Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta cùng ngươi không để yên ( canh hai )

Phiên bản Dịch · 1562 chữ

Cuối cùng, hắn cắn răng một cái: “Lão ngũ, bảo nương ngươi đưa 150 văn tiền tới!”

“Vâng!”

Dương Hoa Châu vội vàng chạy tới tiền viện.

Bên này, Dương Nhược Tình khẽ ngâm nga một tiểu khúc, trở về phòng.

Lão Dương đen mặt quở trách Dương Hoa Trung: “Khuê nữ ngươi, nếu còn dung túng như vậy thì sớm muộn gì cũng chọc đến tận trời!”

Dương Hoa Trung lắc đầu: “Cha, cha không thấy Tình Nhi của nhà ta có tiền đồ sao?”

“Tiền đồ của nàng, đều dùng ở trên người trong nhà!” Lão Dương cắn răng nói.

Còn định nói thêm gì đó, nhưng bên kia, Dương Nhược Tình đã bưng một chiếc chậu gỗ từ trong phòng ra tới.

Lão Dương vội vàng câm miệng.

Dương Nhược Tình đi vào bên giếng nước múc nửa chậu nước, sau đó đổ vào một ít bột bồ kết, ngồi xổm bên kia nhẹ nhàng quấy.

Lão Dương thấy thế, nôn nóng lại đây thúc giục nàng: “Xiêm y chờ chút nữa hẵng giặt. Có biện pháp gì mau lấy ra đây đi, không Trần đồ tể lại về tới giờ!”

Dương Nhược Tình vẫn tiếp tục nhẹ nhàng quấy nước trong chậu.

‘Không thấy con thỏ không thả ưng’, chưa thấy được tiền, không làm gì hết.

Lão Dương gấp đến độ dậm chân, không ngừng đi về phía sân trước nhìn xung quanh.

Tiền viện truyền đến tiếng mắng chửi của Đàm thị, xem ra là không định đưa tiền.

Lão Dương lại phân phó Dương Hoa Minh đi qua trấn an Đàm thị.

Dương Hoa Minh đi qua, chỉ chốc lát sau, Dương Hoa Châu đã cầm tiền trở lại.

Dương Nhược Tình tiếp nhận 150 văn tiền lão Dương đưa qua, lập tức mặt mày hớn hở lên.

Nàng đem tiền cất vào trong túi, chỉ vào chậu nước bột bồ kết đã được quấy đều: “Đem cái này cho nó uống là xong.”

“Cái gì?”

Nha đầu này hóa ra không phải muốn giặt đồ à?

“Cái này sẽ không đem nó độc chết chứ?” Lão Dương hỏi.

Dương Nhược Tình mắt trợn trắng: “Nếu chết thì cứ tính trên đầu cháu, mau chút đi!”

Biện pháp này có dùng được không?

Trong lòng lão Dương thật sự hồ nghi, nhưng cũng không có thời gian để cân nhắc.

“Vậy thử xem đi!”

Lão Dương bảo Dương Hoa Châu bưng chậu nước lên.

Bên kia, Dương Hoa Minh, Đàm thị bọn họ tất cả đều chạy tới vây quanh xem.

Chỉ thấy Dương Hoa Châu dùng sức bóp chặt đầu con lợn kia, lão Dương bưng lên chậu nước, đổ vào trong miệng con lợn ……

Trong sân một trận luống cuống tay chân……

Một chậu nước bột bồ kết rất nhanh đã được rót vào trong bụng con lợn.

Mọi người đều trừng lớn con mắt, vây quanh ở bên xe đẩy tay chờ.

Con lợn kia há miệng, mồm to thở hổn hển.

“Mập Mạp chết tiệt, ăn nhiều tiền như vậy, nếu khiến con lợn lăn lộn chết, ta sẽ không để yên cho ngươi!”

Đàm thị ở một bên liếc xéo Dương Nhược Tình, cả giận nói.

Dương Nhược Tình không nói với Đàm thị, chỉ nhìn con lợn kia.

Không đúng rồi, nước bột bồ kết có thể dùng để rửa ruột.

Lợn uống xong, hẳn là phải có phản ứng.

Sao đến giờ còn chưa có động tĩnh gì?

Dương Nhược Tình xắn tay áo, nhặt một cây gậy gỗ lên, đi đến trước xe đẩy tay.

“Ngũ thúc, đem miệng nó mở ra cho cháu.” Nàng nói.

Dương Hoa Châu làm theo.

Dương Nhược Tình đem cây gậy gỗ thọc vào trong miệng con lợn kia, chống lên chỗ yết hầu của nó.

Thông qua kích thích amidan, để thúc giục nó nôn ra.

Một gậy chọc vào như vậy, con lợn kia quả thực có phản ứng.

Khi Dương Nhược Tình vừa mới rút gậy ra, nó ngao một tiếng, mở to mồm nôn ra……

Nôn đến mắt nó chuyển thành màu trắng.

Mà đám người lão Dương vây xem lại thở phào nhẹ nhõm.

“Trời ạ, nhiều cám lợn như vậy, nếu để Trần đồ tể thấy, còn không mắng chết chúng ta!”

Vẻ mặt lão Dương thổn thức.

“Nhanh lên, lão tứ, lão ngũ, hai người các ngươi mau đem lợn từ hậu viện đưa đến nhà Trần đồ tể.”

“Nương Mai nhi, bà tìm người tới che chỗ cám trên mặt đất đi, mau!”

Lão Dương ngay sau đó phân công cho mọi người làm việc.

Lão Dương xoay người tính toán đi về phòng chờ Trần đồ tể, khi đi ngang qua bên cạnh Dương Hoa Trung và Dương Nhược Tình, ông ngừng lại.

“Mập Mạp, vẫn là ngươi nha đầu này nhiều mưu ma chước quỷ!”

Lão Dương nói.

Đây là khen ta hay là chê ta vậy?

Dương Nhược Tình bĩu môi, cười hì hì: “Đa tạ ông nội khích lệ!”

Bên này, trên mặt đất vừa mới được rửa sạch sẽ, bên kia Trần đồ tể đã tìm tới.

“Thúc lão Dương, xe đẩy tay và lợn ngừng ở cửa của ta chạy đi đâu rồi? Không phải nhờ ngươi chăm sóc sao?”

“Ha ha, ta thấy ngươi vội, nên đã bảo lão tứ, lão ngũ nhà ta giúp ngươi đưa lợn về nhà!”

Lão Dương đi lên, cười nói.

Trần đồ tể nhìn thấy trong sân này, trên mặt đất còn lưu lại một vòng dấu vết của phân tro.

Lúc trước lại đây thu lợn, hình như là không có.

Vẻ mặt Trần đồ tể hồ nghi, người Dương gia, không phải là cõng hắn cho lợn ăn chứ?

Tuy nhiên, hắn rất nhanh liền phủ định ý niệm này.

Nếu muốn cho lợn ăn, thì cũng phải làm trước khi cân lợn.

Con lợn này đều đã cân xong, giá cũng đã tính xong, nếu còn cho ăn cám vậy không phải là tự chân mình đạp hư đồ vật sao?

Đến ngốc tử cũng sẽ không làm như vậy!

“Cháu trai Trần gia, lợn nhà Lão Vương như thế nào? Ngươi hôm nay có bắt luôn không?” Lão Dương nói sang chuyện khác.

Trần đồ tể xua xua tay: “Heo là không tồi, nhưng hôm nay không thu được.”

“Vì sao?”

“Bà nương nhà bọn họ không hiểu quy củ, buổi sáng mới cho lợn ăn.”

“A ~”

“Thúc lão Dương, bụng con lợn nhà ngươi không bẹp, không phải là cũng cho ăn cám lợn rồi chứ?” Trần đồ tể đánh ha ha hỏi.

Ánh mắt lão Dương lóe một chút, khuôn mặt già hơi hơi đỏ lên.

Lúc này, Dương Nhược Tình bên cạnh tiếp lời nói: “Cho ăn hay không cho ăn cám lợn, đợi lát nữa nhà ngươi đem lợn đi mổ không phải sẽ rõ ràng sao?”

Nghe được lời này của Dương Nhược Tình, lão Dương cũng ổn định lại tinh thần.

“Cháu gái ta nói rất đúng, ngươi hãy về nhà đi, mổ con lợn kia. Bảo đảm trong bụng kia tìm không ra nửa viên cám lợn!” Lão Dương nói.

Thấy lão Dương nói chắc chắn như vậy, Trần đồ tể cũng không nghi ngờ gì nữa.

“Được rồi, ta về nhà đây. Hơn nửa canh giờ nữa thúc hãy bảo người lại đây múc mấy chén tiết lợn.”

“Được, ta đưa ngươi đi ra ngoài!”

Lão Dương đưa Trần đồ tể đi, Đàm thị cũng về phòng.

Lưu thị hót nốt chỗ phân tro còn lại đi đến sau hậu viện đổ, xách theo cái rổ không trở về.

Khi đi qua bên này, ánh mắt đầy oán hận liếc xéo tay Dương Nhược Tình.

Dương Nhược Tình đang đếm 150 văn tiền, dùng một sợi dây thừng xuyên qua.

“Mập Mạp chết tiệt, để cho ngươi nhặt được một đại tiện nghi!”

Lưu thị lẩm bẩm nói.

Dương Nhược Tình hướng Lưu thị bên này liếc mắt nhìn một cái, cười.

“Hắc hắc, cũng phải đa tạ tứ thẩm, 150 văn, ta thực là may mắn, ai!”

Lưu thị hận đến nghiến răng, nghiến lợi, dậm chân một cái, quay người rời đi.

Dương Nhược Tình nhìn theo bóng dáng Lưu thị ‘hứ’ một tiếng, sau đó thu hồi tầm mắt.

Nàng cúi người nói với Dương Hoa Trung: “Cha, cha mệt chưa? Con đẩy cha về phòng nằm nghỉ nhé?”

Dương Hoa Trung gật gật đầu.

Dương Nhược Tình bên này vừa mới đẩy Dương Hoa Trung về phòng, Tôn thị đã mang theo Đại An từ bên ngoài trở lại.

Đoạn thời gian trước gieo cây cải dầu cùng lúa mạch, cần thường xuyên chăm bón.

Tôn thị ăn xong cơm sáng liền đi ra đồng, đến giờ lại quay về nhà chuẩn bị nấu cơm trưa.

Trong phòng Dương Hoa Trung, Dương Nhược Tình kể lại phong ba bán lợn lúc trước cho Tôn thị nghe.

“Con lợn kia thực sự khá tốt, ăn nhiều, còn không kén chọn! Nếu lại chờ thêm một tháng, còn có thể mập hơn!”

Tôn thị thổn thức nói.

“Tứ thẩm thật là luôn luôn gây chuyện. Con lợn kia đều sắp bị làm thịt, còn phải trải qua một lần chịu tội như vậy, ai!”

Bạn đang đọc Xấu Nữ Làm Ruộng: Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ của Đỉnh Mưa Nhỏ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hoahuongduongmautrang
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 162

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.