Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bán nhà, ta sang nhà tiểu An sống.

Tiểu thuyết gốc · 2170 chữ

Hầm mỏ đoạn ngăn cách thứ hai, bóng tối mịt mù, ánh sáng kim loại mờ nhạt phát ra từ hai cái cuốc chim đào xuống, tạo ra âm thanh va đập.

Bong... Keng...

Một hồi sau, thiếu niên mệt lả người ngồi xuống đất bất lực.

“Sơn thúc, chúng ta có thoát được không?”

“Bảo Thất cố lên!”

Trung niên động viên tinh thần, đôi tay không ngừng đào, từng lớp đất đá được kéo ra sau lưng ngày càng nhiều, hướng vào hầm mỏ sâu hơn dần bị đất đá lấp lại, tạo ra khu vực kín hai bên.

Lý Văn Sơn trong lòng lo lắng căng thẳng, tiểu hài tuổi còn quá nhỏ không thể tự mình sinh sống, hắn tự trách mình, giá như bản thân đi tìm thê tử sớm hơn bây giờ cho dù hiện tại nằm xuống tiểu hài vẫn có người chăm sóc.

Bên trong hầm mỏ rung chuyển dữ dội hơn, trên đầu hai người đất đá được chặn bởi những thanh gỗ mục nát, chúng dùng chút hơi thở cuối cùng để giữ lấy.

Bên trên vài viên đá nhỏ rơi xuống, trung niên cảm giác bất an, hắn dừng đào ngước lên nhìn, bất ngờ xử lý tình huống đẩy ngã thiếu niên sang một bên.

Ầm...

Thiếu niên bị đẩy ngã lăn một vòng chạm vào bức tường đá, hắn lom khom đứng lên chạy tới chỗ trung niên.

“Sơn thúc, có sao không?”

“Bảo Thất, ta bị kẹt giúp ta.”

Trần Bảo Thất mò mẫm trong bóng tối, phát hiện Sơn thúc bị kẹt nữa thân thể bên dưới đất đá, hắn bỗng run người vì trên tay lúc này có nước, đưa lên mũi ngửi, nếm thử có vị mặn, hắn nhận ra đây là máu.

“Sơn thúc, thúc bị thương!”

“Ta không sao, vết thương ngoài da.”

Trong bóng tối Trần Bảo Thất không nhìn thấy gì, nếu không hắn sẽ nhận ra sắc mặt Sơn thúc trắng bệch không còn chút máu, gượng ép nói chuyện.

“Bảo Thất, nếu sống sót rời khỏi đây, giúp ta bảo vệ tiểu An đi tìm mẫu thân. Ta biết con muốn làm việc trong hầm mỏ đến cuối đời nhưng tuổi con còn rất trẻ, đừng chôn vùi ước mơ. Ta tặng con căn nhà, lấy nó làm lộ phí để thực hiện hành trình của mình.”

“Vâng! Sơn thúc!”

Xuyên không qua thế giới này, ước mơ thân xác này mong muốn hắn đi đào mỏ hằng ngày lấy tiền sống qua ngày.

Còn hắn kiếp trước ước mơ có một gia đình hạnh phúc, nhân sinh hắn lúc năm tuổi ba mẹ qua đời do tai nạn, được bà nội nuôi lớn, học tập hết cấp ba, bước ra đời đi làm, hay tin bà mất để lại khoảng nợ lớn từ ba mẹ, với năng lực thấp xin vào làm nhân viên văn phòng, cuộc sống vì đồng tiền trả nợ, hắn phải tăng ca đến khuya, chạy thêm công việc ngoài xe ôm, thời gian rảnh hắn chơi trò chơi giải trí, đọc tiểu thuyết, truyện tranh, không tiền không địa vị hắn cũng không có bạn gái.

Trong không trung Bút lông Họa Sư đứng trước mặt hắn.

“Chủ nhân, ngài có Truyền Tống Phù quên rồi sao?”

“A! Đúng rồi! Ngươi nói nó có thể dịch chuyển khắp nơi?”

“Vâng thưa chủ nhân!”

Trần Bảo Thất chợt nhớ lại rút tờ giấy trong người ra, nó được phủ một lớp gì đó bên trên, hắn đi tắm vẫn không bị ước.

“Sơn thúc, cầm lấy nó suy nghĩ trở về nhà thúc.”

Thiếu niên nhét tấm phù vào tay trung niên hai mắt nhắm chặt, dù có gọi thế nào cũng không trả lời.

“Thưa chủ nhân, tình trạng thân xác này đã mất khả năng điều khiển phù, tối đa chỉ di chuyển được một người.”

“Vậy phải làm thế nào mới đưa thúc ấy ra được?”

“Người trước mặt trạng thái mất máu rất nhiều, sống không qua mười phút nữa. Kiến nghị chủ nhân tự sử dụng phù cho bản thân nếu không trong vòng năm phút hệ thống tự đưa ra phán đoán sử dụng.”

“Con mẹ ngươi bắt ta bỏ thúc ấy lại sao.”

Ngoài hầm mỏ tiếng khóc, la hét thất thanh, kêu gọi người thân mắc kẹt bên trong, Khu B, C có sáu người, Khu A bốn người, tổng mười người hiện tại mới phát hiện ra ba người không qua khỏi.

Lần này sập mỏ, chủ quản Trần Kha Chí lo lắng, trình báo lên bên trên như thế nào, làm không xong khu mỏ có thể tạm dừng nữa tháng mới hoạt động lại, miếng cơm manh áo của rất nhiều người, hắn cũng tổn thất không ít.

Trong thôn Minh Khai, phía đông nhà nhỏ, trong nhà vắng vẻ bỗng xuất hiện thiếu niên quần áo lấm lem bụi đất, vết máu đầy người, tay chân run rẩy, cắn răng nói trong không khí.

“Ngươi hệ thống, ta hận a!”

Trần Bảo Thất sống qua một kiếp, hắn không sợ chết, chỉ muốn đổi cho Sơn thúc một mạng, ngược lại hệ thống thối không cho hắn cơ hội, hắn mở cửa chính hướng hầm mỏ chạy đi.

Khu mỏ hơn trăm người đứng ngoài quan sát nghẹt đường, Trần Bảo Thất phải chen lấn từng chút một để đi vào, có vài người nhận ra hắn hết sức bất ngờ.

“Đây là!”

“Bảo... Thất!”

“Ngươi còn sống sao?”

“Làm sao ngươi thoát ra được?”

Nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm hắn, làm cho hắn cảm giác áp lực, đại nương hai mắt ước đẫm đứng trước cổng hầm Khu A nghe thấy có người sống sót, quay đầu chạy đến chỗ hắn liên tục hỏi.

“Bảo Thất, có nhìn thấy Đại Thập không, làm sao ngươi ra ngoài được, có phải còn lối đi nào khác không?”

Hắn không trả lời đại nương, hướng hai tiểu hài tử đi tới, chúng nó đang nhặt từng viên đá nhỏ trước cổng hầm mỏ, hắn quỳ trước nam hài tử.

“Tiểu An, ta không cứu được phụ thân đệ.”

Tiểu An nghe gọi quay lưng nhìn thấy Thất ca, trong lòng nó vừa vui vừa buồn, hai cảm xúc khiến nó lưỡng lự, không tin vào mắt mình.

Triệu Thi Nhi đôi tay mềm mại nhặt từng viên đá nhỏ, nghe giọng nói quen thuộc, quay đầu lại bất ngờ.

“A! Thất ca còn sống.”

Đôi mắt Trần Bảo Thất nước mắt dần rơi, cảm giác không thể nào bất lực hơn, hắn ngã xuống ngất đi, có lẽ vì quá sức.

Bịch.

Hai hài tử tới ôm hắn, hướng trung niên phía xa nói lớn.

“Phụ thân, nhanh tới giúp ta.”

“Long thúc, giúp cháu với.”

Người được gọi có tên Triệu Bảo Long con trai bà Triệu, phụ thân Triệu Thi Nhi, dáng người săn chắc, đôi tay chai sạn, đưa Trần Bảo Thất lên vai cõng chạy về nhà.

Một canh giờ sau, Trần Bảo Thất mơ màng tỉnh giấc bước xuống giường, nghe âm thanh bên ngoài hắn mở cổng, xa xa bóng dáng Long thúc với trung niên lạ mặt khiên cáng, ở giữa thân xác người được phủ kín, bên cạnh tiểu An trên đầu đeo vải trắng, hai chân nhỏ bé chạy theo cố ôm lấy thân xác nằm trên cáng, khóc nấc lên, hai mắt ửng đỏ.

“Phụ thân đừng bỏ ta, ta hứa không mắng người nữa đâu hu hu.”

Theo sau Xuân nương thê tử Long thúc, Bà Triệu dắt cháu gái cầm giấy trắng rãi dọc theo con đường, từ nhà Sơn thúc hướng cổng thôn rời đi, Trần Bảo Thất vội đuổi theo bọn họ.

Xa hơn cũng có nhóm người đưa tang khác, khung cảnh trong thôn Minh Khai giấy trắng bay khắp nơi, vẻ mặt từng người đau khổ, tiếng khóc thê lương.

Hai canh giờ sau, bóng tối phủ kín khu mộ, ánh lửa phập phồng phát sáng thiếu niên cùng tiểu hài tử thay nhau đốt giấy cho bia mộ phía trước được khắc ba chữ “Lý Văn Sơn” được chôn bên cạnh hai phần mộ khác “Trần Thập Nhất” và “Lục Ngạn Yên”.

“Sơn thúc, ta hứa sau này chăm sóc tốt cho tiểu An, thúc ở dưới đó với phụ mẫu ta phải sống vui vẻ hạnh phúc.”

Tiểu An âm thanh bụng đói sột soạt, Trần Bảo Thất nghe được, bây giờ khoảng chín giờ tối mọi người ra về hết, chỉ còn lại hắn với tiểu hài, đứa nhỏ này bụng đói không dám kêu thật đau lòng.

“Tiểu An, chúng ta về thôi.”

Nó gật cái đầu nhỏ nắm tay Trần Bảo Thất trở về thôn, bóng dáng hai người đứng trước căn nhà có tấm bảng Hoa Sơn An mở cửa bước vào.

Đến phòng bếp kiểm tra vật dụng nguyên liệu có, đậu phụ, gia vị, gạo, củ cải, không có thịt, Trần Bảo Thất thầm mắng bản thân.

“Thật tệ a! Chẳng có lấy một chút thịt cá, bây giờ gần mười giờ đêm chợ không còn ai bán.”

Hắn bắt tay vào làm, bên cạnh tiểu An không hiểu, thắc mắc Thất ca mọi khi không biết nấu, ăn ngoài chợ, sang nhà nó ăn.

“Thất ca, huynh biết nấu ăn sao?”

“Ta biết một chút.”

Hắn kiếp trước cũng từng nấu ăn chẳng qua không ngon và không có thời gian, nên hắn ăn bên ngoài nhanh hơn.

Trần Bảo Thất lấy cái nồi nhỏ bỏ gạo vừa đủ hai người ăn, mang đi rửa sạch, cho một ít nước đặt lên bếp củi, dùng hai thanh sắt đập vào nhau tạo ra tia lửa, hắn đưa vụn gỗ vào cho cháy, tiếp lửa cho bếp rồi thổi lên, ánh lửa phập phồng.

Hắn trong lúc đợi cơm chín, lấy củ cải ra thái nhỏ theo từng lát mỏng, đậu phụ hắn thái từng miếng hình vuông, lấy ít nước cho vào nồi đặt lên bếp lửa còn lại, châm lửa từ bên kia sang, ánh lửa lớn hơn hắn cho củ cải vào, vài phút sau nước sôi hắn cho đậu phụ, gia vị.

Hắn không biết hết gia vị ở thế giới này, trong bếp có bốn loại, ớt, muối, lọ tinh chất màu trắng ngọt giống như đường ở kiếp trước, lọ tinh chất màu xanh vị chua.

Trong nồi canh củ cải với đậu phụ hắn cho một ít vị chua, muối, đường, hắn nếm thử cảm giác vừa ăn mới dừng lại.

Cơm canh nấu xong dọn ra bàn đá, hai người cùng nhau ngồi xuống dùng bữa, Trần Bảo Thất dùng thìa lớn phân cơm.

Tiểu An nhận lấy bát cơm cầm thìa nhỏ ăn thử canh.

Chụt.

“A! Thất ca, huynh nấu không ngon nhưng ăn vẫn được.”

Nó quen ăn thức ăn phụ thân nấu đúng mùi vị, Trần Bảo Thất lần đầu đụng vào bếp ở kiếp này làm sao bằng được.

Cả hai cùng ăn tạm bữa cơm đạm bạc, sau đó rửa bát dọn dẹp đi ngủ, tiểu An mệt mỏi ngủ thiếp đi, nằm xuống chiếc giường nhà Sơn thúc hắn trầm tư suy nghĩ.

“Ngày mai ta làm thế nào đây?”

Hắn nghe Long thúc bảo rằng hầm mỏ bị đình chỉ không được hoạt động trong vòng một tháng, bây giờ người dân đào mỏ dự định lên Thành làm tạm công việc khác.

Trong túi hắn bây giờ còn ba xu ngày hôm qua, tiền công hôm nay chủ quản trích ra mua giấy làm đám tang cho mọi người, tiền trong túi Sơn thúc mua đồ đốt cho thúc ấy hết.

“A! Ba xu không đủ mua thịt, cá ăn cho ngày mai.”

Trong lòng hắn nãy ra ý tưởng, ngày mai đến chỗ nhà buôn hỏi có ai mua nhà cũ hắn không, bán được hắn chuyển sang nhà tiểu An sống, dù sao cũng cần chăm sóc nó.

Sáng hôm sau, hắn gọi tiểu An dậy, cả hai vệ sinh xong rời khỏi nhà tìm đến chỗ nhà buôn gần khu chợ, hắn hướng người gần nhất đi tới.

“Đại thúc này mua nhà không?”

“Không! Ta không mua.”

Hắn chặn một thiếu phụ.

“Đại nương mua nhà không, nhà ta giá rẻ.”

Thiếu phụ lắc đầu quay đi, Hắn tiếp tục tìm người khác.

“Lão gia, mua nhà ta đi, chỉ bảy trăm xu.”

Lão lắc đầu, hết người này đến người khác liên tục lắc đầu, tiểu An được dắt đi theo sau hỏi.

“Thất ca bán nhà sao?”

“Đúng! Ta bán lấy tiền ăn, chúng ta không thể làm ở hầm mỏ được nữa.”

Hắn lại tiếp tục chào bán nhà, may mắn có một trung niên cần mua nhà, trả cho hắn một viên Kim Thạch khoảng năm lạng với hai mươi xu.

Bạn đang đọc Xuyên Không, Ta Mở Ra Hệ Thống Bá Chủ Truyền Tống Trận. sáng tác bởi thachquy1997t
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thachquy1997t
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.