Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ly biệt.

Tiểu thuyết gốc · 2284 chữ

Hai ngày sau, thôn Minh Khai cách hai dặm về phía bắc, đất đá cằn cỗi, nhấp nhô, những tấm bia đá được khắc chữ rất rõ, nằm rải rác khắp khu đất.

Giấy trắng bay khắp nơi, tiếng quạ kêu lạnh lẽo thê lương, xa xa bóng dáng thanh niên quỳ trước hai tấm bia đá, chữ viết rất rõ, bên trái “Trần Thập Nhất” bên phải “Lục Ngạn Yên”.

“Nhất ca, Yên tỷ! Ta xin lỗi hai người.”

Từ xa cô nương dẫn theo tiểu hài tử bước tới, trên tay xách hộp đựng thức ăn hình tròn được làm từ gỗ.

Hai người bước tới bên cạnh hắn ngồi xuống, cô nương mở hộp thức ăn ra bên trong có ba ngăn cơm, canh, thịt.

“Phu quân, ta mang đến thức ăn, huynh ngồi xuống ăn đi.”

Hắn tên Lý Văn Sơn đã quỳ ở đây hai ngày, ngày nào thê tử hắn Liễu Như Hoa cũng mang thức ăn đến.

Tiểu hài tử mở hộp thức ăn ra, đặt dưới tấm bia mộ quỳ gối cúi đầu đốt giấy trắng.

“Phụ thân, mẫu thân! Ta tới thăm hai người, cùng nhau ăn cơm.”

...

“Sơn thúc.”

“Phụ thân.”

Lý Văn Sơn nghe tiếng gọi, bừng tỉnh trong hồi ức, gắp thức ăn cho tiểu hài tử, hướng đũa gắp cho Trần Bảo Thất.

“Tiểu An ăn đi, Bảo Thất ăn nhiều vào đừng ngại.”

Đưa bát ra nhận lấy thức ăn, cảm nhận được tình thương từ Sơn thúc, Trần Bảo Thất chợt rơi nước mắt.

“Cảm ơn Sơn thúc.”

Hàng xóm dù không phải dòng họ, nhưng hắn có cảm giác Sơn thúc như người cha thứ hai ở kiếp này, hắn đưa đũa lên gắp thức ăn cho Sơn thúc với tiểu An.

“Tiểu An, Sơn thúc cùng ăn a!”

Trên bàn thức ăn, cơm dần vơi đi, bữa ăn rất ngon chẳng mấy chốc đĩa thức ăn không còn gì.

Ba người ăn xong vào bếp dọn dẹp rửa bát, nước trong lu nhà Sơn thúc sắp hết, ngày mai đi lấy nước ở bờ sông mang về.

Theo thời gian này ở kiếp trước khoảng chín giờ tối, giờ đó Trần Bảo Thất nếu không tăng ca thì ở nhà chơi trò chơi giải trí, hắn thích nhất bắn súng, đánh trận năm với năm.

Hiện tại hắn cùng tiểu An ngồi dưới gốc cây táo tu luyện, khai thông đường dẫn tiếp theo.

Qua một canh giờ, gió bắt đầu xoe lạnh, thiếu niên dần mở mắt, vỗ vai tiểu hài tử.

“Tiểu An, khuya rồi ta về đây.”

“Vâng! Thất ca!”

Tiểu hài tử đứng lên đi cùng thiếu niên ra ngoài, chào tạm biệt rồi đóng cửa.

“Thất ca về cẩn thận.”

Bóng tối dần sâu hơn, ánh đèn mờ nhạt bóng dáng thiếu niên đi theo con đường mòn trở về nhà, đẩy nhẹ cánh cửa bước vào.

Trần Bảo Thất đóng cánh cửa chính, cả căn nhà tối đen như mực, hắn đi tới cái lu nước lấy cái ca sắt múc một ít đưa lên uống.

Ực.

Hắn đưa tay lau vệt nước trên miệng, đi tới phòng ngủ mở cửa bước vào, bên trong ngoài chiếc giường cũ kĩ bằng gỗ ra thì chẳng còn gì.

Hắn nằm xuống giường trong đầu suy nghĩ đến công việc đào mỏ hằng ngày tới bao giờ mới hoàn thành nhiệm vụ.

“Ngày ba xu, bên ngoài một lạng Kim Thạch tương đương một viên Kim Thạch hệ thống, nhiệm vụ yêu cầu năm viên.”

Theo quy đổi ở ngoài một lạng Kim Thạch bằng trăm xu, hắn phải lao động hơn ba mươi ngày với điều kiện không sử dụng một xu nào.

“Hơn năm tháng làm việc a!”

Bút lông Họa Sư cả ngày theo hắn trước mặt, ngoài việc thông báo ra hắn chẳng thèm để ý đến nó.

“Chủ nhân, ta có thể hướng dẫn chủ nhân kiếm tiền.”

“Ngươi nói nghe xem.”

“Xin chủ nhân hãy nâng cấp hệ thống.”

Hắn tức điên, hai tay bắt lấy bút lông Họa Sư ý định bẻ cong nó.

“Ngươi thử nói lại lần nữa xem, ta không bẻ gãy ngươi thề không làm người.”

“Chủ nhân! Ta sai rồi! Xin tha mạng!”

Bút lông Họa Sư chỉ là người hướng dẫn do hệ thống tạo ra, phụ thuộc vào chủ nhân, nếu nó bị bẻ gãy xem như mất hiệu lực, hệ thống sẽ tự động thay đổi người hướng dẫn khác.

“Tha cho ngươi lần này, nói xem cần bao nhiêu Kim Thạch mới nâng cấp được hệ thống.”

“Thưa chủ nhân, cần mười viên Kim Thạch nâng cấp mở ra các tính năng mới.”

“Thôi bỏ đi, ta làm gì có tiền.”

Hắn xua tay nhắm mắt đi ngủ, bút lông Họa Sư nhút nhát lại gần xem hắn ngủ chưa, thở phào nhẹ nhõm nằm xuống bên cạnh.

Sáng hôm sau, nhà nhỏ chưa có tiếng gõ cửa, bóng dáng thiếu niên dậy sớm hơn mọi ngày, vệ sinh bản thân, quét dọn nhà cửa, vui vẻ trò truyện trong không khí.

“Họa Sư giới tính ngươi là gì?”

“Thưa chủ nhân ta là nữ.”

“Vậy sao ngươi không biến thành cô nương xinh đẹp đi.”

“Thưa chủ nhân chuyện này nói ra ta sẽ mất mạng a!”

“Ngươi không muốn nói, vậy thôi ta đi làm việc.”

Cốc cốc, tiếng gõ cửa từ ngoài truyền vào, Trần Bảo Thất lấy cái cuốc chim chạy ra mở cửa.

“Sơn thúc đi thôi.”

Hai người theo đường mòn hướng hầm mỏ xuất phát, trên đường đi họ gặp hai người hàng xóm.

Trung niên Nguyễn Văn Phi tuổi ba bảy, cơ bắp săn chắc, nước da cháy nắng, cầm cuốc chim đi hầm mỏ Khu B.

Theo sau thiếu nữ Nguyễn Yến Linh tuổi mười sáu, nước da trắng hồng, đôi tay mềm mại, vóc dáng lồi lõm, yểu điệu thục nữ, mặc váy liền thân màu trắng, đeo mạng che mặt, trên vai túi nải.

Trần Bảo Thất bị sao nhãng tâm trí một chút, dáng người này có sức hút rất lớn.

“Linh muội đây là lên thành a!”

Thiếu nữ tỏ vẻ khinh thường, quay đi không thèm trả lời, trung niên đi trước cười nói.

“Bảo Thất, Yến Linh không thích cháu đừng trách nhé, nó đi lên thành tham gia tuyển chọn làm tỳ nữ.”

Trần Bảo Thất biết bản thân làm thợ mỏ quanh năm trong hầm đất đá bụi bặm, quần áo lem luốc, làm sao Yến Linh để ý hắn.

Nếu Yến Linh thành công làm tỳ nữ cho gia tộc lớn, cả nhà Phi thúc đều được trèo cao.

Tỳ nữ so sánh bối phận vẫn rất cao hơn thợ mỏ nhiều, hắn nhận ra thế giới này phân biệt giai cấp chẳng khác gì kiếp trước.

“Không sao Phi thúc, ta quen rồi.”

Mỏ đá, đất đá nằm rải rác khắp nơi, hố to hố nhỏ, nơi ngăn nắp nhất là chỗ đặt xe đẩy, dụng cụ đãi khoáng thạch.

Chủ quản Trần Kha Chí hôm nay trực tiếp đi khảo sát quá trình đào mỏ, hắn hôm qua nghe được có người lười biếng.

Nhận xe đẩy hai người vào hầm mỏ làm việc, Trần Bảo Thất được mọi người nhắc nhở.

“Bảo Thất, nay đừng nghỉ nhiều, kẻo chủ quản lại đánh.”

“Đúng thế Bảo Thất, chủ quản ra tay không nhẹ đâu.”

“Chúng ta đông người cũng không ngăn được hắn.”

“Làm việc đi chủ quản vào kìa.”

Từ ngoài có tiếng bước chân, bóng dáng chủ quản Trần Kha Chí bước tới, tuổi gần năm mươi, cơ thể như người bình thường nhưng rất khỏe, tay chân linh hoạt.

Trần Bảo Thất tìm một chỗ đẹp nhất cuốc chim đào xuống, hắn cũng không muốn bị đánh, hôm qua bị Hắc Tử đấm giờ vết bầm còn mờ nhạt, so sánh với chủ quản đánh hắn run người.

Thân xác này từng có lần bị chủ quản đánh hai ngày nằm liệt giường không đi làm được, bị mọi người chỉ trích hắn liền đưa cho Trần Bảo Thất năm xu tiền thuốc men.

Tu luyện giả chính là sức mạnh vô cùng lớn, một cú đấm có thể vỡ cả tản đá.

Đưa cuốc chim qua sau đầu, Trần Bảo Thất dùng lực đào mạnh xuống, tuy nói là dùng lực nhưng thân xác này ốm yếu từ nhỏ, chẳng có chút lực lớn nào.

Keng.

Một cuốc này chẳng hề hấn gì với lớp đá dày bên dưới, đào lên được nữa tấc.

Nghe tiếng cuốc Trần Kha Chí đi tới.

“Chưa ăn cơm à, lực yếu thế, đưa cuốc đây ta thị phạm cho.”

Hắn giật lấy cuốc chim trên tay Trần Bảo Thất, cầm một tay đưa lên cao đào mạnh xuống.

Rầm.

Hầm mỏ rung chuyển, hố sâu năm tấc rộng năm tấc, một cuốc này làm Trần Bảo Thất bất ngờ, hắn biết tu luyện giả sức mạnh lớn nhưng không nghĩ đến hố to như thế.

“Hiểu chưa? Làm việc đi.”

Trần Bảo Thất gật đầu nhận lại cuốc chim tiếp tục đào mỏ, thời gian nhanh chóng qua đi.

Hôm nay Tiểu An học đến chiều, hai người đãi khoáng mạch xong nghỉ trưa ăn màn thầu với xúp đậu phụ.

Xúp đậu phụ, được làm từ nước gia vị kèm theo đậu phụ thêm phụ gia muối, ớt.

Nước gia vị có màu nâu đục được bán trong chợ, sản phẩm được luyện chế từ thảo dược.

Nghỉ trưa xong hai người tiếp tục vào hầm mỏ làm việc, Trần Bảo Thất vào không sâu lắm, Sơn thúc vẫn như cũ vào sâu hơn.

Một canh giờ sau, Trần Kha Chí ăn cơm nghỉ trưa xong từ nhà trở lại hầm mỏ, hắn nhìn về phía núi lớn bỗng khuôn mặt biến sắc, hắn tức tốc chạy nhanh hơn.

“Không ổn, khu mỏ có nguy hiểm.”

Nơi hắn nhìn chính là trên đầu khu mỏ, lúc này đất đá trên núi từ từ rơi xuống, ngoài hầm mỏ hai tên theo sau chủ quản đang ngủ.

Lọc... cọc...

Vài viên đá nhỏ rơi trên đầu làm Hắc Tử thức giấc, quan sát xung quanh không có gì bất thường, hắn tiếp tục nằm xuống ngủ.

Bên trong hầm mỏ, đất đá bắt đầu chuyển động rung lắc, thiếu niên cảm giác bất an dừng công việc vác cuốc chim chạy vào sâu hơn, bóng dáng trung niên chăm chỉ đào mỏ.

“Sơn thúc, hầm mỏ rung chuyển chúng ta ra ngoài đi.”

Tạm dừng đào Sơn thúc quay đầu nói.

“Chủ quản chưa bảo chúng ta ra.”

Chợt nhớ đến gì đó, Sơn thúc quay người quăng cuốc chim lên xe đẩy chạy tới.

“Bảo Thất chạy nhanh.”

Lý Văn Sơn từng bị một lần, hắn không muốn câu chuyện được lặp lại, thời gian còn sớm chủ quản chưa đến hầm mỏ, không thể gọi mọi người ra được.

Bóng dáng hai người chạy nhanh ra khu mỏ, hét về phía mọi người đang làm việc.

“Chạy nhanh, hầm mỏ nguy hiểm.”

Xa xa có người đáp lại.

“Chủ quản chưa gọi chúng ta, Văn Sơn ngươi muốn trốn việc?”

Trong đó có người đoán được la lên.

“Chủ quản chưa đến khu mỏ, mạng của chúng ta chạy a!”

Người vứt cuốc, người quên xe đẩy, nhanh chóng chạy ra ngoài, nhao nhao lên vang vọng khắp hầm mỏ.

Từ xa Trần Kha Chí âm thanh hét lớn vang khắp nơi dù chưa tới, nếu không la lên mọi người đều gặp nguy hiểm.

“Chạy đi, rời khỏi hầm mỏ.”

Hai tên đang ngủ bỗng nghe âm thanh lớn chợt tỉnh táo la theo.

“Sập hầm, chạy đi.”

Ầm... Đùng...

Đá lớn từ trên cao rơi xuống khắp nơi, bóng dáng người từ hầm mỏ Khu B, C chạy ra rất đông, khuôn mặt ai nấy đều trắng bệch.

Trước hầm mỏ Khu A, mười người vừa chạy ra ngoài, hai người theo sau sắp ra được.

Ầm...

Tiếng động lớn đất đá lấp cửa hầm, hai người bị chôn vùi, mọi người gần đó lao đến đào đất đá ứng cứu.

“Hai người bị vùi lấp, bốn người mắc kẹt bên trong. Người đâu đến giúp một tay.”

“Lấy cuốc, đào đá nhanh lên.”

Thời gian chậm lại từng giây, bên trong hầm mỏ bốn người bị mắc kẹt, hai đoạn bị sập, trong đó Trần Bảo Thất, Lý Văn Sơn ở đoạn thứ hai.

“Sơn thúc, làm sao đây?”

“Đào đi, chúng ta nhất định phải thoát khỏi đây.”

Hai người hai cuốc chim dùng hết sức để đào, dù tay có chảy máu, đau họ vẫn đào không ngừng.

Thôn Minh Khai, tiếng la truyền tai nhau ngày một lớn.

“Bà con ơi sập hầm, cứu người.”

“Nhanh lên, cầm theo cuốc.”

Lão sư dừng việc dạy học, dẫn theo đám trẻ chạy ra, theo mọi người đến khu mỏ.

Trong đám trẻ, tiểu hài tử sáu tuổi hỏi tiểu nữ hài bên cạnh.

“Nhi tỷ, phụ thân ta với Thất ca có sao không?”

“Tiểu An, đừng lo lắng, họ sẽ ổn thôi.”

Tiểu hài tử tới khu mỏ nghe được tin phụ thân với Thất ca bị mắc kẹt bên trong, không rõ sống chết.

Đứng trước cửa hầm mỏ Khu A bị đất đá vùi lấp tiểu hài tử hai tay nhỏ bé nhặt từng viên đá, khuôn mặt ước đẫm nước mắt gào khóc theo thanh âm trong vô vọng.

“Hu... Hu! Phụ thân! Thất ca!”

Bạn đang đọc Xuyên Không, Ta Mở Ra Hệ Thống Bá Chủ Truyền Tống Trận. sáng tác bởi thachquy1997t
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thachquy1997t
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.