Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 5: Sự cố(1)

Tiểu thuyết gốc · 2049 chữ

Ngày khảo sát đã kết thúc, tôi bắt đầu trở lại với công việc của mình cùng với đam mê đọc sách. Tôi bắt đầu chuyển sang đọc sách về các loại thảo dược và luyện đan.

Thảo dược được chia làm 5 loại, từ 1 sao đến 5 sao. Có rất nhiều loại thảo dược có thể sử dụng để luyện đan, ví dụ như:'thủy thiên văn, hàn nhất căn,địa long quả, hỏa đơn tâm...' mỗi loại thảo dược đúng như tên gọi của nó,có thể chữa trị hoặc nâng cao năng lực tùy vào nguyên tố của từng người. Thủy quả dùng để nâng cao năng lực cho người thuộc tính thủy giảm mức độ tổn thương linh hồn cho người thuộc tính hỏa, hàn căn dùng cho người thuộc tính băng, địa long quả cho người thuộc tính đất, hỏa đơn dành cho người thuộc tính hỏa.

Những người có từ hai thuộc tính trở lên có thể sử dụng nhiều loại đan dược của các thuộc tính đó, sức mạnh có thể tăng lên rất nhanh nhưng cơ thể phải chịu đựng nguồn áp lực từ những luồng năng lượng xung đột.

Đan dược được phân thành 5 loại từ cấp 1 đến cấp 5. Một viên đan dược đơn chất cấp 1 đã có giá từ 200 ngàn đến 400 ngàn, viên đan dược đơn chất cấp 5 giá trị của nó lên tới trên 20 triệu, một con số khổng lồ đối với dân thường. Còn đan dược đa chất gần như là hàng giới hạn, bởi lẽ không nhiều luyện đan sư có thể luyện ra được loại đan này.

Yêu cầu để trở thành luyện đan sư là vô cùng hà khắc, những người muốn trở thành luyện đan sư thì đầu tiên họ phải có ít nhất một thuộc tính là hỏa. Luyện đan sư khá là hiếm bởi lẽ cần ba điều kiện để luyện dược: Vật liệu, lửa và khả năng khống chế lửa. Những người không sở hữu nguyên tố hỏa sẽ không thể điều khiển được sức nóng của lò luyện đan nên họ làm việc tại nơi nghiên cứu và bảo quản dược liệu.

Tôi đã mất gần nửa năm để tham khảo và đọc hết số sách về luyện đan, nghề này thật sự rất khó. Tiếp theo sau đó, tôi sẽ đọc sách về võ thuật và bắt đầu luyện đập từ bây giờ, tôi cần một nền tảng vững chắc.

Thư viện nhà họ Hạ rất đa dạng loại sách võ công, quyền pháp, đao pháp, kiếm pháp và có cả âm pháp, nhưng tất cả sách đều là sách phổ biến thường bán ở chợ. Đơn giản vì chúng là sách cơ bản, nếu muốn học võ công của một môn phái nào đó thì cần phải là đệ tử của môn phái đó.

Mỗi loại sách cơ bản đều có hai cấp độ là thấp và cao. Nếu tôi muốn luyện tập thành thục toàn bộ những môn võ này thì tôi cần ít nhất 5 năm. Tôi nghĩ rằng tốc độ dự tính đó là nhanh gấp nhiều lần so với người khác. Bởi lẽ, kiếp trước tôi có tham gia nhiều câu lạc bộ như karate, guitar và cả Kendo của Nhật, nên tôi khá là tự tin về độ tiếp thu của bản thân. Bây giờ tôi sẽ bắt đầu vào việc luyện tập quyền pháp, cần phải có một cơ thể đủ khỏe để chịu đựng các môn võ khác, cái cơ bản luôn là điều được đặt lên đầu tiên.

Ba năm sau.

"Khôi ơi, nhóc dậy đi cùng ta lên Hà Thành lấy sổ sách của triều đình ban cho thôi nào"_Ông Đăng đứng bên ngoài phòng của tôi gọi vọng vào

"Vâng, cháu ra liền đây"_Tôi vội bật dậy chuẩn bị quần áo, đây là lần đầu tiên tôi được quay trở lại Hà Nội từ khi đến thế giới này.

Một năm trước, tôi đã được ông Đăng nhận vào làm phụ tá cho ông ở nơi kiểm toán chi tiêu, quản lý công việc của Hạ gia. Giờ tôi đi theo ông như một thư kí riêng của ông.

Cả hai chúng tôi ngồi lên xe ngựa và bắt đầu hành trình lên thành phố, bởi vì khoa học không phát triển nên đi từ huyện Lương Sơn đến Hà Thành phải mất khoảng 3 ngày đường xe ngựa. Chúng tôi khởi hành cùng với một anh lái xe và một anh lính gác.

Ngày đầu tiên chúng tôi đi xuyên qua khu rừng và tối đến nghỉ trong xe ngựa.

Ngày thứ hai, chúng tôi đã đến được một phố huyện, nơi này cũng không khá hơn huyện Lương Sơn là mấy. Dừng chân vào một nhà nghỉ và gọi món để ăn sớm cho sáng hôm sau còn phải di chuyển tiếp. Nhưng chúng tôi không biết rằng đâu đó trong quán ăn đang có mấy cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào trang phục trên người chúng tôi, bọn chúng đảo mắt nhìn nhau và nở nụ cười nham hiểm.

Sáng sớm ngày thứ ba, chúng tôi vội vàng lên đường chỉ cần băng qua con đường thẳng tắp kia là có thể đến được nơi có phủ của gia tộc đứng đầu Hà Thành, trung tâm của Hà Thành.

Khi chúng tôi đang ngồi ăn trưa cạnh xe ngựa thì từ đâu đó, 3 người đàn ông bặm trợn xuất hiện. Những người này ăn mặc như ăn mày,chân tay chúng đều đầy những vết sẹo. Cả 4 người bọn tôi liền đứng dậy cảnh giác, anh lính hỏi lớn

"Cho hỏi các vị là ai, tìm chúng tôi có việc gì"

Tên đứng giữa có vẻ như thủ lĩnh, đôi môi thâm sì, bộ râu lởm chởm. Hàm răng hắn thô kệch cùng mới đôi mắt bị chột một bên bởi vết sẹo chạy dài từ má lên đến trán.Đặc biệt là hắn có thân hình rất to. Hắn cười lớn

"Hahahaha, mấy con chó này hỏi tụi mình đến đây làm gì này, trông chúng mày ăn mặc cũng đẹp, còn đi cả xe ngựa. Tất nhiên là bọn tao đến để cướp rồi. Lâu lắm rồi tao chưa có được uống rượu sau khi giết người, hahaha"

Đôi mắt chột của hắn đang tỏa ra sát ý rất mãnh liệt, có vẻ như không thể đàm phán với chúng. Anh lính liền ra hiệu cho hai ông cháu tôi lùi lại sau để anh cùng với người lái xe đứng ra bảo vệ. Hai người rút kiếm ra và thủ thế đề phòng chúng có thể tấn công bất cứ lúc nào.

Rồi bất chợt, 'Vụt' tiếng xé gió vang lên, và 'Rẹt' cánh tay trái đang thủ thế của anh lái xe rơi xuống, máu phun ra khi anh ta chưa kịp phản ứng. Tên tóc dài, mặt bị cháy xém một nửa đứng bên tay phải thủ lĩnh đã di chuyển rất nhanh và chém đứt một bên tay của anh lái xe. Hắn vung kiếm lên định chém đứt đầu anh lái xe thì,'Keeng' tiếng vũ khí va chạm vào nhau vang lên, anh lái xe đã đỡ được nhát kiếm đó và đạp một nhát vào bụng hắn rồi bật ra sau.

Tiếp đến tên trọc đứng bên tay trái tên thủ lĩnh lao đến phía anh lính, trên tay hắn cầm hai cái liềm có vẻ rất sắc. Anh lính liền giơ kiếm lên ngang đầu để đỡ một lúc hai lưỡi liềm đang bổ xuống, rồi ngay lập tức đạp mạnh vào ngực tên hói, tên hói bay và ngã cách đó khoảng vài mét rồi liền đứng dậy. Nhổ một cục máu và cười nham hiểm sau đó lại tiếp tục lao vào. Hai người chiến binh đang bảo vệ hai ông cháu tôi trước những tên cướp. Những tiếng leng keng của vũ khí, tiếng bịch của đấm đá va vào nhau thật hỗn loạn. Nhưng trong sự hỗn loạn đó tôi để ý thấy tên thủ lĩnh vẫn đứng đó, hai tay đặt lên thanh trường kiếm rất to đang cắm xuống đất, hắn có vẻ đang quan sát trận đấu rất thích thú. Trong lòng tôi đang có thôi thúc mãnh liệt rằng tên đó rất nguy hiểm, hắn đứng đó nhưng sát khí tỏa ra không giảm sút tý nào.

'Rẹtttttt' và sau tên tóc dài và đầu trọc ngã xuống, cả hai đều đã chết. Còn hai người bảo vệ, anh lái xe bị thương nặng nhưng vết thương đều đã được điểm huyệt để cầm máu. Anh lính thì trông không xây xước tý nào, có vẻ như cách biệt sức mạnh là quá lớn.

Ngay sau khi hai tên thuộc hạ đã chết, tên thũ lĩnh vẫn luôn đứng yên tại đó cất lên giọng cười man dại

"Khá khen cho hai ngươi, ta thấy hai ngươi cũng không tệ đâu, chỉ tiếc là tất cả chúng mày phải chết tại nơi này"

Sau đó hắn rút thanh trường kiếm lên và vào tư thế chiến đấu. Một dòng suy nghĩ hiện lên trong đầu tôi

'Với thân hình to con thế kia cộng với sử dụng thanh trường kiếm nữa, chắc tốc độ của hắn không ra gì....'.

Nhưng rồi....'vụt'... tiếng gió lướt qua cắt ngang dòng suy nghĩ đó, tên cướp chém một cú từ trên xuống, anh lái xe bị chém lìa cơ thể làm hai trong khi tôi chưa kịp nhìn thấy chuyển động của tên kia.

"Linh sư trung kỳ? Thế quái nào linh sư trung kỳ lại làm cướp vậy"_Anh lính liền mặt tái mét và hét lớn.

Linh sư trung kỳ là người đã có thể sử dụng được linh lực để gia tăng sức mạnh để tăng khả năng cho nhiều bộ phận trên cơ thể bản thân, như lúc nãy hắn đã sử dụng vào bàn chân để tăng tốc độ di chuyển. Nếu hắn lên được linh sư hậu kì thì hắn có thể bao bọc linh lực toàn cơ thể, thậm chí là khinh công.

Nhưng bây giờ khó khăn nhất là anh lính có vẻ chỉ là linh sư sơ kỳ, khả năng duy trì nguồn linh lực không thể kéo dài.

Rất có khả năng chúng tôi sẽ chết tại đây, vậy nên tôi liền nhặt thanh kiếm anh lái xe vừa sử dụng lên, thanh kiếm nặng khoảng 3kg và dài gần bằng tôi_một cậu nhóc gần 7 tuổi.

"Nhóc làm gì thế?Lùi lại đi!!!"_Anh lính hét lớn

"Nếu giờ em không đứng lên chiến đấu thì đằng nào chúng ta sẽ chết, lão Đăng đã quá tuổi cầm kiếm rồi, còn anh thì có chắc thắng được hắn không? Nếu anh chết thì sao hai bọn em có thể sống được?"_Tôi trả lời thẳng thắn trong khi quay lại nhìn ông Đăng. Ông Đăng liền hiểu ý gật đầu

**

[ Không phải là tự nhiên ông Đăng lại đồng ý với Khôi, bởi lẽ hai năm trước, vào một buổi tối khi đi ngang qua phòng Khôi. Ông Đăng đã nghe thấy kiếm gỗ chém gió, ông liền nhìn trộm thì thấy Khôi đang tập trung luyện kiếm theo sách. Kể từ hôm đó, ông đã âm thầm theo dõi Khôi tập quyền và kiếm. Thật không thể tin được đứa trẻ lúc đó mới 4 tuổi mà có thể luyện thành thạo quyền pháp và kiếm pháp cơ bản sơ cấp trong vòng nửa năm. Và trong vòng một năm rưỡi đã thành thạo cơ bản đến mức cao nhất. Mới gần 7 tuổi mà Khôi đã luyện thành thạo đến như vậy rồi, trong khi thiên tài của gia tộc là Hạ nhị thiếu gia đến năm 10 tuổi trước khi sát hạch mới coi là am hiểu. Vậy nên ông đặt niềm tin vào Khôi, một thiên tài mà ông chủ Hạ may mắn nhặt được về. Cho dù là cơ hội mỏng manh nhất giữa người chưa từng học linh lực và một linh sư sơ kỳ đối đầu với một linh sư trung kỳ, ông vẫn mong họ dành chiến thắng.]

**

Bạn đang đọc Xuyên Không Nghịch Thiên sáng tác bởi DucAnh1903
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DucAnh1903
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.