Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không ai đánh đấm ra hồn

Phiên bản Dịch · 1575 chữ

Mấy người đàn ông kia lập tức vây lấy Quách Nhất Đạt, sau đó đấm đá điên cuồng, kỳ lạ là Quách Nhất Đạt không hề đánh lại mà ôm đầu chịu đánh, miệng vẫn còn cười.

Tôi bỗng bắt đầu chấp nhận người đàn ông này, ông ta không đúng lý thì sẽ không trả đũa, vẫn là một người đàn ông ra hồn.

Đánh được mười mấy phút, tất cả mấy người đàn ông kia đều thở hồng hộc, ai cũng lắc đầu nói không đánh nổi nữa, còn Quách Nhất Đạt bị đánh thì vẫn bình thường, chỉ có vài chỗ hơi bầm.

Tôi nhìn ra rồi, đây đúng là một người luyện võ, hơn nữa còn rất mạnh.

Khuyên cũng không khuyên được, đánh cũng đánh không xong, mấy người kia bất lực rồi, lúc này người đàn ông cầm đầu bỗng nhìn sang tôi: "Ê, cậu là bạn của Quách Tử à? Hay là mấy người trả tiền hộ anh ta đi."

Vừa nói, mấy người đàn ông kia đột ngột vây xung quanh tôi, Quách Nhất Đạt không có tiền không có nghĩa là tôi không có tiền, không đánh được Quách Nhất Đạt thì đánh chúng tôi, thế là sẽ thu được tiền thôi.

"Này, anh Hổ, đừng có quá đáng, ai làm người đấy chịu, đừng có động vào người khác." Quách Nhất Đạt quát người đàn ông cầm đầu, vẻ cười xòa ban nãy đã biến thành tức giận.

Người tên anh Hổ kia cũng không phải dạng vừa, hôm nay có vẻ anh ta mà không lấy được tiền thì nhất quyết không buông tha, anh ta mặc kệ Quách Nhất Đạt, sai mấy tên đàn em nhắm vào tôi.

Cuối cùng Quách Nhất Đạt tức giận, lao thẳng đến như tên bắn, sau đó trái phải đều lên, mỗi nắm đấm một người. Ông ta vung nắm đấm rất nhanh, đến tôi cũng không nhìn quá rõ, chỉ cảm giác gió lướt qua tóc, mấy người đó đã nằm la liệt ra đất kêu la rồi. Có người gãy cái răng, có người thì ngồi ôm bụng nôn khan.

Anh Hổ sợ, lùi ra sau từng bước, còn Quách Nhất Đạt thì ép sát từng bước một.

"Mày... mày muốn làm gì? Mày, mày không trả tiền mà tưởng mình đúng lý à, mày ngủ với vợ tao ba lần mà không trả tiền rồi." Anh Hổ run rẩy nói.

Quách Nhất Đạt giơ nắm đấm to bằng bao cát lên ấn vào trán anh Hổ: "Tao đã từng cảnh cáo mày rồi, đừng có động vào bọn họ, mày coi lời tao như gió thoảng qua tai à?"

Nói xong, Quách Nhất Đạt nện nắm đấm xuống, anh Hổ sợ hãi, vội vàng quỳ xuống đất xin tha.

"Thôi, tôi trả tiền thay cho." Tôi vội vàng la lên, lúc này Quách Nhất Đạt mới rụt nắm đấm lại.

Lợi hại quá, nắm đấm vừa rồi mà nện xuống thì khó mà rút về nổi, nhưng ông ấy vẫn rụt về như không, Hưng lùn không nói khoác, cha nội này đúng là rất ra gì.

"Bao nhiêu tiền thế?" Tôi đi đến trước mặt anh Hổ, hỏi.

Tuy anh Hổ không bị đánh nhưng đã vô cùng sợ hãi Quách Nhất Đạt, một người đánh gục mấy người liền mà mắt còn không chớp lấy một lần, ai mà dám trêu vào nữa? Anh Hổ này còn đưa cả vợ mình ra bán thân thì cứng được với ai?

"Tiểu Đường gia, như thế thì... ngại lắm." Quách Nhất Đạt gãi đầu, hơi xấu hổ.

Tôi nói không cần phải ngại, tiền không đưa không đâu, trừ tiền lương của chú đấy.

Lúc này anh Hổ mới dám nói: "Tổng cộng hai nghìn tư tệ."

Tôi bảo anh ta đưa wechat ra, sau đó quét mã chuyển tiền sang, sau khi nhận được tiền, nhóm người kia chạy còn nhanh hơn thỏ.

Nhân tài này để vợ ra bán thân, còn cho nợ, phải thiếu tiền đến mức nào nhỉ.

Quách Nhất Đạt vội vàng cảm ơn tôi, tôi vẫn một câu đó, tiền không đưa không, không cần cảm ơn tôi, thực ra vẫn là tiền của ông ấy, chỉ là trả trước mà thôi.

Sau khi giải quyết xong, ba chúng tôi về thẳng tiệm xăm, tầng hai có ba phòng, phòng cuối cùng để lại cho Quách Nhất Đạt.

Ban nãy tôi đã được xem thân thủ của Quách Nhất Đạt rồi, thực sự rất giỏi, nếu có người đến đập tiệm thì chắc có thể bảo vệ tốt cho tiệm xăm của tôi, không ngờ tôi đến thành phố Trung Hải chưa được bao lâu đã đắc tội với mấy người liền rồi, đúng là nhức đầu.

Nhà họ Đới, Quỷ bà, còn một Lâm lão gia có thể giở quẻ bất cứ lúc nào nữa, xem ra sau này phải cố gắng cẩn thận hơn, không ai động vào tôi, tôi cũng không động vào ai là được.

Tình cờ là đến chập tối, Đới Khiết Doanh lại đến, lần này còn dẫn theo nhiều người hơn lần trước. Cô ta vào tiệm rồi lạnh mặt nói với tôi: "Đường Hạo, anh vẫn còn nhớ mối thù tạt phân lần trước chứ?"

Nhớ đến chuyện này là tôi lại muốn cười, nhưng tôi không dám cười, không thì Đới Khiết Doanh này sẽ nổi khùng lên mất. Người đẹp lạnh lùng này bị người ta tạt phân vào người, còn bị cười nhạo, không lật tung lên mới lạ.

"Chuyện đó liên quan gì đến bọn tôi, là cô ra tay trước mà!" Tôi cãi.

"Thế thì sao, Đường Hạo, anh làm nhục tôi hai lần rồi, lần này cho dù thế nào thì tôi cũng phải dỡ biển hiệu nhà anh xuống." Đới Khiết Doanh vẫy tay, ra hiệu cho đàn em tháo biển hiệu tiệm tôi.

Lần này có khoảng hai mấy người đến, ai cũng mặc âu phục màu đen và đeo kính râm, nghe thấy mệnh lệnh của Đới Khiết Doanh, họ lập tức lạnh mặt lao về phía biển hiệu của tiệm tôi.

Giỏi lắm, lần trước còn kiếm lý do, lần này thì không thèm nói lý nữa mà đòi dỡ biển luôn mà.

"Mẹ kiếp, tưởng Đường Hạo này dễ bắt nạt à, Hưng lùn, đóng cửa, thả Quách Nhất Đạt!" Tôi quát to.

Quách Nhất Đạt nghe tiếng xông ra, ông ấy cao to, vừa đứng ra một cái là chặn hết đám người kia trong con hẻm.

"Ai dám gây chuyện? Chê sống lâu quá rồi à?" Quách Nhất Đạt khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nhìn đám người kia, không hề sợ hãi một chút nào.

"Hai mấy người các người mà sợ một mình ông ta à? Một đám ăn hại, lên hết cho tôi." Đới Khiết Doanh vội vàng ra lệnh.

Hai mấy thuộc hạ nghe Đới Khiết Doanh ra lệnh liền lao về phía Quách Nhất Đạt, Quách Nhất Đạt nhanh như tia chớp, đám người kia không bắt được ông ấy, còn ông ấy cứ giơ tay lên là một người ngã xuống, lực của ông ấy như rồng như hổ, đám người này làm sao mà chịu được. Nửa tiếng sau, tất cả đều đã bị Quách Nhất Đạt hạ gục, không một ai thoát được! Quách Nhất Đạt thì chỉ bị thương nhẹ.

"Hừ, không có ai đánh đấm ra hồn cả!" Quách Nhất Đạt hừ lạnh một tiếng với người đang nằm dưới chân.

Đới Khiết Doanh thấy vậy thì ngạc nhiên đến rơi cả cằm, một người hạ hai mươi mấy người, tiểu thuyết cũng không dám viết như vậy đâu! Đây có còn là con người không?

"Chẹp chẹp chẹp, cô Đới à, người cô thuê đến cũng không ra gì, như thế mà cũng đòi dỡ biển nhà tôi? Cô mơ hão đấy à?" Tôi cười hề hề.

"Anh... anh..." Đới Khiết Doanh tức đến không nói nên lời.

"Tôi làm sao, tôi là người đàn ông mà cả đời này cô không thể có được, cô từ bỏ đi, đừng có đến đây gây chuyện nữa."

Thực ra tôi cũng có chút áy náy với cô ta, nhưng việc cô ta làm thiếu tình người quá, nếu không có Quách Nhất Đạt ở đây, chắc là biển hiệu của tôi sẽ bị cô ta dỡ xuống, tôi không chọc cô ta một chút sao được.

"Ai thèm có được anh, vô liêm sỉ!" Khuôn mặt lạnh lùng của Đới Khiết Doanh hiện vẻ tức giận, "Tôi không có suy nghĩ gì với anh hết, hừ, tôi chỉ muốn tiêu diệt anh thôi."

Ồ, còn muốn tiêu diệt tôi, nằm mơ, bây giờ có Quách Nhất Đạt ở đây, chỉ dựa vào mấy thuộc hạ mèo quào của cô ta, muốn dỡ biển hiệu nhà tôi đã khó rồi, nói gì đến chuyện tiêu diệt tôi?

Tôi đang định đuổi cô ta đi thì đột nhiên có một chiếc xe tiền triệu đỗ lại trước đầu hẻm, một người đẹp mà tôi không quen bước từ trên xe xuống.

Vừa xe sang, vừa người đẹp, tôi đổi vận à? Người này tìm tôi làm gì, để xăm?

Đúng lúc này, Đới Khiết Doanh gọi một tiếng: "Chị Hồ Tịnh?"

Đới Khiết Doanh quen người phụ nữ này?

Bạn đang đọc Xăm Quỷ của Giang Nam Đạo Trưởng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NhaCoNamConMeo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.