Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vào trường

Phiên bản Dịch · 1668 chữ

Anh Lý đi rồi, Từ Mộng bắt đầu cầu nguyện hình xăm Ngũ Độc nhất định phải có tác dụng, còn khấn đủ các kiểu thần thánh.

Tôi cười gượng, nói có cần phải sợ như thế không? Tôi bảo chị ấy cứ yên tâm đi, cho dù xảy ra chuyện gì thì tôi cũng nhất quyết không để liên lụy đến chị ấy, chuyện này vốn cũng không liên quan gì đến chị ấy cả.

Từ Mộng nói chị ấy không lo cho bản thân mà là lo cho tôi, chị ấy thế nào cũng được, nhưng chị ấy không muốn tôi bị tổn thương. Anh Lý kia không đơn giản, nếu xảy ra chuyện gì thì chắc chắn tôi sẽ gặp rắc rối, chỉ cần tôi bình an vô sự thì chị ấy ra sao cũng được.

Có vẻ sau khi sự kiện có thai với người chết trôi qua, Từ Mộng tốt với tôi hơn rất nhiều, đến ánh mắt nhìn tôi cũng trở nên khác hẳn, trong ánh mắt chị ấy xen lẫn sự nồng nhiệt và tình cảm khó nói, nhưng tôi chỉ có thể vờ như không nhìn thấy.

Tôi an ủi chị ấy không cần lo lắng, về cơ bản thì xăm quỷ của tôi chưa từng thất bại, anh Lý đó cũng là người mệnh cứng, có lẽ có thể vượt qua được.

Từ Mộng nghe tôi nói vậy mới yên tâm hơn một chút, tôi tiễn chị ấy về, chị ấy nói mai sẽ mang cơm đến cho tôi, còn chỉ cho tôi chỗ ở hiện giờ của chị ấy, chỉ cách con ngõ nhà tôi một tòa nhà.

Quay vào tiệm rồi, Quách Nhất Đạt tỏ vẻ hung dữ, ông ấy nói nếu Lý Kỳ kia dám đến gây chuyện, ông ấy sẽ bẻ cổ Lý Kỳ luôn.

Tôi bảo ông ấy đừng kích động, giết người không phải việc chúng ta nên làm, nếu kiếm chuyện thật thì đuổi đi là được, chưa đến mức phải giết người. Nếu giết người thật... tôi ngẩn ngơ nhìn kim xăm trong tay mình.

m thuật của tôi cũng có thể giết người, nhưng điều kiện hạn chế quá nhiều, có điều nếu giết người thật thì sẽ không ai hay biết...

Hôm nay cũng chỉ có một khách này, đến tối, chúng tôi không có gì làm nên ngồi xem Từ Mộng live. Không giống với những gì tôi nghĩ, chị ấy mặc quần áo rất nghiêm chỉnh, không hở một chút nào, chỉ ngồi trước ống kính rồi hát. Ngày trước Từ Mộng làm ở club không những hầu rượu, hầu ngủ mà còn hầu hát, chị ấy hát không thể coi là chuyên nghiệp nhưng cũng rất hay, chỉ tiếc rằng có rất ít người xem.

Livestream đều như thế, phải từ từ, tích đủ độ nổi tiếng rồi thì sẽ có nhiều người xem hơn. Tôi tặng cho chị ấy một cái máy bay, đổi lại vô số cái hôn gió của chị ấy.

Nhắc đến hát, tự nhiên tôi nhớ ra hôm nay Lâm Mộc tham gia cuộc thi hát của trường thì phải? Cô ấy còn nhờ Tô Tình sang mời tôi, tôi nhìn đồng hồ xong liền vội vàng sửa soạn lại rồi chạy ào ra ngoài.

Hưng lùn và Quách Nhất Đạt nằng nặc đòi đi theo, thực ra họ chỉ muốn vào trường học để ngắm gái xinh thôi, tôi không cho nhưng họ cứ ăn vạ mãi, tôi hết cách, đành phải dẫn hai người đi cùng.

Đến cổng trường, tôi trông thấy Tô Tình đang sốt ruột đứng chờ, vừa thấy tôi đã trợn mắt lên: "Con chuột chết tiệt kia, sao anh đến muộn thế hả? Tôi chờ anh lâu lắm rồi đấy."

Tôi không tìm được lý do gì, cũng không tiện nói là mình quên mất, trong lúc gấp gáp đành phải đổ tội lên đầu Hưng lùn, tôi bảo tại ông ấy chân ngắn nên chạy chậm, không thể trách tôi được!

Hưng lùn: "..."

Tô Tình còn định chửi tôi nhưng tôi không cho cô nàng cơ hội, tôi bảo đừng lề mề nữa, mau vào đi, muộn chút nữa thì chắc xong luôn rồi, tôi vừa nói vừa kéo Tô Tình vào cổng trường.

Tô Tình bảo không phải ở đây, chúng tôi không có thẻ sinh viên mà còn định đi cổng chính à?

Tôi hỏi thế thì phải làm sao? Tôi có thể đóng giả làm sinh viên, bảo quên thẻ, nhưng Hưng lùn và Quách Nhất Đạt thì đóng giả kiểu gì? Có sinh viên nào già như thế kia không?

Tô Tình nói không cần phải sợ, cô nàng có cách. Sau đó vừa nói vừa dẫn chúng tôi vòng ra sau trường, ở đó có một con kênh nhỏ, qua con kênh này là đến sân thể dục của trường, mà mặt ngoài của sân thể dục được bao bọc bằng lưới sắt, có điều có một góc bị cắt ra rồi, lớn bằng lỗ chó chui.

"Vãi, chúng tôi đàn ông con trai, cô định bắt chúng tôi chui lỗ chó à?"

"Đúng vậy, bọn tôi có chết cũng không chui lỗ chó, mất mặt lắm. Cô coi đàn ông bọn tôi là..."

Tôi và Quách Nhất Đạt thi nhau từ chối, nhưng còn chưa nói dứt câu, Hưng lùn đã qua rồi, ông ấy vẫy tay với chúng tôi: "Cậu chủ, Nhất Đạt, mau sang đây đi!"

"Ồ? Đàn ông mấy người là gì cơ?" Tô Tình khoanh tay trước ngực, hớn hở nhìn chúng tôi.

Tôi: "..."

Quách Nhất Đạt: "..."

Sang rồi, tôi và Quách Nhất Đạt suýt đấm lòi họng Hưng lùn, còn chưa nói xong mà ông ấy đã vỗ vào mặt hai thằng đàn ông chúng tôi rồi, còn hại tôi phải chui lỗ chó.

Tô Tình dẫn chúng tôi đi vào khuôn viên trường, tuy đã là buổi tối nhưng vẫn có rất nhiều em sinh viên xinh đẹp đi lại. Nhìn những khuôn mặt trong sáng và vóc người mảnh mai, tôi thực sự hận vì mình không được học đại học.

Không chỉ tôi mà Quách Nhất Đạt và Hưng lùn đều chưa từng học đại học, tiệm xăm này đúng là toàn người trình độ văn hóa thấp.

Quách Nhất Đạt không vui, nói tuy ông ấy chưa từng học đại học nhưng ông ấy từng ngủ với sinh viên rồi!

Tô Tình lườm chúng tôi, xấu hổ vì đi chung với chúng tôi, cô nàng tránh ra thật xa, sợ người khác biết có quen biết.

Khuôn viên trường khá lớn, đi khoảng mười phút mới đến một khu hội trường rộng rãi. Xung quanh đó đông kín người, chúng tôi đến hơi muộn nên không chen vào trong được nữa, chỉ có thể đứng nhìn từ xa.

Tô Tình bảo Lâm Mộc bị xếp cuối, cũng không biết cô ấy có giành được giải nhất với cái giọng bây giờ không, cuộc thi hát của trường không hề nghiệp dư, có rất nhiều người thực lực, hi vọng hình xăm Quỷ Xướng Hí của tôi có thể phát huy tác dụng, giúp được Lâm Mộc.

Ba chúng tôi không có hứng thú với hát hò, cả tối chỉ nhìn gái. Đại học vẫn khá là thoáng, có rất nhiều nữ sinh viên ăn mặc mát mẻ, ba chúng tôi nhìn mà sướng hết cả mắt, trường này còn nổi tiếng vì nhiều gái xinh nữa.

Khoảng một tiếng sau, cuối cùng cũng đến lượt Lâm Mộc, cô ấy vừa đi ra, chúng tôi đã bắt đầu hò hét cổ vũ.

Có vẻ Lâm Mộc hơi căng thẳng, nhưng cũng may là bình tĩnh lại rồi, quan trọng nhất là giọng cô ấy khi vừa cất tiếng đã khiến cả hội trường tĩnh lặng, cả đời tôi chưa bao giờ nghe thấy tiếng hát hay đến thế, giống hệt như một vò rượu lâu năm khiến tôi say lòng.

Nhưng không đúng, giọng cô ấy đâu phải như vậy đâu, hơn nữa đến cả giọng cũng thay đổi rồi, đây còn là cô ấy hát nữa không? Thế này đâu phải giọng cô ấy bình thường trở lại, mà là thay cả người rồi.

Tất cả mọi người đều chìm đắm trong tiếng hát của Lâm Mộc, đến bản thân Lâm Mộc cũng không nhận ra điều gì khác thường, chỉ có tôi và Tô Tình nhìn nhau, càng lúc càng cảm thấy lạ, nhưng bây giờ chúng tôi không thể lên sân khấu ngăn cô ấy lại được.

Hát được một nửa, Lâm Mộc bắt đầu có vấn đề, cô ấy trở nên sợ hãi, người lắc qua lắc lại. Tôi không biết cô ấy bị làm sao, hay là muốn làm gì.

Sau khi hát xong, tiếng nhạc cũng dừng rồi, nhưng Lâm Mộc không dừng lại, cũng không đi xuống. Cô ấy vẫn đứng đó hát tiếp, giọng càng lúc càng hay, nhưng tôi nghe mà lạnh sống lưng, da đầu tê dại. Bởi vì Lâm Mộc không hát bài hát bình thường mà là đang hát kịch, giọng rất chói.

Tôi thấy Lâm Mộc đang phản kháng, chứng tỏ cô ấy không hề muốn hát như vậy, là có thứ gì đó đang khống chế cơ thể cô ấy, cô ấy không thể chống cự lại được.

Xảy ra chuyện kỳ lạ như thế, cả hội trường trở nên ồn ào, tôi tưởng mọi người sẽ rối tung lên, nhưng tôi sai rồi, đột nhiên cả hội trường trở nên tĩnh lặng, tất cả đều im lặng nghe Lâm Mộc hát kịch.

Điều đáng sợ nhất là tôi phát hiện Quách Nhất Đạt và Hưng lùn đều có gì đó là lạ, ánh mắt của họ vô thần, biểu cảm như khúc gỗ, nhưng mắt vẫn dán lên sân khấu.

Tôi giật thót, lần này thực sự là quỷ đang hát kịch!

Bạn đang đọc Xăm Quỷ của Giang Nam Đạo Trưởng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NhaCoNamConMeo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.