Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 9100 chữ

Thấy cô giáo đến, đôi vợ chồng kia như trút được gánh nặng, đứng lên muốn tới nói gì đó với cô giáo, chẳng qua còn chưa kịp đứng dậy, đã thấy Thẩm Tiêu vốn đang gọi điện thoại hững hờ quay đầu lại, động tác của cặp vợ chồng kia lập tức cứng đờ, không ai bảo ai mà cùng đặt mông ngồi xuống, nét mặt khó nói rõ trong một câu được.

“Ừm, cô giáo Tiểu Duệ tới rồi, lát nữa về rồi nói tiếp.” Thẩm Tiêu nói với Giang Tử Khê ở đầu bên kia điện thoại, sau đó chậm rãi thu mắt lại cúp máy, đi về phía cô giáo và mấy người bảo vệ nhìn qua cao to cường tráng.

Cô giáo nhìn Thẩm Tiêu ở trước mặt, với cả đôi vợ chồng vốn rất khó chơi nhưng giờ bỗng nhiên lại yên tĩnh dịu ngoan chia ra ngồi ở hai góc lớp học, mấp máy miệng, lại hoàn toàn không biết nên nói gì, não bộ vẫn chưa quay lại, không rõ trong khoảng thời gian ngắn ngủi mới nãy đến cùng đã xảy ra chuyện gì.

Vẫn là Thẩm Tiêu lên tiếng trước, cười nói với cô giáo: “Cảm ơn cô giáo đã báo tin cho tôi tới, mới nãy tôi và phụ huynh em Vương Gia Bảo đã cùng thương lượng giải quyết việc này rồi, sau này hẳn là sẽ không xảy ra chuyện vậy nữa.”

Thẩm Tiêu nói xong bèn nhìn về phía người phụ nữ trung niên mới nãy ầm ĩ lợi hại nhất trong hai vợ chồng, anh hỏi: “Có đúng không, mẹ Vương Gia Bảo?”

Lúc này người phụ nữ trung niên hơi béo đã hoàn toàn không còn phách lối như khi mới tới, trong khoảnh khắc đối diện với ánh mắt Thẩm Tiêu, cơ thể không tự giác được thoáng run rẩy, sau khi nghe rõ câu hỏi của anh thì nhanh chóng gật đầu lia lịa: “Đúng đúng đúng, chỉ là hiểu lầm thôi, sau này nhất định sẽ không xảy ra chuyện vậy nữa.”

Người đàn ông trung niên ở góc khác không bị gọi tên cũng phối hợp bắt nhịp: “Đúng vậy đúng vậy, chuyện này là do Gia Bảo không hiểu chuyện, hôm nay sau khi về tôi nhất định sẽ dạy dỗ lại thằng bé cho tốt!”

Nói xong chỉ cảm thấy thịt khắp người đau nhức, mặt gã đau khiến nét mặt cũng dữ tợn hơn, trong lòng hạ quyết tâm lát nữa đi khỏi nhà trẻ rồi sẽ báo cảnh sát, nhất định phải để cảnh sát bắt người đàn ông đó lại, ẩu đả đánh nhau ít nhất cũng phải tạm giam mấy ngày.

Không chỉ vậy, gã còn phải đi kiểm tra thương tật, tưởng đánh giỏi hơn người khác thì sẽ không sao hả, một khi báo cáo kiểm tra của gã có, gã dám cam đoan nhất định sẽ kiện cả nhà người đàn ông kia toi đời, khiến anh ta bồi thường tới mức không còn quần để mặc!

Nghĩ đến đây, cuối cùng nét mặt người đàn ông trung niên không còn khó coi vậy nữa, chẳng qua lúc cử động không cẩn thận lại đụng tới chỗ bị đánh mới nãy, cơn đau dữ dội nhanh chóng khiến gã ta nhe răng trợn mắt lần nữa.

Tuy cô giáo có hơi không hiểu, nhưng nếu phụ huynh hai cháu không đánh nhau nữa, cũng đã thoả thuận rồi, vậy tự nhiên cô cũng không cần sắp xếp gì nữa, cô nhìn đồng hồ treo tường, nói với Thẩm Tiêu và hai vợ chồng kia: “Không sao đâu, giữa mấy đứa trẻ xảy ra xung đột là chuyện thường có, chỉ cần hoà thuận là được rồi, sau này lúc đi học ở trường tôi cũng sẽ chú ý tình huống của hai đứa nhỏ hơn, mong mọi người yên tâm.”

Thẩm Tiêu gật đầu, dáng vẻ phụ huynh tốt, nhìn đôi vợ chồng vừa ăn đòn cứ giật giật khóe miệng, lần này không phải vì đau mà vì tức.

Sau khi chuyện đã giải quyết xong, Thẩm Tiêu đến văn phòng giáo viên đón hai đứa nhỏ nhà mình, hai vợ chồng kia cũng không định đi cùng anh, mà kéo cô giáo lại như vẫn còn chuyện muốn nói, chẳng qua Thẩm Tiêu cũng lười quan tâm bọn họ, bất kể bọn họ có nói gì cũng không sao cả.

Quảng cáo

REPORT THIS AD

Lúc Thẩm Tiêu đẩy cửa văn phòng ra thì thấy ba đứa trẻ ngoan ngoãn ngồi đó, Thẩm Duệ và Lâm Thư Thư đang nói gì đó, còn nhóc mập vốn đang chơi ipad nghe thấy động tĩnh truyền đến từ cửa lập tức vứt ipad xuống, ngẩng đầu muốn chạy tới cửa, nhưng chưa chạy được hai bước đã nhận ra không phải ba mẹ cậu, mà là phụ huynh của Lâm Thư Thư và Thẩm Duệ.

Cậu nhóc bụ bẫm lập tức không vui nổi nữa, đặt mông ngồi xuống ghế lại, cầm ipad chơi tiếp, tới cả khoé mắt cũng không nhìn Thẩm Tiêu nữa.

Nhưng tuy là vậy, trong mấy giây ngắn ngủi nhóc mập ngẩng đầu mới nãy Thẩm Tiêu vẫn phát hiện khuôn mặt vốn chỉ đỏ bên trái của cậu bé giờ cũng đỏ nốt bên còn lại, hai bên trái phải thoáng cái liền đối xứng.

Thẩm Tiêu không cần nghĩ cũng biết vì sao, anh vẫy tay với Thẩm Duệ và Lâm Thư Thư, đợi sau khi hai đứa trẻ chân ngắn bước nhỏ chạy tới bên cạnh, mỗi tay dắt một đứa, đi về phía cửa.

Nhưng mới đi được hai bước, bỗng nghe thấy phía sau truyền đến một giọng nói trẻ con: “Vốn dĩ đúng là đồ tội nghiệp ba không thương mẹ không yêu, cũng đâu có nói sai, sao khai giảng lâu vậy rồi nó mới đi học, sao còn không cho người ta nói……”

Giọng cậu bé không lớn, nhưng đủ để tất cả mọi người nghe được.

Vào lúc câu nói ấy vừa mới thốt ra, Thẩm Tiêu liền cảm giác Thẩm Duệ được anh nắm tay đi ở bên cạnh lập tức đứng im tại chỗ, bàn tay kéo tay anh cũng nắm chặt, trong mắt vội vàng hiện lên sự bất an.

Còn cô bé Lâm Thư Thư ở bên tay kia thì trực tiếp xoay người muốn đánh nhóc mập, may là được Thẩm Tiêu nhanh tay nhanh mắt kéo lại, nếu không trên mặt cậu bé đó sẽ lại thêm vài vết cào.

Vốn Thẩm Tiêu không muốn chấp nhặt với con nít, nhưng nhìn trạng thái của hai đứa trẻ bên cạnh, anh bèn xoay người quay lại trước mặt cậu nhóc bụ bẫm.

Anh ngồi xổm người xuống nhìn nhóc mập, kéo Thẩm Duệ vào lòng mình, mở miệng nói: “Chú là ba của Thẩm Duệ, Thẩm Duệ là đứa trẻ rất hiểu chuyện và ngoan ngoãn, làm ba, chú yêu thằng bé hơn bất kì ai khác, hiểu chưa.”

Giọng nói của Thẩm Tiêu không nhẹ không nặng, nhưng lại thành công khiến Thẩm Duệ chợt mở to mắt, cậu nhóc nắm chặt góc áo Thẩm Tiêu, quanh quẩn trong đầu toàn là câu nói mới nãy của Thẩm Tiêu, không phải là ba không yêu mình, ba yêu cậu, giống với tất cả những bạn nhỏ khác, cậu cũng được ba yêu thương.

Nhóc mập nhìn người đàn ông cao to trước mặt, thật sự sắp bị doạ khóc, rõ ràng cậu nói rất nhỏ mà, sao lại bị nghe thấy chứ, ba mẹ ơi hai người đang ở đâu, thật đáng sợ!

Thẩm Tiêu chưa từng có thói quen ăn hiếp con nít, vốn cũng không định tranh với đứa nhỏ này, tuy anh có thể làm như không nghe thấy lời nhóc mập nói, nhưng Thẩm Duệ lại nghe được. Vốn vì nguyên nhân gia đình nên đứa nhỏ này rất nhạy cảm, hơn nữa trước đó cậu có một người ba không đáng tin như tên chủ cũ, từ lâu đã để lại bóng ma trong lòng Thẩm Duệ.

Nếu Thẩm Tiêu làm ngơ với những lời nhóc mập nói, vậy là ngầm thừa nhận lời cậu nhóc nói, sẽ khiến Thẩm Duệ vốn đã không có cảm giác an toàn càng khổ sở hơn.

Đây là cảnh Thẩm Tiêu không muốn nhìn thấy, huống chi, lời anh nói mới nãy cũng là lời thật lòng của anh, tuy thời gian ở chung với đứa nhỏ này không dài, nhưng từ sâu trong lòng Thẩm Tiêu đã đón nhận đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện này, tương lai cũng sẽ cố gắng hết khả năng của mình đảm đương trách nhiệm làm ba đứa trẻ, che chở cậu khỏe mạnh trưởng thành.

Do ba mẹ Vương Gia Bảo vẫn còn sợ hãi Thẩm Tiêu nên cố tình chờ anh đưa con đi rồi lúc này mới dám vào văn phòng đón con mình.

Khi đẩy cửa văn phòng ra, sau khi phát hiện nửa bên mặt vốn vẫn bình thường của con trai giờ lại có vết thương mới, suýt nữa người phụ nữ trung niên đã xỉu thẳng cẳng không kịp thở hơi nào, người đàn ông trung niên bên cạnh cũng không tốt hơn bao nhiêu, nét mặt rất là khó coi, bế nhóc mập đi ra khỏi trường.

Cô giáo đi theo thấy vẻ mặt của hai vợ chồng không đúng lắm, nghĩ thầm muốn khuyên bảo hai câu, còn chưa kịp bước hai bước về phía trước đã bị người phụ nữ trung niên đẩy ra.

Sau khi ra khỏi nhà trẻ, đôi vợ chồng kia lập tức lao thẳng tới đồn công an cạnh đó, người đàn ông trung niên dứt khoát kéo một cảnh sát nhân dân, nói với giọng điệu không tốt mấy: “Tôi muốn tố giác.”

Cảnh sát nhân dân bị giữ chặt nhíu mày nhìn đôi vợ chồng dắt theo con này, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Quảng cáo

REPORT THIS AD

Người đàn ông trung niên lập tức thêm mắm dặm muối kể lại chuyện Thẩm Tiêu đánh người ở nhà trẻ mới nãy, đương nhiên, lúc kể còn cố tình giấu chuyện vợ mình động thủ trước, năm lần bảy lượt nhấn mạnh người hành hung là Thẩm Tiêu ra tay nặng thế nào, muốn cảnh sát nhất định phải lập án điều tra, nghiêm trị người hành hung.

Cảnh sát nghe chuyện đã xảy ra càng nhíu mày chặt hơn, bởi vì chuyện này còn không tính là tranh chấp dân sự, nhiều lắm chỉ là xảy ra chút xung đột, hơn nữa nhìn dáng vẻ tràn đầy năng lượng của người đàn ông trung niên này cũng hoàn toàn không giống bị thương nặng cỡ nào, thế nên bèn khuyên bọn họ tự hoà giải với nhau, không cần phải tố giác.

Lời này của cảnh sát vốn là có ý tốt, thế nhưng cặp vợ chồng kia lại không cảm kích, vừa nói vậy, lửa giận trên mặt người đàn ông trung niên lập tức cháy mạnh hơn, chẳng những cương quyết yêu cầu phải lập án điều tra, còn yêu cầu tiến hành giám định vết thương trên người, nếu cấu thành thương tích vậy trực tiếp làm theo trình tự pháp luật.

Thấy đôi vợ chồng này đã hạ quyết tâm thề không bỏ qua, cảnh sát dứt khoát nuốt lời khuyên nhủ xuống, đưa thẳng bọn họ vào cục cảnh sát.

Dưới tình huống cặp vợ chồng này yêu cầu mãnh liệt phải làm giám định thương tật, cảnh sát dẫn hai người tới bệnh viện, người đàn ông trung niên làm theo yêu cầu của bác sĩ cởi quần áo trên người xuống, kết quả trong khoảnh khắc quần áo được cởi xuống, tất cả mọi người đều sững sờ.

Chỉ thấy ngoài cánh tay của người đàn ông trung niên có chút đỏ ra thì cả người ngay cả chỗ bầm tím cũng không có, càng khỏi nói là vết thương.

Trước ánh mắt không tốt của bác sĩ và cảnh sát, người đàn ông trung niên cúi đầu nhìn cơ thể không hề có vết thương của mình, bản thân gã cũng đần ra, gã thử chạm vào chỗ đau dữ dội nhất, còn chưa đụng tới đã đau hít hà một hơi.

Cơn đau thấu xương nói rõ cho gã biết trận đánh mới nãy với Thẩm Tiêu tuyệt đối là có thật, nhưng hết lần này tới lần khác không để lại chút xíu dấu vết gì, suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng có đáp án, lập tức túm lấy bác sĩ bên cạnh bảo: “Bác sĩ, đồng chí cảnh sát, nhất định là tôi đã bị đánh dẫn đến nội thương, bằng không chúng ta lại kiểm tra cặn kẽ lần nữa! Tôi dám cam đoan tôi không hề nói láo, thật sự tôi đã bị tên kia đánh một trận, hơn nữa còn đau khắp người, thật đó!”

Thấy chồng mình như vậy, người phụ nữ trung niên cũng sực tỉnh, liên tục gật đầu lên tiếng phụ hoạ: “Chồng tôi nói đúng đó, lúc ấy tôi cũng ở ngay đó, chính mắt tôi đã thấy tên kia bạo hành chồng tôi, mong các anh hãy tin chúng tôi, kiểm tra cặn kẽ lại lần nữa đi.”

Nhìn đôi vợ chồng khoẻ như vâm này, nếu cảnh sát tin lời bọn họ nói thì mới không rõ ràng!

Nhưng không chịu nổi sự lì lợm la liếm của đôi vợ chồng này, hơn nữa tiền làm giám định đều phải tự chi trả, bất kể là bọn họ hay là bệnh viện cũng không có quyền ngăn cản hai người đó khám, thế nên sau khi khuyên khủ không có kết quả bèn nại hạ tính tình nhìn đôi vợ chồng phái diễn xuất này làm kiểm tra sâu.

Phí hơn hai tiếng, cuối cũng cũng có kết quả kiểm tra, người đàn ông trung niên ngoài việc bị gan nhiễm mỡ và viêm họng mãn tính ra thì khắp người không có chút xíu bệnh tật nào!

Lúc này, dù hai vợ chồng bọn họ có nói nữa cũng khó giãi bày, giấy trắng mực đen trên báo cáo đã viết rõ ràng, coi như có muốn trợn mắt nói dối vậy cũng phải có người tin đã.

Nhưng thật sự để bọn họ cứ dừng như vậy, hai vợ chồng rất là không cam lòng, nhất là người đàn ông trung niên, không nói đến con trai bảo bối của mình bị người ta cào cho nở hoa đầy mặt, chỉ nói tới vết thương liên tục đau âm ỷ trên người cũng khiến gã không thể nuốt trôi cục tức này được.

Vì thế sau khi bọn họ kiểm tra không được kết quả lại bắt đầu ồn ào muốn đổi bệnh viện khác làm kiểm tra lần nữa, chẳng qua lần này, cảnh sát đi cùng bọn họ cuối cùng không thể nhịn nổi nữa, phê thẳng tội danh gây trở ngại công vụ đưa hai người về đồn cảnh sát tiến hành phê bình giáo dục.

Mãi đến khi ra khỏi đồn cảnh sát rồi, đôi vợ chồng này vẫn chưa thể tin chuyện xảy ra ngày hôm nay, rõ ràng thật sự bị đánh một chứ, sao lại không có chút vết thương chứ, ngay cả kiểm tra cũng không ra chút bệnh tật nào?!

Nhưng cho dù trong lòng bọn họ có uất ức thế nào, lần chịu thiệt này cũng chỉ đành im lặng chịu đựng cho qua thôi, đồng thời, trong lòng cũng căm hận Thẩm Tiêu.

Mà Thẩm Tiêu bị bọn họ hận đâu?

Sau khi giải quyết xong chuyện, Thẩm Tiêu liền kéo hai đứa trẻ rời khỏi nhà trẻ, đang đi, Lâm Thư Thư bỗng dừng bước, Thẩm Tiêu quay đầu nhìn về phía cô bé, lại thấy cô bé từ trước đến nay luôn giương nanh múa vuốt thoạt nhìn rất hổ báo không biết vì sao mắt chợt đỏ hoe.

Nước mắt lớn chừng hạt đậu liên tục rơi xuống từ viền mắt, Lâm Thư Thư duỗi tay nhỏ nhanh chóng lau nước mắt trên mi, nhưng giọt nước mắt như những hạt châu đứt dây, dù cô bé có lau thế nào cũng không sạch được, ngược lại khiến khuôn mặt nhỏ đỏ au, nhìn qua rất đáng thương.

Hai ba con Thẩm Tiêu và Thẩm Duệ đần ra, hoàn toàn không biết sao nói khóc là khóc liền vậy.

Thẩm Duệ nhìn Thẩm Tiêu, lại nhận ra Thẩm Tiêu cũng đang nhìn cậu, hai cha con chia ra thấy được sự mờ mịt từ trong mắt đối phương. Thẩm Duệ dè dặt đến bên cạnh Lâm Thư Thư, nhỏ giọng hỏi: “Chị Thư Thư, chị sao vậy, chị đừng khóc mà.”

Cậu còn chưa dứt lời, cô bé Lâm Thư Thư bị nói càng rơi nước mắt nhiều hơn, vừa khóc vừa nói: “Chị không có khóc, em đừng nói bậy! Chỉ là bụi bay vào mắt thôi, một lát nữa sẽ ổn!”

Thẩm Tiêu có chút cạn lời ngẩng đầu nhìn thời tiết, sắp hoàng hôn rồi, không gió cũng chẳng mưa, bụi từ đâu ra.

Anh đến trước mặt cô bé rồi ngồi xổm xuống, hỏi: “Thư Thư sao vậy, nói cho chú nghe xem, chúng ta cùng nhau giải quyết được không?”

Cô bé Lâm Thư Thư hoàn toàn phớt lờ Thẩm Tiêu, chẳng những phớt lờ anh, mà trong khoảnh khắc anh ngồi xổm xuống còn xoay người bỏ chạy, gọi lại cũng không được.

Thẩm Tiêu thật sự bó tay, sao cô bé này có thể ngang ngược vậy chứ. Nhưng cho dù con bé có ranh thế nào, nếu đã tạm thời ở lại nhà bọn họ, vậy Thẩm Tiêu phải phụ trách an toàn cho con bé, thế nên anh không nói hai lời bế thẳng Thẩm Duệ lên đuổi theo.

Lúc đuổi theo đúng lúc gặp bà Giang đến nhà trẻ chuẩn bị đón bọn nhóc, nhìn mẹ vợ với khoé mắt sưng to ở trước mặt, Thẩm Tiêu không đoán cũng đại khái biết vì sao bà đã nói sẽ tới đón cháu nhưng lại đến trễ thế này, có lẽ tên sâu rượu kia lại uống nhiều rồi đánh bà.

Nhưng đứa con rể giả là Thẩm Tiêu cũng không tiện nhúng tay quá nhiều vào chuyện của hai ông bà, sau khi thấy cô bé được ôm trong lòng bà không sao, trái tim treo lơ lửng của Thẩm Tiêu cuối cùng cũng hạ xuống, sau khi chào hỏi bà, bốn người cùng nhau về nhà.

Khi Thẩm Tiêu về đến nhà, Giang Tử Khê đã về đến nhà trước, đang chuẩn bị bữa tối, bữa tối nhìn qua rất thịnh soạn, sử dụng nguyên liệu vốn hôm qua mua để định chúc mừng.

Lúc đổi dép, Thẩm Tiêu nhìn thấy một chuỗi chìa khoá bỏ trên tủ giày, mà trên chìa khoá có treo một cái móc khoá cá voi xanh ngây thơ đáng yêu, Thẩm Tiêu khẽ nhếch khóe môi, để lộ chút ý cười.

Sau khi dùng xong bữa tối, tiễn bà cụ đi rồi, trong nhà cũng chỉ còn lại Thẩm Tiêu và Giang Tử Khê, cùng với hai đứa nhỏ.

Giang Tử Khê hỏi kỹ càng chuyện xảy ra ở nhà trẻ chiều nay, Thẩm Tiêu đều đáp lại từng câu một, sau khi nghe xong đầu đuôi câu chuyện, Giang Tử Khê nhìn Thẩm Tiêu với vẻ mặt có phần phức tạp, mấp máy môi muốn nói gì đó, nhưng lời nói quay một vòng ở đầu lưỡi cuối cùng vẫn nuốt xuống.

Mấy ngày gần đây, Giang Tử Khê cảm thấy mình như đang mơ vậy. Sự thay đổi của Thẩm Tiêu giống như một giấc mộng đẹp đối với Giang Tử Khê, cô tận mắt thấy Thẩm Tiêu từ lúc đầu chỉ là tên cặn bã ăn bám vợ, sáng nắng chiều mưa, thích đánh bạc thành tánh, bỗng thay đổi bắt đầu chủ động ra ngoài tìm việc, thậm chí lần đầu quan tâm đến cô và Tiểu Duệ, còn giao đủ tiền học phí cho Tiểu Duệ.

Vốn Giang Tử Khê đã không còn bất kỳ hy vọng gì với Thẩm Tiêu, nhưng lại vào lúc cô sắp hoàn toàn tuyệt vọng, Thẩm Tiêu bỗng nhiên thay đổi, anh kéo cô lại từ bên bờ vực, đẩy cuộc sống về quỹ đạo bình thường một lần nữa, cho cô thời gian tạm nghỉ.

Tiểu Duệ lại được đi học, mà cô vốn bị mất việc, giờ đây đã tìm được công việc khác tốt và có triển vọng hơn, ngay cả Thẩm Tiêu cũng bắt đầu tìm việc, tất cả đều đang tiến triển theo chiều hướng tốt.

Cuộc sống như bây giờ là điều trước đây Giang Tử Khê thậm chí không dám nghĩ tới, nhưng giờ nó lại đang thật sự xảy ra.

Đối với sự thay đổi mấy ngày nay của Thẩm Tiêu, thật ra Giang Tử Khê có rất nhiều thắc mắc, nhưng từ đầu tới cuối cô không hỏi dù chỉ một lần.

Không phải không muốn, mà là không dám.

Nói cô yếu đuối cũng được, nói cô nhát gan cũng thế, nhưng cô sợ nếu mình hỏi, tất cả mọi thứ sẽ biến thành bọt nước, Thẩm Tiêu sẽ biến thành Thẩm Tiêu lúc đầu, người thông thạo đủ thứ ăn nhậu chơi gái cờ bạc, ích kỷ không có chút xíu lương tâm.

Thế nên lúc Thẩm Tiêu cầm tiền về, Giang Tử Khê không hỏi.

Lúc Thẩm Tiêu nói muốn ra ngoài tìm việc với thái độ khác thường, Giang Tử Khê không hỏi.

Lúc nhận được điện thoại từ đồn cảnh sát nói Thẩm Tiêu dám làm việc nghĩa, Giang Tử Khê cũng không hỏi.

Nếu giữ im lặng có thể khiến Thẩm Tiêu vẫn tiếp tục như vậy, Giang Tử Khê tình nguyện giả ngu, tình nguyện mãi mãi giữ im lặng.

Thấy lâu rồi mà cô không lên tiếng, Thẩm Tiêu có chút nghi ngờ hỏi: “Sao vậy, hôm nay làm việc không suôn sẻ sao?”

Giang Tử Khê lắc đầu, cười nhẹ: “Không có, rất thuận lợi.”

Nghe vậy, Thẩm Tiêu không nói gì nữa, tiếp tục xem phim hoạt hình với bọn nhỏ trên sô pha, trong đầu nghĩ về việc gặp mặt các chiến hữu của Tiêu Bắc vào ngày mai.

TV trong phòng khách được bật, hai đứa nhỏ chăm chú xem phim hoạt hình, Giang Tử Khê ngồi trên sô pha lật xem một vài tài liệu của khách hàng được công ty phát vào ngày đi làm hôm nay, Thẩm Tiêu thì ngồi trước thùng rác lột bưởi mua được trên đường về, chia quả bưởi đã lột xong thành bốn múi, đặt lên bàn trà.

Khắp phòng khách chỉ có tiếng phim hoạt hình, không ai mở miệng nói chuyện, nhưng cũng không có vẻ gì là xấu hổ, ngược lại có sự ấm áp và bình an hiếm thấy.

Tới giờ đi ngủ, Thẩm Tiêu và Giang Tử Khê rất ăn ý mỗi người dắt một đứa nhỏ đi rửa mặt.

Bởi vì biết bạn nhỏ Lâm Thư Thư bướng bỉnh có tiếng, Thẩm Tiêu lo Giang Tử Khê không ứng phó được thế nên đưa thẳng cô bé đi trước cô một bước, khá khiến Thẩm Tiêu ngoài ý muốn đó là, hôm nay sau khi tắt TV cô bé cũng không giận dỗi làm ầm, mà lại ngoan ngoãn đi theo Thẩm Tiêu rửa mặt, so với dáng vẻ phách lối hôm qua thì như hai người khác nhau.

Rửa mặt xong rồi, cô bé tự mình chạy vào phòng nằm xuống, Thẩm Duệ đi theo Giang Tử Khê cũng đã rửa mặt sạch sẽ quay về, thấy hai đứa nhỏ đã nằm yên rồi, Thẩm Tiêu lại cầm cuốn truyện ngày hôm qua lên, đọc một truyện trong số đó.

Đợi đọc xong một câu chuyện rồi, Thẩm Duệ đã hoàn toàn chìm vào mộng đẹp, nhưng Lâm Thư Thư nằm ở mép giường vẫn mở to mắt.

Thẩm Tiêu ngước mắt nhìn con bé, nhỏ giọng hỏi: “Không ngủ được hả? Có cần chú kể thêm một chuyện nữa không.”

Lâm Thư Thư lườm một cái, rất không nể mặt mà từ chối: “Cháu không thèm nghe kể chuyện trước khi ngủ đâu, dài dòng.” Nói xong, cô bé xoay người đưa lưng về phía Thẩm Tiêu, nhắm mắt lại giả vờ buồn ngủ.

Thẩm Tiêu thấy thế cũng không tức giận, khép sách lại, tiện tay tắt đèn bàn nhỏ trong phòng đi, cả căn phòng chìm vào bóng tối, Thẩm Tiêu đứng dậy chuẩn bị ra ngoài.

“Này, chú nói xem, có phải ba mẹ cháu cũng yêu cháu như chú yêu Thẩm Duệ không?”

Giọng nói nhỏ nhẹ của cô bé vang lên trong bóng tối, tựa như một chiếc lông vũ rơi vào lòng bàn tay, nhẹ đến nỗi gần như không có sức nặng, nhưng lại khiến người ta không cách nào xem nhẹ.

Bàn tay nắm chốt cửa của Thẩm Tiêu dừng lại, một lúc lâu sau, vào lúc Lâm Thư Thư tưởng rằng Thẩm Tiêu sẽ không trả lời, bỗng nghe thấy Thẩm Tiêu mở miệng.

“Phải.” Giọng nói trầm thấp của Thẩm Tiêu không lớn, lại tựa như có sức lôi cuốn kì lạ, khiến người ta bất giác tin lời anh nói.

Sau khi Thẩm Tiêu rời khỏi, căn phòng yên tĩnh trở lại, Lâm Thư Thư chậm rãi nhắm mắt, trên khuôn mặt nhỏ núp trong chăn hiện lên một nụ cười trẻ con, có lẽ, đại ma vương nói đúng, con bé không phải là đứa trẻ không ai thương.

Chiều thứ sáu tuần đó, Thẩm Tiêu đến nhà trẻ đón Thẩm Duệ và Lâm Thư Thư về nhà, nhưng được giáo viên mầm non cho hay Lâm Thư Thư đã bị ba con bé đón đi rồi, từ sau ngày hôm đó, cô bé có chút ngang ngược kia liền tạm thời biến mất trong cuộc sống của Thẩm Tiêu.

Một lần nữa gặp lại cô bé giương nanh múa vuốt kia, đã là chuyện hai tháng sau.

Trong hai tháng qua, tuy quan hệ giữa Thẩm Tiêu và Giang Tử Khê không có tiến triển gì lớn, nhưng so với sự đối chọi gay gắt khi Thẩm Tiêu mới xuyên tới thì đã tốt hơn nhiều, ít nhất Giang Tử Khê sẽ không nhìn anh bằng ánh mắt như đang nhìn kẻ thù, tối thiểu giữa hai người vẫn có thể nói chuyện đàng hoàng ôn hoà nhã nhặn với nhau, thỉnh thoảng cũng sẽ dẫn con cái đi ra ngoài chơi.

Đương nhiên, chuyện khiến Thẩm Tiêu vui sướng nhất, e rằng phải kể đến Thẩm Duệ. Thông qua một tháng ở chung, cuối cùng anh cũng đã thành công khiến sự bất an trong mắt đứa trẻ dần dần biến mất. Khi đối mặt với anh, sự sợ hãi Thẩm Duệ luôn để lộ trong lúc vô ý rõ ràng cũng đã giảm đi rất nhiều, nụ cười trên mặt cũng nhiều hơn.

Thoạt nhìn cuối cùng cũng giống một đứa trẻ năm tuổi bình thường, không có yên lặng ít nói như trong cốt truyện gốc, hoà đồng với bạn bè cô giáo ở nhà trẻ, trong hoạt động do nhà trẻ tổ chức cách đây không lâu, vì màn thể hiện xuất sắc của mình mà Thẩm Duệ đã mang về một tờ giấy khen nhỏ.

Tờ giấy khen đó được Thẩm Tiêu dán lên tường phòng khách, chỉ cần vào cửa nhà là có thể nhìn thấy.

Ngoài việc này ra, Thẩm Tiêu đi theo hai người Tiêu Bắc, Vệ Dương bôn ba khắp nơi, thuyết phục không ít chiến hữu tình nguyện gia nhập, nhân viên hầu như đã thích hợp, Thẩm Tiêu cũng đã bắt đầu xử lý thủ tục liên quan đến công ty, nếu như suôn sẻ vậy cuối tháng này thủ tục sẽ hoàn thành, đến lúc đó cuối cùng công ty bảo vệ cũng có thể chính thức khai trương.

Đáng nhắc tới đó là, việc chọn vị trí cho công ty bảo vệ là do Giang Tử Khê giúp chọn, sau khi cô biết dự định của Thẩm Tiêu, tuy bên ngoài vẫn thản nhiên như cũ, dáng vẻ như không hề quan tâm, không có chút hứng thú nào với từng hành động của anh, nhưng vào một buổi sáng ngày nào đó ngay khi biết được chuyện này, Thẩm Tiêu tỉnh dậy chuẩn bị đi tập thể dục buổi sáng, lại phát hiện trên tủ giày ở cửa đặt một cái túi giấy kraft.

Trong túi có bảy vạn cùng một xấp giấy viết thư rất dày, trên những tờ giấy viết thư đó là nét chữ đẹp được viết bằng bút mực đen, chữ viết nắn nót ngay ngắn, nội dung không ngoại lệ hầu như đều là phân tích hoàn cảnh xung quanh và so sánh giá cả văn phòng, nhiều trang phân tích như vậy, dù đọc cũng cần rất lâu chớ nói chi là viết, đủ để thấy người viết những thứ này đã đặt bao nhiêu tâm huyết vào nó.

Khi nhìn thấy xấp giấy viết thư kia, lần đầu tiên Thẩm Tiêu cảm thấy mềm lòng, nếu nói lúc trước anh chỉ có trách nhiệm và nghĩa vụ với Giang Tử Khê, vậy từ giây phút nhìn thấy những thứ này, có gì đó dường như đang dần thay đổi, trở nên khác đi.

Thẩm Tiêu không cách nào tưởng tượng được, sau khi chịu sự thương tổn và đối xử tồi tệ như thế từ tên chủ cũ, chẳng qua anh chỉ làm một vài chuyện vốn phải làm, nhưng lại được cô đặt trong lòng. Giang Tử Khê lựa chọn thử tiếp nhận anh một lần nữa.

Dưới vẻ ngoài sắt đá nhưng lại chồng chất vết thương, đã bao bọc được một trái tim mềm mại thế nào, mới có thể làm đến mức độ như vậy với một người từng tổn thương mình.

Giang Tử Khê tốt như vậy, cuối cùng đã trải qua chuyện tuyệt vọng cỡ nào mới có thể chọn kết thúc hoàn toàn cuộc hôn nhân này, Thẩm Tiêu không rõ tình tiết trong phim, nhưng đây là lần thứ hai, Thẩm Tiêu có xúc động muốn lập tức xử lý tên chủ cũ.

Đến nỗi số tiền kia, lúc trước Thẩm Tiêu cho Giang Tử Khê mười vạn hết cả, một lần nộp học phí cho Thẩm Duệ đi nhà trẻ đã hết ba vạn, hơn nữa còn khoản vay xe, vay nhà và một vài chi tiêu hằng ngày, có thể dư lại năm vạn đã không tệ, nhưng Giang Tử Khê lại lấy ra bảy vạn.

Hai vạn nhiều thêm đó, là tiền lương khoảng thời gian trước Giang Tử Khê tăng ca không biết ngày đêm để đổi lấy.

Giang Tử Khê như vậy, khiến Thẩm Tiêu sao có thể không cảm động được, anh không biết Giang Tử Khê cần dùng hết bao nhiêu dũng khí mới có thể giao số tiền này cho một người từng nghiện cờ bạc thành tánh, vì đánh bạc thậm chí không tiếc đi trộm học phí của con.

Việc này rất không lý trí, thậm chí có thể nói là ngốc, nhưng đối mặt với người phụ nữ bề ngoài thì lạnh nhạt sắt đá nhưng tấm lòng lại mềm mại không thể tưởng nổi, Thẩm Tiêu chỉ cảm thấy đau lòng.

Thẩm Tiêu nhận phần nặng trĩu đó, giấy viết thư viết đầy tư liệu của từng văn phòng một, còn tiền thì bỏ nguyên lại tủ đầu giường của Giang Tử Khê.

Buổi tối sau khi Giang Tử Khê tan tầm, khi phát hiện số tiền mình vất vả lắm mới quyết định cho đi lại về tới tay mình, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không thể nhịn được, kéo người đàn ông to cao chuẩn bị dỗ Thẩm Duệ ngủ, dò hỏi anh vì sao lại trả tiền về.

Thẩm Tiêu nhìn dáng vẻ rõ ràng quan tâm nhưng trên mặt lại phải ráng căng không cảm xúc của người trước mặt, lập tức cảm thấy có chút buồn cười, anh cũng thực sự bật cười.

Sau đó anh khẽ nói trước ánh mắt không hiểu của Giang Tử Khê, tài chính cần để mở công ty bảo vệ anh sẽ nghĩ cách, số tiền này để Giang Tử Khê giữ lại, nếu lúc trước đã cho cô, vậy Thẩm Tiêu chưa từng nghĩ sẽ lấy lại.

Giọng Thẩm Tiêu không lớn, nhưng trong giọng nói ấy lại chứa đầy sự chắc chắn, khiến Giang Tử Khê vốn không tin lắm trong lúc nhất thời lại không nói được câu phản bác nào.

Sau đó, quả thật Thẩm Tiêu nói được thì làm được, anh nói với Giang Tử Khê là có chuyện cần xử lý, phải đi xa nhà một chuyến, có lẽ phải đi khoảng một tuần, Giang Tử Khê đồng ý.

Thẩm Tiêu thật sự biến mất suốt một tuần, trong khoảng thời gian Thẩm Tiêu biến mất này, lần đầu tiên Giang Tử Khê nhận ra, không biết bắt đầu từ khi nào, khắp nơi trong nhà lại chứa đầy dấu vết của anh.

Rõ ràng lúc trước Thẩm Tiêu ở nhà vĩnh viễn giống như người vô hình, thậm chí có khoảng thời gian Giang Tử Khê từng ác độc nghĩ, nếu Thẩm Tiêu có thể mãi mãi biến mất khỏi ngôi nhà này thì tốt rồi, nhưng vì sao giờ Thẩm Tiêu chỉ mới đi mấy ngày, cô lại cảm thấy có chút không thích ứng vậy.

Sự thay đổi này, đến tột cùng là bắt đầu từ khi nào?

Có lẽ là…… Vào sẩm tối hôm đó, bắt đầu từ sau khi Thẩm Tiêu thay đổi khác với Thẩm Tiêu nhỉ.

Không đợi Giang Tử Khê suy nghĩ cẩn thận chuyện này, vào chạng vạng tối ngày thứ bảy từ khi Thẩm Tiêu biến mất, Giang Tử Khê về đến nhà và thấy ngôi nhà vốn tối om lại sáng đèn, hơn nữa còn đầy tiếng cười vui sướng của con trai, cô biết Thẩm Tiêu đã về.

Về cùng với Thẩm Tiêu còn có một tấm thẻ ngân hàng.

Giang Tử Khê biết, trong tấm thẻ kia nhất định là số tiền Thẩm Tiêu chuẩn bị dùng để mở công ty bảo vệ, nhưng khiến Giang Tử Khê không ngờ tới đó là, Thẩm Tiêu lại giao thẳng tấm thẻ đó cho cô.

Trong thẻ có hết cả 200 vạn, Giang Tử Khê không biết Thẩm Tiêu có được số tiền này bằng cách nào, có mấy lần cô muốn mở miệng dò hỏi, nhưng khi đối diện với đôi mắt chứa đầy sự mệt mỏi của Thẩm Tiêu, một câu cũng không thốt nên lời.

Điều Giang Tử Khê không biết đó là, số tiền này gần như do Thẩm Tiêu dùng mạng để đổi lấy.

Bởi vì bộ phim này hoàn toàn được thiết lập dựa theo bối cảnh thế giới Thẩm Tiêu sống trước đó, thế nên trong lòng Thẩm Tiêu vẫn luôn có một suy đoán mơ hồ, đó chính là những thứ có ở thế giới anh sống trước đây có phải cũng có trong thế giới bộ phim này không.

Thẩm Tiêu nhập vào máy tính link trang web kín lúc trước anh từng nhận nhiệm vụ, sau khi thử rất nhiều lần, thế mà thật sự đăng nhập được, việc này cuối cùng đã chứng thực suy đoán lúc trước của anh, thế giới trong bộ phim này thật sự tồn tại sự liên hệ nào đó với thế giới anh sống trước kia.

Trang web đó là nền tảng phát hành nhiệm vụ và trao đổi thông tin ẩn danh từ các nước trên thế giới, tất cả thông tin cá nhân trên nền tảng này đều được giấu kín, mỗi người đăng ký nền tảng này sẽ có một số thứ tự, số thứ tự này chính là biệt hiệu của bạn ở nền tảng này.

Tấm thẻ ngân hàng Thẩm Tiêu đưa cho Giang Tử Khê khi anh về chính là tiền thù lao được trả sau khi hoàn thành nhiệm vụ thành công.

Đúng vậy, Thẩm Tiêu bí quá hoá liều nhận nhiệm vụ, với tố chất thân thể hiện giờ của anh, hành động này chắc chắn là không lý trí, thậm chí có chút khùng điên, nhất là nhiệm vụ Thẩm Tiêu nhận cũng không phải là nhiệm vụ cấp thấp đơn giản, nói trắng ra nó như đang cược mạng liều lĩnh, cược thắng thì có thể hoàn thành nhiệm vụ sống sót trở về, có thể lấy được một khoản thù lao kếch xù xa xỉ.

Ngược lại, nếu không hoàn thành nhiệm vụ, chẳng những không nhận được xu nào còn sẽ vứt mạng vào vô ích.

Trước khi Thẩm Tiêu đi có từng đến tìm Tiêu Bắc, không nói thêm gì cả, chỉ đặt một tấm thẻ ngân hàng mới làm ở nơi của anh ấy, nói với anh ấy nếu trong vòng bảy ngày anh không về thì cứ đưa thẳng tấm thẻ này cho vợ anh.

May mắn thay, Thẩm Tiêu đã cược thắng, tuy do cơ thể này kéo chân sau, nhưng cũng may là Thẩm Tiêu có đủ kinh nghiệm phong phú khiến anh sống sót được trong lúc nguy cấp ngàn cân treo sợi tóc, tuy rằng bị thương không ít, nhưng được cái là không trí mạng, nhiệm vụ đã nhận cũng xem như hoàn thành thành công.

Sống sót trở về, đương nhiên cũng không cần Tiêu Bắc đưa thẻ thay anh.

Từ lúc đưa tấm thẻ kia cho Giang Tử Khê, Thẩm Tiêu đã chuẩn bị tốt việc cô sẽ dò hỏi, nhưng khiến Thẩm Tiêu không ngờ đó là, rõ ràng anh nhìn ra được Giang Tử Khê có lời muốn nói với anh, mấy lần muốn mở miệng nói chuyện, nhưng cuối cùng tới một câu cô cũng không hỏi.

Trên thực tế, nếu cô thật sự dò hỏi anh, Thẩm Tiêu cũng không biết nên giải thích tất cả thế nào, bất kể là anh bỗng nhiên thay đổi thái độ, hay là nguồn gốc của số tiền này.

Xuyên vào một bộ phim truyền hình, nếu không phải tất cả xảy ra trên người mình một cách chân thực, ngay cả chính anh cũng sẽ không tin chuyện này.

Đến nỗi số tiền đó, Thẩm Tiêu càng vô cùng bất đắc dĩ, anh và Giang Tử Khê vốn đã sống ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau, có một số chuyện đối với Thẩm Tiêu chỉ là tình trạng bình thường, nhưng e rằng là chuyện kinh thế hãi tục (1) đối với Giang Tử Khê cũng không quá.

(1) Kinh thế hãi tục (惊世骇俗): Những lời nói, hành động khác với lẽ thường dễ gây cho người khác cảm giác chấn động.

Chẳng qua tuy có đủ loại bất đắc dĩ, nhưng Thẩm Tiêu cũng nghĩ tới, nếu có một ngày Giang Tử Khê thật sự hỏi chuyện này, anh nhất định sẽ thẳng thắn với cô, bất kể Giang Tử Khê chọn tiếp nhận hay không, anh cũng sẽ tôn trọng sự lựa chọn của cô.

Nhưng Giang Tử Khê lại không, giống như cô đã cố tình quên đi những việc này, không hề hỏi lần nào.

Việc này khiến Thẩm Tiêu thở phào nhẹ nhõm đồng thời tình cảm đối với Giang Tử Khê lại phức tạp thêm mấy phần.

Giang Tử Khê đúng là người phụ nữ rất thông minh.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ trở về, Thẩm Tiêu nghỉ ngơi ở nhà một tuần, lúc này cuối cùng mới khiến tình trạng của thân thể này tốt hơn chút, tuy vết thương trên người vẫn chưa lành hết, nhưng cũng coi như không còn khẽ động thì sẽ rách ra thê thảm nữa, vận động bình thường đã không còn vấn đề gì, mùi máu khắp người cũng gần như tan hết, cuối cùng không cần phải dùng mùi thuốc lá để che giấu nữa.

Khoảng thời gian mới về đó, mỗi ngày ở nhà Thẩm Tiêu đều che chắn kín mít như đang đóng gói cá mòi, sợ rằng Giang Tử Khê và Thẩm Duệ nhận ra điều gì không đúng, chỉ khi hai mẹ con không có nhà mới có thể thay thuốc cho vết thương được thông thoáng.

Nhưng anh cứ ngỡ mình giấu kín được chuyện này, lại chưa từng nhận ra trong khoảng thời gian này số lần tự mình xuống bếp khi ở nhà của Giang Tử Khê trở nên nhiều hơn, với lại quãng thời gian đó món cả nhà ăn hầu như là đồ bổ máu hoặc bổ khí, tất cả món ăn đó không ngoại lệ đều tốt cho vết thương.

Giang Tử Khê vốn là người rất cẩn thận, Thẩm Tiêu sống dưới mí mắt cô, sao cô lại không nhận ra được sự khác thường của Thẩm Tiêu chứ.

Chẳng qua nếu Thẩm Tiêu không muốn nói dự định của mình cho cô, vậy Giang Tử Khê cũng như anh mong muốn, bằng lòng tiếp tục giả ngu im lặng, dù sao có đôi khi biết được một vài chuyện lại không tốt bằng cái gì cũng không biết.

Nói cô ích kỷ lạnh lùng cũng được, nhát gan yếu đuối cũng thế, nhưng cô rất vừa lòng với cuộc sống hiện tại, nếu như giữ yên lặng, giả ngu có thể khiến cuộc sống yên bình này tiếp tục, vậy cô bằng lòng làm một kẻ ngốc không biết gì cả, hài lòng với tình hình trước mắt.

Sau khi cơ thể gần như bình phục rồi, thủ tục lúc trước công ty bảo vệ đưa đi xét duyệt cũng lần lượt có, về phần địa điểm văn phòng, sau khi xem xong tài liệu Giang Tử Khê giúp đỡ tổng kết trước đó, cân nhắc tình hình quy mô công ty không lớn, nhân viên tạm thời cũng không nhiều, cuối cùng anh chọn một office building có diện tích không lớn, nhưng vị trí đủ đắc địa, anh cũng đã ký hợp đồng rồi.

Những chiến hữu lúc trước của Tiêu Bắc và Vệ Dương cũng lần lượt đổ về từ khắp nơi trên đất nước, ở trong chung cư Thẩm Tiêu đã giúp đỡ thuê, tất cả đều ổn thoả, chọn được một ngày tốt, chính thức khai trương.

Ngoài Thẩm Tiêu ra, trong hai tháng này Giang Tử Khê cũng thích ứng rất suôn sẻ ở công ty mới, bởi vì năng lực đủ xuất chúng, hơn nữa Giang Tử Khê còn vô cùng nỗ lực, thế nên được cấp trên đánh giá cao, triển vọng rất tốt.

Nói tóm lại, từ sau khi Thẩm Tiêu xuyên tới, dường như tất cả đều phát triển theo chiều hướng tốt.

Vì công ty bảo vệ của Thẩm Tiêu mới khai trương không lâu, cũng không nhận được nhiều đơn hàng, so với trạng thái làm việc cực kỳ bận rộn của Giang Tử Khê mỗi ngày, ngược lại Thẩm Tiêu xem như khá nhàn rỗi, thế nên anh chủ động nhận nhiệm vụ đưa đón Thẩm Duệ.

Chạng vạng hôm nay, Thẩm Tiêu tan tầm vừa định đến nhà trẻ đón Thẩm Duệ, bỗng nhiên nhận được điện thoại từ một dãy số lạ, anh nhíu mày vốn không muốn nhận, nhưng thường thì anh vừa cúp máy, bên kia liền gọi lại rất nhanh, dường như có chuyện gì gấp lắm.

Thẩm Tiêu kết nối điện thoại, còn chưa mở miệng nói chuyện, đã nghe thấy đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng trẻ con non nớt mang theo tiếng nức nở.

“Chú gạt cháu, chú nói dốt, ba cháu vốn không yêu cháu! Cháu ghét ba!!”

Buông xuống một câu không đầu không đuôi như vậy, không đợi Thẩm Tiêu có phản ứng gì, điện thoại đã bị cúp, nếu không phải giọng trẻ con non nớt mới nãy trong điện thoại nghe có chút quen tai, đoán là Thẩm Tiêu sẽ cho rằng gọi nhầm số hoặc là ranh con nhà ai đùa dai.

Nhìn điện thoại bị cúp, sau khi Thẩm Tiêu suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng cũng nhớ ra vì sao giọng nới mới nãy quen tai, giọng nói kia không phải của cô bé Lâm Thư Thư không lâu trước đây ở nhờ nhà bọn họ hai ngày sao.

Ba?

Ba của Lâm Thư Thư, không phải là anh kế ngồi tù kia của Giang Tử Khê sao, dường như cách đây không lâu gã ta mới được thả ra vì mãn hạn tù.

Nhìn điện thoại bị cúp, Thẩm Tiêu lập tức gọi lại, nhưng lần nào cũng mới gọi tới đã bị cúp, sau đó cứ là âm báo bận, xem ra cô bé đã hạ quyết tâm không nhận điện thoại anh.

Nghĩ đến người anh này của Giang Tử Khê, nét mặt Thẩm Tiêu lập tức có chút khó coi, tuy Thẩm Tiêu không rõ tình tiết trong bộ phim này lắm, nhưng anh vẫn biết một vài tình tiết phát triển sơ lược.

Anh kế của Giang Tử Khê tên là Lâm Húc Hải, vốn sau khi gã ta tốt nghiệp đại học thì làm nhân viên bán hàng cho một công ty bảo hiểm, còn kết hôn với đồng nghiệp nữ cùng công ty, sinh ra Lâm Thư Thư, tuy cả nhà không được xem là rất giàu có, nhưng cũng coi như áo cơm không lo.

Nhưng có lẽ là vì áp lực công việc quá lớn, thêm nữa nghề bán hàng này cần thường xuyên xã giao, Lâm Húc Hải cũng dần bắt đầu uống rượu, gã ta lại còn kế thừa tật xấu của ba gã, nết say rượu cực kém, còn không biết giữ mồm giữ miệng, bình thường ở nhà thì cũng thôi, nhưng có khi cần tiếp khách, sau khi gã ta uống chút rượu vào thì không kiểm soát được hành vi của mình, liên tục nói hớ trước mặt ông chủ và khách hàng, thế cho nên công ty liền sa thải gã.

Thật ra đây chưa chắc đã là việc xấu, đổi một công việc không cần xã giao hoặc giảm bớt xã giao thực sự là lựa chọn không tệ với người có nết say rượu kém như Lâm Húc Hải, nhưng sau khi gã bị sa thải chẳng những không tìm công việc mới, còn quyết định vò đã mẻ lại sứt, mê rượu giống y hệt ba gã, trở thành tên bợm rượu thứ hai trong nhà, ngày nào cũng sống mơ màng như kẻ say nằm mộng, càng ngày càng hoang đường.

Uống rồi thất nghiệp, uống rồi vợ bỏ đi không nói, nết say rượu lại cực kì kém, xảy ra chuyện cũng là sớm muộn.

Có buổi tối nọ Lâm Húc Hải uống rượu với đám bạn xấu, dưới tác dụng của cồn, gã đã đánh nhau ở quán bar, đánh gãy xương sườn của người đó, trực tiếp bị kết án.

Sau đó vất vả lắm mới được thả ra vì mãn hạn tù, thời gian chưa tròn một năm đã vào lần hai, vẫn là say rượu ẩu đả như cũ, chẳng qua lần này xem như gã ta đá trúng ván sắt (2), người xảy ra xung đột với gã là con ông cháu cha, trong nhà có quyền có thế, ngoài việc phải bồi thường một khoản tiền thuốc giá trên trời thì lúc kết án vì gã có tiền án hơn nữa người nhà đối phương tạo dựng quan hệ, nên bị phán thẳng mười năm.

(2) Đá trúng ván sắt: Đại khái như bạn cho rằng người ta là một quả hồng mềm dễ bị bắt nạt nhưng kết quả thì người ta lợi hại hơn bạn nhiều và kẻ chịu thiệt chính là bạn.

Sở dĩ Thẩm Tiêu có ấn tượng với người này, hoàn toàn là do lần thứ hai Lâm Húc Hải bị bắt, trước khi thời hạn thi hành án được phán, ông già nhà họ Lâm và mẹ ruột Giang Tử Khê nước mắt lưng tròng tìm tới Giang Tử Khê, cầu xin cô giúp Lâm Húc Hải trả khoản tiền thuốc men giá trên trời kia, chỉ có trả số tiền đó rồi, Lâm Húc Hải mới có thể được giảm án.

Lúc ấy Giang Tử Khê đã ly hôn với tên rác rưởi là chủ cũ, tìm được công việc mới dưới sự giúp đỡ của bạn bè, sau khi rời khỏi tên chủ cũ bệnh tình của con trai cũng tốt hơn, tuy cuộc sống của hai người vẫn nghèo khó như cũ, nhưng dù sao nói chung cũng nhìn thấy được chút hy vọng.

Nhưng số phận hình như luôn thích đùa giỡn với Giang Tử Khê, mỗi khi cuộc sống của cô cuối cùng cũng bắt đầu khá hơn, lập tức sẽ có một bàn tay vô hình muốn kéo cô về lại vũng bùn lần nữa.

Lúc Giang Tử Khê ly hôn với tên chủ cũ tuy lấy được nhà, nhưng vì chữa bệnh cho con trai Thẩm Duệ được chẩn đoán mắc chứng tự kỷ, dưới sự bất đắc dĩ đã bán nhà, vốn muốn cầm số tiền này đổi một căn nhà nhỏ hơn, phần còn dư thì dùng để chữa bệnh cho con trai, căn nhà đã nhìn kỹ, hợp đồng cũng đã ký, nhưng lại xảy ra chuyện như vậy, nguyên một đám ai cũng nhớ thương số tiền này.

Hơn nữa một trong những người nhớ thương số tiền này có mẹ ruột của cô, điều này khiến Giang Tử Khê sao không lạnh lòng cho được.

Nói dễ nghe là mượn, nói khó nghe thật ra là cho không, biết rõ nếu cho mượn số tiền này thì như nước đổ lá môn, có đi mà không có về.

Ban đầu Giang Tử Khê rất cương quyết, nhưng khi nhìn thấy mỗi lần mẹ tới nhà, trên người sẽ có thêm rất nhiều vết thương, thậm chí về sau Giang Tử Khê cũng không dám đỡ bà, bởi vì bà bị đánh thâm tím mình mẩy, không có chỗ để tay.

Giang Tử Khê không đếm được số lần mình đã khuyên mẹ rời khỏi bố dượng, bất kể Giang Tử Khê có nói gì, bất kể bà Giang bị đối xử thế nào cũng không đồng ý ly hôn với bố dượng, lần này vì đòi tiền, thậm chí không tiếc diễn khổ nhục kế trước mặt Giang Tử Khê.

Nhìn mẹ bị thương tích đầy người, Giang Tử Khê bèn thỏa hiệp, trả lại căn nhà đã đặt trước và ký hợp đồng, bồi thường khoản tiền vi phạm hợp đồng, cuối cùng cho đi 50 vạn, cắn răng cắt đứt quan hệ với mẹ, 50 vạn này là tình cảm cuối cùng của mẹ con hai người.

Kể từ ngày đó, Giang Tử Khê thật sự không có nhà, không có mẹ, không có chồng, cô chỉ có Thẩm Duệ.

Sau khi những cốt truyện này tua qua đầu Thẩm Tiêu như một đoạn phim, Thẩm Tiêu ngồi trên xe một lúc lâu, anh lấy điêu thuốc từ túi tạp vật bên cạnh ra, dùng bật lửa đốt thuốc.

Thật ra Thẩm Tiêu không thích hút thuốc lắm, ngoài thời kỳ phản nghịch lúc trẻ từng thích một khoảng thời gian thì sau đó rất ít hút, bởi vì cái nghề này của bọn họ, kị nhất là trên người có mùi nồng nặc, đó rất có thể sẽ trở thành khuyết điểm chết người.

Bao thuốc trên xe này là do Tiêu Bắc để lại trước đó.

Khói thuốc phiêu tán ở trong xe, Thẩm Tiêu mím chặt môi, trên mặt không có biểu cảm gì, khiến người khác không nhìn ra được suy nghĩ của anh.

Thẩm Tiêu cũng không biết mình đang nghĩ gì, những chỉ cần nghĩ đến những chuyện Giang Tử Khê từng trải qua, lòng anh như bị đè ép một cục nóng rực như lửa, ở quân đội nhiều năm như vậy, Thẩm Tiêu tự nhận mình là người rất biết kiềm chế và kỷ luật, nhưng từng hình ảnh trong đầu mới nãy lại khiến anh bực bội khó có thể giữ bình tĩnh.

Không biết sao mà Thẩm Tiêu bỗng nhớ lại hai tháng trước khi anh vừa xuyên vào thế giới này, lần đầu tiên gặp Giang Tử Khê, khuôn mặt cô chứa đầy sự mệt mỏi và tuyệt vọng khi bị cuộc sống tra tấn đến nỗi gần như nghẹt thở, nhưng vẫn cố chấp mang lên người một chiếc mặt nạ kiên cường, quật cường giữ lại tôn nghiêm cuối cùng, không muốn để ai nhìn ra chút manh mối nào.

Mãi đến khi bàn tay cảm thấy nóng, lúc này Thẩm Tiêu mới hoàn hồn, dụi tắt tàn thuốc trong tay, ném vào trong phễu rác.

Hút xong điếu thuốc này, giờ Thẩm Tiêu mới thấy tâm trạng bực bội cuối cùng cũng lắng lại đôi chút, trong con ngươi đen loé lên tia lạnh lẽo và âm u, nếu anh đã thay thế cơ thể này, hơn nữa còn thành chồng của Giang Tử Khê, vậy anh sẽ dùng hết khả năng mình có để che chở cô, bất kể có xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ bảo vệ cô, sẽ không để bất cứ ai ức hiếp cô nửa phần.

Thẩm Tiêu chưa bao giờ cho rằng mình là người hiền lành, nếu có ai muốn bắt nạt người của anh dưới mí mắt anh, Thẩm Tiêu không ngại dạy bọn họ lại cách nên làm người thế nào.

Bạn đang đọc Xuyên thành kẻ ăn bám của Thư Cảnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi wendypham
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.