Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Extra: SeunGyul

Tiểu thuyết gốc · 1866 chữ

Những mẩu chuyện về cuộc sống hôn nhân của đôi trẻ.

---

Chuyện thứ nhất.

Màu nắng hạ trải dài trên mái ngói màu đỏ, Seoul khoác lên mình vẻ đẹp rực rỡ và đầy diễm lệ. Đã một tháng kể từ sau hôn lễ của Hangyul và Seungyoun, cả hai bây giờ đang tận hưởng một kỳ nghỉ dài cùng nhau.

Buổi chiều thành phố trôi qua thật từ tốn, Hangyul đang lăn lộn trên chiếc giường yêu quý sau một giấc ngủ dài trong vòng tay người kia. Thỉnh thoảng, cậu vẫn nghe được tiếng gõ phím vang lên thật khẽ, anh Seungyoun đang ngồi bên cạnh giường chăm chú làm việc.

Hangyul thật sự rất thích dáng vẻ này của anh, Seungyoun những lúc chăm chú làm việc luôn tỏa ra một loại khí chất mà khó ai sánh bằng, anh trông thật đẹp và thật ngầu.

- Hangyul à.

- Dạ?

Cậu thoáng giật mình khi khoảng không yên ắng bị phá vỡ bởi tiếng gọi của Seungyoun, anh vẫn chú tâm vào màn hình máy tính ở trước mặt.

- Đừng có nhìn anh như thế, anh không tập trung được.

Hangyul đỏ mặt khi bị Seungyoun phát hiện mình nhìn chằm chằm vào người ta, cậu vùi mặt vào gối định tiếp tục ngủ thì như chợt nhớ ra điều gì đó, Hangyul bước xuống giường rồi đi đến cạnh Seungyoun, cậu ôm lấy anh từ phía sau rồi nũng nịu.

- Anh Seungyoun ơi, anh Seungyoun à.

- Sao đấy?

- Không có gì, chỉ là muốn ôm anh thôi.

Hangyul vùi mặt vào hõm cổ của anh, cảm nhận mùi hương quen thuộc trên người Seungyoun, đối với Hangyul bây giờ chỉ cần mỗi ngày được ở bên cạnh người mình yêu thương, là mỗi buổi sáng cùng nhau đón bình mình, rồi là chiếc hôn nhẹ phớt qua đôi môi mỗi chiều hoàng hôn.

Seungyoun ngừng công việc đang làm dở dang, anh để máy tính sang một bên rồi kéo cậu vào lòng mình, Hangyul có chút bất ngờ nhưng cũng thuận theo Seungyoun mà nằm gọn trong vòng tay anh.

- Hangyul nè, anh đã suy nghĩ một vấn đề qua vô số lần, cho đến khi anh hiểu ra được một điều. Nếu như anh không gặp được em, không quen biết em, thì có phải anh vẫn là gã nghệ sĩ cô đơn không?

Hangyul im lặng không trả lời. Lần thứ hai sau ngần ấy năm quen nhau, Seungyoun nói chuyện với cậu bằng giọng điệu nghiêm túc như vậy, lần đầu là khi anh cầu hôn cậu và đây dĩ nhiên là lần hiếm hoi Seungyoun như vậy rồi. Thấy người kia không trả lời, Seungyoun lại nói:

- Anh đã từng nghĩ rằng tình yêu vĩnh cửu không tồn tại trên đời, cho đến khi anh gặp được em, anh đã nghĩ "à thì ra, định mệnh của mình chính là em ấy, thì ra vĩnh cửu là như thế này"

Hangyul bật cười trước câu nói này của Seungyoun, đây là anh người yêu ngốc của cậu đó sao?

- Em không ngờ anh lại sến vậy luôn đó. Nhưng em cũng rất cảm động khi nghe anh nói như vậy, nhờ nó mà em biết rằng mình không tin sai người.

Hai ánh mắt giao nhau, chiều Seoul tắt dần ánh nắng để nhường chỗ cho màn đêm. Cả hai cứ thế im lặng nhìn ngắm đối phương một lúc lâu, tựa như thời gian ngưng đọng vào chính khoảnh khắc này, khi hai trái tim hòa chung nhịp đập, khi người này có thể cảm nhận rõ hơi thở của người kia.

Yêu, đôi khi chỉ cần được ở bên một người, chỉ cần được cùng nhau sống trọn vẹn từng phút giây của cuộc đời. Yêu, chỉ đơn giản là hai trái tim hòa chung nhịp đập, là hai bàn tay đan vào nhau mãi mãi không chia lìa.

---

Chuyện thứ hai.

Hôm nay là sinh nhật của Hangyul, là sinh nhật đầu tiên cậu đón cùng anh với tư cách "người một nhà", Seungyoun từ sáng sớm đã vào bếp rồi học làm các món ăn đơn giản cho bữa tiệc diễn ra vào tối nay.

Còn Hangyul thì phụ trách mời bạn bè thân thiết đến nhà để chung vui. Bạn bè của hai người khá nhiều, nhưng cả hai nhất trí chỉ mời những người thật thân thiết với mình mà thôi.

Loay hoay cả buổi sáng thì Seungyoun cuối cùng cũng được nghỉ ngơi, anh lấy vội cái áo khoác rồi nói với Hangyul mình ra ngoài một chút. Thế là cậu ở nhà một mình, nhìn ngắm thành quả của cả hai mà cậu vui lắm, dù năm nào anh Seungyoun cũng cùng mọi người tổ chức sinh nhật cho cậu, nhưng bây giờ cảm giác lại đặc biệt hơn hẳn.

Hangyul buồn chán mở TV lên rồi lại tắt, một mình cậu ở trong căn nhà lớn thế này đúng là rất cô đơn, bây giờ Hangyul mới hiểu được cảm giác lúc trước của anh. Cô đơn và buồn chán biết bao.

Rồi cứ thế một buổi chiều lại trôi qua, màn đêm bao trọn lấy Seoul, ánh đèn vàng của các con phố cũng bắt đầu sáng lên. Hangyul chuẩn bị xong xuôi mọi thứ thì cũng là lúc Seungyoun về đến, anh còn đi cùng với những người khác nữa.

Đến sớm nhất là Seungwoo và Dongpyo, cả hai hôm nay mặc một bộ quần áo đơn giản nhưng trông rất ăn ý với nhau. Tiếp theo sau là Jinhyuk và Wooseok đến cùng với một món quà được gói kỹ càng. Cuối cùng là bộ đôi Hyeonsu và Byungchan, họ vừa đến là đã ồn ào hết chỗ nói.

- Hey yo, chúc mừng sinh nhật người anh em.

- Đây là quà của anh, chúc mừng sinh nhật cậu.

- Hangyul à, tuổi mới đừng có cà khịa nữa nha em.

Sau những lời chúc mừng thì cả bọn kéo nhau vào bàn tiệc, Seungyoun từ nãy đến giờ cứ cười cười mà không nói gì cả làm cậu thấy lạ, nhưng rồi cũng nhanh chóng hòa vào cuộc vui mà không thắc mắc nữa.

Bữa tiệc cứ thế diễn ra hết sức vui vẻ, trong khi mọi người đang luyên thuyên về mấy chuyện trên trời dưới đất thì Hangyul khẽ nhìn sang Seungyoun rồi cầm điện thoại lên, vào hộp tin nhắn với anh.

"Quà của em đâu?"

Nội dung tin nhắn hiện lên trên màn hình điện thoại của Seungyoun, anh chỉ nhìn mà không trả lời làm Hangyul cảm thấy có chút khó hiểu.

- Mọi người, sau đây sẽ là phần quan trọng nhất của bữa tiệc đây này.

Cả bọn im lặng nhìn nhau sau khi nghe câu nói của Seungwoo, chỉ có duy nhất Hangyul vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả.

Bỗng nhiên đèn vụt tắt, trước mắt giờ chỉ còn là khoảng không tối tăm. Chiếc TV trong phòng khách sáng đèn, là đang phát một đoạn video mà Seungyoun là nhân vật chính trong đó.

"Chào em Hangyul

Vậy là em lại thêm một tuổi mới rồi, chúng ta lại đồng hành cùng nhau thêm một năm nữa. Mặc dù năm nào bọn anh cũng tổ chức sinh nhật cho em cả, nhưng lần này đặc biệt hơn một chút đúng không? Vì lần này chúng ta đón sinh nhật của em với tư cách là người một nhà.

Anh vui lắm, cũng biết ơn vì em đã xuất hiện trong cuộc đời của anh. Em tựa như ánh sáng mặt trời chiếu sáng khoảng tối tăm trong tâm hồn khô cằn của anh. Đối với anh mà nói, việc có được em trong đời là niềm hạnh phúc lớn lao, vì nhờ có em mà anh biết được cuộc sống này vẫn còn có ý nghĩa. Cảm ơn em vì đã luôn đồng hành cùng anh, anh mong rằng chúng ta sẽ nắm tay nhau đến khi bạc đầu, em nhé.

Chúc mừng sinh nhật em, anh yêu em thật nhiều"

Hangyul cảm thấy sóng mũi mình cay cay ngay khi đoạn video kia kết thúc, anh Seungyoun thì không biết từ lúc nào đã đến ôm em từ phía sau, cái ôm của anh luôn làm em cảm thấy yên lòng hơn rất nhiều.

- Chúc mừng sinh nhật bảo bối.

Seungyoun xoay người cậu về phía mình rồi ôm em vào lòng, Hangyul cũng đáp lại cái ôm của anh.

- Nè nè, tụi này không muốn sáng như cái bóng đèn kia đâu nhé.

- Tụi mình đâu phải bóng đèn, là cái đèn chùm rồi cơ.

Cả bọn cười lớn trước màn pha trò của Byungchan và Seungwoo. Sinh nhật của Hangyul, chỉ cần bấy nhiêu là đủ rồi.

---

Câu chuyện thứ ba.

Cho Seungyoun đẹp trai, giỏi ăn nói, lại còn là một nghệ sĩ tài năng. Cũng chính vì thế mà anh có nhiều fan, nhưng đó cũng là một vấn đề nan giải, nhất là với người đã có gia đình như Seungyoun.

Có một hôm, Seungyoun không mang khẩu trang mà thản nhiên ra đường, thế là có một vài fans nữ đã nhận ra anh, họ kéo đến gần chụp ảnh rồi trò chuyện với Seungyoun. Họ hỏi anh rất nhiều, bao gồm cả chuyện đời tư của anh và cậu.

- Anh Seungyoun ơi, lúc rảnh rỗi anh thường làm gì ạ?

- Ở nhà lười biếng cùng Hangyul.

- Anh Seungyoun ơi, làm sao để được anh để ý ạ?

- Em phải là Hangyul.

- Anh Seungyoun ơi, em có thể mang anh về giấu đi không?

- Em hỏi Hangyul ấy.

Mọi người xem, có phải Cho Lão Đại u mê người yêu quá rồi không?

---

Câu chuyện thứ tư.

Nếu nói Seungyoun u mê Hangyul đến nỗi đi đâu cũng nhắc tên người ta thì cậu hoàn toàn ngược lại. Nếu không phải là người ta ép cậu nói, thì cậu chẳng bao giờ kể về Seungyoun cả.

Duy chỉ có một lần, Hangyul cùng Wooseok và Seungwoo đi uống rượu, cậu say trước nhất và bắt đầu nói nhảm, còn hai ông anh thì chỉ biết lắc đầu ngao ngán mà nhìn nhau.

Nội dung cuộc độc thoại của Hangyul là thế này:

- Mọi người biết không, là anh Seungyoun theo đuổi em trước...lúc đó em vì anh ấy quá chân thành nên mới xiêu lòng thôi.

- Ai chứ em không có mất giá đâu nhé..em chỉ là nghe lời người yêu mình thôi. Mấy người mà nói em không có giá là em giận đấy!

- À còn nữa nha, anh Seungyoun lúc nào cũng "Hangyul Hangyul" làm em xấu hổ muốn chết. Em không có như vậy đâu, thiếu anh Seungyoun một chút thì em vẫn sống tốt á..À mà anh Seungyoun đâu rồi nhỉ? Anh ấy ăn gì chưa? Sao không thấy liên lạc gì với em?

Hangyul cứ thế tự mình đọc thoại, còn Seungwoo và Wooseok chỉ biết nhìn nhau cười trừ.

Nếu nói Seungyoun u mê, thì Hangyul có gọi là tự vả không nhỉ?

Bạn đang đọc [WEISHIN] PHÍA SAU MẶT TRỜI sáng tác bởi cherryblossom1_6
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi cherryblossom1_6
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.