Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tất cả trúng tà

Phiên bản Dịch · 1206 chữ

Tôi lờ mờ nhận ra rằng có khả năng cả hội trường này đã không còn là người nữa, mà là... quỷ!

Quỷ hát kịch rồi, giọng cô ấy thu hút vô số ma quỷ, hơn nữa còn nhập vào những người có mặt ở đây.

Tôi ngơ ngác, quỷ ở đâu ra mà nhiều vậy? Hơn nữa con quỷ trên sân khấu kia mạnh thế, vừa mới hát kịch đã gọi được nhiều ma quỷ đến thế này rồi?

Là xăm quỷ của tôi quá lợi hại hay bản thân tiếng hát của con quỷ này đã lợi hại sẵn?

Còn một vấn đề nữa, đó là vì sao tôi không bị quỷ nhập, dường như đến Quách Nhất Đạt và Hưng lùn đều bị quỷ nhập rồi.

Tôi vội nhìn sang Tô Tình, có vẻ cô nàng cũng biết tôi muốn hỏi gì, cô nàng chỉ ra sau lưng tôi, lúc này tôi mới nhận ra sau lưng mình có dán một tấm bùa vàng. Tô Tình dán cho tôi à? Dán lúc nào thế? Thảo nào tôi không bị quỷ nhập.

Tô Tình bảo cô nàng không mang nhiều bùa, phải cố mà giữ tờ cho tôi, bây giờ không nên làm gì hết, xem tình hình trước đã.

Tuy bây giờ tất cả mọi người ở đây đều đã bị quỷ nhập, nhưng họ không gặp nguy hiểm gì cả, họ chỉ đứng thẫn thờ ra đó, lắng nghe Lâm Mộc trên sân khấu hát kịch.

Tiếng hát không có lực xuyên thấu quá lớn, chỉ có người xung quanh hội trường này mới chịu ảnh hưởng, các nơi khác trong trường không có vấn đề gì cả.

Chỉ một thoáng mà có nhiều người trong trường bị quỷ nhập thế này là một việc rất nghiêm trọng, không ai biết sau đó sẽ xảy ra chuyện gì, nếu đám quỷ đó muốn lấy mạng thì sẽ có rất nhiều người chết.

Người khác hát thì lấy tiền, quỷ hát thì lấy mạng, đây không phải đùa. Tô Tình chịu áp lực rất lớn, trên trán toàn là mồ hôi, nhưng cô nàng vẫn chưa ra tay. Nếu đột nhiên dừng tiếng hát, có khả năng đám quỷ đó sẽ nổi điên, tôi và Tô Tình không thể lường được sẽ phải làm gì.

Tôi hỏi nhỏ Tô Tình, vì sao ở đây có nhiều quỷ thế?

Tô Tình nói có lẽ tôi không biết, ngày trước ngôi trường này là một bãi tha ma, sau đó xây lên thành trường, bên dưới ngôi trường này không biết chôn bao nhiêu xương cốt và oán hồn.

Tôi rùng mình, nơi ngày trước là bãi tha ma, chẳng trách nhiều quỷ thế, loại ma quỷ này bình thường đều không phải dạng tốt lành gì, đến khi đó liệu có mượn cơ hội giết người không?

Nhiều ma quỷ thế này, một mình Tô Tình không khống chế được, một khi có nguy hiểm thì chắc chắn sẽ có người phải chết. Bây giờ tôi thấy hơi lo cho Quách Nhất Đạt và Hưng lùn, biết trước thì đã không cho họ đi theo rồi.

Lâm Mộc vẫn đang hát, cô ấy hoàn toàn không có xu hướng dừng lại, đã vậy còn càng hát càng hứng khởi, nhưng đêm hôm đứng hát kịch ở đây trông vô cùng kỳ lạ mà thôi.

Có vài người đi qua, nghe thấy tiếng hát của Lâm Mộc, lập tức bị quỷ nhập rồi đứng chung vào đám đông, ngẩng đầu lên nghe hát.

Thế này thì phải hát đến khi nào? Đến khi nào mới dừng lại? Cứ tiếp tục thế này thì có khi cả trường này sẽ bị quỷ nhập hết mất? Có nhiều ma quỷ đến thế này sao?

Tô Tình nuốt nước bọt, càng thêm căng thẳng. Cô ấy nói có khả năng đấy, bãi tha ma lúc nào cũng có rất nhiều người chết, có một số xương cốt càng chôn càng sâu, tích lại rồi thì không ai biết bên dưới có bao nhiêu ma quỷ nữa. Nếu chúng đều bị Quỷ Xướng Hí thu hút lên đây, vậy thì to chuyện rồi.

"Không được, chúng ta không thể ngồi yên chờ chết được, phải bảo Lâm Mộc dừng lại, cứ tiếp tục thế này không phải cách hay." Tôi nói nhỏ với Tô Tình.

Tiếng hát hoàn toàn không muốn dừng lại, càng hát càng phấn khích, cứ chờ nữa thì không biết sẽ phải chờ đến khi nào.

Tôi bảo Tô Tình đối phó với đám quỷ bên dưới, còn con quỷ trên sân khấu thì để tôi!

Tôi biết con quỷ trên sân khấu không thuộc về bãi tha ma, là con quỷ trong hình xăm!

Lâm Mộc lúc này đã bị kiểm soát hoàn toàn, cô ấy như người máy, hoàn toàn không còn ý thức gì nữa. Những gì tôi nói trước đó không sai, thực sự không nên xăm Quỷ Xướng Hí cho Lâm Mộc, tuy giọng cô ấy đã trở nên hay hơn, nhưng giọng hát đó không phải của cô ấy mà là của con quỷ trong hình xăm.

Cô ấy mà cất tiếng hát thì chắc chắn sẽ gọi quỷ đến, quỷ sẽ thích nghe hát kịch.

Tôi không chờ Tô Tình đồng ý mà lén lút đi vòng qua đám đông, sau đó chạy ra đằng sau cánh gà. Sau cánh gà cũng đã chìm đắm hết, tất cả mọi người đều bị quỷ nhập, may là đám quỷ này mải nghe hát, hoàn toàn không để ý đến sự xuất hiện đột ngột của tôi.

Tôi chỉ cần lén lút chạy ra sau rồi dán tấm bùa vàng mà Tô Tình cho lên người Lâm mộc, chắc là con quỷ đó sẽ biến mất.

Chỉ cần tiếng hát dừng, đám quỷ kia sẽ tản đi, kịch hết người tan, quỷ cũng vậy. Đương nhiên, không loại trừ khả năng sẽ mất kiểm soát, đến lúc đó hi vọng Tô Tình có thể xử lý được.

Tôi quyết định xong, bắt đầu len lén chạy lên sân khấu. Không ai để ý đến tôi, tất cả đều đang say mê nghe hát, có thể nói một cách chính xác ra là có lẽ bọn họ không thèm để ý đến tôi.

Tôi nuốt nước bọt rồi căng thẳng lại gần Lâm Mộc, cô ấy không hề phòng bị, vẫn cầm mic hát và làm động tác như kịch nói. Đây đã hoàn toàn không phải là Lâm Mộc nữa, bởi vì cô ấy không biết cái này.

Tôi lại gần cô ấy rồi đột ngột dán tấm bùa lên lưng cô ấy. Lúc này Lâm Mộc ngoái lại nhìn tôi một cách đầy căm hận, nhưng sau đó cô ấy trợn ngược mắt lên, ngã ra sân khấu.

Vài giây sau, tất cả mọi người đều trở nên dữ tợn, họ bắt đầu chầm chậm đi về phía tôi bằng tư thế rất kỳ lạ, không khác gì một cơn sóng dữ đen sì.

Chết rồi, có vẻ đám quỷ này không chịu dừng lại, tôi dừng tiếng hát của chúng, chúng như muốn xé xác tôi ra vậy.

Bạn đang đọc Xăm Quỷ của Giang Nam Đạo Trưởng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NhaCoNamConMeo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.