Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vợ đến rồi

Phiên bản Dịch · 1599 chữ

Ông chủ họ Tô, không phải họ Trương? Hai chúng tôi sững ra, thế này là sao? Là quản lý trêu chúng tôi hay là lão Trương kia lừa chúng tôi?

Thấy chúng tôi không tin, quản lý gọi ông chủ đến, không lâu sau thì có một người đàn ông đầu trọc đi ra, nói ông ấy chính là ông chủ quán net này, tên là Tô Long.

Đây, đây cũng không phải lão Trương! Chẳng lẽ lão Trương kia lừa chúng tôi? Rốt cuộc là sao?

Sau đó tôi lại hỏi họ quán net này có nhân viên nào họ Trương không, ông chủ lắc đầu bảo không có.

Được rồi, xác định rồi, tên lão Trương đó đã lừa chúng tôi, nhưng rốt cuộc mục đích của ông ta là gì?

Tôi hỏi ông chủ quán net có phải quán này từng xảy ra chuyện, từng có người chết không?

Ông chủ nghe vậy thì đen mặt, hỏi làm sao tôi biết được. Ông ấy nói tôi lạ mặt, chắc không hay đến đây chơi game, theo lý mà nói thì không thể biết được việc này.

Tôi kể lại chuyện lão Trương nói cho ông chủ nghe, kết quả tất cả đều trùng khớp, quán net này thực sự từng có một bà cụ bán đồ ăn vặt, cứ đến ba giờ sáng là xuất hiện, đuổi cũng không chịu đi. Sau đó có rất nhiều khách đến đây đều gầy đi rất nhanh rồi đột tử, cơ bản không khác những gì lão Trương nói.

Xem ra lão Trương không hoàn toàn lừa chúng tôi, những gì ông ta nói thực sự đã từng xảy ra ở quán net này.

Nhưng tôi nghĩ rất lâu, rốt cuộc mục đích của ông ta là gì? Nếu ông ta không phải ông chủ thì cần gì phải đi tìm chúng tôi?

Chẳng lẽ ông ta và hoàng bì tử là một giuộc? Cũng không đúng, muốn hại người thì quán net này toàn người đấy thôi? Còn cố tình đến tiệm xăm tìm tôi nữa, bọn tôi đâu có quen.

Sau khi về tiệm xăm, tôi nghĩ rất lâu vẫn không nghĩ ra, buồn ngủ quá rồi nên chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi.

Chừng ba giờ chiều mới tỉnh lại, Hưng lùn gọi tôi, nhướng mày với tôi: "Cậu chủ, vợ cậu đến rồi."

"Vợ? Là tôi chưa tỉnh ngủ hay là chú ngủ ngáo người rồi?" Tôi ngáp, cảm thấy Hưng lùn đang nói linh tinh. Hai chị em sinh đôi kia đã bặt tích, vợ ở đâu ra.

"Ô cậu chủ quên rồi à? Người đẹp lạnh lùng của cậu ấy! Hề hề..." Nụ cười của Hưng lùn dần trở nên biến thái.

"Tôi nghe nói nhà họ Đới quản giáo nghiêm lắm, dù gì cũng là thế gia. Đới Khiết Doanh đến giờ vẫn chưa mất lần đầu đâu, cậu chủ có phúc rồi đấy." Hưng lùn lại thêm một câu.

Hưng lùn không nói thì tôi cũng quên mất, trước đó Đới Khiết Doanh vì muốn giữ mạng mà đã hứa ai phá được hung trận thì sẽ lấy người đó, cũng may đám người kia không có bản lĩnh này, để tôi tiện tay nhặt được món hời to. Có điều tôi thích hai triệu tệ kia hơn là người phụ nữ đó, bởi vì tôi thực sự không có thiện cảm gì với Đới Khiết Doanh.

"Chú nghĩ nhiều rồi, kiểu phụ nữ đó vừa xinh đẹp vừa nhiều tiền, gia cảnh lại tốt, thế mà vẫn giữ được lần đầu á? Cưới nhau rồi con cái vẫn là của chú đã là tốt lắm rồi." Tôi vừa đùa vừa thay đồ.

Đới Khiết Doanh đến tìm tôi kiểu gì cũng vì chuyện mộ nhà họ Đới, tôi đã hứa sẽ xăm tứ thần sa cho xác tổ tiên nhà họ Đới, từ đó xây dựng lại huyệt phong thủy cho họ.

Xuống lầu rồi, tôi thấy Đới Khiết Doanh đang ngồi nho nhã trên ghế uống trà, hôm nay cô ta mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh dương, cái cúc đầu tiên cố tình không cài để lộ phần xương quai xanh xinh đẹp, mái tóc dài để xõa như thác đổ.

Nói thật, Đới Khiết Doanh thực sự có phong thái rất đẹp, có điều tính tình và cái nết cô ta đều không hợp gu tôi. Cô ta không phải kiêu hãnh mà là coi thường người khác, chắc là người sinh ra trong gia tộc lớn đều có cái tật này.

Nhưng lần này cô ta thấy tôi thì cung kính hơn rất nhiều, bởi vì tôi không còn là thợ xăm thấp kém nữa mà là đại sư cứu mạng cô ta.

"Chúng ta có thể đi chưa?" Đới Khiết Doanh thấy tôi đi xuống bèn hỏi thẳng.

"Ô, vội thế? Muốn cưới tôi sớm thế cơ à?" Tôi cười hề hề.

Khuôn mặt lạnh lùng của Đới Khiết Doanh đỏ bừng lên, cô ta mấp máy môi như muốn cãi lại, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

Dù gì đây cũng là sự thật, cô ta chỉ có chấp nhận!

"Không phải, tôi đã... chờ rất lâu rồi thôi." Cuối cùng Đới Khiết Doanh vẫn nói một câu, nhưng khi nói chuyện với tôi đã không còn vẻ lạnh lùng và kiêu ngạo nữa.

"Vậy thì đi thôi, vợ yêu." Tôi mang theo mực xăm và kim xăm, lên xe của Đới Khiết Doanh trước.

"Không phải, vẫn chưa mà..." Đới Khiết Doanh lên xe rồi cằn nhằn, nhưng vẫn nói rất nhỏ.

Người đẹp lạnh lùng này hình như đã tan chảy ra một chút rồi...

Đến núi mộ nhà họ Đới, có một người đàn ông mặc áo đồng phục đen đứng chờ tôi. Ông ta rất cao, mặt nhiều râu, tầm bốn mươi tuổi. Đới Khiết Doanh giới thiệu với tôi, người này chính là quản gia của nhà họ Đới.

Nghe Đới Khiết Doanh nói vậy, tôi hít sâu một hơi, vô thức trở nên căng thẳng. Có điều tôi vẫn cố gắng kiềm chế bản thân, không để mình thể hiện ra ngoài.

Đây chính là quản gia? Lão thiên sư từng bảo ông ta là quỷ, chuyện này có đúng hay không...

Tôi ngẩng đầu nhìn mặt trời trên đỉnh đầu, quản gia này mà là quỷ, ông ta dám ra ngoài...

Tôi bắt đầu thấy nghi ngờ, nhưng tôi vẫn nhớ lời lão thiên sư, ông ấy và Trần mù đều là cao nhân, cái này thì tôi rất chắc chắn.

Đới Khiết Doanh nói, quản gia hiểu rất rõ về tình hình ngọn núi này, tôi cần gì thì có thể nói với quản gia, cô ta và quản gia sẽ đi cùng tôi toàn bộ thời gian.

Tôi nói có Hưng lùn là được rồi, hai người có thể đi, nhưng quản gia nói không được, đây là việc Đới lão gia dặn dò, ông ta bắt buộc phải đi cùng.

Đành chịu, dù gì cũng là địa bàn nhà người ta, tôi chỉ có thể cố gắng đề phòng quản gia này. Nếu ông ta là quỷ thật, hơn nữa còn có thể ra ngoài giữa thanh thiên bạch nhật, vậy thì hơi bị đáng sợ rồi đấy. Chắc là ông ta có giết tôi cũng không ai biết được, con quỷ này phải có đạo hạnh cao đến mức nào nhỉ.

Lên núi rồi, tôi tìm đến vị trí trước huyệt, đây là chu tước, vừa hay ở đó có một ngôi mộ, một trong các vị tổ tông của nhà họ Đới.

Sau khi cho người mở huyệt mộ, mở quan tài ra, quả nhiên xác chết bên trong đã bị thi hóa từ lâu, cổ mọc lông đen sì, hai cái răng nanh thò ra khỏi miệng, móng tay vừa sắc vừa dài, giống hệt như vị tổ tiên nhà họ Đới tối qua, đều biến thành cương thi cả rồi.

Biến thành cương thi trong quan tài thì không phải cương thi hoàn toàn, cương thi nhảy ra ngoài mới tính. Trông rất đáng sợ, tối qua Đới Khiết Doanh đã thấy rồi nhưng vẫn còn sợ, người khác cũng thế, chỉ có quản gia là không hề đổi sắc.

"Tìm ai đó cởi áo của xác chết ra để tôi xăm." Tôi bảo.

Khi đó không ai dám động đậy, nhìn cái xác trong quan tài, mặt ai cũng tái mét như tro.

Tuy không thực sự biến thành cương thi và nhảy ra ngoài cắn người, nhưng cái xác thế kia, không ai dám lại gần.

Lúc này quản gia nhảy xuống, chẳng mấy chốc đã lột bỏ lớp áo liệm của xác chết bên trong quan tài mà mắt còn không giật lấy một cái. Thấy tôi cảm thấy ông ta là lạ, ông ta mới giả vờ sợ hãi, lau mồ hôi trên trán rồi bảo sợ chết đi được, toát hết cả mồ hôi.

Lão thiên sư nói không sai, quản gia này đúng là có vấn đề, người bình thường thực sự không ai có thể làm được việc này mà không chớp mắt lấy một cái.

Nhưng hiện giờ tôi không thể vạch trần ông ta, chỉ có thể cắm đầu vào xăm.

Chu tước ở trước, thế nên tôi phải xăm trước ngực xác chết. Sau khi vào quan tài, tôi lấy kim xăm ra, nhưng đúng lúc này, tôi phát hiện tay cái xác nhúc nhích.

Bạn đang đọc Xăm Quỷ của Giang Nam Đạo Trưởng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NhaCoNamConMeo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.