Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cuộc Săn Bắt Đầu

Tiểu thuyết gốc · 3255 chữ

-Con mẹ ngươi Vô Sỉ,ta đã nói là không được gọi ta là chuột lang nước nữa còn gì.

Đế Thiên tức giận không kiềm chế được bản thân ngoạm chặt lấy cái đầu của Vô Sỉ,từng đợt nước miếng trong miệng Đế Thiên tuôn trào như mưa chẳng mấy đã mang cái đầu Vô Sỉ ngậm cho ướt sũng.

-Con chuột lang nhà ngươi mau nhả đầu ta ra.

Vô Sỉ cùng Đế Thiên giằng co qua lại một hồi, cuối cùng Vô Sỉ cũng đã mang chiếc miệng lớn của con chuột lang nước gỡ ra khỏi đầu của mình.Phát tiết hắn ném mạnh con chuột lang nước qua một bên, song bàn tay hắn vuốt vuốt liên hồi gương mặt của mình để gạt đống nước miếng vô cùng kinh tởm trên mặt.Càng lúc hắn càng không thể nhịn được lao nhanh tới chỗ con chuột lang nước.

Mắt nhìn thấy cái chân to như cột đình của Vô Sỉ đá xuống để bảo toàn tính mạng Đế Thiên vội vàng vắt chân lên cổ bỏ chạy, miệng liên tục gào thét:

-Con mẹ ngươi không nói nghĩa khí,dù sao năm xưa lão tử cũng là người cùng ngươi liều mạng với bà già kia,mà bây giờ ngươi nỡ đối xử với ta như vậy sao.

Nghe tới đây trên trán Vô Sỉ là vô số đường gân xanh,từng cục nổi lên không gớt:

-Con mẹ ngươi,ngươi còn dám nói,năm xưa lão tử đúng là mù mắt mới dành hai chữ nghĩa khí cho người.

-Thật không ngờ bản Hoàng ta lại giúp một tên đại vô sỉ.

Đế Thiên ôm đầu nằm dưới đất chịu trận bất phục.

-Con chuột lang nươc nhà ngươi nói hay lắm,vậy ta hỏi ngươi cái trạng thái Dung Hồn chó má,mà ngươi giúp ta làm như tốt đẹp lắm không bằng,ngoại trừ tác dụng phụ khiến ta nằm trên giường một tháng trời ra,thì ta hỏi ngươi một ngàn điểm khí vận ngươi hốc của ta suốt một năm này thì ngươi thiệt thòi lắm sao.

Càng nói càng giận, từng quyền Vô Sỉ đánh xuống cũng theo đó càng thêm mạnh,năm xưa sau khi nghe con chuột lang nước báo tin bản thân hắn nợ hệ thống một ngàn điểm khí vận thì hắn như chết lặng,hắn cứ ngỡ trạng thái đó được sử dụng miễn phí ,thật không ngờ gặp phải một tên gian thương ăn trên đầu trên cổ người khác.Số điểm khí vận bỏ ra để sử dụng trạng thái đó không được tính bằng số lần mà được tính bằng phút,chỉ có hai phút ngắn ngủi hắn liền bị làm cho táng gia bại sản,từ ngày hôm đó ngày nào hắn cũng còng lưng làm nhiệm vụ,từ những nhiệm vụ nhỏ nhất cho tới những thứ khó khắn liều mạng hơn là ăn cắp nội y của Bỉ Bỉ Đông đều có ,nhưng điểm khí vận chưa cầm ấm tay thì đã bị tên gian thương ăn sạch.

Đế Thiên sau khi bị vạch trần gương mặt liền tỏ ra vô tội, cười gượng gạo giải thích:

-Ta khi đó cũng chỉ muốn giúp ngươi thôi,ngươi nghĩ thử xem nếu như lúc đó dù ta có nói trước hao tốn nhiều điểm khí vận thì ngươi chắc chắn vẫn sử dụng đúng chứ.

Vô Sỉ tay cũng dần chậm lại vì hắn thật không thể phản bác những lời này của con chuột lang nước,nhưng hắn luôn cảm thấy có gì đó mờ ám trong sự tình,nên ngữ âm tuôn ra vẫn có vài phần ám ngữ:

-Thôi vậy lần này ta xem như bỏ qua cho ngươi một lần vậy.

Đế Thiên nghe được lời này thì nét mặt giãn ra,thở phào nhẹ nhõm.

-Chuột lang nước ta hỏi ngươi.

Đế Thiên vừa nghe thấy Vô Sỉ nhắc tới tên mình thì như gặp phải quỷ mồm năm miệng mười giải thích:

-Ta nói rồi ta chỉ muốn giúp ngươi mà thôi,mặt ta trông uy tín thế này cơ mà,làm sao ngươi vẫn luôn nghi ngờ ta vậy.

Vừa nói tay Đế Thiên không ngừng chỉ vào gương mặt của mình như để minh chứng cho lời của hắn nói.

-...

Vô Sỉ hắn vốn muốn tính hỏi chuyện ‘kia’ không ngờ liền thấy con chuột lang nước có biểu hiện rất bất thường,khiến hắn không thể nói được gì,chỉ bèn áp sát lấy gương mặt của con chuột lang nước chăm quan sát.

Đế Thiên bị nhìn cho tới mất tự nhiên, ánh mắt hắn không ngừng đảo qua lại như thể rang lạc,toàn thân phút chốc đã ướt đẫm mồ hôi nếu như không phải có lớp lông dày hút sạch chỗ mồ hôi ấy, sợ mặt đất chỗ hắn ngồi đã bị làm cho ướt đẫm rồi.

-Sao ta lại cảm giác có chút gì không được minh bạch ở đây vậy .

Vô Sỉ sắc mặt dò xét con chuột lang nước.

-Tuyệt đối là ngươi cảm nhận sai rồi.Ta một đời liêm khiết mà.

Đế Thiên cố gắng tỏ ra bình tĩnh nhất có thể,nhưng Vô Sỉ hắn đâu phải bị ngu ở với con chuột lang nước này lâu như vậy làm sao hắn không nhận thấy điểm bất thường chứ,chẳng qua hiện tại hắn không bằng không chứng chưa thể ép tên gian thương nôn ra số điểm khi vận mà con chuột lang đã cắn của hắn nên liền tiếp tục giả ngu, đợi thời cơ đòi lại cả vốn lẫn gốc.

Nhìn Vô Sỉ rời đi lúc này Đế Thiên mới hoàn toàn nhẹ nhõm buông được gánh nặng trong lòng,vội lau đi mồ hôi lạnh trên trán,nhìn một nghìn điểm khí vận mà hắn chiếm đoạt được của Vô Sỉ trong lòng hắn đầy thấp thỏm,vì nhìn biểu hiện của Vô Sỉ, hắn biết tên này đã nhận ra điều gì đó bản thân hắn dù không nỡ cũng phải căn cắn răng chịu chút tổn thất.

-Này ngươi tính ngủ luôn ở đây sao,xong việc rồi mau về thôi.

Vô Sỉ khua tay ném thanh đại đao qua một bên gọi tới.Thoáng chốc Đế Thiên đã thuấn di bay tới bên cạnh Vô Sỉ,một người một chuột vừa đi vừa nói, hai cái bản chất vô sỉ nói chuyện với nhau từng lời nói ra đều là đào hố để chôn người kia.Dù là cười nói vui vẻ là vậy nhưng khiến cho người nhìn ngoài vào thì thấy Vô Sỉ chẳng khác gì là người có vấn đề đầu óc,tự đi nói chuyện một mình vì Hệ Thống thì ngoài mình bản thân hắn có thể nhìn thấy ra thì không có ai có thể nhìn thấy được.

Vài ngày tiếp theo cuộc sống của Vô Sỉ cứu vậy tao nhã từng giây ,từng phút trôi qua,không luyện quyền cũng là núp lùm cạnh dòng suối ngắm nhìn mỹ nhân tới đây tắm rửa.

-Đúng rồi…

-Bên này… quay sang bên này.

Vô Sỉ đôi mắt mở lớn ngắm nhìn Vân Vân ở phía xa kia, đôi mắt sắc lang của hắn không dám chớp lấy một cái vì hắn sợ nếu như hắn chớp mắt hắn sẽ lãng phí cảnh đẹp ngàn năm hiếm có này.

Cánh tay hắn không ngừng lau đi đống nước miếng trên khóe miệng đang liên tục trào ra như thác đổ.Sự tưởng tượng bên trong hắn đang lúc cao trào nhất thì hắn cảm thấy như phía sau lưng như có một đôi mắt lạnh lẽo nhìn vào hắn khiến hắn từng chút run lên,cái đầu cứng ngắc của hắn quay lại phía sau trong sự sợ hãi.

-Tên hỗn đãn nhìn đủ chưa.

Tiểu Vũ sắc mặt tối đen nhìn Vô Sỉ đầy khinh bỉ.

-Ta có thể giải thích không.

-Đi chết đi…

Tiểu Vũ chẳng thèm nghe lấy một lời giải thích trực tiếp sút một cái thật mạnh vào mông Vô Sỉ,bản thân nàng mấy ngày này cũng đã quá hiểu rõ cái tên hỗn đản trước mặt,nên nàng cũng thật không muốn nghe hắn nhiều lời làm gì trực tiếp dùng bạo lực giải quyết.

Vô Sỉ bị cú đá thô bạo của Tiểu Vũ sút vào mông khiến cho hắn bay tít lên cao,cùng với âm thanh la hét thấu trời Vô Sỉ liền rơi thẳng xuống trước mặt Vân Vân.

Vân Vân có chút sững người nàng chưa hiểu chuyện gì đang khi mới thấy thoáng qua một cái thứ gì đấy rơi xuống,thì ánh mắt nàng trực tiếp chấn động khi một thân ảnh màu hồng phấn từ trên không lào xuống.

Uynh

Trong tiếng nổ kinh ngươi đấy Vân Vân loáng nghe thấy tiếng rên la thấu trời của ai đó rất quen thuộc.

-Vân Vân…cứu ta.

-Ta đánh chết tên hỗn đản,dâm tặc nhà ngươi.

Mặc cho Vô Sỉ rên la cầu cứu Tiểu Vũ vẫn không có lấy một chút gì muốn buông tha,nàng càng đánh càng hăng, mạnh bạo đạp liên tục xuống lưng Vô Sỉ giọng chua chát mắng:

-Ta xem người còn dám nhìn trộm nữa hay không.

Tiếng la hét đau đớn cùng tiếng sặc nước liên hồi vang lên,đến lúc này Vân Vân cũng đã hiểu rõ sự tình vội lên tiếng can ngăn:

-Tiểu Vũ được rồi.

-Vân tỷ, tỷ cứ để chuyện này cho ta lo.

Tiểu Vũ xua tay bỏ qua lời can ngăn của Vân Vân,bản thân nàng mấy ngày trước cũng chỉ vừa mới gặp lại Tỷ Tỷ.Nhưng nàng thật sự không hiểu tại sao một người xinh đẹp lại còn ôn hòa như Vân Tỷ lại cùng với tên hỗn đản kia kết làm bằng hữu, hai tính cách đúng là hoàn toàn trái ngược nhau vậy mà lại có thể làm bằng hữu của nhau.Càng nghĩ tới người như Tỷ Tỷ bị tên hỗn đản làm cho hỏng, trong lòng nàng càng tăng hỏa khí ,Tiểu Vũ mang lửa giận bạo phát thành lực đạo, đánh xuống cũng theo vậy mà mạnh hơn.

-Được rồi mà Tiểu Vũ muội còn đánh nữa thật sự là xảy ra án mạng đó.

Trước sự can ngăn của Vân Vân,Tiểu Vũ mặc dù vẫn còn muốn dạy dỗ tên hỗn đản,nhưng bản thân nàng lại càng không muốn vị tỷ tỷ xinh đẹp của mình khó xử liền nhượng bộ:

-Sắc lang ngươi còn nhìn cái gì,còn không mau cút.

Tiểu Vũ nâng tay lên bộ dạng hung hãn đẩy vẻ dọa người.

Vô Sỉ cũng bị bộ dạng của nàng dọa cho vắt chân lên cổ bỏ chạy,được một đoạn khá xa hắn càng nghĩ càng thấy bất mãn trong lòng, rõ là hai người Vân Vân và Tiểu Vũ bọn họ cũng chỉ vừa gặp nhau,nhưng mà sao nhìn kiểu gì cũng thấy có vẻ là vô cùng thân thiết,còn hơn cả tình cảm Vân Vân dành cho hắn nữa,không chịu thua thiệt chiếc mỏ hỗn lại không ngoan ngoãn hét lớn:

-Đồ cọp trắng nhà cô lần này lão tử không khỏe tha cho ngươi một lần.

Vân Vân ngao ngán lắc đầu nhìn theo Vô Sỉ không khỏi thở dài,bản thân nàng hiện tại thật không biết kiếm cái lỗ nào để chui xuống cho bớt nhục vì có một người bằng hữu như hắn nữa.Mặc dù đã ở cùngVô Sỉ một khoảng thời gian khá dài nhưng bản thân nàng đúng là đã đánh giá trình độ mặt giày của Vô Sỉ quá thấp đi ,vừa khi nãy còn nằm dưới đất lăn lộn cầu xin, mà giờ đây lại lại còn dám đi khiêu khích người ta thật qua là một đại vô sỉ.

-Ngươi gọi ai là cọp trắng…

Tiểu Vũ nghiến răng thét lên muốn đuổi theo,rất nhanh nàng liền phát hiện cánh tay của bản thân đã bị Vân Vân giữ lấy.Mắt thấy sắc lang càng lúc chạy càng xa nàng giận dỗi dậm mạnh chân xuống đất,giọng trách cứ kèm vài phân nũng nịu:

-Vân Tỷ…

-Được rồi mà.

Thấy Tiểu Vũ còn chút hờn dỗi Vân Vân nhẹ nhàng ôm Tiểu Vũ vào lòng nhẹ xoa đầu nàng nói:

-Mấy ngày này muội còn lạ gì tính của tên đại vô sỉ đó nữa chứ.

Ánh mắt Tiểu Vũ ấm áp tựa vào trong lòng Vân Vân ,bàn tay mềm mại của Vân Vân không ngừng vuốt ve Tiểu Vũ,đôi tai thỏ của nàng có chút cụp xuống hưởng thụ sự quan tâm ấy,chiếc má bánh bao của Tiểu Vũ phồng lên trách cứ:

- Vân tỷ tại vì sao tỷ lúc nào cũng bảo vệ tên hỗn đản đó vậy.

-Tại vì sao ư …

Nghe được câu trả lời đôi mắt Tiểu Vũ bỗng nhiên như phát sáng long lanh hai má đỏ hồng,ám muội đè Vân Vân xuống dưới dòng suối:

-Tỷ thật hư quá đi,muội phải phạt tỷ mới được.

-Muội mau dừng lại đi mà.

Bỏ qua lời cầu xin của Vân Vân,Tiểu Vũ cứ vậy mang thân thể nõn nà của Vân Vân chơi đùa.

-Muội thật không ngờ của tỷ lớn vậy a,muội thật ghen tỵ với tỷ lắm đó.

Tiểu Vũ không kiềm được mê mẫn mà nhào nặn hai quả đảo của Vân Vân.

-Um~ Tiểu Vũ muội mau dừng lại đi mà tỷ giận thật đấy.

Không để cho Vân Vân nhiều lời, Tiểu Vũ liền lấy chiếc miệng nhỏ của bản thân,hôn chặt môi của Vân Vân.

Trong tiết trời nắng nhẹ,gió hiu hiu khẽ lay những tán xào xạc,dưới làn nước trong xanh hai tuyệt thế mỹ nhân cùng nhau thân mất vui đùa,uyên ương vũ khúc của hai người nhau tấu lên thật khiến cho lòng người mê mẩn khó bông.

Sau một lúc hai cô nàng cũng đã cùng nhau tắm xong, y phục cũng đã chỉnh tề mặc lên.Nhưng bọn họ không lập tức trở về mà lưu lại cạnh bên dòng suối môt hồi để cùng nhau tâm sự,cũng như để hong khô mái tóc.

-Vân Tỷ,muội muốn tỷ suốt đời ở bên cạnh muội, chải tóc cho muội có được hay không.

Chiếc lược trong tay Vân Vân đang trãi tóc cho Tiểu Vũ cũng chậm đi vài phần khi nghe thấy những lời này.Vân Vân ánh mắt nàng có phần không nỡ, nàng hiểu Tiểu Vũ muốn tốt cho nàng muốn đưa nàng rời đi,nhưng đó là năm xưa còn giờ đây nàng muốn ở bên hắn,có lẽ tự do đối với bản thân nàng giờ đây không còn quá quan trọng nữa rồi,hiện tại trong lòng nàng rất khó xử nhưng vẫn cố gắng gượng cười nói:

-Muội và ta không giống nhau, vận mệnh của ta lại càng không giống muội.

Cánh tay Vân Vân vẫn cứ tiếp tục đều đều tỉ mỉ chải chuốt mái tóc cho Tiểu Vũ.

-Xong rồi.

Vân Vân nhẹ nhàng đặt chiếc lược lại tay Tiểu Vũ an ủi nói:

-Dù sau này xảy ra chuyện gì ta cũng sẽ luôn bảo vệ muội.

Tiểu Vũ nhìn chiếc lược trong tay , dù nàng đã cố gắng ép bản thân gượng cười nhưng dù đã cố làm hết sức nàng vẫn không thể, gương mặt đượm buồn chất chứa đầy ưu tư.

Nhìn gương mặt đượm buồn của Tiểu Vũ,Vân Vân cuối cùng nhịn không được tiến lại gần dùng tay kéo hai khóe miệng Tiểu Vũ lên để tạo thành một gương mặt cười,Vân Vân lời nói vui tươi chọc ghẹo:

-Nhà đầu muội cười lên thật đẹp biết bao,hà cớ gì phải cố chấp chứ.

Thấy Tiểu Vũ không có chút gì tốt lên Vân Vân vẫn không ngừng nhẹ nhàng an ủi nàng.

-Chuyện ngày sau để ngày sau tính.

-Ta dẫn muội đi chơi.

Vân Vân nắm lấy tay Tiểu Vũ ,kéo nàng chạy đi như bay tới cánh đồng hoa ,nhìn ngắm những bông hoa vô số màu sắc không ngừng lay động theo gió tựa như đang khiêu vũ ,khung cảnh trước mắt như chỉ có ảo mộng mới có thể chiêm ngưỡng được mà thôi.Nhưng cảnh sắc hư thực kia cũng chỉ như là màu nền trên khung tranh,để tô điểm cho vẻ đẹp tuyệt đại của hai nàng.

Vân Vân, Tiểu Vũ hai nàng cùng nhau cười đùa vui vẻ, không chút phát giác một ánh mắt sắc lạnh cũng đang âm thầm rời đi.

“Bọn chúng đang chờ đợi điều gì” Vô Sỉ đứng một bên tự hỏi khi thấy một tên hắc y nhân đang lẳng lặng rời đi.Hiện tại trận pháp của hắn cũng bày bố được một phần,nên bản thân hắn vẫn chưa muốn đánh rắn động cỏ , chỉ đành dương mắt nhìn tên hắc y kia nhân rời đi mà không thể làm gì.

Những ngày tiếp theo mọi thứ vẫn bình ổn tiếp diễn không có gì đặc biệt phát sinh.

Bốn người Đường Tam,Tiểu Vũ,Vân Vân,Vô Sỉ mấy ngày này bọn hắn đúng là chơi rất vui,cùng nhau thả diều,bắt chim,hái quả bày đủ trò quậy phá,đầu thôn đến cuối thôn không ngày nào là không có tiếng gà bay chó sủa,đương nhiên người cầm đầu không ai khác chính là đại ôn thần Vô Sỉ.

Vô Sỉ vốn mình hắn đã có thể khiến cả thôn điên đảo mà nay hắn lại có thêm tiểu ma nữ Tiểu Vũ trợ sức thì đúng là như hổ mọc thêm cánh.

Đương nhiên vì quá quậy phá nên hắn không thoát khỏi kiếp bị nương hắn và lão ba rầy la,nhưng vốn Vô Sỉ gương mặt hắn dày ngang bức tường thành, tối vừa bị phạt sáng hắn lại liền quên hết như không có chuyện gì tiếp tục cùng Tiểu Vũ phá làng phá xóm tiếp.

-Đám tiểu quỷ các ngươi mau đứng lại hết cho ta.

Lão Kiệt Khắc cầm chiếc gậy trên tay đuổi theo Vô Sỉ.

-Mau chạy…

Người trước hối người sau vội vàng trốn đi.

Lão Kiệt Khắc thân cũng đã già nua muốn cũng không đuổi nổi,mặc dù ngoài miệng toàn mắng chửi nhưng trong thâm tâm lão lúc này rất là vui vẻ nhìn mầm non của Thánh Hồn Thôn đầy sức sống như vậy, trước khi lão rời xa cõi nhân thế này cũng đã đủ khiến cho cái thân già của lão vô cùng mãn nguyện rồi.

Âm thanh nô đùa,cùng với tiếng chửi bới trong thôn cứ vậy vang vọng cho tới đêm muộn mới ngưng.

Trong màn đêm tĩnh lặng tới đáng sợ ấy, khi tất thảy mọi người bên trong cái thôn trang nhỏ đang say giấc trên chiếc giường ấm, sau một ngày dài làm việc đầy mệt mỏi,khi này từ xa là vô sô hắc y nhân hướng theo hướng thánh hồn thôn ma phi thân tiến tới.

/////// Góc khều tiền mua mì tôm ////

Cảm ơn các bạn đã yêu quý tác phẩm nếu các thấy yêu thích tác phẩm của mình thì hãy bấm tim và lưu truyện để nhận được thông báo sớm khi có chương mới như vậy mình đã rất vui rồi.Còn bạn nào muốn ủng hộ cho tác giả có mì tôm ăn qua tháng để tiếp viết truyện thì hãy ủng hộ mình qua số tài khoản dưới.

Đây là số tài khoản của mình :)) 350425367769 -Agribank.

Một lần nữa cảm ơn mọi người mình sủi đây hẹn gặp lại các bạn vào chương sau ngày 13/7/2024

Bạn đang đọc Xuyên Không Ta Có Được Hệ Thống Hết Sức Vô Sỉ sáng tác bởi talagi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi talagi
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 59

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.