Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1053 chữ

Chương 1:

“ uỳnh~uỳnh~uỳnh......”

Ở đội xản xuất Thượng Lâm lão đội trưởng vừa ngậm thuốc lá tay liên tục gõ trống, thống báo tới giờ cơm, mọi người ở trên đồng có thể nghĩ ngơi về nhà ăn trưa.

Lão tam Lâm Quốc An lập tức xách theo dụng cụ chạy ra khỏi ruộng, vừa chạy vừa la lên: “ Lâm Vãn, nhanh, chạy nhanh chân lên!!”

Ở đằng sau có thể thấy có có một cậu nhóc độ tầm chín đến mười tuổi đang leo lên trên bờ ruộng, đỏ mặt đuổi theo.

Phía sau lưng họ một đám người già, phụ nữ, trẻ em cũng đi theo, nhìn theo hai người bàn tán to nhỏ.

Lâm Vãn nghe được những tiếng xì xầm to nhỏ sau lưng mình, liền dồn sức dưới đẩy nhanh tốc độ dưới chân.

Toàn bộ thôn Thượng Lâm không ai không biết Lão Tam Lâm Quốc An không biết xấu hổ là đàn ông trai tráng nhưng lại đi theo sau một đám người già, phụ nữ và trẻ em làm công việc nhàn hạ.

Dù rất muốn nhanh chóng về nhà, nhưng Lâm Vãn vẫn không thể chịu được cảm giác tay chân dính đầy bùn đất, bèn nhanh chóng tìm hồ nước gần đó ngồi xuống rủa sạch tay chân

Nhìn hình ảnh của bản thân phản chiếu dưới dòng nước, là một cậu bé với khuông mặt gầy gò và đen nhỏm.

Mấy năm nay Lâm Vãn đã dần chấp nhận hiện thực mình thật sự đã biết thành con trai. Nhưng mỗi lần nhìn hình phản chiếu bản thân trong hình hài của một đứa con trai, lại nhớ đến đời trước của mình Lâm Vãn thật sự rất muốn khóc

Nếu biết ước nguyện với sao băng thật sự linh nghiệm thì dù có cho vàng cô cũng sẽ không bao giờ ước linh tinh như vậy, ước cài gì mà mong rằng kiếp sau mình sẽ không phải là phụ nữ, không phải chịu cảm giác đau đớn bà dì ghé thăm, còn ước cái gì phải làm con độc đinh

Kết quả một ngày đẹp trời vừa mở mắt ra thì tất cả điều cô mong ước đều trở thành hiện thực.

Lâm Vãn: “.....” “!!!!!”

Lâm Vãn có kí ức đời trước là năm cô lên ba tuổi, thời điểm đó khi biết mình biến thành con trai, hơn nữa là con một trong gia đình cô chỉ cảm thấy tam quan nhân sinh như thay đổi. Cảm giác mọi chuyện rất không chân thực.

Cô chỉ ước vui thôi, là vui thôi thật đó vậy mà ông trời tưởng thật ban luôn cho cô điểu cô muốn, cô thật là cmn cảm ơn ông trời chiếu cố, cô muốn khóc quá,

Mặc dù thời đại này vật tư thiếu thốn, cuộc sống khó khăn nhưng ít ra cô còn có cha mẹ toàn tâm toàn ý yêu thương mình, cô cảm thấy miễn cưỡng có thể tiếp thu hiện thực tàn khốc.

Nhưng rất nhanh Lâm Vãn phát hiện ông bà của cô đúng là rất hợp với hình mẫu sinh đẻ của thời đại này. Một hơi sinh bốn người con trai Lão Đại Lâm Quốc Đống, Lão Nhị Lâm Quốc Cường, Lão Tam Lâm Quốc An, Lão Tứ Lâm Quốc Hoa.

Lão Tam Lâm Quốc An chính là cha của Lâm Vãn

Muốn nói đến cha cô Lâm Quốc An thì đúng thật là danh chấn thiên địa cả cái thôn Thượng Lâm không ai không biết. Thời điếm bà nội cô sinh ra ba cô, liền quyết định không sinh nữa, theo lẽ ấy nghiễm nhiên cha cô trở thành con út của nhà họ Lâm, do là con út nên ông bà nội rất thiên vị chiều chuộng cha cô.

Do được nuông chiều bao bọc quá mức nên từ nhỏ Lâm Quốc An đã được đã bị dưỡng thành thoái quen lười biếng. Không muốn làm việc, không có chí tiến thủ.

Cứ ngỡ cuộc đời của Lâm Quốc An sẽ trôi qua trong sự bảo bọc nuông chiều của gia đình nhưng mà có lẻ ông trời cũng không nhìn được thói quen được nuông chiều rồi sinh ra làm biếng của ông, năm ông lên mười bà nội cô không cẩn mang thai và sinh ra Lâm Quốc Hoa Lão Tứ cũng là con út của gia đình.

Do gia đình có nhiểu con mà tất cả đều là con trai nên Lâm Quốc An mười tuổi phải tự gánh vác công việc tránh nhiệm nuối bản thân trên người, nhà họ Lâm có quy củ khi hài tử đủ mười tuổi có thể xuống đồng làm việc kiếm công điểm phụ giúp gia đình

Tuy công điểm không nhiều nhưng vẫn có thể kiếm đủ cho chính bản thân ăn no, không liên lụy đến người trong gia đình.

Nhưng Lâm Quốc An được nuông chiều thành tính lười biếng thì việc bắt hắn đi làm công việc nhà nông thì chẳng khác nào đang muốn cái mạng của hắn.

Vì vậy mà hắn cứ luôn trốn tránh lười biếng, nếu bắt hắn làm việc hắn sẽ dùng mánh khóe giả bệnh lăn lộn dưới đất. Làm cho hai vợ chồng ông bà Lâm cũng không có biện pháp nào, chuyện này cứ kéo dài đến năm Lâm Quốc An mười lăm tuổi thì hắn mới chịu xuống ruộng làm việc.

Đương nhiên làm việc đây không phải là làm việc nặng như những thiếu niên ngoài kia mà Lâm Quốc An đi theo những người phụ nữ chân yếu tay mềm cùng với các trẻ nhỏ trong thôn làm công việc nhàn hạ như đi cắt cỏ heo hay bó lúa....

Đến khi Lâm Quốc An đến tuổi lấy vợ rồi mà đến một đối tượng yêu đương còn chưa có.

Lâm gia cũng không có biện pháp gì với Lâm Quốc An đánh cũng đã đánh, mắng cũng đã mắng nhưng Lâm Quốc An vẫn cứ tính nào tật nấy không thể thay đổi được.

Thậm chí Bà Lâm cảm thấy nếu cứ mãi kiếm không được cô gái nào thì kiếm một quả phụ siêng năng cần cù đến làm vợ cho Lâm Quốc An.

Bạn đang đọc Xuyên Đến Thập Niên 70: Tôi Trở Thành Học Bá ( DỊCH) của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ulyana
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.