Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1662 chữ

Giọng nói đầy khí thế vang vọng khắp phòng học, đừng nói cả nhà ba người cậu bé mập mạp và cô giáo sửng sốt, tới cả Thẩm Tiêu cũng có chút ngạc nhiên.

Tuy đã biết tính tình cô bé này đanh đá hiếu thắng từ lâu, nhưng dù sao cũng còn nhỏ, thật không ngờ cô bé dám ưỡn thẳng lưng đối đầu trực diện với một người cao gần gấp 3 lần cô bé, quan trọng nhất đó là tuy cô bé Lâm Thư Thư này nói nửa câu cũng không rời chữ đánh, nghe vào có phần thô lỗ và ngang ngược không biết lý lẽ, nhưng trên thực tế có thể nhìn ra được từ câu nói mới nãy của cô bé là nói có sách mách có chứng, mạch lạc rõ ràng.

Đầu tiên là phản bác chuyện người phụ nữ nói không có giáo dục, là nhóc mập gây chuyện trước, chẳng qua con bé chỉ ăn miếng trả miếng thôi, cùng lúc bảo vệ Thẩm Duệ, tiện đường đe dọa cậu nhóc béo, lại lập uy trước mặt thằng bé, để thằng bé không dám ăn hiếp Thẩm Duệ nữa.

Chưa kể, cách cư xử hôm nay của Lâm Thư Thư đúng là khiến Thẩm Tiêu đổi mới cái nhìn với cô bé, cũng không phải vì con bé bảo vệ Thẩm Duệ, mà do đây là một cô bé rất có trách nhiệm, tuy hơi kiêu căng vì được ông bà nội cưng chiều, trở thành ranh con, nhưng vẫn chưa tới tình trạng hoàn toàn hết thuốc chữa.

Lâm Thư Thư nói năng có khí phách, nói xong liếc hờ mọi người bị làm cho kinh sợ, trong lòng lập tức vui thầm, nhìn đi, ngay cả đại ma vương cũng bị nó làm chấn động, ha ha ha!

Nhưng Lâm Thư Thư chỉ vừa thất thần một lát, bỗng nhiên cảm giác được một cơn gió mạnh kéo tới từ đối diện, lấy lại tinh thần thì thấy người phụ nữ với vẻ mặt dữ tợn lúc này đang giơ tay bước nhanh về phía cô bé, mắt thấy bàn tay giơ cao ơi là cao của bà ta sắp đánh xuống mặt mình, Lâm Thư Thư bỗng nhắm mắt lại, cắn chặt mão răng (1) chờ cơn đau đến.

(1) Mão răng: Khi một cái răng bị nứt, hoặc có miếng trám lớn bị cũ đi, hoặc bị nặng, thì nha sĩ có thể đề nghị việc chụp răng, tức là đặt mão răng. Việc chụp răng củng cố và bảo vệ cơ cấu răng còn lại và có thể làm cho nụ cười đẹp hơn. Có một số loại mão răng khác nhau như: mão , mão răng sứ kim loại, mão kim loại toàn phần (Full), mão nhựa hay mão hỗn hợp giữa kim loại và nhựa…

Nhưng cơn đau trong dự đoán cũng không kéo đến, bởi vì trước khi bàn tay người phụ nữ dừng trên mặt đã bị một bàn tay khác ngăn cản trước, Lâm Thư Thư thận trọng mở mắt ra, phát hiện người nắm chặt cổ tay người phụ nữ đó không phải ai khác, đúng là đại ma vương mà cô bé siêu cấp chán ghét.

Tiếp đó, Lâm Thư Thư liền cảm giác được mình bị kéo ra sau, người che ở trước cô bé vẫn là đại ma vương kia.

Từ lúc vào căn phòng này, vẻ mặt Thẩm Tiêu trước sau vẫn bình tĩnh và bình tĩnh, bởi vì từ trước đến nay anh luôn làm theo quan niệm chuyện của mình thì tự mình giải quyết. Chuyện của con cái đương nhiên cũng con cái tự nó giải quyết, trừ khi thật sự cần thiết, Thẩm Tiêu cũng không định nhúng tay vào chuyện bọn nhỏ.

Nhưng tất cả phải được thiết lập dưới một tiền đề chính, đó là trong tình huống không được làm tổn thương bọn nhỏ.

Giờ nếu người lớn đã nhúng tay, vậy đương nhiên anh không thể khoanh tay đứng nhìn, để mặc người khác bắt nạt con nhà mình, đó là chuyện không thể.

Thẩm Tiêu cái gì cũng tốt, duy chỉ một điều, anh rất bao che khuyết điểm.

Tay Thẩm Tiêu cũng không dùng nhiều lực, nhưng cánh tay bị nắm của người phụ nữ lại đau đớn, như thể xương cốt sắp bị bóp nát, khiến khuôn mặt hơi béo của người phụ nữ kia cuối cùng cũng không giữ được vẻ ung dung lúc đầu, bởi vì đau đớn mà trở nên dữ tợn.

Mãi đến khi người phụ nữ la đau, lúc này Thẩm Tiêu mới buông lỏng tay ra.

“Anh đến cùng có tố chất không hả!” Tay vừa được buông ra, người phụ nữ như đã quên cơn đau mới nãy, lại ầm ĩ, vừa nói vừa nhào về phía anh, dáng vẻ giương nanh múa vuốt khoa trương thật sự không có chút phong độ nào.

Thế này là không định nói chuyện đàng hoàng với nhau, mà ý là muốn đánh thẳng tay.

Dưới tình huống bình thường nếu xảy ra xung đột, phản ứng đầu tiên của phần lớn người e sẽ là ngăn cản, nhưng mạch não của cả nhà cậu bé mập lùn này đều rất kỳ lạ, lúc thấy mẹ mình xông lên muốn đánh ba Thẩm Duệ, phản ứng đầu tiên của cậu bé lại không phải khuyên can, mà là đứng ở bên cạnh nhảy nhót liên hồi lớn tiếng hô hào cố lên.

Về phần ba của cậu bé mập lùn, vào lúc người đàn ông trung niên thấy vợ mình nhào tới, lo vợ mình bị ăn hiếp, lại còn định nắm tay Thẩm Tiêu không cho anh cử động, để mặc vợ mình cào thành mặt hề.

Người bình thường duy nhất ở đây là cô giáo đã sớm choáng váng bởi cảnh tượng xảy ra trước mắt, cô làm giáo viên mầm non đã được sáu bảy năm, cũng từng giữ rất nhiều đứa trẻ, nhiều con nít thì khó tránh việc xảy ra xung đột, huống chi đứa bé năm sáu tuổi đúng là lúc người chê chó ghét, làm mình làm mẩy âu cũng là chuyện thường tình.

Nhưng cô từng xử lý nhiều chuyện như vậy, cũng chưa từng gặp phải kiểu phụ huynh vừa bắt đầu đã muốn đánh nhau, sau sự sững sờ ngắn ngủi, cô giáo cuống quít ngăn cản, nhưng một mình cô hoàn toàn không cản được, chẳng những không ngăn được ẩu đả, khuôn mặt còn bị mẹ Vương Gia Bảo cào cho đỏ.

Nếu không có Thẩm Tiêu nhanh tay nhanh mắt đẩy cô sang bên cạnh, không chắc cô sẽ bị đau cỡ nào, bị cào bao nhiêu cái.

Một tay Thẩm Tiêu ngăn người phụ nữ kia không cho bà tới gần, tay khác thì chặn trước mặt người đàn ông trung niên, cánh tay anh như hai thanh lan can rắn chắc không thể rung chuyển, dù cặp vợ chồng kia có dây dưa vùng vẫy thế nào cũng không thể vượt qua cánh tay kia sát gần lại một bước.

Không phải Thẩm Tiêu không muốn động thủ, mà do băn khoăn bọn trẻ ở đằng sau, mấy đứa trẻ vẫn còn nhỏ, phần lớn sự nhận thức về thế giới này đều bắt nguồn từ việc ba mẹ lấy mình làm gương, có câu nói ba mẹ là người thầy tốt nhất của con trẻ, Thẩm Tiêu không muốn để lại bất kì bóng ma gì trong lòng bọn nhỏ.

Đương nhiên, việc này cũng không đại biểu Thẩm Tiêu dễ tính.

Sau lần thứ ba hô dừng vô dụng, Thẩm Tiêu nói với cô giáo vừa bị đẩy ra bên cạnh: “Làm phiền cô trước tiên dẫn bọn nhỏ vào văn phòng nghỉ ngơi một lát.”

Lúc này cô giáo mới phục hồi tinh thần lại từ trong hoảng sợ, cô là giáo viên mầm non, biết rõ giai đoạn trước mắt có tầm ảnh hưởng tương đối quan trọng với tương tai bọn nhóc, tự nhiên hiểu ý của Thẩm Tiêu, lập tức gật đầu kéo ba đứa trẻ đi khỏi.

Tuy Thẩm Duệ và Lâm Thư Thư lo cho Thẩm Tiêu, nhưng bọn họ đều nghe được lời anh mới nói, thế nên vẫn nghe lời đi theo cô giáo, chỉ có cậu bé mập lùn tên là Vương Gia Bảo kia lại khác, cậu đang hưng phấn hô hào cố lên, trong miệng hô to linh tinh cái gì mẹ hãy đánh chết ba Thẩm Duệ, dù cô giáo có kéo nhiều lần cũng không thể lôi cậu đi.

Cuối cùng vẫn là Lâm Thư Thư không thể nhịn nổi, đạp một cái vào mông cậu bé mập lùn, lúc này mới doạ sợ cậu lập tức nhận thua đi theo sau cô giáo.

Không còn bọn trẻ, Thẩm Tiêu dứt khoát không chiều đôi vợ chồng này nữa, cánh tay vốn chắn ở giữa hai vợ chồng lập tức đổi vị trí, Thẩm Tiêu quật thẳng người phụ nữ kia ngã xuống đất, nhìn vẻ mặt sợ hãi của ả ta, Thẩm Tiêu cười: “Cứ yên tâm, tôi là người rất có nguyên tắc, không đánh phụ nữ.”

Nói xong, anh xoay người đi về phía người đàn ông đang do dự có nên nhào tới hay không.

Khoảng mười mấy phút sau, lúc cô giáo đã dỗ dành ba đứa trẻ xong rồi, đưa bảo vệ trong trường chạy đến thì thấy cảnh tượng như vậy.

Thẩm Tiêu bình thản ngồi trên băng ghế nhỏ, giọng điệu dịu dàng gọi điện thoại.

Mà đằng sau anh, hai góc trái phải trong lớp học, đôi vợ chồng mới nãy còn rất phách lối giờ đây lại im như thóc chia ra ngồi ở kia, trầm lặng lạ thường.

Cô giáo: ???

Bạn đang đọc Xuyên thành kẻ ăn bám của Thư Cảnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi wendypham
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.