Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 6: Sự cố(2)

Tiểu thuyết gốc · 1563 chữ

Tên thủ lĩnh nhìn hai chúng tôi cười lớn

"Phuhahaha, ta không ngờ nhóc cũng dám đứng lên chiến đấu đấy, ta sẽ giết nhóc sau, không lâu lắm đâu"

Ngay sau đó, một luồng khí xanh lục bao quanh chân hắn và ...vụt... hắn lao đến phía anh lính. Hắn vung kiếm lên và 'keng', tiếng kiếm của hắn và anh lính va vào nhau. Lực đạo từ hai thanh kiếm làm tôi đứng không vững, quả là một sức mạnh kinh khủng đối với một đứa trẻ chưa 7 tuổi. Tuy đỡ được nhát kiếm đó nhưng anh lính bị đẩy lùi vài mét, đôi tay run lên vì áp lực quá mạnh.

Không để anh lính nghỉ ngơi, tên thủ lĩnh tiếp lục lao lên và chém liên tục. Anh lính chỉ có đường dồn sức chống đỡ những cú chém như trời giáng của hắn. Khi mà lưng anh lính áp vào tảng đá cũng là lúc hắn đạp vào bụng anh, anh phun ra một bụm máu lớn, anh khụy gối xuống cố gắng gượng dậy. Từ phía trên, thanh trường kiếm đang chém một đường thẳng xuống đầu anh, anh nhắm chặt đôi mắt lại chờ đợi cái chết. Nhưng rồi tiếng va chạm kim loại lại vang lên, một bóng dáng nhỏ bé chỉ 1m4 đã ngăn chặn đường kiếm đó.

[Hắn lao vào đánh anh lính như điên cuồng, tôi phải làm sao đây, chân tôi không thể di chuyển khi áp lực quá lớn như vậy. Dây thần kinh tôi căng lên đến đỉnh điểm, nhưng rồi tôi nhìn về phía chiếc xe, lão Đăng đang đứng đó nhìn tôi. Tôi liền cố gắng bình tĩnh lại và chạy về phía lão, cắt dây buộc của ngựa và bảo lão leo lên ngựa và chạy đi. Chỉ cần chạy về phía trước một dặm nữa là có thể đến được cổng thành thủ đô rồi, ở đó có binh lính sẽ giúp được. Tôi sẽ ở đây giúp đỡ anh lính, không thể để anh ấy chết được. Sau một hồi phân bua thì lão Đăng cũng đồng ý để tôi ở lại và lên ngựa chạy đi.

Tôi liền nhìn qua cuộc chiến bên kia, đó không phải là cuộc chiến, anh lính đang dồn hết sức mình để có thể cản được những cú chém như điên dại của tên cướp. Trước khi anh ấy bị dồn vào tảng đá theo như ý đồ của tên cướp tôi phải làm gì đó. Bất chợt tôi nhìn thấy hai cái xác chết của đồng bọn đã chết kia, tôi tiến lại kiểm tra xem có gì đó hữu dụng với tôi lúc này hay không. Chỉ có 3 chiếc linh phù là có thể sử dụng được, một chiếc dùng để phát nổ, 2 chiếc dùng để tạo ra điện, tôi nảy ra một ý. Tôi liền chạy ngay đến chỗ anh lính khi thấy anh chuẩn bị hứng trọn đòn kết liễu. Tôi giương thanh kiếm lên đỡ lấy cú chém đó kịp thời, quá nặng, 1 đòn đánh này tôi phải dùng 10 phần sức mạnh bản thân để đỡ, nếu hứng trọn cú đó anh lính sẽ bị chém làm đôi mất.**

Khựng người lại giây lát, tên cướp nhìn xuống dưới, thấy tôi đang giương kiếm lên đỡ lấy kiếm của hắn, hắn cười nham nhở, lùi lại và nói

"Xem ra nhóc cũng muốn chết sớm hơn thì phải"

Tôi không đáp lại mà ném một chiếc dao về phía hắn, hắn nghiêng người né tránh, ngay lập tức tôi liên phi thẳng về phía trước và nâng kiếm lên chém vào cánh tay cầm kiếm của hắn. Đối với trường kiếm, khả năng đỡ đòn ở vùng tay cầm kiếm khá là kém, cộng với việc hắn bị bất ngờ, hắn liền bị tôi chém một nhát chém vào cạnh sườn, vết thương khá nông.

Tên cướp nhăn mặt, máu từ vết thương chảy ra liền được ngăn lại bởi linh lực của hắn, đối với vết chém nông như này thì với hắn điều đó quá đơn giản. Hắn vung kiếm lên chém tôi, tôi đỡ được tất cả các nhát chém đó nhưng nó tốn quá nhiều sức lực và thanh kiếm của tôi đã bị nứt vỡ.

Tình thế này không thể làm gì khác ngoài đỡ đòn và chịu đòn, thanh kiếm tôi đang sử dụng cuối cùng cũng vỡ nát. Hắn đạp tôi bay đến gốc cây, toàn thân va đập vào gốc cây, khiến máu trào ra từ miệng, khắp người tôi toàn vết thương. Lúc này đây tôi chỉ còn đầu óc là tỉnh táo, còn toàn bộ cơ thể đã không còn sức lực nữa.

Hắn tiến lại gần tôi và chuẩn bị kết liễu tôi thì hắn khựng lại, bởi vì tôi đang cười?. Chắc hắn cũng thắc lắm.

Tôi dồn hết sức tàn ném chiếc kiếm đã vỡ về phía trước nhưng tên cướp tiếp tục né được dễ dàng. Điều hắn không ngờ tới rằng thanh kiếm vỡ đó đã được tôi gắn linh phù nổ, phát nổ ngay phía sau lưng hắn. Tên cướp bị cú nổ làm bất ngờ và mất cảnh giác quay lại phía sau, ngay lập tức tôi liền dùng hai tấm linh phù còn lại lên người hắn.

Hắn bị dòng điện từ hai tấm linh phù đó làm tê liệt và bất động trong vài giây. Nhưng ngay lập tức hắn lấy lại được bình tĩnh, hắn giương kiếm lên tính kết liễu tôi một lần nữa.Tôi nhắm chặt đôi mắt của mình lại thì bất chợt một thanh kiếm bao phủ linh lực đâm xuyên qua tim của tên cướp. Mắt hắn trợn tròn và máu bắt đầu trào ra từ miệng, hắn đã rất bất ngờ và không còn thời gian để phản kháng. Tên cướp đã chết, máu hắn chảy thành dòng làm ướt cả một vùng cỏ rộng lớn.

Anh lính ngồi phịch xuống bên cạnh tôi tại gốc cây, cả hai chúng đều đang bị thương rất nặng. Tôi cảm thấy thật may mắn vì tôi đã kéo dài thời gian thành công giúp anh lính lấy lại được sức lực. Tôi mỉm cười rồi ngất lịm đi.

Một mùi thuốc nồng nặc sộc vào mũi, tôi mở tròn mắt nhìn xung quanh

"Đây là đâu? Anh binh lính kia sao rồi?"_Tôi nói trong mơ màng

"Đây là phòng bệnh đặc biệt của thành chủ Hà Thành, còn tên lính kia đã tỉnh trước nhóc một ngày rồi"_Một giọng nói thân thuộc vang lên

"Ông Đăng, ông không sao, mà một ngày là sao, cháu đã ngất bao lâu rồi?Hự...."_Tôi đang định cựa người ngồi dậy thì thấy bản thân bị băng bó cả người, toàn thân đau nhức.

"Nhóc cứ nằm đó, nhóc bị thương gần chết đấy, nhóc ngất 3 ngày nay rồi"_Ông Đăng ân cần đáp, rồi ông tiếp tục

"Lúc ta cùng với binh lính Hà thành đến thì hai ngươi đã bất tỉnh rồi. Nhưng mà nhóc cũng khá đấy, trong hoàn cảnh đối đầu như vậy mà nhóc vẫn nghĩ ra được phương pháp tính kế tên cướp đó chỉ với những đồ vật còn lại của đồng bọn hắn. Ta không ngờ rằng nhóc đủ can đảm để hứng chịu tất cả các đòn đánh của hắn nhằm kéo dài thời gian giúp tên lính đó lấy lại được sức lực đâu."

"Sao ông biết được vậy ạ?"_Tôi ấp úng hỏi

"Là tên lính đã kể cho tất cả mọi người nghe lại sự việc về vụ cướp mà tên tướng cướp Lâm Hoàng của huyện này gây ra "_Ông Đăng đáp.

Vậy hóa ra tên cướp đó là tướng cướp ở khu vực huyện mà tôi đã đi qua, bảo sao hắn mạnh như vậy. Nhưng may vì hắn mạnh như vậy nên hắn buông lỏng cảnh giác với một đứa trẻ con, và hắn đã phải đánh đổi mạng sống cho việc đó. Quả là "ba mươi năm hà đông ba mươi năm hà tây, đừng khinh thường phụ nữ, đừng chê thiếu niên nghèo"

Cuối cùng thì tất cả mọi người đều đã biết được chiến công của tôi, đối phó với tướng cướp mà không biết bao người dân đã bị hắn ức hiếp đến chết. Tôi mang trong mình cảm giác vô cùng tự hào, như là chiến công đầu tiên trên chặng đường võ công của mình vậy. Nhưng chính vì nó mà suýt nữa thì tôi phải bỏ mạng. Tuy rằng rất tự hào nhưng tôi không vì thế mà ăn mừng, tôi còn nhỏ tuổi nhưng tôi muốn trở thành người mạnh nhất cùng độ tuổi.

Khi tôi lớn lên tôi muốn làm người mạnh mẽ nhất, để cho những kẻ đã ức hiếp cha mẹ tôi khiến họ rời bỏ đứa con mình phải trả giá. Mặc dù tôi không có kí ức gì về họ nhưng một phần nào đó trong tôi muốn được gặp họ. Cha mẹ mà cuộc đời mới này ban tặng, tôi muốn được cảm nhận hơi ấm của gia đình mà tôi đã rất lâu chưa được cảm thấy kể cả từ kiếp trước. Tôi phải tìm được họ bằng mọi giá.

Bạn đang đọc Xuyên Không Nghịch Thiên sáng tác bởi DucAnh1903
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DucAnh1903
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.