Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cướp nhà

Tiểu thuyết gốc · 1554 chữ

Sau khi nấu nướng và đổi điểm xong, Trạc Mẫn đã có 50 điểm. 10 điểm của lần vượt ải trước và giao dịch bốn con gà nướng.

Anh cũng đưa cho An Miêu bốn con để giao dịch, nhưng vì lần vượt ải trước cô đã tìm ra manh mối và chìa khóa để thoát ải nên cô được thưởng 30 điểm và một đạo cụ có tính tấn công, hiện tại cô sở hữu 70 điểm.

Hai người đi vòng quanh một lúc, Trạc Mẫn tìm vài loại lá thuốc rồi nghiền nát, đắp lên vết thương trên người An Miêu.

Sau đó hai người vội vã ra khỏi rừng cây trở về con sông.

Hai người đã bàn bạc với nhau rồi, họ sẽ thu thập vật liệu nhưng khoan dựng nhà. Mà là cướp một ngôi nhà của người khác để trú qua đêm nay.

Vì ban đêm quá loạn lạc, thực lực của bọn họ lại không quá mạnh. Nếu cứ lang thang bên ngoài sẽ rất nguy hiểm, còn muốn dựng nhà thì vật liệu chưa có nhiều; dựng nhà quá nhỏ sẽ bị người khác đập phá, vừa tốn thời gian vừa không an toàn.

Do đó họ định cướp nhà người khác, hơn nữa còn phải lựa chọn kỹ càng. Người kia không thể quá mạnh, ngôi nhà vừa tầm là được. Sau đó họ sẽ dùng vật liệu thu thập được gia cố thêm diện tích cho ngôi nhà để tăng độ an toàn.

Tuy rằng người chơi có thể phá nhà, nhưng cũng có giới hạn.

Sở dĩ người khác có thể phá hủy là vì “nhà” không thật sự là nhà.

Ví dụ như cái hộp hình vuông Trạc Mẫn đã tạo nên, đó không phải là nhà nên người khác mới có thể phá hủy.

Còn nhà có cửa có mái đầy đủ mới thật sự là nhà, khi đó người khác có muốn cũng không thể phá hủy được.

Về phía ma quỷ zombie gì đó lại càng không thể làm điều đó. Thiết lập ở map chờ không cho phép những thứ ấy làm hại đến người chơi, trừ khi người chơi tấn công bọn nó thì bọn nó mới có quyền đánh trả.

An Miêu là người rất tỉ mỉ, cô đã có mục tiêu và kêu Trạc Mẫn không cần phải lo lắng về điều đó.

Lúc Trạc Mẫn và An Miêu chưa đi tới con sông lớn thì tiếng nhạc không lời đã vang lên.

Hai người nhìn nhau vài giây, không nói không rằng nhưng rất ăn ý chạy nhanh tới, không chút do dự nhảy thẳng xuống sông.

Hai người tránh xa chỗ đông đúc, hai tay không ngừng thu thập vật liệu. Không thèm nhìn đó là thứ gì đã nhét luôn vào miệng.

Trong lúc thu thập vật liệu cũng có tranh chấp, bọn người xung quanh thấy Trạc Mẫn và An Miêu đều là phái nữ nên ôm tâm lý xem thường hai người.

Nhưng khi tranh chấp mới biết cả hai đều là hoa hồng có gai, không thèm nhiều lời mà giơ tay đấm thẳng; giá trị vũ lực không tệ, ra tay tàn nhẫn, toàn chọn chỗ hiểm để ra đòn.

Hai người mang dáng vẻ thấy chết không sờn, chống chọi tới cùng. Nếu có chết cũng phải kéo theo một cái đệm lưng. Tuy xinh đẹp nhưng không dễ chọc.

Thấy thế bọn người xung quanh không tiếp tục tranh chấp, đành chửi mấy câu rồi tranh thủ thời gian thu thập vật liệu về tay.

Trên thực tế thì vật liệu rất nhiều, liên tục nổi lên từ đáy sông nên không nhất thiết phải tranh chấp với nhau.

Chủ yếu là ở thế giới này luôn có quan niệm phái nữ yếu ớt hơn phái nam nên muốn ra tay hiếp đáp; sẵn tiện thu thập thêm chiến lợi phẩm mà thôi.

Nhưng thấy hai người khó chơi nên bọn chúng không muốn tốn thời gian thêm, chuyện quan trọng lúc này vẫn là thu thập vật liệu.

Khoảng mười phút trôi qua, tiếng nhạc lại vang lên lần nữa. Vật liệu dưới sông dần ít đi, Trạc Mẫn và An Miêu vẫn không ngừng thu thập.

Thẳng tới khi tiếng nhạc kết thúc, trên bầu trời xuất hiện mười phút đếm ngược thì hai người mới nhanh chóng nhảy lên bờ.

An Miêu và Trạc Mẫn lướt qua những người đang vội vã dựng nhà, đi tới một khu vực khá vắng vẻ.

Mục tiêu An Miêu nhắm tới là một người đàn ông trông khá bình thường, nhà của hắn cũng không lớn, diện tích gấp đôi một căn phòng trọ.

Ngôi nhà có một khoảng sân nhỏ trồng rau, trước nhà là một bộ bàn ghế bằng gỗ đơn sơ, nhà gỗ mái ngói.

An Miêu và hắn từng cọ xát với nhau một lần, hắn có dị năng nhưng không có lợi thế trong cận chiến mà thích hợp để ám toán hoặc chiến đấu tầm xa. Hơn nữa còn rất háo sắc vì ngoài đạo cụ thì hắn còn luyện một loại võ công cần hấp thụ âm khí của phụ nữ.

Kế hoạch của hai người là đánh nhanh rút gọn, trước tiên sẽ dụ hắn ra khỏi nhà rồi hành động.

Hắn đã biết mặt An Miêu nên người dụ rắn ra khỏi hang không ai khác chính là Trạc Mẫn.

An Miêu vò tóc, dứt khoát xé vài đường trên chiếc áo thun rộng anh đang mặc. Cô còn lấy một ít bùn bôi lên người anh cho sống động.

Trạc Mẫn im lặng nhìn cô ra tay lưu loát, không hề keo kiệt mà khen ngợi: “Miêu giỏi quá.”

An Miêu bật cười: “Mẫn cũng giỏi lắm, đừng để hắn sờ mó nha.”

Hơn nửa ngày chung đụng, Trạc Mẫn phát hiện An Miêu rất hay cười, nhưng nụ cười của cô không chạm tới đáy mắt, nghĩa là cô không thật sự cảm thấy vui vẻ.

Nụ cười của cô giống như một lớp mặt nạ giúp cô tự vệ, khiến người khác khó lòng phán đoán được tâm trạng và suy nghĩ của cô.

Dường như nó là một loại bản năng, điều này càng chứng tỏ cô không phải người bình thường. E rằng cuộc sống của cô ở thế giới thực cũng không dễ dàng gì cho cam.

Chuẩn bị xong xuôi, An Miêu lẳng lặng nấp phía sau nhà, còn Trạc Mẫn vờ như đang bị truy đuổi, anh chạy nhanh rồi ngã sấp trước nhà hắn.

Lúc này, hắn đang ngồi trên ghế gỗ trước nhà để luyện công. Nghe thấy tiếng động lạ, hắn mở mắt thì thấy một cô gái xinh đẹp đang bị truy đuổi, bộ dạng chật vật và sợ hãi lắm.

Hắn cười đắc ý, đi thẳng ra bên ngoài. Trạc Mẫn thấy hắn thì tỏ vẻ hoảng sợ, rồi anh cắn môi, do dự nói khẽ: “Cứu tôi với… có người muốn bắt tôi…”

Hắn ân cần đỡ Trạc Mẫn dậy: “Em đừng sợ, vào nhà với tôi sẽ an toàn thôi!”

Trạc Mẫn dè dặt nhìn hắn: “Tôi… anh giúp tôi với, tôi… tôi sẽ trả ơn anh… mấy người kia đánh tôi nhiều lắm… tôi sợ quá…”

Hắn thân mật vén tóc cho anh, trong tay hắn xuất hiện một con dao: “Ừ, em đừng sợ, nhìn em hẳn là mới tới đây rồi. Giờ em liếm máu của tôi, tôi đỡ em vào nhà nghỉ ngơi nhé.”

Trạc Mẫn bất ngờ nhào vào lòng hắn, cô ôm chặt hắn, run rẩy không ngừng: “Anh tốt quá, em cảm ơn anh nhiều. Anh ơi…”

Ngay lúc hắn đang hưởng thụ cảm giác được người đẹp dựa dẫm thì bỗng thắt lưng hắn đau điếng.

Đó là An Miêu, vì Trạc Mẫn thấy cô rón rén tiếp cận nên mới ôm chặt hắn khiến hắn phân tâm. An Miêu thẳng tay đâm một nhát vào ngay thắt lưng của hắn.

Không đợi hắn kịp phản ứng, Trạc Mẫn nhanh như cắt buông hắn ra và giữ chặt tay hắn lại.

Hắn còn đang giật mình chưa kịp phản ứng thì cổ họng đã lạnh toát, giây sau máu từ cổ hắn tuôn ra ào ạt không ngừng; máu bắn tung tóe lên mặt Trạc Mẫn nhưng anh không hề quan tâm, mặt mày lạnh nhạt vô cùng.

Quá trình này diễn ra chưa đến mười giây, An Miêu còn cẩn thận đâm thêm một nhát vào lồng ngực, ngay giữa tim của hắn.

Hai người không thèm ngoảnh đầu mà đi thẳng vô nhà, trước đó thì Trạc Mẫn phải liếm máu của An Miêu mới có thể đi vào.

Sau đó hai người bận rộn gia tăng diện tích của ngôi nhà.

Đến khi hai người dùng hết vật liệu thì ngôi nhà đã có diện tích bằng một ngôi nhà cấp bốn, vòng tròn bảo vệ cũng nới rộng hơn.

Trạc Mẫn và An Miêu dời bộ bàn ghế gỗ vào trong nhà, hai người ngồi xuống nhìn nhau rồi bật cười.

Sở dĩ họ hành động trơn tru như vậy, phần lớn là do sự khinh suất của đối phương.

Bạn đang đọc Xưng Bá Dị Giới: Chớ Bẻ Cong Lão Tử sáng tác bởi 2Flop
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 2Flop
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.