Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2316 chữ

Trà sữa trong tay vẫn còn ấm, Giang Tử Khê uống một ngụm, mùi vị thơm ngọt tràn đầy giữa môi và kẽ răng, loại hương vị này dường như có thể giảm bớt được mệt mỏi, khiến dây thần kinh căng chặt cả ngày cuối cùng cũng được thả lỏng một lát.

Vào lúc Giang Tử Khê bỏ trà sữa xuống, bên cạnh bỗng có một bàn tay to thon dài vươn tới, trong bàn tay dường như nắm chặt thứ gì đó, vẻ mặt cô hơi ngơ ngác, vừa định mở miệng hỏi, thì thấy bàn tay đang nắm lại bỗng hướng lòng bàn tay lên trên, xoè ra trước mặt cô.

Trong lòng bàn tay là hai viên kẹo được đóng gói sặc sỡ.

Kẹo không đáng tiền, nhưng Giang Tử Khê lại thấy ấm lòng khi nhìn thấy viên kẹo này.

Bởi vì công việc thường xuyên phải tăng ca, hơn nữa do sức khoẻ cô vốn không được tốt lắm, Giang Tử Khê bị hạ đường huyết tương đối nghiêm trọng, nhưng trời sinh cô lại hiếu thắng, chưa từng nhắc việc này với ai. Ngày trước, ngoài mẹ thỉnh thoảng sẽ dặn dò quan tâm cô hai câu, từ trước đến nay Thẩm Tiêu đều chẳng quan tâm gì tới cô.

Nhưng từ khoảng thời gian trước sau khi cô tăng ca về nhà vì bị hạ đường huyết nên có chút choáng đầu rồi bị Thẩm Tiêu phát hiện, bất kể vào lúc nào, anh cũng mang theo bên người mấy viên kẹo, chia ra nhét cho cô vài viên lúc đi làm hay tan tầm và luôn không cho cô từ chối.

Giang Tử Khê nhận ra, trong khoảng thời gian này, Thẩm Tiêu không chỉ thay đổi thái độ đối xử với cô và Tiểu Duệ, ngay cả tính cách dường như cũng thay đổi rất nhiều, tính tình gắt gỏng dễ giận cuối cùng không còn thấy trên người anh nữa, thay vào đó là sự chín chắn và hướng nội.

Thẩm Tiêu khá ít nói, thậm chí có nhiều lúc rất là trầm lặng, anh không biết nói mấy lời đường mật, cũng không còn mồm mép láu lỉnh như khi từng đòi tiền, anh chỉ hành động, dường như anh luôn có thể suy xét chu đáo tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trước cô, rất ít cần cô lo lắng.

Thẩm Tiêu như vậy, khiến Giang Tử Khê cảm nhận được sự an tâm xưa nay chưa từng có.

Giang Tử Khê lột vỏ kẹo ra, bỏ viên kẹo trái cây hương chanh vào miệng, hương vị ngọt lịm thơm mát tràn ngập khoang miệng, khiến tâm trạng Giang Tử Khê tốt hơn.

Chẳng qua bầu không khí trong xe hôm nay dường như có chút yên tĩnh khác thường, Giang Tử Khê là người phụ nữ rất thông minh, suy nghĩ chút là biết vì sao hôm nay Thẩm Tiêu lại kỳ quặc như vậy.

Trong lòng lập tức cảm thấy hơi buồn cười, cô bỏ vỏ kẹo vào phễu rác trong xe, bất ngờ phát hiện có tàn thuốc bên trong, Giang Tử Khê tạm dừng động tác, giống như vô tình nói: “Người mới nãy là khách hàng của em, anh ta tạm thời cần điều chỉnh và thay đổi vài chỗ trong phương án trang trí đã bàn lúc trước, thế nên có lẽ đêm nay phải tăng ca.”

Nghe Giang Tử Khê nói vậy, bàn tay đặt trên vô lăng của Thẩm Tiêu khẽ dừng, vào lúc đèn xanh sáng lên, anh gật đầu: “Đừng làm muộn quá, cơ thể không chịu nổi.”

Giang Tử Khê mím môi, khóe miệng hơi cong lên một độ cung mờ, có thể thấy được tâm trạng hiện giờ của cô rất tốt.

Sau khi đi qua đèn giao thông, Thẩm Tiêu không thể không giảm tốc độ xe mới tăng lên, chạy trên đường với vận tốc rất từ tốn, sau cuộc nói chuyện ngắn ngủi, trong xe lại lâm vào yên tĩnh.

Đúng lúc này, bỗng ghế sau xe vang lên giọng trẻ con rất nhỏ nhẹ: “Ba mẹ vẫn chưa làm hoà hả?”

Lời Thẩm Duệ nói thành công khiến Thẩm Tiêu và Giang Tử Khê đều sửng sốt, sau đó hai người cùng đồng thanh phủ nhận: “Làm hoà rồi.”

Nghe ba mẹ trả lời vậy, đầu tiên hai mắt Thẩm Duệ sáng bừng lên, nhưng không biết cậu nghĩ tới gì, rất nhanh lại tối sầm xuống, cậu nhỏ giọng nói: “Nhưng mà, nếu thật sự làm hoà rồi, vì sao ba vẫn không được về phòng ngủ chứ.”

Thế giới của trẻ con rất đơn giản cũng rất nhạy cảm, nhất là đứa trẻ trưởng thành sớm vì nguyên nhân gia đình như Thẩm Duệ, lại từng bị ba ruột đối xử tệ bạc, tự nhiên càng nhạy cảm hơn so với những đứa trẻ khác, tuy cậu không hiểu thế giới của người lớn cần phải thế nào, nhưng Thẩm Duệ biết, nếu ba mẹ thật sự làm hoà rồi, ba không nên ngủ tiếp trên sô pha.

Thật ra Thẩm Tiểu Duệ đã giấu chuyện này trong lòng từ lâu rồi, nhất là sau khi Thẩm Tiêu bỗng biến mất hẳn một tuần trước đó, chẳng những cậu dính anh hơn, còn càng thấy lo lắng thay anh, ở trong thế giới của cậu, ba mẹ vốn nên ở chung phòng, nếu tách ra vậy nhất định đã cãi nhau, lúc trước cũng từng có chuyện như vậy.

Thậm chí, không lâu trước đây cậu còn nghe thấy ba tức nổ phổi nói muốn ly hôn với mẹ, tuy mẹ chưa từng nhắc tới chuyện này trước mặt cậu, mỗi lần cãi nhau với ba cũng luôn đóng cửa phòng cậu lại, nhưng Thẩm Duệ vẫn nghe thấy.

Chuyện này là nỗi buồn phiền trong lòng Thẩm Duệ, dù cho từ sau khi xuyên qua Thẩm Tiêu luôn đối xử rất tốt với Thẩm Duệ, nhưng cậu vẫn sẽ cảm thấy bất an, một tuần Thẩm Tiêu đi khỏi kia, gần như tối nào cậu cũng gặp ác mộng.

Cậu mơ thấy ba không cần cậu và mẹ nữa, mơ thấy ba trở về dáng vẻ lúc trước, mơ thấy ba rời đi sau đó không còn về nữa.

Cũng may, ba đã về, việc này khiến trái tim treo lơ lửng của Thẩm Tiểu Duệ cuối cùng cũng rơi xuống một nửa, nhưng sau khi trở về ba vẫn ngủ trên sô pha, điều này khiến Thẩm Tiểu Duệ rất là lo lắng, kìm nén đã lâu, hôm nay cuối cùng dùng hết can đảm hỏi.

Sau khi Thẩm Tiêu nghe Thẩm Duệ nói vậy, khuôn mặt vốn không có biểu cảm gì nhanh chóng hiện lên sự xấu hổ, anh vừa định mở miệng, Giang Tử Khê đã nói trước:”Ba và mẹ không có cãi nhau, sở dĩ ngủ riêng là vì khoảng thời gian trước mẹ bị bệnh, không muốn lây bệnh cho ba, ba thương mẹ nên mới chủ động ra ngoài ngủ, nhường lại phòng có giường cho mẹ.”

Nói tới đây, Giang Tử Khê tạm dừng một lúc, cô nhìn Thẩm Tiêu đang chuyên chú lái xe, sau vài giây im lặng, lúc này mới tiếp tục nói: “Nhưng gần đây bệnh của mẹ cũng sắp khỏi rồi, thế nên ba cũng có thể về phòng ngủ.”

Nếu phản ứng của bạn nhỏ Thẩm Tiểu Duệ sau khi nghe cô nói là mừng rõ, vậy Thẩm Tiêu đang lái xe sau khi nghe được những lời này, chẳng những không mừng rỡ, ngược lại thấy hoảng sợ.

Anh mở miệng, nhưng lời còn chưa nói ra, đã đối diện với ánh mắt của Giang Tử Khê, trong mắt cô không có bất kì cơn sóng nào, thậm chí chút xíu gợn sóng cũng không có, nếu trước đó Thẩm Tiêu ít khi hơi luống cuống với lời cô nói, vậy sau khi thấy rõ sự bình tĩnh trong mắt cô, anh đã bình tĩnh lại.

Anh hiểu rõ ý của Giang Tử Khê.

Màn đêm buông xuống, Thẩm Tiêu kể xong chuyện trước khi ngủ cho Thẩm Duệ, anh rón rén khép cửa lại ra khỏi phòng ngủ, rửa mặt xong vừa định nghỉ ngơi, thì thấy Giang Tử Khê không biết từ lúc nào đã đứng ở cửa, cô cũng không đi vào.

Thẩm Tiêu biết cô muốn nói gì, thế là mở miệng trước: “Em ngủ đi, ngày mai tôi sẽ thu dọn sô pha trước khi Tiểu Duệ dậy, sẽ không để thằng bé nhìn ra bất thường.”

Giọng nói anh vừa trầm lắng lại hơi khàn, sự thẳng thắn vô tư trong mắt không phải giả bộ, ngược lại khiến Giang Tử Khê có hơi giật mình, cô nhìn Thẩm Tiêu, một lúc lâu sau, bỗng cười nói: “Vào đi, hôm nay đã đồng ý với Tiểu Duệ rồi, cứ tiếp tục vậy cũng không phải cách, với lại…… Đây vốn dĩ là nhà của anh.”

Thẩm Tiêu nghe được câu nói, lời từ chối đã tới mép miệng lại nuốt xuống, sau khi Giang Tử Khê vào phòng trước, Thẩm Tiêu đứng yên ở phòng khách một lúc lâu, giờ mới đẩy cửa đi vào.

Nhà…… Sao?

Thời gian đúng là thứ tốt, tới chính anh cũng không còn nhớ rõ cuối cùng đã bao lâu rồi chưa từng được nghe chữ này, sau khi ba mẹ qua đời ngoài ý muốn, Thẩm Tiêu đã không còn nhà, nếu nhất định phải tìm một ngôi nhà, có lẽ đó là quân đội.

Đời trước Thẩm Tiêu chưa từng nghĩ tới việc kết hôn sinh con.

Người tới cả mạng sống của mình cũng không thể nắm giữ, sống hôm nay không biết mai, lúc nào cũng có thể hy sinh giống anh, tại sao phải làm trễ nãi con gái nhà người ta cơ chứ.

Đều là cha mẹ ngàn kiều vạn sủng, lớn lên trong muôn vàn yêu thương, dựa vào đâu vì kết hôn nên phải chịu khổ, thậm chí đứng trước nguy cơ để tang chồng bất cứ lúc nào, theo quan điểm của Thẩm Tiêu, vậy không chỉ là không phụ trách với bản thân mình, càng là vô trách nhiệm với con gái nhà người ta.

Còn về con cái, đó càng là chuyện Thẩm Tiêu tới nghĩ cũng không dám.

Bắt đầu từ ngày Thẩm Tiêu vào quân đội, đã biết mình nhất định sẽ không có vợ và con cái, rồi kể từ ngày ba mẹ lần lượt qua đời đó, anh biết mình sẽ không bao giờ có nhà.

Lại không ngờ rằng, một lần xuyên qua ngoài ý muốn khiến anh đi tới thế giới trong bộ phim này, tuy tên chủ cũ để lại cho anh nhiều bộn bề nhưng cũng mang đến bất ngờ ngoài sức mong đợi của anh.

Đội trưởng Thẩm Tiêu FA từ lúc sinh ra cho tới giờ, không những có vợ, lại còn có con, ừm…… Trong tương lai không xa nói không chừng, sẽ lại có một ngôi nhà nữa.

Tất cả việc này thật đúng là, nhớ lại những gì mình trải qua gần đây, Thẩm Tiêu lắc đầu một cách dở khóc dở cười, thời gian đã không còn sớm, Thẩm Tiêu thu hồi suy nghĩ, ôm chăn từ trên sô pha lên, đẩy cửa phòng ra đi vào.

Đương nhiên, điều này không có nghĩa là Thẩm Tiêu sẽ làm gì, trên thực tế ngay từ đầu anh đã không nghĩ tới việc phải làm gì đó.

Sau khi đẩy cửa vào, anh trải tấm thảm xuống đất mà không liếc mắt chút nào, sau đó nhạt nhẽo nói với Giang Tử Khê đang hơi tựa vào giường đọc sách: “Em muốn làm gì thì cứ làm đi, đừng bận tâm tới tôi, lúc ngủ tôi không ngáy đâu, nếu ban đêm có cần dậy, cũng sẽ giảm tiếng động hết sức, cố gắng không quấy rầy em nghỉ ngơi.”

“Nếu có chuyện gì thì cứ gọi tôi dậy là được, thế nhé, ngủ ngon.” Nói xong mấy lời này, thấy Giang Tử Khê không có ý kiến khác, lúc này Thẩm Tiêu mới nằm xuống, nhanh chóng thiếp đi.

Tiếng hít thở đều đều của người đàn ông nhanh chóng vang lên trong căn phòng yên tĩnh, tiếng rất nhỏ, nhưng cũng đủ khiến Giang Tử Khê đang tập trung cao độ nghe rõ, cô dời mắt từ trong quyển sách trên tay đi, nhìn về phía người đàn ông đang ngủ dưới đất sát mép giường cô.

Không biết tại sao, Giang Tử Khê chợt thấy có hơi buồn cười.

Cô hơi nhếch khóe miệng, nở một nụ cười khẽ nhợt nhạt, dưới ánh đèn ấm áp màu cam, sự sắc bén và mạnh mẽ trên người cô vào ban ngày biến mất hầu như không còn, thay vào đó là sự trầm lặng và dịu dàng.

Sáng sớm hôm sau, lúc Giang Tử Khê tỉnh dậy, Thẩm Tiêu đã không còn đấy, thảm và chăn trên mặt đất đã được xếp lại gọn gàng đặt ở góc giường, nhất là tấm chăn kia.

Lại được chủ nhân xếp thành một khối đậu hủ gọn gàng.

Giang Tử Khê cười dời mắt đi, đúng vào lúc này, cửa phòng bị gõ nhẹ vài cái, sau khi cô đáp lại, cửa được mở ra, Thẩm Tiêu đứng ở ngoài cửa, giọng nói trầm lắng khàn khàn truyền vào: “Dậy rồi sao, nếu vậy thì xuống ăn sáng đi, tôi đã mua rồi.”

Anh nói rồi tạm dừng một lát, sau đó bổ sung thêm một câu.

“Là cháo bát bảo (1) mà em thích, tôi có bảo ông chủ bỏ thêm đường.”

Bạn đang đọc Xuyên thành kẻ ăn bám của Thư Cảnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi wendypham
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.