Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Truy tìm manh mối

Phiên bản Dịch · 1563 chữ

Chương 21: Truy tìm manh mối

*

Edit by: Maii Anh*

Ngày hôm sau.

Trời vừa sáng, sáu người được chia thành hai tổ điều tra nhanh chóng xuất phát, truy tìm manh mối.

Diệp Bân cùng một nhóm gồm ba người xuất phát đến công ty xe buýt một lần nữa, nhưng vì đã mất thân phận cảnh sát,bởi vậy công ty xe buýt từ chối cung cấp cho ba người bất kỳ manh mối nào liên quan tới ‘xe buýt tuyến18".

"Xuất quân bất thành rồi. Bây giờ phải làm sao đây?" Ninh Hoa có chút bất lực, không ngờ rằng mới sáng sớm, ba người họ đã bị từ chối thẳng thừng.

Diệp Bân trầm tư nhưng vẫn là không nghĩ ra cách nào hay cả.

Ngay lúc hai người còn đang phiền não, khóe miệng Trương Lam lại lộ ra một nụ cười gian sảo, "Bân tử, tôi có cách rồi!" Bởi vì hiện tại mọi người không còn là cảnh sát nữa nên Diệp Bân để mọi người bỏ cách xưng hô.

"Cách gì?" Diệp Bân khuôn mặt đầy nghi ngờ nhìn về phía Trương Lam.

Trương Lam làm một cử chỉ ra hiệu cho hai người lắng nghe.

"Mẹ ơi, ba người đó đang làm gì vậy?" Một người phụ nữ trung niên dẫn một cậu bé năm hoặc sáu tuổi qua trạm xe buýt ,thấy ba người Diệp Bân đang lén lút đứng cách công ty xe buýt không xa , cậu bé có chút nghi ngờ, mở miệng hỏi.

Mẹ cậu bé đảo mắt, nhìn thấy ba người Diệp Bân, lập tức cảnh giác, ôm chầm lấy cậu bé bên cạnh, nhanh chóng bước ra khỏi trạm xe buýt.

"Này! Nhìn ba người kia đi, cảm giác giống như họ định cướp ngân hàng đó!"

"Cướp ngân hàng, ngân hàng gần nhất cũng cách nơi này ba con đường đó."

"Cũng đúng! Vậy bọn họ lén lén lút lút làm gì vây? Định cướp công ty xe buýt sao?"

Những người đi ngang qua nhìn thấy ba người Diệp Bân, ánh mắt đều lộ ra tia cảnh giác, xôn xao thảo luận trong bí mật.

Nhưng hết thảy cả ba người Diệp Bân đều không phát hiện ra điều gì , tại thời điểm này, Diệp Bân và Ninh Hoa đang nghiêm túc lắng nghe kế hoạch mà Trương Lam đưa ra.

"Lam ca, cái này hình như có chút không ổn!" Sau khi nghe kế hoạch của Trương Lam, Diệp Bân cau mày.

Cả Ninh Hoa và Diệp Bân cùng cau mày, rơi vào trầm tư.

"Dù sao, tôi chỉ có thể nghĩ ra một cách như vậy. Nếu như các cậu có cách vậy tôi nghe mọi người." Trương Lam dang tay ra làm ra dáng vẻ lắng nghe.

"..." Diệp Bân và Ninh Hoa im lặng. Mặc dù nói hai người họ không quá đồng ý với kế hoạch của Trương Lam nhưng họcũng không thể nghĩ ra bất kỳ phương án nào khác.

"Này, cứ như vậy đi. Chuyện này từ trước đến nay vẫn là không có sự lựa chọn nào khác." Diệp Bân lắc đầu, chỉ có thể lựa chọn đồng ý.

Sau đó,ba người Diệp Bân rời khỏi công ty xe buýt. Khoảng một giờ sau, nhóm của Diệp Bân quay trở lại chỗ cũ, nhưng lúc này, ba người không đi cùng nhau. Ninh Hoa lái xe đỗ ở trước cửa công ty xe buýt, Trương Lam đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai kiểu cũ,trên người mặc một chiếc áo khoác hoa dành cho người cao tuổi, quanh miệng dán một bộ râu trắng,tay chống gậy khập khiễng đi bộ cách công ty xe buýt không xa.Còn về phần Diệp Bân thì không có gì thay đổi, vẫn là trang phục bình thường.

‘ Chuẩn bị xong chưa?" Cả ba người họ đều đeo tai nghe. Hiện tại, ba người đều liên lạc qua tai nghe này.

"Tốt!"

"Bắt đầu!"

Sau khi nghe được mệnh lệnh, Trương Lam tay chống gậy,dáng vẻ có chút cường điệu khập khiễng đi đến trước cửa công ty xe buýt, cùng lúc đó, Ninh Hoa khởi động xe chậm chạp tiến về phía trước, cách chỗ của Trương Lam không xa Ninh Hoa một cước phanh gấp,dừng ngay tại chỗ.

"Xa quá xa quá!" Trương Lam nói trong tai nghe,liếc nhìn xung quanh, xác định rằng không ai chú ý, nhanh chóng tiến lại gần chiếc xe của Ninh Hoa thêm vài bước.Sau đó, chân liền khuỵu xuống, thân thể lảo đảo ngã xuống chỗ chiếc xe của Ninh Hoa đang dừng lại.

"Ôi trời ơi!Đụng trúng người rồi!Đụng trúng người rồi!" Trương Lam hét lên giọng khàn đặc, giả bộ như một ông già.

"Ông không sao chứ?" Ninh Hoa vội vã bước ra khỏi xe, nhìn Trương Lam với vẻ mặt lo lắng, bước tới đỡ Trương Lam.

Trương Lan đưa tay ra nhẹ nhàng vỗ vào bàn tay của Ninh Hoa, "Tên tiểu tử này, lái xe kiểu gì vậy? Mắt mũi để đâu thế? Trời ơi!Cái lưng của tôi! Aiza! Tôi không đứng dậy nổi nữa rồi! Aizzz!Có ai quan tâm hay không đây?’’Trương Lam cố gắng giả bộ mở miệng . Ninh Hoa nhìn thấy cảnh này suýt chút nữa không nhịn được, trực tiếp cười thành tiếng.

"Này! Nghiêm trọng chút, mau diễn đi!" Trương Lam thì thào, nhỏ giọng nói chỉ Ninh Hoa mới có thể nghe thấy.

Ninh Hoa nghe vậy, lập tức mở miệng không ngừng nói: ‘Xin lỗi,ông! Tôi thực sự xin lỗi, ngài xem việc này nên làm thế nào?"

"Aiza! Tôi không chịu được nữa rồi! Nhanh lên! Đưa tôi đến bệnh viện! Ôi! Không! Tôi không đứng dậy được! mau gọi 120 đi!"

Sau khi Trương Lam làm ầm ĩ lên một trận, trước cửa công ty xe buýt , một nhóm người đã tụ tập lại xem, lúc này, Trương Lam đang phát huy hết khả năng diễn xuất thiên tài của mình,tiếp tục khóc lóc thảm thiết, trái lại Ninh Hoa chỉ biết cười khổ, một chút diễn xuất cũng không có.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

"Hình như là đụng trúng người đó!"

Hai nhân viên bảo vệ của công ty xe buýt cũng bị chú ý bởi cảnh này.

"Chuyện gì xảy ra vậy?" Hai nhân viên bảo vệ cũng rất hiếu kì, mau chóng tham gia vào đám người xem náo nhiệt, lúc này, không người trong công ty xe buýt cũng nhìn qua cửa sổ, nghe ngóng chuyện bên ngoài.

"Aiza!" Trương Lam khẽ đập nhẹ xuống đất vừa giả bộ diễn xuất. "Bân tử, mau!" Trương Lam khẽ thì thầm ,truyền âm thanh đến Diệp Bân qua tai nghe.

Diệp Bân nghe vậy,vội vã hành động, thừa dịp ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Trương Lam và Ninh Hoa, Diệp Bân bước vào công ty xe buýt, rồi đến cửa phòng lưu trữ điện tử. Lúc này, phòng lưu trữ điện tử có một người trực ban, nhưng bây giờ người này cũng đang nhìn ra ngoài cửa sổ nghe ngóng.

"Chà! Chuyện gì xảy ra vây?"Diệp Bân như một người quen thuộc mở miệng hỏi rồi nhanh chóng bước đến cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, nhân viên trực ban không nhận ra bất cứ điều gì, ngược lại còn trả lời câu hỏi của Diệp Bân .

"Hình như là đụng phải người!"

"Ừm cũng không xảy ra án mạng!"

"Chắc không biết, bên đó kêu khóc thê thảm lắm!" Người trực ban quay sang nói chuyện với Diệp Bân.

"Thật sao? Tôi xem nào!" Diệp Bân đi đến gần người đang trực ban, sau đó lấy ra một ổ USB từ trong túi, nhanh chóng cắm nó vào chiếc máy tính bên cạnh người trực ban. Một màn hình đen ngay lập tức xuất hiện.

"Aiza! Aiza!" Để phối hợp với Diệp Bân, Trương Lam lại một lần nữa phô diễn khả năng diễn xuất của mình.

"Aiza, mẹ nó! Ông già này, tiếng kêu nghe thảm thiết quá!"

"Không phải chứ? Tôi cảm thấy có chút giả bộ đó!" Diệp Bân phụ hoạ theo.

Thời gian kéo dài khoảng hai phút, màn hình máy tính lập tức sáng lại, Diệp Bân nhanh chóng rút chiếc USB ra, nhân lúc Trương Lam đang phô diễn khả năng diễn xuất của mình, Diệp Bân lập tức rời khỏi phòng lưu trữ điện tử.

"Huh? Người vừa ở đây là ai vậy?" Sau khi Diệp Bân rời đi, các nhân viên trực ban mới ý thức được rằng vừa có một người xuất hiện.

"Xong rồi!Mau rút lui thôi" Diệp Bân điềm nhiên như không có việc gì đi ra cửa sau của công ty xe buýt, đi bộ cách một đoạn xa.

Nghe những lời của Diệp Bân, Trương Lam trực tiếp đứng dậy. Một lúc sau, mau chóng cùng Ninh Hoa lên xe. Sau đó, hai người cấp tốc lái xe rời đi, chỉ còn lại một đám đông người xem đang ngơ ngác.

"..."

"Chuyện này là sao vậy?"

"Đóng phim sao?"

"Đùa đấy à?"

"Không phải! Ai có thể giải thích, chuyện gì đã xảy ra không?" Đám đông người nhìn đám đông nhìn nhau, không ai hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Bạn đang đọc 18 Lộ Tuyến Xe Buýt (Dịch Bàn Tơ Động) của Ngưu Lại Lại
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhbinh2012198
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.