Bà Giang lại như không nghe thấy, bà vừa khom lưng đỡ Lâm Đại Hải, vừa sốt ruột nói với Thẩm Tiêu: “Tiểu Thẩm, mới nãy sao con lại buông tay, may là có chăn, chứ nếu không ba con nhất định sẽ ngã rất đau, con đứa nhỏ này thật là……”

“Mới nãy ông ấy muốn đánh con.” Thẩm Tiêu nói bằng giọng bình tĩnh, khiến người khác không nghe ra được cảm xúc gì.

Nghe anh nói vậy, bà Giang tạm dừng động tác, bà cũng không ngẩng đầu nhìn Thẩm Tiêu, mà nhìn chằm chằm Lâm Đại Hải đang say khướt mềm oặt ra như không có xương cốt, bà nói: “Ba con ổng uống say, sức không có mấy, con đừng giận.”

“……” Thẩm Tiêu nhìn bà Giang, kéo Lâm Đại Hải lên giường, anh không nói lời nào đi ra khỏi phòng.

Thẩm Tiêu đợi một lúc lâu ở phòng khách, khoảng hơn nửa tiếng sau, cuối cùng bà Giang cũng bố trí Lâm Đại Hải ổn thoả, đi ra khỏi phòng ngủ.

Bà nhìn Thẩm Tiêu ngồi trên sô pha không nói gì, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, hỏi: “Tiểu Thẩm, sao hôm nay con lại tới đây, có phải Tiểu Khê xảy ra chuyện gì không?”

Thẩm Tiêu vẫn luôn cúi đầu không lên tiếng lúc này mới ngẩng đầu, anh nhìn bà Giang, chậm rãi lắc đầu: “Không có, cô ấy vẫn tốt,”

Nghe được con gái không có chuyện gì, bà Giang thở phào nhẹ nhõm, nụ cười trên mặt cũng chân thật hơn vài phần, tiếp tục hỏi: “Vậy hôm nay con tới là vì……?”

“Con tới vì Lâm Húc Hải.” Thẩm Tiêu thản nhiên nói, từ đầu đến cuối ánh mắt của anh không hề rời khỏi người bà Giang, hiển nhiên thấy được sự lo lắng thoáng qua trong mắt bà khi anh nhắc tới Lâm Húc Hải.

Bà Giang xấu hổ xoa hai tay: “Tiểu Hải sao, hôm nay thằng bé đã ra ngoài từ sớm, con tìm nó là vì chuyện của Thư Thư nhỉ.”

Thẩm Tiêu chẳng ừ hử gì cả, không thừa nhận cũng không không phủ nhận, chỉ yên lặng nhìn bà Giang.

Bà Giang bị Thẩm Tiêu nhìn chăm chú theo bản năng lại xoa tay, che giấu sự lo lắng trong lòng, sau một lúc im lặng, bà mới mở miệng nói: “Con đừng nghe Thư Thư nói bậy, con bé còn nhỏ, không hiểu chuyện, Tiểu Hải là ba của Thư Thư, sao lại hại con bé được.”

“Chỉ là Thư Thư bị mẹ và Lão Lâm cưng chiều riết hư, hơn nữa lâu rồi chưa gặp lại ba, lúc này Tiểu Hải mới vừa về không lâu, giữa hai ba con vẫn chưa thân quen lắm, nên mới gọi điện thoại cho con, tính tình của Thư Thư trẻ con, con không cần lo lắng, chờ khoảng thời gian nữa hai ba con thân nhau là tốt rồi.” Trên mặt bà Giang lộ ra một nụ cười có chút lúng túng, chậm rãi giải thích với Thẩm Tiêu.

Bà Giang muốn thấy được Thẩm Tiêu gật đầu tỏ ý đã hiểu, nhưng Thẩm Tiêu lại khiến bà thất vọng.

“Tuy tính tình Thư Thư có chút kiêu căng, nhưng cũng không phải đứa trẻ không biết lý lẽ, thế nên, hôm nay con tới đây là vì muốn biết hôm qua cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, mẹ có thể nói cho con không.” Tuy là đang hỏi, nhưng giọng nói của Thẩm Tiêu lại chân thật đáng tin.

Thời gian anh và cô bé Lâm Thư Thư kia sống chung tuy không dài, nhưng đã gần như thăm dò được tính cách của cô bé, tuy cô bé có hơi kiêu căng, cũng không phải loại ranh con không biết phân biệt đúng sai, hoàn toàn hết thuốc chữa.

Hơn nữa với cái tính bướng bỉnh của Lâm Thư Thư, con bé thà ngủ một đêm ở phòng khách cũng không muốn cúi đầu nhận sai với Thẩm Tiêu, giờ lại khóc lóc gọi điện cho anh, nhất định đã xảy ra chuyện.

Nụ cười trên mặt bà Giang cứng đờ, sau một lúc lâu cúi đầu im lặng, mới chậm rãi mở miệng nói: “Thật ra cũng không có gì, chỉ là hôm qua nhà trẻ của Thư Thư cần họp phụ huynh, vốn dĩ Tiểu Hải đã đồng ý đi cho Thư Thư rồi, nhưng có chút chuyện tạm thời, thế nên không tới kịp.”

“Chẳng qua, sau đó mẹ đã tới họp phụ huynh cho Thư Thư rồi, không có làm lỡ Thư Thư.” Như sợ Thẩm Tiêu không hối hận, bà Giang nói xong lại vội vàng bổ sung một câu.

Thẩm Tiêu nhìn bà Giang, trầm giọng hỏi: “Lâm Húc Hải chính miệng đồng ý đi họp phụ huynh cho Thư Thư sao.”

Vẻ mặt của bà Giang càng lúng túng hơn, bà vươn tay vén tóc ra sau tai, giọng nói có hơi gượng gạo và ấp úng: “Đồng ý rồi, nhưng Tiểu Hải thật sự có chuyện quan trọng tạm thời, nếu không……”

“Chuyện quan trọng, là chuyện uống rượu sao.” Thẩm Tiêu ngắt lời.

Bà Giang im lặng, hai tay lo lắng đan chéo vào nhau, ánh mắt dịu dàng cũng trở nên né tránh: “Không phải, thật sự là có chuyện, có bạn tìm thằng bé.”

Thẩm Tiêu gật đầu: “Bạn rượu hả.”

Nói trúng tim đen, không nể nang chút nào.

Trên thực tế ngay từ đầu Lâm Húc Hải cũng không chủ động đồng ý đi họp phụ huynh cho Lâm Thư Thư, do bà Giang nhìn thấu được sự ao ước muốn ba quan tâm của Lâm Thư Thư, vì hoà hoãn quan hệ của hai ba con, bà Giang mới cố ý thúc đẩy chuyện này, vốn Lâm Húc Hải đã đồng ý rồi, nhưng ai ngờ lại có chuyện tạm thời……

“Hôm nay Lâm Húc Hải ra ngoài làm gì?”

Thấy bà Giang không đáp lại, trong lòng Thẩm Tiêu đã hiểu rõ.

Anh gật đầu, vừa định mở miệng, một chuỗi tiếng rung của điện thoại bỗng vang lên trong phòng, Thẩm Tiêu lấy máy ra, sau khi thấy rõ dãy số ở trên, trong mắt hiện lên sự ngạc nhiên.

Điện thoại vừa được kết nối, giọng Giang Tử Khê đã truyền tới: “Thẩm Tiêu, giờ anh có bận không?”

Giọng của cô có chút gấp gáp, khiến Thẩm Tiêu không tự giác được nhíu mày lại: “Đừng vội, xảy ra chuyện gì vậy.”

Giang Tử Khê còn chưa trả lời, bỗng nghe thấy giọng nam quái gở vang lên trước.

“Ồ, gọi điện cứu viện hả, gọi cho ai thế, là ông chồng hèn nhát chỉ biết ăn bám vợ, hay là tình nhân mới thông đồng trong mấy năm tôi không ở đây?”

Sau khi nghe thấy giọng nói này, hai mắt Thẩm Tiêu tối mịt xuống, anh nghĩ, anh biết hôm nay Lâm Húc Hải ra ngoài làm gì rồi.

Đầu bên kia điện thoại có chút ồn, qua vài giây sau giọng nói của Giang Tử Khê mới vang lên lại: “Tôi gặp chút chuyện ở công ty, nếu anh không bận, có thể……”

“Chờ tôi, tôi sẽ đến ngay, đừng cúp điện thoại.” Sau khi xác nhận được vị trí của Giang Tử Khê, Thẩm Tiêu cầm điện thoại đứng lên đi thẳng ra ngoài dưới ánh mắt ngạc nhiên của bà Giang.

Anh không giải thích gì, cũng không cần phải giải thích với bà Giang.

Bạn đang đọc Xuyên thành kẻ ăn bám của Thư Cảnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi wendypham
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.