Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giếng khô đáng sợ

Phiên bản Dịch · 1671 chữ

Tôi và Hưng lùn ngoái lại thấy là Tô Tình thì sững ra. Tô Tình đến từ bao giờ? Nếu Tô Tình ở đây, vậy âm thanh ban nãy là...

Tôi nhìn về hướng ban nãy phát ra âm thanh, phát hiện có thứ gì đó núp trong lùm cỏ, Tô Tình vừa xuất hiện, nó liền chạy đi.

"Cũng may là tôi đến kịp lúc, không thì hai người mất mạng rồi." Tô Tình gõ đầu cả hai, vẫn là cách thức quen thuộc, phong cách quen thuộc, đây có lẽ là Tô Tình thật.

Tôi nói sao lại trách bọn tôi được? Là tự cô ngủ quên nên bọn tôi mới rơi vào nguy hiểm, nếu không phải trúng yêu pháp của hoàng bì tử, bọn tôi sẽ không tự nhiên xuất hiện trong khu nhà này đâu.

"Nhà? Hừ, nhà cái gì mà nhà!" Tô Tình hừ lạnh rồi cắn ngón tay, sau đó chấm một giọt máu lên trán tôi và Hưng lùn.

"Lục Minh chân quân, ban cho pháp nhãn, vạn ngàn ảo ảnh, tất thảy phá tan!"

Tô Tình quát to, hai ngón tay huơ lên trước mắt chúng tôi.

Đột nhiên, mắt tôi hoa lên, khi mở mắt ra thì tất cả cỏ dại phía trước đều đã biến mất, thay vào đó là những ngôi mộ hoang. Điều kỳ lạ hơn là bên cạnh mỗi ngôi mộ đều có một cái giếng khô, còn tôi và Hưng lùn thì đang đứng ngay cạnh giếng. Tô Tình nói nếu cô ta không đến kịp thì ban nãy hai chúng tôi đã nhảy xuống rồi, người không khác gì trúng bùa.

Bãi tha ma, giếng khô, đây là đâu? Sao không giống như lão Trương nói. Tuy tôi biết khu vườn và ngôi nhà hoang đó có lẽ chỉ là ảo giác, nhưng nếu theo như lời lão Trương nói thì khi tỉnh lại phải thấy miếu hoàng bì tử mới đúng.

Tôi lờ mờ cảm thấy cái tay lão Trương đó lừa chúng tôi, cũng may là tôi không xăm cho ông ta, e rằng chuyện này không hề đơn giản.

Tôi nhìn cái giếng kia, thấy hơi rờn rợn. Bên dưới miệng giếng đen sì, hoàn toàn không nhìn thấy được gì hết, nhưng tôi cứ cảm giác như có ai đó đang ở dưới đáy giếng nhìn chúng tôi, hơn nữa cảm giác đó còn rất mạnh mẽ.

Nhìn những ngôi mộ xung quanh càng thấy rợn người hơn, bởi vì bia trước mỗi ngôi mộ đều khắc một cái đầu hoàng bì tử, không có tên, xung quanh thì hoang vu, trên đất thỉnh thoảng lại thấy có xương đầu và xương chân tay con người, nhưng ở đây không có cỏ cây gì, đêm hun hút, trông vô cùng đáng sợ.

"Đây là đâu thế?" Hưng lùn hỏi tôi.

Tôi nói, chú hỏi tôi thì tôi hỏi ai, chớp mắt cái mà tôi đã từ quán net đến đây rồi, chân còn nhức mỏi như sắp gãy ấy, không biết đã đi bao lâu rồi. Tôi nhìn đồng hồ, đã năm giờ sáng, tôi đi bộ tận hai tiếng cơ à?

Lúc này tôi và Hưng lùn đều nhìn sang Tô Tình, hi vọng cô ấy có thể đưa ra câu trả lời.

Tô Tình đáp, cô ấy đi theo chúng tôi ra đây rồi cứ đi mãi về phía bắc. Chúng tôi đi rất nhanh, cô ấy chạy như điên mà suýt thì mất dấu. Tầm hai tiếng sau thì chúng tôi xuất hiện ở đây, cô ấy thấy chúng tôi đứng cạnh miệng giếng, suýt nữa là nhảy xuống, cũng may là cản lại kịp.

Đi tận hai tiếng đồng hồ? Thế đây là đâu? Chắc phải cách trung tâm thành phố xa lắm, chẳng lẽ ra đến tận ngoại ô chó ăn đá gà ăn sỏi rồi?

Có một số nơi ngoại ô còn ổn, có một số nơi thì toàn là rừng rú, đừng nói là người, ma quỷ còn chưa chắc đã có nổi một con. Hoàng bì tử đưa chúng tôi đến đây để làm gì?

Lúc này Hưng lùn bỗng kêu lên một tiếng làm chúng tôi giật thót. Tôi hỏi chú bị điên à, sao cứ giật đùng đùng lên thế!

Hưng lùn nói hình như ông ấy nhớ ra đây là đâu rồi, có lẽ đây chính là mộ hoàng bì tử trong truyền thuyết.

Hồi còn nhỏ xíu, Hưng lùn từng nghe về một tin đồn rằng nếu từ thành phố Trung Hải cứ đi về hướng bắc thì sẽ gặp một khu mộ hoang của hoàng bì tử, ở đó chôn toàn... hoàng bì tử.

Trong khu mộ đó có một cái giếng khô, dưới giếng nhốt ác ma, người đến đây đều sẽ vô thức nhảy xuống đó, trở thành đồ ăn trong bụng con ác quỷ ấy.

Ác quỷ?

Nghe Hưng lùn nói xong, tôi bất giác rùng mình, có điều khi nhìn về phía cái giếng kia thì không thấy có động tĩnh gì, liệu có phải là tin đồn hơi quá rồi không, nơi này chỉ là một khu mộ hoang đặc biệt một chút thôi, hoặc là tập tục của nơi nào đó. Chứ nào có ai đi lập bia mộ cho chồn, lại còn cả một khoảnh đất to thế này nữa.

"Ai?" Đúng lúc này, Tô Tình quát to. Cô ấy cầm một đồng tiền ném ra, thấy đồng tiền đó cứa vào bia mộ tóe lửa, sau đó rơi xuống đất.

Lúc này tôi nhìn thấy phía sau bia mộ đó có một người đang núp, khi Tô Tình ra tay, có một bóng đen lao ra từ sau bia mộ như chớp giật, không thấy đâu nữa.

Tôi vội vàng cùng Hưng lùn đuổi theo, nhưng bóng đen đó đã biến mất, chỉ còn lại mấy thứ quần áo và một tấm da người hình bà cụ phía sau tấm bia.

Bộ da người này chính là bà cụ chúng tôi gặp trong quán net.

Quả nhiên bà cụ đó không phải người, rất có khả năng là hoàng bì tử khoác da đi hại người.

Khi ở quán net, bà ta đã phát hiện ra mục đích của tôi và Hưng lùn nên mê hoặc chúng tôi đến đây. Bà ta không muốn giết chúng tôi ngay mà muốn vứt chúng tôi xuống giếng.

Lúc này tôi lại liếc nhìn cái giếng, không biết sao cứ thấy lông tóc dựng ngược lên. Trong cái giếng đó có ác quỷ thật à? Hoàng bì tử kia muốn đem chúng tôi cho ác quỷ ăn?

"Chết tiệt, để nó chạy mất rồi, không biết sau này còn bắt được nó nữa không, lỡ chạy ra ngoài hại người thì chết dở." Tô Tình tức giận giậm chân.

Tôi hỏi Tô Tình có biết lai lịch thứ này không?

Tô Tình ngửi bộ da người và quần áo rồi nói trên đó vẫn còn vương chút yêu khí nhưng không nhiều, hoàng bì tử này chắc đạo hạnh không cao, cô ấy có thể đối phó được, chỉ là để nó chạy mất rồi.

Tôi đáp, thế cũng không sao, để nó chạy mất rồi thì thôi, sau này không đến quán net hại người nữa là được. Nếu còn xuất hiện thì chúng ta sẽ nghĩ cách bắt nó, hoặc là xăm hình trấn yêu cho người ở quán net.

Nói xong, tôi bảo Tô Tình nhìn thử xuống giếng xem bên dưới có ác quỷ thật không? Bởi vì tôi cứ có cảm giác như dưới giếng có người đang nhìn mình, lưng cứ thấy rờn rợn.

Tô Tình đi đến rồi nhìn xuống dưới, nói cái giếng này đúng là có vấn đề nhưng chắc là không sao, hình như cái giếng này có bùa chú gì phong ấn lại rồi.

Tô Tình chỉ vào bùa chú ở mép giếng cho tôi xem, chữ rất nhỏ, Tô Tình không nói thì tôi cũng không phát hiện ra. Đó là những câu chú mà tôi không hiểu gì, ở thành trong giếng, bao từng vòng từng vòng một.

Nếu đã có phong ấn thì chúng tôi không nên lại gần nữa, có lẽ bên dưới đó nhốt cái gì thật, không biết là vị cao nhân nào phong ấn nó dưới ấy.

Tô Tình nói đúng, nơi này rất hoang vu, rất kỳ dị, nếu hoàng bì tử đã chạy rồi thì chúng tôi mau rời khỏi đây thôi!

Hưng lùn vừa nghe bảo đi liền vội vàng giơ hai tay tán thành, hơn nữa còn là người đi trước tiên. Ông ấy muốn chạy khỏi đây từ lâu rồi, nhát gan thế này thì hồi trước làm cho ông tôi thế nào nhỉ?

Nhưng vừa mới đi được mấy bước, tôi phát hiện hình như có thứ gì đó bò lên miệng giếng, sau đó phía sau phát ra ánh sáng vàng.

Bịch một cái, như có thứ gì đó rơi xuống đáy giếng.

Tôi lập tức thấy da đầu tê dại, chạy vọt lên trước Hưng lùn.

Nơi này quá đáng sợ, chạy mau!

Ra khỏi khu bãi tha ma rồi, bên ngoài vẫn rất hoang vắng. Nơi này là một vùng núi hẻo lánh, mấy dặm quanh đây không có người ở. Trước khi chúng tôi gãy chân thật, cuối cùng chúng tôi cũng ra được đến quốc lộ rồi bắt một chiếc xe về nhà.

Sau khi về đến thành phố Trung Hải, Tô Tình về trường, còn tôi và Hưng lùn thì đến quán net.

Tôi định tìm lão Trương hỏi chuyện, thuận tiện hỏi ông ta vì sao những gì chúng tôi trải qua lại khác với ông ta, nhưng quản lý quán net lại nói với chúng tôi rằng chủ quán không phải họ Trương mà là họ Tô.

Không có lão Trương gì cả, chủ quán net này tên là Tô Long.

Bạn đang đọc Xăm Quỷ của Giang Nam Đạo Trưởng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NhaCoNamConMeo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 36

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.