Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

" Cô là ai?"

Tiểu thuyết gốc · 1179 chữ

Chương 37: " Cô là ai?"

Bầu không khí bây giờ vô cùng trầm lắng Kiều Ân cảm thấy đến nỗi nàng có thể nghe thấy rõ tiếng kim rơi, để xóa tên cái bầu không khí ngột ngạt này, Kiều Ân định quay sang hỏi chuyện Tiêu Kỳ, nhưng khi vừa quay ra nàng kinh ngạc khi nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Tiêu Kỳ, trên trán của hắn không ngừng đổ mồ hôi, Kiều Ân hơi lo lắng hỏi:" Cảnh Vương ngài không sao đó chứ? Ngài làm sao vậy?".

Thấy Tiêu kỳ mãi không trả lời, Kiều Ân đưa mắt nhìn xuống thì thấy Tiêu Kỳ vẫn luôn nắm chặt lấy một bên tay của mình bên trên còn đang không ngừng chảy máu, Kiều Ân hốt hoảng nói:" Ngài đang bị thương sao?" Dứt lời liền không suy nghĩ nhiều tiến lên đỡ lấy Tiêu Kỳ, hắn cũng không có sức để mà phản kháng đành mặc kệ nàng đỡ mình đến bên giường.

Đỡ Tiêu Kỳ ngồi lên giường, Kiều Ân nhanh chóng đi tìm kho thuốc. Không lâu sau đó nàng đem theo hộp thuốc quay lại, nàng cẩn thận ngồi xuống trước mặt Tiêu Kỳ nhẹ nhàng vén ống tay áo của hắn lên, khi nhìn thấy vết thương vẫn còn đang chảy máu, miệng vết thương này xem ra là khá sâu, nàng cảm thấy có chút sợ hãi. Cố giữ bình tĩnh, Kiều Ân cẩn thận quan sát kỹ vết thương, trước tiên là cần phải làm sạch vết thương nhưng nếu bây giờ mà mọi người đem ấm nước vào sẽ hơi rắc rối và nếu trong trường hợp bị phát hiện trong phòng lại có thêm một nam nhân thì có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không giải thích nổi.

Suy nghĩ một lát, Kiều Ân nhanh chóng chạy đến trước mặt bàn cầm bình nước lên kiểm tra sau đó thở phào nghĩ:" cũng may mà nước bên trong vẫn còn ấm" không suy nghĩ nhiều nữa nàng lấy khăn tay của mình cầm theo bình nước đến chỗ chậu cây đặt gần cửa sổ đổ nước làm ướt khăn tay. Xong xuôi nàng đem cất cái bình về vị trí cũ rồi quay lại lau sạch vết thương cho Tiêu Kỳ.

Lau sạch sẽ vết thương xong nàng lấy ra một lọ thuốc nhỏ bằng sứ trắng, nhẹ nhàng mở nắp, khi chuẩn bị rắc thuốc lên vết thương, Kiều Ân hơi ngước mắt lên nói nhỏ với Tiêu Kỳ:" sẽ có một chút đau, ngài cố gắng chịu khó một chút" Tiêu Kỳ nghe vậy chỉ lạnh lùng ừ một tiếng. Kiều Ân thấy vậy cũng không nói gì nữa nhẹ tay dắt đều thuốc lên trên những vết thương. Dừng lại một chút Kiều Ân nghe thấy tiếng kêu lên khe khẽ của Tiêu Kỳ, nàng nhẹ tay lại một chút vừa rắc thuốc vừa nhẹ nhàng thổi để giảm bớt đau cho hắn. Tiêu Kỳ bị hơi thở mang theo hơi ấm của Kiều Ân thổi đến cảm thấy có chút đỡ đau hơn nhưng lại có thêm chút nhột nhột. Thoa thuốc xong, Kiều Ân lấy bằng gạt băng bó lại một cách cẩn thận cho Tiêu Kỳ.

Vừa băng bó Kiều Ân vừa khẽ hỏi:" ngài đang yên đang lành làm sao lại tự nhiên bị thương vậy?"chu kỳ nghe vậy thở dài đáp:" làm gì có chuyện tự nhiên bị thương, bổn vương trên đường hồi phủ không may gặp thích khách đấu không lại lên bị thương" Kiều Ân nhận được câu trả lời cũng không nói thêm gì nữa chỉ kẻ ồ một tiếng coi như đã biết. Sau một hồi, Kiều Ân cũng đã băng bó xong cho Tiêu Kỳ, nàng liền đứng dậy nói:"Xong rồi đó, lát nữa ngài trở về vương phủ nhờ thái y kiểm tra lại lần nữa cho đảm bảo không bị nhiễm trùng" dứt lời liền quay người đi thu dọn hộp thuốc.

Tiêu Kỳ sau khi được xử lý vết thương cảm thấy cũng khá hơn, hắn nhẹ nhàng thu tay áo lại, ngồi trầm ngâm suy nghĩ một hồi trên giường. Được một lúc, Tiêu Kỳ lạnh lùng khẽ hỏi:" cô rốt cuộc là ai?" Kiểu Ân đang đứng quay lưng lại với Tiêu Kỳ lo sắp xếp lại hộp thuốc, khi nghe thấy câu hỏi này của hắn liền cảm thấy hốt hoảng thầm nghĩ:" chẳng lẽ hắn đang nghi ngờ gì mình rồi sao?" Kiều Ân cố gắng trấn an bản thân mình giữ bình tĩnh đậy hộp thuốc lại, quay người lại khẽ đáp:" Cảnh Vương! Ngài hỏi vậy là có ý gì? Ta đương nhiên là Hạ Kiều Ân, nhị tiểu thư của phủ An Quốc hầu".

Tiêu Kỳ nghe vậy cười lạnh nói:" nhị tiểu thư của An Quốc hầu phủ từ trước đến giờ luôn là người có chút nhút nhát lại yếu đuối nhưng chỉ sau một lần vào cung tham dự yến hội, vô tình rơi xuống nước lại đột nhiên trí nhớ mơ hồ, tính cách cũng thay đổi hoàn toàn trở nên hoạt bát, năng động cô cảm thấy cô khó hiểu không?". Kiều Ân lúc này có chút sợ hãi trước khí thế bức người của Tiêu Kỳ ấp úng đáp:" Ngài suy nghĩ nhiều rồi, đâu có...có gì khó...khó hiểu đâu chứ".

Tiêu Kỳ biết Kiều Ân là đang muốn đánh trống lảng liền tiến đến gần chỗ nàng rồi nhẹ nhàng rút ra thanh đoản đao ở bên hông của hắn kề gần cổ của Kiều Ân lạnh giọng hỏi:" muốn đánh trống lảng? Còn không mau khai thật ra, cô rốt cuộc là ai?" Kiều Ân vẫn cố chấp không chịu khai nói:"Ta không phải Hạ Kiều Ân thì còn có thể là ai khác nữa chứ? Hơn nữa ta cũng vừa mới cứu ngài một mạng không lẽ là ngài định lấy oán báo ân, vong ân phụ nghĩa sao?". Tiêu Kỳ mặc kệ những lời của Kiều Ân đang nói, dí sát thanh đoản đao lại gần hơn một chút nữa hỏi:" cô không chịu nói thật đúng không, vậy bây giờ ta sẽ cho cô một nhát là cô đi đời luôn cô tin không?"nó rồi đưa tay chuẩn bị kéo thanh đao, Kiều Ân sợ hãi vội vàng nói:" ta tin... Ta tin được chưa? Ta nói ra là được chứ gì?" Ngừng một lúc, Kiều Ân cố gắng lấy lại bình tĩnh khẽ nói:" ngài bỏ thanh đao của ngài ra trước đi đã" Tiêu Kỳ nghe vậy trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi mới đem thanh đoản đao bỏ lại vào trong vỏ lạnh giọng nói:" còn không mau nói" Kiều Ân sau khi được giải thoát liền thở phào nhẹ nhõm, hít thở một hơi thở sâu nói:" ngài cứ bình tĩnh đi đã không cần quá nóng vội từ từ rồi ta sẽ nói" dứt lời liền ngồi xuống đối diện với Tiêu Kỳ.

Bạn đang đọc Xuyên không: Nữ phụ cải mệnh sáng tác bởi Nguyenthu1010
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nguyenthu1010
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.