Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nho môn lại đến cửa gây chuyện

Tiểu thuyết gốc · 2032 chữ

Lúc Nguyễn Đông Thanh mò được về đến Quan Lâm thì mới nghe được tin gần đây lại có yêu thú xâm lấn từ chỗ mấy người lão Hùng, khiến hắn cơ hồ lo sốt vó. Thế nhưng, sau đó lại nghe đám đồ đệ của hắn trong lúc hiểm nguy đứng ra ngăn cơn sóng dữ, cứu hơn vạn hộ dân trong thành khỏi cơn nước lửa, Bích Mặc tiên sinh mới yên tâm.

Hơn nữa, còn hơi có chút tự hào.

Ba thiếu niên mà hắn nửa vô tình, nửa bị ép thu nhận làm học trò bây giờ cũng đã trở thành anh hùng một thành, có thể ưỡn ngực với đời.

Mà Trương Mặc Sênh sau khi nghe được chuyện này, cũng âm thầm hạ quyết tâm không để cho ông thầy nhà mình mất mặt.

Sở dĩ sau khi Nguyễn Đông Thanh đến phủ thành chủ báo lại kết quả cho Vũ Tùng Lâm không lập tức quay về cổ viện, mà vào chợ gặp đám lão Hùng, ấy là do hắn cảm thấy lần này vào kinh vạn sự như ý, trở về muốn ăn mừng một phen.

Bây giờ nghe được đám học trò nhà mình có được thành tựu như vậy, lại càng có lý do ăn mừng.

Thế nhưng...

Lúc Bích Mặc tiên sinh mang cả đống thịt thà cá mú về muốn làm lẩu, thì chỗ xóm nhỏ dưới chân núi hắn dựng cho ba đồ đệ hiện tại vắng vẻ đìu hiu, người đi nhà trống.

Không một bóng người.

Nguyễn Đông Thanh trông thấy thế, mới bảo Trương Mặc Sênh tự chuẩn bị chỗ ở, còn bản thân hắn thì chạy lên cổ viện.

Hắn đoán cho dù cả cái cổ viện này đều đi chơi, thì chắc chắn sẽ vẫn còn một con sâu rượu ở căn nhà phía tây.

Nguyễn Đông Thanh nhanh nhẹn lên núi, đẩy cửa tiến vào cổ viện.

Bên trong, bài trí vẫn mộc mạc bình dị như một năm trước, cơ hồ chưa từng thay đổi.

Cây cổ thụ cạnh giếng đá, ba gian nhà, phía sau còn có một mảnh vườn rau. Nguyễn Đông Thanh vẫn nhớ trước khi Lý Thanh Vân và Tạ Thiên Hoa xuất hiện, hắn chẳng hiểu thế nào lại được cái danh “Bích Mặc tiên sinh”, một mảnh vườn rau này cơ hồ là kế sinh nhai nuôi sống hắn, Hồng Vân, bò già, Cải Thảo và Đá Nhỏ. Chẳng rõ từ lúc nào, nhưng trở về Lão Thụ cổ viện khiến Nguyễn Đông Thanh cảm thấy khoan khoái lạ thường.

Giống như về nhà...

Gã gõ cửa căn phòng phía tây, hỏi:

“Bớ cô hàng xóm!”

“Bản cung đang bận! Có gì mau hỏi đi.”

Nguyễn Đông Thanh nghe cô nàng lại tự xưng là “bản cung”, không khỏi cười khổ lắc đầu. Cũng may Hồng Vân chẳng qua là nghiện tiểu thuyết cung đấu, trừ bỗng nhiên đổi cách xưng hô ra thì lối hành xử vẫn như thường, không đỏng đảnh tự cho mình là hoàng thân quốc thích thật.

Ít ra là chưa ngáo truyện như mấy trường hợp hắn từng nghe ở địa cầu.

“Mấy đứa Thanh Vân đâu rồi?”

“Ra ngoài rồi. Đi cũng xa lắm. Nhanh phải cả tháng nữa mới về.”

Thấy kế hoạch ăn mừng của mình đổ sông đổ bể, Nguyễn Đông Thanh lập tức xìu như quả bóng xẹp hơi.

oOo

Chính lúc Nguyễn Đông Thanh đang cảm thấy chán chẳng buồn động tay, định nằm ườn trên võng ngủ một giấc, thì bỗng bên ngoài cổng viện có tiếng gọi cửa.

“Thưa thầy, dưới núi có người đến tìm!”

Người gọi là Trương Mặc Sênh.

Nguyễn Đông Thanh không khỏi nhíu mày.

Hắn không ngờ vừa từ Cổ Long thành về còn chưa kịp ngồi ấm mông đã có người đến tìm.

Vũ Tùng Lâm hôm nay gã đã gặp, thành thử khả năng ông ta đến là không cao. Hà huống, Trương Mặc Sênh nói là “có người”, chứng tỏ kẻ đến không phải người quen mặt.

Nguyễn Đông Thanh thở dài, đứng dậy đẩy cửa.

Xem chừng lại phải xuống núi một chuyến.

Dưới núi, lúc này đã có một lão già mình mặc nho sam đứng chờ sẵn. Vì chuyện của Lâm Thanh Tùng, nên hiện giờ Nguyễn Đông Thanh vừa nhìn thấy nhà Nho đã thấy hơi... phản cảm.

Có thể sau một thời gian phản ứng này sẽ mất đi, hắn cũng tự nhận thức được còn chưa quen biết gì người ta đã có phản ứng hơi hướm “chụp mũ”, “kỳ thị” như vậy thực không phải...

Thế nhưng, tiềm thức không phải thứ hắn có thể khống chế được.

Nguyễn Đông Thanh thở ra một hơi dài, chắp tay thi lễ:

“Dám hỏi lão tiên sinh này là ai, đến tìm tại hạ là có mục đích gì?”

Chỉ thấy lão nhà Nho kia hắng giọng một tiếng, hất hàm hỏi:

“Bích Mặc tiên sinh phải không?”

Nguyễn Đông Thanh thấy thần sắc của hắn kiêu căng xấc xược, bao nhiêu sự cố gắng bảo trì tâm thái khách quan nháy mắt sụp đổ. Hắn nhíu mày một cái, lạnh giọng đáp:

“Chính là tại hạ!”

“Tiên sinh? Không phải ngươi nói thì tính. Ngươi đi theo ta một chuyến.”

Lão nhà Nho cũng chẳng buồn nói nhiều, lớn tiếng lên giọng. Cái ngữ khí giống như ra lệnh, nhìn kẻ khác bằng nửa con mắt của lão ta khiến Nguyễn Đông Thanh càng chẳng còn chút hảo cảm nào với lão cả. Nếu là lúc bình thường, Bích Mặc tiên sinh có thể coi là tiếng chó sủa thoảng qua, chẳng buồn chấp nhặt. Thế nhưng...

Lần này vừa từ Cổ Long về, đi đường mệt mỏi, đám học trò lại chạy đi đâu mất làm tâm tình của hắn vốn đã không tốt. Lại thêm cái ngữ khí “không phải ngươi nói là tính” đầy vẻ rẻ rúng kia, khiến Nguyễn Đông Thanh càng lúc càng ngờ rằng Huyền Hoàng giới lúc này đã vào cái thời suy tàn của Nho giáo, chân quân tử thì ít mà Hủ nho tiểu nhân thì nhiều.

Nguyễn Đông Thanh phẩy tay, nói:

“Ồ, cũng vừa lúc lắm. Tại hạ thấy cũng chẳng cần quan tâm đến nhận xét của các vị. Còn về việc cái danh của tại hạ có xứng hay chăng thì mời tiên sinh đi mà biện luận với Vũ tướng quân. Mặc Sênh, tiễn khách!”

“Một tên phu tử dân gian mà thôi, cũng dám không để ý đến lời nói của văn cung?”

“Ồ, vậy theo lão tiên sinh nếu tại hạ không nghe, văn cung lập tức sẽ lấy nắm đấm uy hiếp? Đây là nho đạo thánh hiền của các người sao? Quân tử động khẩu bất động thủ, dám hỏi chư vị văn cung các người là tiểu nhân vô lại, hay súc sinh cầm thú?”

Nguyễn Đông Thanh nhún vai.

Lão Nho sinh bị hắn chửi cho ráo máu đầu, hừ lạnh:

“Lời nói của Văn Cung có trọng lượng đương nhiên không phải dựa vào nắm tay, mà là do được nho sinh khắp thiên hạ cộng tôn, địa vị siêu nhiên, há lại để người như ngươi khinh thường.”

Nguyễn Đông Thanh nghe lão ta nói cũng không cảm thấy lạ.

Nho giáo quả thực có dạy người ta làm người, có ngũ đức, biết trung hiếu tín nghĩa.

Song chính Nho giáo cũng dạy người trong thiên hạ an phận thủ thường, phân chia trăm họ làm đủ mọi loại người, tầng thứ tôn ti. Nào là “nhất nam viết hữu thập nữ viết vô”, nào là “xướng ca vô loài”, “nào là quân sử thần tử, thần bất tử bất trung, phụ sử tử vong, tử bất vong bất hiếu”. Hết thảy đều là một loại áp bức.

Thế nên...

Nguyễn Đông Thanh cũng không lạ nếu cái gọi là Văn Cung kia chẳng coi một tên “tiên sinh dân dã” chỉ được một cái ải Quan Lâm này công nhận vào đâu.

Thế là, hắn cười dài một tiếng, nói:

“Vậy cũng xin mượn ý của lão tiên sinh, văn cung đã có nhiều nho sinh sĩ tử tán đồng như thế, thêm một Đông Thanh thì có sao, bớt một Đông Thanh lại thế nào? Sao có thể nói là ta làm nhục văn cung? Được rồi, tiên sinh nếu đã không còn gì để nói thì mời đi cho.”

“Đi hay ở còn không đến lượt ngươi nói!”

Lão Nho sinh vừa nói dứt lời, đã lấy ra một cây bút. Lông bút cuốn ra thế như trảo chớp, chộp lấy Nguyễn Đông Thanh. Kế đó, hắn bèn phóng mình lên, đằng vân giá vụ bay thẳng về phía ải Quan Lâm.

Bích Mặc tiên sinh bị người ta nhấc bổng lên.

Hắn không ngờ đối phương lại dứt khoát ra tay như thế. Vừa mới mó vào lồng ngực, nắm lấy tấm lệnh bài của Võ Hoàng.

Thế nhưng... không có phản ứng.

Nguyễn Đông Thanh đầu đầy mồ hôi, thầm hô:

“Bỏ mẹ! Chẳng nhẽ cái đồ chơi này chỉ có lúc người ta để lộ sát ý với ta mới chủ động tự vệ?”

Kỳ thực, lệnh bài của Võ Hoàng cũng giống mặt dây chuyền xương voi của Hùng Đại Phong dùng mấy ngày trước, có thể chủ động công kích. Miễn là... truyền chân khí vào là được.

Đến đây lại sinh ra vấn đề.

Bích Mặc tiên sinh của chúng ta làm quái gì có chút chân khí nào mà sử dụng?

Thành thử, từ lúc nhận được tấm lệnh bài từ tay Lý Huyền Thiên đến giờ, Nguyễn Đông Thanh đều dựa vào cơ chế tự động hộ chủ của bảo vật.

Lần này lão Nho sinh tuy hành xử bá đạo, nhưng không có ý tổn hại đến hắn, thành thử tấm lệnh bài cũng bó chiếu không ra.

Trương Mặc Sênh đứng ở đầu đường núi, vẫy tay:

“Sư phụ đi mạnh giỏi, đệ tử chờ người về ăn cơm!!!”

Cậu chàng vốn là cũng định chạy lên, có không ngăn được thì cũng thể hiện thái độ cho ông thầy xem. Thế nhưng, đi chưa được nửa bước, bên tai Trương Mặc Sênh đã có tiếng con bò già cất lên:

“Cứ để chủ nhân đến chơi với bọn chúng một chút cũng không hề gì.”

Thế là, Tiểu Thực Thần cực kỳ tự giác, đứng nguyên tại chỗ.

Dù sao, ông thầy ở cổ viện, còn con bò già thì tối ngày gặp gỡ. Trời cao hoàng đế xa, lại có câu “bán anh em xa mua láng giếng gần”.

Trương Mặc Sênh đương nhiên sẽ không để lại ấn tượng xấu cho Lý tiền bối.

Thằng cu thấy ông thầy đã bị người ta “bắt cóc” thành công, cười khì khì chạy sang chỗ chuồng bò, hỏi:

“Lý tiền bối, có yêu cầu gì hay không? Hôm nay tiểu tử ắt sẽ cắt cỏ non nhất cho tiền bối.”

“Cút!”

Lúc này, con Dâm Kê từ trong chuồng bò ra. Chỉ thấy lúc này mắt nó đỏ quạch, lông tóc rũ lên như gà dù, vừa nhìn là đã thấy “tiêu hao quá độ”. Dâm Kê đưa cánh chới với về phía Trương Mặc Sênh, mấp máy mỏ:

“Có... có món gì... bổ thận hay không?”

Nhưng nói chưa được hết câu, lông đuôi của nó đã bị một bàn chân gà từ trong chuồng thò ra tóm lấy. Dâm Kê cả người bủn rủn, nhũn ra như con chi chi, miệng la thê thảm, song chẳng có ích gì, cả người vẫn bị lôi xềnh xệch vào chuồng.

“Cứu mạng!!!”

Trương Mặc Sênh lắc đầu:

“Thân trai mười hai bến nước, tiểu tử thay Dâm Kê tiền bối mặc niệm.”

Anh em ai đọc thấy hay thì like, comment, và đề cử ủng hộ nhóm tác giả ạ! Nếu truyện được ủng hộ mà tổn cảo đủ nhiều, nhóm tác sẽ cố gắng đăng nhiều chương hơn mỗi tuần!

Bạn đang đọc Xuyên qua làm nhân vật quần chúng, vô tình dạy một đám đồ đệ thành Thánh nhân sáng tác bởi CổThuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi CổThuyết
Thời gian
Lượt thích 11
Lượt đọc 149

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.