Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bạn đồng hành

Tiểu thuyết gốc · 2031 chữ

Sau khi ra khỏi nhà Thanh Chinh, Trạc Mẫn đi ngược về phía sau, càng đi càng vắng vẻ.

Anh nhìn thấy một khu rừng trước mặt, nhìn vài giây rồi nhấc chân đi thẳng vào.

Trong rừng có nhiều cây trái và rau dại lẫn các loại cây thuốc. Xem ra không muốn chặt đứt đường sống của người chơi.

Trạc Mẫn leo lên cây hái vài trái táo xanh, vừa ăn vừa đi vòng quanh.

Đi sâu thêm chút nữa, anh phát hiện có mấy con vật chạy loạn, gà chim đủ cả.

Nếu muốn hồi phục thể lực vẫn cần có thịt, nếu chỉ ăn trái cây thì anh không chắc.

Trạc Mẫn nấp trong bụi cây, anh đang rình một con gà. Đợi con gà chăm chú ăn trùng, anh không do dự mà vồ thẳng về phía trước, túm chặt trong tay, sau đó nhanh nhẹn bẻ gãy cổ của nó.

Con gà kêu lên vài tiếng, giãy giụa không ngừng, cuối cùng im bặt.

Trạc Mẫn nhanh tay vặt lông gà, anh tìm một cục đá dẹp dẹp rồi kẹp trong tay, nhanh chóng vặt sạch lông.

Anh nhặt cây khô và một ít lá khô, sau đó cầm hai cục đá để tạo lửa. Quẹt tới khi mồ hôi nhễ nhại thì lửa mới phừng lên.

Anh xiên con gà lên một cái cây, sau đó cầm trên mà nướng. Lúc nãy anh tìm được trái muối rừng nên nhai nhuyễn rải lên con gà, vì không có dao để mổ bụng nên anh chờ gà hơi chín một chút thì lấy tay vạch bụng nó ra, nhét một ít trái muối rừng vào trong.

Đợi gà chín đều, tay anh đã hơi cứng lại.

Bấy giờ, một cái màn hình nho nhỏ hiện lên trước mặt anh.

[Bạn đạt được món ăn mới. Hãy đặt tên.]

“Gà nướng muối.”

[Đặt tên thành công. Bạn đã hoàn thành món “Gà nướng muối”. Theo quy định của máy chủ, món “Gà nướng muối” của bạn có giá trị 10 điểm. Bạn có muốn giao dịch không?]

Lúc này, Trạc Mẫn phát hiện ngoài vượt ải thì còn kiếm được điểm qua những cách khác. Ví dụ như nấu nướng để trao đổi với máy chủ.

Máy chủ chắc là thứ điều khiển thế giới này.

Trạc Mẫn lựa chọn không giao dịch. Anh phải ăn con gà này để lấy sức, sau đó nướng thêm mấy con nữa rồi kiếm điểm sau.

Bấy giờ Trạc Mẫn thầm cảm thấy may mắn, vì trước kia anh rất thích đi cắm trại nên có học được kỹ năng sinh tồn nhất định. Hơn nữa anh rất đam mê ẩm thực, do đó có sự tìm hiểu về nấu nướng.

Ngay lúc Trạc Mẫn đang ăn thì có tiếng bước chân đang đi tới. Anh cảnh giác nhìn về phía sau.

Một cô gái có mái tóc dài trắng xóa, dáng người thấp bé chưa tới một mét sáu, chắc tầm một mét năm lăm. Làn da cô cũng trắng nhợt một cách kỳ lạ, như này là bị bệnh bạch tạng?

Gương mặt trái xoan xinh xắn, chân mày trăng non, đôi mắt lệ chi to tròn rất có hồn, hàng mi dài như một chiếc quạt nhỏ, mũi dọc dừa, đôi môi tròn đầy vừa vặn không lớn không nhỏ, hai bên má có hai lúm đồng tiền, trên người cô mặc một bộ đồ đen bó sát.

Nhưng tình trạng của cô không quá khả quan, dường như vai phải của cô đã bị trật khớp, bộ đồ dài cũng rách đủ chỗ, trên chỗ rách là những vết thương nông sâu không đều nhau. Trên miệng cô có vết máu, một bên má còn in dấu bàn tay.

Cô khập khiễng bước tới gần anh, nói khẽ: “Tôi có đồ ăn, cô giúp tôi một chút được không?”

Trạc Mẫn nhìn cô, tuy cô đã bị thương đến vậy nhưng ngoài vẻ lịch sự thì giọng nói không có ý cầu xin. Đôi môi hơi mím lại lộ ra vẻ bướng bỉnh, thân thể căng cứng thể hiện sự cảnh giác cao độ.

“Ngồi xuống đây.”

Nghe Trạc Mẫn nói vậy, cô hơi thả lỏng người bước tới rồi ngồi xuống bên cạnh anh.

Lúc này anh mới phát hiện trên tay trái của cô đang cầm một cái túi giấy. Cô ngồi xuống mở túi giấy ra, trong đó là một miếng thịt bò khá to được chế biến kỹ lưỡng, bên trên còn có mùi bơ thoang thoảng.

Trạc Mẫn đưa tay qua kéo lấy tay cô. Cô phản ứng rất nhanh, lập tức lùi lại phía sau nhìn anh đầy cảnh giác.

Anh đành nói khẽ: “Tôi bẻ khớp vai cho cô.”

Cô hơi do dự nhưng không tiếp tục tránh né. Trạc Mẫn đưa tay sờ sờ lên vai cô cảm nhận.

Bất chợt cô lên tiếng: “Tôi thử rồi, nhưng không làm được. Cô phải dùng lực mạnh.”

Trạc Mẫn hơi bất ngờ, đúng là đủ tàn nhẫn, ngay cả chuyện bẻ khớp cũng dám làm. Xem ra là vì cô bị thương không ít nên mới không đủ sức để bẻ khớp lại.

Trạc Mẫn cũng không nhiều lời, nhìn điệu bộ của cô thì đoán chừng lai lịch cũng không phải người bình thường.

Anh đoán miếng thịt bò này do cướp của người khác, vì miếng thịt bò được chế biến rất kỹ càng, đoán chừng là đồ trong trung tâm thương mại. Cô bị thương thế này mà không về nhà lại đi sâu vào rừng, hẳn là cô không có nhà mới chạy vô đây.

Nếu vậy, chắc cô cũng là người mới như anh. Người mới tới lại dám cướp đồ của người có đủ điểm mua đồ trong trung tâm thương mại, xem ra là có bản lĩnh mới dám làm vậy. Và cả cái cách cô nhẫn tâm với bản thân, người bình thường không thể làm được những điều này.

“Cô chuẩn bị một chút.”

Trạc Mẫn nói xong, không đợi cô trả lời mà nhanh tay nắm chặt vai cô rồi bẻ một cái rất mạnh.

Cô nghiến răng không kêu lấy một tiếng, mồ hôi ướt đẫm trên trán chảy dài xuống mặt.

Cô sờ sờ lên vai, sau đó cười ngỏn ngoẻn với anh: “Cảm ơn cô, được rồi. Tôi tên An Miêu, còn cô?”

Gương mặt cô trắng toát, lúc này anh mới chú ý tới tròng mắt màu hồng của cô, rất đặc biệt và đẹp vô cùng.

Rõ ràng cô đang đau lắm, nhưng nụ cười lại rạng rỡ đến vậy.

Trạc Mẫn đưa tay vén lớp tóc đang lòa xòa trước mặt cô lên: “Trạc Mẫn, Phó Trạc Mẫn.”

An Miêu hơi giật mình với hành động của anh nhưng không tránh, cô đáp lại: “Lý An Miêu.”

Sau đó hai người chia sẻ đồ ăn cho nhau. Những nguy hiểm dường như bị ngăn cách bên ngoài, hai người thong thả tận hưởng cảm giác bình yên hiếm có.

“Tôi mới tới đây không lâu, cô thì sao?”

Trạc Mẫn gật đầu: “Tôi cũng vậy, còn chưa có nhà.”

“Tôi cũng chưa có nhà, tối qua bị truy đuổi suýt chết. Chỗ này hỗn loạn thật đấy.”

Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, khoảng cách dần được kéo gần và cả hai cũng hiểu về nhau hơn.

Trạc Mẫn và An Miêu đến đây cùng một ngày, đó là ngày hôm qua. Tối qua An Miêu cũng vào ải đầu tiên, nhưng cách vượt ải của cô bạo lực hơn anh nhiều lắm.

An Miêu kể bảy người kia thấy cô là phái nữ nên muốn đẩy cô ra làm con dê thế mạng, nên cô trói hết bảy người kia lại rồi ném cho hồn ma, sau đó tự tìm manh mối và có được chìa khóa để thoát ải.

Ngoài ra An Miêu cũng thu thập được một số đạo cụ, tốt hơn Trạc Mẫn rất nhiều.

Trạc Mẫn cũng rất nể cô, tố chất tâm lý của An Miêu rất tốt. Nào giống như anh, có lẽ ở ngoài đời cô giỏi lắm, khi bị kéo tới đây vẫn có thể sinh tồn.

An Miêu hiểu được cần phải nhẫn tâm để bảo toàn bản thân. Nước sông không phạm nước giếng, nhưng nếu nước giếng tràn ra thì cô sẽ không do dự mà phá hủy cái giếng đó.

Trạc Mẫn cũng kể về trải nghiệm của mình, sau đó hai người quyết định đồng hành cùng nhau.

Thực ra giữa hai người có sự đồng điệu nhất định, từ sở thích ẩm thực tới tính cách. Ban đầu, hai người đều không nghĩ sẽ đồng hành với ai, vì ở thế giới này “tin tưởng” là một cụm từ không hề tồn tại.

Nhưng dường như là duyên phận?

Họ đến đây cùng một ngày, có những cảm nhận khá giống nhau, có hoàn cảnh không quá khác nhau, cuối cùng lại gặp nhau trong rừng, thôi thì tới đâu hay tới đó.

An Miêu có kỹ năng sinh tồn và tố chất tâm lý rất mạnh, nếu nói ra thì Trạc Mẫn tự nhận mình không bằng cô.

Ngay từ lúc tới đây, An Miêu đã tìm một người không quá mạnh và đến thế giới này trước cô để thu thập tin tức.

Dĩ nhiên là An Miêu đã dùng vũ lực để tra hỏi, cô nắm được nhiều thông tin mà anh không biết, cô cũng không ngại mà chia sẻ cho anh.

“Miêu tin tôi sao?”

Nghe Trạc Mẫn hỏi, An Miêu cười tủm tỉm nhìn anh: “Tôi tin vào trực giác của tôi. Còn như mà sai thì tôi giết Mẫn.”

Nhìn An Miêu vừa mỉm cười dịu dàng vừa nói sẽ giết mình nếu mình phản bội cô, bỗng Trạc Mẫn bật cười thành tiếng.

Anh phải dùng con hổ gỗ để đánh thức bản năng, từ đó tính cách thay đổi và có thể sống sót ở chỗ này.

Nhưng An Miêu lại là người có sẵn tính cách đó, đã tin thì không nghi mà đã nghi thì không tin. Không thể không nói, anh rất có thiện cảm với cô.

Như đã nói, Trạc Mẫn là người có trực giác rất tốt và trực giác mách bảo rằng An Miêu là người đáng tin. Hơn nữa, cô khinh thường những chuyện đó.

Cô có thể mỉm cười nói giết người, cũng có thể mỉm cười khi giết người, có thể ăn một miếng trả mười miếng, có thể tàn nhẫn với bản thân và càng tàn nhẫn hơn với người khác.

Nhưng cô khinh thường sự dối trá, do đó cô sẽ không làm vậy.

Trạc Mẫn nói với An Miêu về việc nấu ăn để đổi điểm, sau đó hai người phân chia nhiệm vụ với nhau.

An Miêu có thân thủ rất tốt, đủ nhanh nhẹn và quyết đoán nên cô phụ trách bắt gà bắt chim, thậm chí cô còn muốn đấu tay đôi với heo rừng nhưng Trạc Mẫn đã cản cô lại.

Trên người An Miêu có rất nhiều vết thương ngoài da, hơn nữa cô từng bị đánh rất nhiều nên sức lực không còn quá tốt. Tạm thời cứ bắt gà bắt chim thôi là tốt lắm rồi.

An Miêu cũng không cậy mạnh, nghe lời khuyên của anh. Khi anh thấy cô dùng một cục đá ném chết con chim đang bay thì không thể không bật ngón cái lên khen ngợi cô.

Trái lại, An Miêu không giỏi nấu nướng nên việc nấu nướng sẽ do anh phụ trách.

Trạc Mẫn lấy đá thiết kế ra hai bệ đỡ ở hai bên đống lửa để kê đồ nướng, không cần phải cầm tay, chỉ cần ngồi canh trở bề là được.

Trạc Mẫn nướng mấy con cùng một lúc, đẩy nhanh tiến độ.

Anh ngó lên trời, hiện tại cũng gần xế chiều, hai người còn có chuyện cần làm, bọn họ đã bàn bạc với nhau rồi.

Bạn đang đọc Xưng Bá Dị Giới: Chớ Bẻ Cong Lão Tử sáng tác bởi 2Flop
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 2Flop
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.