Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1012 chữ

Chương 2:

Nhưng Lâm Quốc An lại sống chết không chịu lấy quả phụ, hắn cảm thấy quả phụ quá lớn tuổi không đúng mẫu người hắn thích.

Bà Lâm tức đến nổi không thèm đếm xỉa đến Lâm Quốc An bà Lâm cũng đã chuẩn bị tâm lí cho việc Lâm Quốc An sẽ không lấy được vợ.

Kết quả thời điểm Lâm Quốc An hai mưới tuổi thế mà lại tìm được đối tượng yêu đương. Đối tượng này sau này sẽ trở thành vợ của Lâm Quốc An cũng chính là mẹ của Lâm Vãn ở đời này.

Nhắc đến người mẹ này Lâm Vãn : “.....” có chút không biết phải nói như thế nào.

Người mẹ này của Lâm Vãn tên là Lưu Thắng Nam là một thanh niên tri thức,chính bản thân bà muốn xuống nông thôn làm việc.

Theo những gì cô nghe được người mẹ này của cô lúc mới đến nông thôn mang trên mình năng lượng nhiệt huyết quyết tâm làm nên một phen sự nghiệp lớn ở nông thôn.

Đáng tiệc việc nhà nông nào dễ như thế nhất là đối với những cô gái sống ở thành thị tay yếu chân mềm thì những công việc tay chân lao động nặng nhọc đó chẳng khác nào là cực hình.

Thế là đồng chí Lưu Thắng Nam nhanh chóng tước vũ khí đầu hàng. Gởi thư xin cha mẹ đưa mình về lại nhà, nhưng việc đó là không có khả năng, đã hưởng ứng lời kêu gọi của tổ xuống nông thôn thì chỉ có thể cắm rể ở chố đó luôn mà thôi.

Đông chí Lưu Thắng Nam chỉ có thể chấp nhận sự thật không thể trở về, vì vậy bà lấy lùi làm tiến chuẩn bị tìm đối tượng yêu đương ở thôn Thượng Lâm. Thế là Lưu Thắng Nam ở chỗ thanh nữ thanh niên tri thức chỉ ăn không ngồi rồi tìm kiêm đối tượng.

Đồng chí Lâm Quốc An cũng đang kiếm đối tượng gặp phải Lưu Thắng Nam cũng đang kiếm người yêu hai người vì thế mà qua lại với nhau, sau một thời gian yêu đương hai người chính thức đi đến hôn nhân.

Đối với Lâm Quốc An và Lưu Thắng Nam đây có lẻ là kết quả rất hợp ý, nhưng đối với nhà họ Lâm cưới Lưu Thắng Nam về nhà chẳng khác nào đem thêm một kẻ ham ăn biếng làm về nhà. Nguyên bản ban đầu nhà họ Lâm đã phải nuôi một kẻ lười biếng nay lại thêm một kẻ lười biếng ăn không ngồi rồi.

Đặc biệt là Lưu Thắng Nam mới mới vào cửa có một năm thế mà đã mang thai, bà mang thai không giống với người khác hết nôn mửa, liền đau nhức người, chóng mặt, vì thế lúc trước đã biếng nhác nay trực tiếp không làm gì ở nhà nằm không cho đến khi sinh ra đứa con trai Lâm Vãn.

Sinh xong Lưu Thắng Nam viện cớ đẻ xong cơ thể không khỏe đau nhức để làm công việc nhẹ nhàng nhàn hạ.

Hai vợ chồng đều làm công việc nhàn hạ cho nên công điểm chỉ vừa đủ bản thân sống qua ngày tiện thể dư một ít đủ để Lâm Vãn lấp bụng.

Tuy là con trai nhưng do trước khi sinh ra trước Lâm Vãn đã có 2 ông anh họ. Cho nên với sự ra đời của cô cũng không có gì hiếm lại với gia đình đông con trai này.

Năm lên ba Lâm Vãn khôi phục lại kí ức đời trước, sau khi thấy được hoàn cảnh hiện lúc đó của mình Lâm Vãn cảm thấy mình nên biểu hiện thông minh một chút, như vậy có thể làm người trong nhà chú ý đến cô.

Thay đổi tình trạng trước mắt của gia đình mình, dù sao cha mẹ cô cũng rất không đáng tin chỉ có thể đi ôm đùi người khác.

Đáng tiếc buổi tối khi cô đang chuẩn bị lim dim ngủ thì nghe hai vợ chồng thì thầm với nhau.

Lâm Quốc An: “ Thắng Nam đừng lo đợi khi con trai hiểu chuyện, anh sẽ cho thằng bé xuống đồng làm việc kiếm công điểm tự lo phần ăn của mình”.

Lưu Thắng Nam đối với đề nghị này rất hoài nghi: “ Vậy phải đợi đến khi nào”.

Lâm Quốc An xua tay: “ Không lâu nữa đâu năm nay thằng bé ba tuổi rồi, ở thôn của chúng ta con của quả phụ tầm bốn năm tuổi là có thể giúp đỡ nhặt phân heo rồi, đợi thằng bé lên bốn cho nó đi làm chung với mấy đứa trẻ trong thôn cũng có thể kiếm được vài công điểm”.

Lâm Vãn lúc ấy mới ba buổi đang chuẩn bị ngủ: “..........”, “????”

Lâm Vãn cảm thấy nếu mình là đứa trẻ ba tuổi thật sự bị cha mẹ bắt đi làm sớm như vậy có khi tương lai bản thân có thể sẽ trở thành đứa cần cù chăm chỉ biết phấn đấu.

Rốt cuộc thời điểm này vẫn chưa thích hợp để biểu lộ bản thân là người thông minh, vì để bản thân được phát triển bình thường cô chỉ có thể từ bỏ ý định bộc lộ bản thân thậm chí cô còn làm cho mình trở nên đần hơn 1 xíu.

Tình trạng này kéo dài cho đến năm cô lên bảy tuổi, Lâm Vãn muốn đi học. Mang trong mình suy nghĩ của người hiện đại cô thấy việc đi học nhẹ nhàng hơn rất nhiều so với việc làm nông bán lưng cho trời bán mặt cho đất.

Nhưng đáng tiếc việc đi lại ở thôn Thượng Lâm rất khó khắn lại không có phương tiện di chuyển. Nhưng điều đáng nói nhất là trong thôn không có trường Tiểu Học muốn học chỉ có thể đến công xã nằm ở phía bên kia của thôn.

Bạn đang đọc Xuyên Đến Thập Niên 70: Tôi Trở Thành Học Bá ( DỊCH) của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ulyana
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.