Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhận hàng

Tiểu thuyết gốc · 1979 chữ

“Đứa con hoang” mà Hàn Phú Quý nói tới đương nhiên là chỉ Hàn Thu Thủy. Kỳ thực, bố mẹ cô nàng yêu nhau, nhưng vì không môn đăng hộ đối mà lén lút trốn đi rồi có cô nàng, chứ chưa cưới hỏi chính thức. Đến năm cô nàng lên chín tuổi thì cha mẹ không may qua đời. Sau gần một năm luân lạc, thì ông ngoại mới dựa theo cảm ứng huyết mạch mà tìm được Hàn Thu Thủy, rồi đưa nàng ta về Hàn gia.

Cả ông ngoại lẫn cụ ngoại cô nàng đều vì cảm thấy áy náy có lỗi với mẹ Hàn Thu Thủy mà yêu chiều nàng ta hết mực. Lại thêm việc Hàn Thu Thủy trời sinh sáng dạ, học một hiểu mười, tính cách lại hào sảng, cởi mở, dễ gần, nên chả mấy chốc liền trở thành viên minh châu trong tộc. Hàn Phú Quý ban đầu cũng không phải là hạt giống tệ, trước khi Hàn Thu Thủy xuất hiện, ai cũng nghĩ hắn sẽ có ngày kế nghiệp tộc trưởng. Song khi đặt hắn cạnh cô em họ mà so sánh thì quả thực như đom đóm với trăng rằm, bị lu mờ không ít. Thành thử, hắn vẫn luôn ghen ghét, ganh tỵ với cô nàng.

Hàn Quân Bảo biết chuyện này, đã nhiều lần cảnh cáo, nhưng dường như phản tác dụng. Hàn Phú Quý ngoài mặt tỏ ý nhận lỗi, song lâu nay cũng chỉ là ẩn nhẫn chờ thời cơ mà thôi. Đến lúc Hàn Quân Bảo nhận ra mầm mống thù hận trong lòng Hàn Phú Quý đã ăn sâu bám rễ, thì lão cũng không làm gì để thay đổi được nữa. Có câu, “lòng bàn tay là thịt, mu bàn tay cũng là thịt”. Giữa chắt nội và chắt ngoại, lão không chọn lựa nổi. Lại nói, Hàn Quân Bảo đã trải qua mấy lần “người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh”, chung quy là không nỡ xuống tay với Hàn Phú Quý. Thành ra, lão cũng chỉ có thể âm thầm ngăn chặn hành động của hắn trong tối, lại dốc lòng truyền thụ, dạy dỗ Hàn Thu Thủy, những mong cô nàng sau này có thể đủ bản lĩnh tự đối phó.

Song, điều lão không ngờ tới là Hàn Phú Quý lại có được trợ lực từ Phượng tộc và Đế Mộ, làm phản sớm tới vậy. Thành ra, khi hay tin, biết bản tính và thù hận của hắn, lão mới kiếm cớ đẩy Hàn Thu Thủy rời đi xa. Đợi đến khi cô nàng biết tin về những chuyện xảy ra tại Hàn gia, thì chắc cũng đã ở nơi an toàn.

Nói tiếp chuyện dưới địa lao của Hàn gia. Hàn Phú Quý nói xong, thấy Hàn Quân Bảo vẫn yên lặng không nói gì, cũng không thèm nhìn mình thì như mắc nghẹn, tức giận phất áo bỏ đi.

Hàn Quân Bảo đợi đến khi không nghe thấy tiếng chân của thằng chắt nữa, rồi mới nhìn về phía hắn vừa rời đi, lắc đầu thở dài. Để chuyện diễn biến đến như ngày hôm nay, có lẽ lão ta thật sự đã già rồi…

“Bây giờ, chỉ mong sao Thu Thủy có thể sống đời bình yên hạnh phúc! Còn việc Hàn gia có cứu được hay không… đành xem ở số trời đi…”

Cựu gia chủ Hàn gia thở dài, thầm nghĩ.

oOo

Hàn Phú Quý vừa rời khỏi địa lao thì đã thấy tứ trưởng lão Hàn Thao đứng chờ sẵn. Gã tò mò hỏi:

“Tứ trưởng lão, có chuyện gì sao?”

“Thiếu chủ, Tạ Thiên Hoa tới.”

“Nhị đồ đệ của Bích Mặc tiên sinh? Cô ta tới nhà chúng ta làm gì?”

“Là Cửu Liên vương cử cô ta tới lấy hàng. Giấy tờ đích thân ta đã xem qua, không phải giả mạo.”

“Mấy tên gà dù kia nghĩ gì vậy? Tuy cô ta không phải Bích Mặc tiên sinh, nhưng dù sao cũng vẫn là người của cổ viện.”

“Chính vì vậy nên lão mới đến đây để bàn với thiếu chủ đối sách.”

Ngưng một chốc, lão lại nói:

“Địa điểm xuất nhập hàng có liên quan đến trận pháp, không tiện thay đổi, thần khí chúng ta đang chế tạo cũng đang trong giai đoạn quan trọng, không thể di chuyển. Nếu cả hai đều không thể dời đi, ta thấy có lẽ càng giấu giếm lại càng dễ khéo quá hóa vụng, khiên Tạ Thiên Hoa nghi ngờ. Chẳng bằng chúng ta không cần sử dụng kết giới che đậy, nhưng đích thân ta sẽ dẫn cô ta đi lấy hàng, thu hút sự chú ý của cô ta? Thiếu chủ, ngài nghĩ sao?”

“Vậy phiền tứ trưởng lão rồi!”

Hàn Phú Quý ngẫm nghĩ một chút, lại nói thêm:

“Cho rút bớt kẻ dưới đi, chỉ để lại những người chúng ta có thể tuyệt đối tin tưởng!”

“Thiếu chủ dặn phải.”

Hai người vừa đi vừa bàn bạc, sau đó tách nhau ra. Hàn Phú Quý đến phòng khách tiếp chuyện Tạ Thiên Hoa trước câu giờ, chờ Hàn Thao chạy đi sắp xếp việc ở khu nghiên cứu và phát triển, cũng như kho xuất nhập hàng ngay cạnh đó, rồi mới trở lại dẫn cô nàng đi lấy hàng hóa cần vận chuyển.

Trong phòng khách, Tạ Thiên Hoa vừa nhấm trà vừa nghĩ lại những thông tin mình mới đọc gần đây. Một đường từ thành Cửu Phượng đến thành Hà Đông, cô nàng cũng không ngồi không. Trong lúc không có việc gì làm trong cáp treo, cũng như mấy lần chuyển tiếp, Tạ Thiên Hoa bỏ thời gian ra đọc tin tức về lịch sử thành Hà Đông cũng như Hàn gia.

Chỗ tình báo này, một phần chính là những thứ Trịnh quản sự sưu tầm cho cô nàng, một phần là tự Tạ Thiên Hoa mua thêm trước khi lên cáp treo. Trong đó có cả hướng dẫn du lịch, lời đồn thổi, lẫn vắn tắt lịch sử. Thành thử, tuy cô nàng vẫn không thể hiểu rõ toàn bộ nội tình thành Hà Đông, nhưng cũng nắm được tình hình đại khái, không đến nỗi hoàn toàn mù tịt.

Đang ngẫm nghĩ, thì một thiếu niên trạc tuổi Lý Thanh Vân đẩy cửa bước vào. Kẻ này tuy bề ngoài cũng có thể gọi là dễ nhìn, song không hiểu tại sao lại khiến Tạ Thiên Hoa sinh ra một cảm giác bài xích. Thiếu niên cung tay, nói:

“Tại hạ Hàn Phú Quý, nghe danh Tạ tiểu thư đã lâu. Hạnh ngộ, hạnh ngộ!”

Vừa nói, ánh mắt hắn vừa chòng chọc nhìn cô nàng từ đầu tới chân với ánh mắt không che giấu hết sự háo sắc. Tạ Thiên Hoa bắt gặp ánh mắt này, cảm giác bài xích trong lòng càng mạnh. Cô nàng tằng hắng một tiếng, nói:

“Hàn thiếu chủ quá lời. Xin gửi lời vấn an của tiểu nữ đến Hàn gia chủ.”

Chuyện quyền biến ở Hàn gia, hiện tại mới chỉ là tin đồn. Còn thông tin đối ngoại chính thức mà Hàn gia tung ra, là gia chủ Hàn Quân Bảo tuổi già sức yếu, quyết định lui về tĩnh dưỡng, bổ nhiệm Hàn Phú Quý làm thiếu chủ, thử thách một thời gian. Nếu y có thể qua được khảo nghiệm của lão cùng trưởng lão hội, thì mời được chính thức lên làm gia chủ Hàn gia. Thông tin này Tạ Thiên Hoa cũng đã được biết trên đường đến đây, nên mới sử dụng lúc này, vừa để di dời sự chú ý của kẻ trước mặt, lại vừa thăm dò thái độ của hắn luôn.

Hàn Phú Quý nghe nhắc đến cụ nội mình thì trong mắt cũng xẹt qua một tia âm trầm, song rất nhanh liền được che giấu. Gã tươi cười, nói:

“Đa tạ tiểu thư quan tâm, Phú Quý nhất định sẽ chuyển lời ngài đến cụ nội.”

Hai người khách sáo thêm vài câu, Tạ Thiên Hoa liền chuyển chủ đề cuộc trò chuyện về chính sự, nói mục đích mình đến chỉ là để chuyển hàng, cũng không muốn chậm trễ việc công. Hàn Phú Quý tuy không tử tế gì cho cam, song cũng là con cháu thế gia, lại là kẻ rất biết ẩn nhẫn. Ngoại trừ ánh mắt như sói đói khiến Tạ Thiên Hoa vô cùng khó chịu ra, thì hắn cư xử vẫn rất đủ lễ nghĩa chủ nhà. Nghe cô nàng nói đến chuyện hàng hóa, gã nói:

“Tạ tiểu thư yên tâm. Chuyện này Phú Quý đã cho người đi thu xếp. Hàng hóa cần vận chuyển đang được kiểm kê lại lần cuối. Xin tiểu thư chờ thêm chốc lát rồi sẽ có người đích thân dẫn tiểu thư đi lấy hàng. Đảm bảo không lỡ việc của vương gia.”

Tạ Thiên Hoa nghe nói vậy thì cũng không còn cách nào, đành tiếp tục tiếp chuyện hắn. Bài xích thì bài xích, khó chịu thì khó chịu, song Hàn Phú Quý có thể giữ lễ chủ nhà, Tạ Thiên Hoa cũng phải giữ đạo làm khách. Huống chi, hiện tại cô nàng đang là thực thi công vụ, cũng không phải làm việc tư. Thêm một lúc, chính khi Tạ Thiên Hoa tưởng chừng không chịu nổi nữa, thì bên ngoài có tiếng gõ cửa. Sau khi nhận được sự chấp thuận của Hàn Phú Quý, một ông lão đẩy cửa tiến vào. Lão chắp tay chào hỏi hai người:

“Thiếu chủ, Tạ tiểu thư, mọi việc đã sẵn sàng!”

“Vậy phiền tứ trưởng lão dẫn Tạ tiểu thư đi lấy hàng rồi!”

Hàn Phú Quý nói.

Tạ Thiên Hoa cũng thoáng ngạc nhiên tên này tự dưng đổi tính, không đi theo mình. Song thoát được khỏi hắn, cô nàng cầu còn chẳng được, nào có tâm trạng đi thắc mắc điều này? Nàng ta liền vội vã bái biệt Hàn thiếu chủ, rồi đi theo Hàn Thao đến kho xuất nhập hàng.

Kho hàng của Hàn gia nằm ở hậu viện, trong một tòa nhà năm gian. Theo quan niệm kiến trúc xưa, chín là con số chỉ dành cho bậc cửu ngũ, nên cũng chỉ có đình đền chùa thờ phụng hay có liên quan đến vua chúa mới có thể xây đến chín gian. Số bảy cũng phải là hàng quan cao chức trọng mới được xây. Nhà năm gian như của Hàn gia đây cũng đã thể hiện đẳng cấp của thế gia một vùng rồi. Còn nhà dân thông thường chỉ có ba gian.

Có tứ trưởng lão dẫn đường, hai người rất nhanh đi qua hành lang dài, tới được kho xuất hàng. Trên đường đi, Tạ Thiên Hoa có loáng thoáng cảm nhận được trên đường đi có linh khí giao động, xem chừng đúng là Hàn gia đang nghiên cứu dự án gì đó lớn. Có lẽ cái tin đồn Hàn gia chuẩn bị quay lại giới luyện khí cũng có mấy phần sự thật. Song, có Hàn Thao lù lù bên cạnh, cô nàng cũng không tiện dùng thần thức thăm dò xung quanh, chỉ đành lưu ý lại nếu sau này có cơ hội sẽ tìm cách tìm hiểu thêm.

Chuyện sau đó cũng không có gì đáng kể. Cô nàng đến nơi, kiểm tra vật tư theo danh sách được giao một lượt, thấy không thiếu sót gì thì liền mở nhẫn quân dụng, thu kiện hàng vào trong. Sau khi xác nhận nhẫn chứa đồ đã khóa như được hướng dẫn tại phủ thành chủ, thì cáo biệt người của Hàn gia, toan ngược đường cũ quay lại thành Cửu Phượng.

Bạn đang đọc Xuyên qua làm nhân vật quần chúng, vô tình dạy một đám đồ đệ thành Thánh nhân sáng tác bởi CổThuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi CổThuyết
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.