Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Là gì hảo biện pháp ( canh một )

Phiên bản Dịch · 1547 chữ

Nghe lão Dương hỏi, Dương Nhược Tình cười một cái, một bộ dáng đã định liệu trước.

“Không phải chỉ là lấy hết cám trong bụng nó ra sao? Chuyện này có gì khó!”

Đôi mắt lão Dương tức khắc sáng ngời, “Mập nha đầu, vậy cháu nói nhanh lên, là biện pháp gì?”

Nàng lại lắc lắc đầu.

Lão Dương ngạc nhiên: “Sao thế?”

Dương Nhược Tình nhìn lướt qua Dương Hoa Minh kia, bĩu môi nói: “Dùng người thì không nghi, nghi người thì không dùng! Tứ thúc mới vừa rồi còn nói móc cháu, làm lòng cháu thật khó chịu!”

Trong lòng khó chịu, đương nhiên cũng không thoải mái mà nói ra.

Lão Dương đã hiểu.

Ông quay đầu trừng mắt nhìn Dương Hoa Minh.

Vẻ mặt Dương Hoa Minh nghẹn khuất, ngạnh cổ cãi cọ: “Việc này sao lại nhấc lên ta vậy? Thích nói hay không thì tùy……”

“Lão tứ ngươi câm miệng!” Lão Dương quát Dương Hoa Minh một tiếng.

Dương Hoa Minh ngậm miệng.

Lão Dương lại xoay người lại cười cười với Dương Nhược Tình, vẻ mặt ôn hoà, dỗ dành Dương Nhược Tình: “Mập nha đầu, cháu gái ngoan của ông. Đừng chấp nhặt với tứ thúc cháu. Nhà ta bán lợn là đại sự, cháu có gì ý kiến gì hay thì mau nói ra!”

Dương Nhược Tình đối với mấy lời dỗ dành liền thờ ơ.

“Nhà ta bán lợn?” Nàng kinh ngạc.

“Lợn này, xác thật là nương ta nuôi hơn nửa năm. Hiện giờ mọi người bán nó, có nghĩ tới muốn chia cho nhà ta một xu sao!” Dương Nhược Tình cười hì hì hỏi.

Lúc trước phân gia, tam phòng tay trắng rời nhà.

Tôn thị từ trước cực cực khổ khổ nuôi nấng lợn, trâu, gà vịt.

Nhưng Đàm thị chẳng phân cho tam phòng chút gì, ngay cả quả trứng gà cũng không có!

Con gà mái già duy nhất trong nhà, vẫn là thím Quế Hoa đưa lại đây!

Con gà mái già mỗi ngày đẻ được một quả trứng, còn bị Lưu thị nhớ thương.

Hôm nay bán con lợn to này, hơn phân nửa công lao kỳ thật đều thuộc về Tôn thị.

Nhưng lão Dương bọn họ lại chỉ hứa hẹn cho một chén tiết lợn.

“Cho nên, ông nội nói sai rồi, bán lợn là chuyện nhà ông. Cháu giúp mọi người là tình cảm, không giúp là bổn phận.”

Dương Nhược Tình sửa lại lời lão Dương nói.

Tươi cười trên mặt Lão Dương cứng lai.

“Mập nha đầu, một bút không viết ra được hai chữ Dương. Cháu nói đi, cháu muốn như thế nào mới bằng lòng nói ra biện pháp?”

Ông tránh đi đề tài vừa rồi.

“Bán con lợn này, là dùng để cho ngũ thúc của cháu đón dâu.”

“Ngũ thúc của cháu thương các tỷ đệ cháu như vậy. Cháu chắc cũng không đành lòng nhìn ngũ thúc chậm chạp không cưới được tức phụ sống cô đơn cả đời chứ?” Lão Dương hỏi.

Dương Nhược Tình âm thầm trợn trắng mắt.

Lão gia hỏa nhìn ra thân cận giữa tỷ đệ bọn họ cùng ngũ thúc, đem ngũ thúc ra đánh bài thân tình đây mà.

“Chính vì hướng về phía ngũ thúc, nên cháu mới quản việc này.” Dương Nhược Tình cũng không giấu giếm.

“Nhưng dù sao, việc nào ra việc đó, lợn là do nương cháu nuôi lớn. Hiện giờ mọi người bán nó, dù sao cũng nên khao nương cháu mấy cân thịt đi?”

Đi thẳng vào vấn đề muốn thịt lợn, lão Dương ngẩn ra.

“Đây là đương nhiên rồi,” lão Dương lập tức nói: “Chờ đến khi tứ thúc cháu thành thân, cả nhà cháu đều qua ăn thịt uống rượu, mọi người đều có thể ăn tthịt!”

Dương Nhược Tình cười nhạo, “Chuyện kia không tính.”

“Vậy phải như thế nào mới tính?” Lão Dương hỏi.

Dương Nhược Tình nói: “Ông nội, mọi người hoặc là đưa mười cân thịt lại đây, hoặc là, đổi thành tiền. Nếu hôm nay chưa thấy được thịt hoặc tiền, cháu sẽ không nói ra biện pháp này!”

Lão Dương vừa nghe vậy, tươi cười trên khuôn mặt già biến mất không còn thấy bóng dáng!

“Sao lại có đạo lý bỏ đá xuống giếng như vậy được? Mập nha đầu, ngươi đây là lừa bịp tống tiền……”

Lão Dương run giọng nói.

Dương Nhược Tình đúng lý hợp tình đánh trả trở về: “Con lợn này là do nương cháu cực cực khổ khổ nuôi lớn, cháu không cùng mọi người đòi một nửa tiền đã là không tồi rồi!”

“Mập Mạp chết tiệt, lòng dạ ngươi quá hiểm độc! Ngươi chính là một tên chặn đường ăn cướp!” Dương Hoa Minh cũng phẫn nộ mắng.

Hắn lại chỉ vào Dương Hoa Châu bên cạnh vẫn luôn trầm mặc, “Ngươi nhìn ngũ thúc của ngươi xem, uổng công hắn thương các ngươi!”

Dương Nhược Tình cũng nhìn vào mắt Dương Hoa Châu, “Việc nào ra việc đó, sau này cháu lén vay tiền cho ngũ thúc đón dâu cũng được. Nhưng phí vất vả nuôi lợn, hôm nay cháu nhất định phải lấy được!”

“Con lợn này chúng ta không bán nữa, biện pháp của Mập Mạp ngươi, cứ tự lưu trữ trong bụng mình đi!”

Dương Hoa Minh vung tay lên bắt đầu tháo dây thừng.

Lão Dương không ngăn trở, xem ra là tán đồng cách làm của Dương Hoa Minh.

Thà rằng không bán, để Trần đồ tể chỉ trích bọn họ lật lọng một phen, cũng không thể bằng bị Mập Mạp trắng trợn cướp tiền đi!

Nhưng sự tình đã tới một bước này, không phải bọn họ muốn dừng là có thể dừng.

Dương Nhược Tình cười cười, giương giọng nói: “Ai, gia cùng tứ thúc không chịu tiếp thu trợ giúp của cháu cũng được, cháu đây cũng không có biện pháp.”

“Cháu làm người cũng không ưu điểm gì, chỉ được cái thích nói thật!”

“Đợi lát nữa Trần đồ tể tới hỏi vì sao không bán? Cháu sợ là không biết nói dối a ……”

Bên kia, mấy đôi tay đang tháo dây thừng run lên một chút.

Dương Hoa Minh hai mắt đỏ chót trừng Dương Nhược Tình: “Mập Mạp chết tiệt, ngươi có ý gì?”

Dương Nhược Tình nhún vai, ngẩng đầu nhìn trời.

“Nha đầu chết tiệt kia, lão tử đánh chết ngươi!”

Dương Hoa Minh xắn tay áo lên định lao đến đánh Dương Nhược Tình một trận, còn chưa có vọt tới trước mặt, trên trán đã ăn một gậy.

Chỉ thấy Dương Hoa Trung ngồi trên xe lăn, trong tay còn cầm chiếc nạng.

“Làm trò trước mặt lão tử, dám đánh khuê nữ lão tử? Lão tứ ngươi chán sống rồi phải không?”

Sắc mặt Dương Hoa Trung xanh mét.

Những tranh luận vừa rồi, hán tử nghe được rõ ràng.

Hắn có chút hối hận về lòng nhiệt tình của mình, đã đẩy khuê nữ ra quản chuyện này, tự mình mặt nóng, lại dán lên chiếc mông lạnh của người ta!

“Con gái của ta nói rất đúng, lợn kia là do nương nàng nuôi lớn.”

Ánh mắt Dương Hoa Trung đảo qua mọi người ở đây, trầm giọng nói: “Lão ngũ thành thân, ta sẽ nói ngay tại đây, ta làm tam ca sẽ mừng cho hắn hai trăm văn tiền!”

“Nhưng chuyện bán lợn này, nhà ta cần phải có một phần, nếu không thì thật xin lỗi hơn nửa năm dậy sớm vất vả của nương khuê nữ!”

Hán tử đem chiếc nạng trong tay đâm thật mạnh xuống mặt đất.

Mặt đất bị chọc ra mấy cái lỗ.

Dương Hoa Minh bị chấn nhiếp, ôm đầu, trốn đến một bên.

Dương Hoa Châu không khỏi xúc động nhìn Dương Hoa Trung.

Cơ bắp trên mặt lão Dương hung hăng run rẩy vài cái.

Ông thần sắc phức tạp nhìn hai cha con trước mặt này, có chút cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống.

Sau đó, lão Dương vung tay lên, nói với Dương Hoa Châu : “Đi theo nương ngươi lấy 90 văn tiền tới, đưa cho tam ca ngươi, để bọn họ mua mười cân thịt lợn khao một chút!”

“Vâng!”

Dương Hoa Châu nhấc chân định đi, bị Dương Nhược Tình gọi lại.

“Mập nha đầu, ngươi còn muốn gì?” Lão Dương nghiến răng nghiến lợi hỏi.

Dương Nhược Tình cười tủm tỉm nói: “Gia sao ngài cùng đại bá lại tính tiền như vậy? Thịt lợn ở chợ ngói cũng mười lăm văn một cân. Ông cho chúng ta 90 văn tiền, chỉ có thể mua được sáu cân!”

Lão Dương tức tới ngã ngửa, một ngụm máu thiếu chút nữa phun ra tới!

Nha đầu này rõ ràng đang nói những lời vô lại nhất thế giới, nhưng cái lưng kia vẫn đứng thẳng tắp, ánh mắt cũng vô cùng tỉnh táo.

Đây thật sự là một nha đầu mười hai tuổi ở nông thôn sao?

Sống hơn phân nửa đời người, lão Dương lại cảm thấy nhìn không thấu nổi người cháu gái này!

Bạn đang đọc Xấu Nữ Làm Ruộng: Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ của Đỉnh Mưa Nhỏ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hoahuongduongmautrang
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 160

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.