Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp Lại Cố Nhân

Tiểu thuyết gốc · 2125 chữ

Chương 16: Gặp Lại Cố Nhân

“Vấn đề bây giờ là đệ không biết cô ta đang trốn ở đâu”-Lạc Tinh thầm nghĩ

Ngay lập tức Nhật Tâm trả lời

“Đệ có nhớ tên nhiệm vụ mà hệ thống đã đưa ra không”

“Tên nhiệm vụ… Tại Sơn Đỉnh Là Ai!”

Lạc Tinh không dám chần chừ mà lập tức hướng tới đỉnh núi mà chạy, với tốc độ tối đa hắn chẳng mất nhiều thời gian đã tới được đỉnh núi, đỉnh Thâm Lôi sơn là một vùng đất phẳng với diện tích ngang với một phòng ngủ

Ngọn núi này cũng không phải thấp, Lạc Tinh lên tới đỉnh núi thì cảm thấy như những đám mây đã ở ngay trên đỉnh đầu mình vậy, điều này làm cho khung cảnh xung quanh tựa như tiên cảnh, tuy vậy, Lạc Tinh đã nhanh chóng phải đặt sự chú ý tới một thứ khác, một nữ nhân đứng thẳng nhìn hắn, tựa như đã đợi hắn từ lâu, khuôn mặt tiều tụy với ánh mắt vô hồn không thể giấu đi vẻ đẹp của nàng, trên thân nàng là một bộ váy xám, chân váy cùng mái tóc đen dài lúc này tung bay trong gió tạo ra một cảm giác hư hư ảo ảo giống như nàng đã hòa làm một với khung cảnh nơi này

Lạc Tinh trên tay vẫn nắm chặt kiếm, sẵn sàng cho trận chiến tiếp theo, bất quá sau những gì vừa chứng kiến, bàn tay hắn khẽ run lên, thanh kiếm mới rồi còn nắm chặt cũng rơi xuống đất, môi hắn run run

-V… Vũ… Vũ Phương!!!

Vũ Phương mắt nhìn Lạc Tinh có chút vui mừng, cũng có chút đau đớn, nàng sau đó tựa như đã tới giới hạn mà ngã xuống một bên, Lạc Tinh thấy vậy vội vàng lao tới đỡ lấy Vũ Phương

-Tâm tỷ, mau lên, mau tìm cho đệ đan dược-Lạc Tinh gấp tới mức nói thành tiếng

Nhật Tâm lúc này cũng không dám chậm chễ, chỉ trong giây lát đã giúp Lạc Tinh đổi lấy một viên đan dược có công hiệu trị thương cực mạnh. Lấy ra đan dược, Lạc Tinh nhét nó vào miệng Vũ Phương, viên đan dược cũng không cần phải nuốt mà trực tiếp tan ra trong miệng nàng, Lạc Tinh thấy vậy mới có chút yên tâm, hắn ôm Vũ Phương vào trong lòng, khóe mắt đã ướt nước

“Nhiệm Vụ Phát Sinh: Tại Đỉnh Núi Là Ai

-Tình Trạng: Đã Hoàn Thành-

-Phần Thưởng Đã Được Chuyển Vào Kho Đồ”

Lạc Tinh không có tâm tình để nhìn thông báo này, cho tới một lúc sau khi hắn lấy lại bình tĩnh, Nhật Tâm mới lên tiếng

“Nàng là ai vậy?”

“Nàng là Vũ Phương, hồi nhỏ đệ với nàng chính là hàng xóm, cũng là đối thủ đánh nhau, nàng lúc đó tuy nhỏ con nhưng lúc nào cũng đánh đệ chạy không nổi, đệ còn chưa kịp trả thù thì nàng đã được tiên nhân thu nhận rồi cùng tiên nhân rời đi tu luyện, còn ngỡ sẽ không thể gặp lại…”

“Là thanh mai trúc mã chứ gì”-Nhật Tâm nói mang theo ý cười

Như hiểu Nhật Tâm muốn nói gì, Lạc Tinh lập tức đỏ mặt, bất quá hắn cũng không phản đối gì

Ngay lúc này trước mặt Lạc Tinh lại hiện lên thông báo của hệ thống

“-Phát Hiện Vật Có Khí Tức Hệ Thống Ở Gần, Mời Chủ Nhân Mau Chóng Thu Thập”

Lạc Tinh có chút bất ngờ, đây là lần đầu tiên hắn nhận được thông báo dạng này từ hệ thống, Lạc Tinh nhìn xung quanh đỉnh núi, nơi này chỉ toàn đất đá, chẳng có gì có vẻ đặc biệt

“Chẳng nhẽ phải đập đầu vào đá như lần lấy được hệ thống?”

Không để Lạc Tinh làm liều, Nhật Tâm lên tiếng

“Ở trên tay nàng ta kìa”

Lạc Tinh nghe vậy nhìn về phía bàn tay của Vũ Phương, nàng đang nắm chặt một miếng đá hình chữ nhật, miếng đá có màu sắc cũ kỹ, bên trên khắc những ký tự mà Lạc Tinh nhìn không hiểu, ngay khi hắn tò mò chạm vào miếng đá, miếng đá bỗng biến thành một luồng sáng trắng, trực tiếp dung hòa vào vết sẹo trên trán của Lạc Tinh. Ngay lập tức từ vết sẹo tỏa ra cơn đau dữ dội, con đau nhanh chóng chạy khắp toàn thân hắn khiến hắn phải buông Vũ Phương ra rồi co người nằm xuống mặt đất, toàn bộ cơ thể hắn gồng lên chịu đựng nhưng cơn đau cũng chẳng giảm bớt, Nhật Tâm lúc này vội vàng lên tiếng

“Đệ cố gắng một chút, đợi ta đổi thuốc giảm đau”

Chỉ vài giây sau Lạc Tinh đã lấy ra một viên Lục Giác Bế Đan hắn không chậm chễ đưa đan dược vào miệng, viên đan dược tan trong miệng thành một dòng nước chảy vào cổ họng hắn, rồi từ đó chạy khắp toàn thân, ngay lập tức công hiệu của nó xuất hiện, Lạc Tinh đầu tiên cảm thấy như mất đi xúc giác, tiếp đó thính giác mất đi, âm thanh của gió không còn, lại tới khứu giác, rồi vị giác, cuối cùng thị giác của hắn cũng không còn, xung quanh mọi thứ đen như mực, Lạc Tinh như mất kiểm soát với toàn thân, hắn chỉ có thể nằm im, thứ duy nhất còn lại là dòng suy nghĩ của mình

“Miếng đá đó vậy mà làm đệ khổ sở như vậy”-Lạc Tinh xuất hiện trong không gian hệ thống ngay lập tức lên tiếng

“Tỷ thì không ngờ nó lại chạy vào người đệ thông qua vết sẹo từ lần đệ có hệ thống đấy, bình thường thì nó sẽ chạy vào mi tâm cơ”-Nhật Tâm nằm một chỗ, mắt vẫn hướng vào cuốn truyện trên tay nhưng miệng vẫn linh hoạt trả lời

Nhìn Nhật Tâm như vậy Lạc Tinh than

“Đệ ở ngoài kia chịu đau khổ còn tỉ lại nằm trong đây đọc truyện nhàn nhã vậy”

“Chứ đệ muốn ta làm gì bây giờ? Mà đệ bây giờ có ra ngoài cũng chẳng làm được gì, bây giờ cứ ở đây đọc truyện đi, công dụng của đan dược tới 15 phút lận, nàng kia cũng không chạy đi đâu được”

“Haiz”

Lạc Tinh cũng không đọc truyện, hắn ngồi xuống nhắm mắt lại tựa như muốn ổn định tâm tình sau những gì vừa diễn ra

Cùng lúc này ở bên ngoài thế giới thật, Vũ Phương khẽ mở mắt, như phản ứng tự nhiên nàng lấy ra thanh kiêm bên túi trữ vật, nhìn trên tay không thấy miếng đá, lại nhìn xung quanh đỉnh núi chỉ thấy một nam tử nằm sấp trên mặt đất, nàng thủ thế tiến lại gần nam tử đó, tới khi xác định được nam tử này không gây nguy hiểm, lật người tên nam tử lại, ngay lập tức ánh mắt Vũ Phương có phần thả lỏng

-Đúng là ngươi

Ngay lập tức trước mắt nàng hiện lên vô số ký ức, tên nhóc nhà bên ngày ấy bị mình bắt nạt, dù sau mỗi lần đi chơi hắn đều bị đánh cho khóc chạy về nhà nhưng hôm sau lại thấy hắn đứng trước cửa, tay khi cầm quả táo, khi cầm cái bánh cho mình, lại rủ mình đi chơi, rồi tới tối lại khóc chạy về nhà

Những ký ức này như mới ngày hôm qua vậy, nàng khi tu hành luôn theo lời sư phụ cố gắng quên đi chúng, nhưng hôm nay gặp lại người cũ, cảm xúc của nàng như bùng nổ, nàng ôm lấy Lạc Tinh, khóc lớn

-Rốt cuộc cũng gặp lại được ngươi, ngươi biết không, ta đã tưởng theo sư phụ tu hành sẽ một bước lên mây, sẽ có sức mạnh bảo vệ ngươi, có sức mạnh mà đánh ngươi, nhưng ta nhầm, ta mệt mỏi lắm, mang cái danh đệ tử của chân nhân, ta lúc nào cũng phải tỏ ra trưởng thành, ta không có ai chơi cùng, cũng không được bắt nạt ai, ta phải điên cuồng tu luyện vì sư phụ, vì tông môn, nhưng ta, ta đâu muốn, ta muốn về làng, cùng chơi đuổi bắt cùng đánh nhau với ngươi…

Sau khi khóc lớn một trận Vũ Phương mới nhận ra Lạc Tinh có chút kỳ lạ, nàng ôm hắn vào lòng, chỉ thấy Lạc Tinh toàn thân run rẩy, hơi thở thoi thóp

-Ta… ta lại quá tay sao?-Vũ Phương lên tiếng

Nàng vội vàng lấy ra một viên đan dược, chỉ là một viên đan dược cấp thấp, những đan dược cấp cao nàng đều đã dùng sau cuộc truy đuổi rồi

Nàng nhẹ nhàng tách miệng Lạc Tinh ra rồi đưa đan dược vào, ngay khi đan dược tan chảy trong miệng Lạc Tinh, từ đằng sau một chiếc mai rùa bay tới, đánh bật Vũ Phương ra một bên

-Ngươi muốn làm gì!!-Minh Hoàng bất ngờ xuất hiện, bên cạnh còn dìu theo Ánh Nguyệt bị thương nặng

Vũ Phương nửa ngồi dưới đất, ánh mắt vô lực nhìn phía hai người, nàng thân đã chịu trọng thương, nay lại trúng thêm một đòn của Minh Hoàng, thương thế e là đã nguy hiểm đến tính mạng, có muốn lên tiếng cũng không thể

Thấy Vũ Phương không nói gì mà chỉ trừng mắt nhìn, Minh Hoàng cũng hiểu nàng đã không thể phản kháng, nhưng để chắc chắn hắn vẫn ném ra một tấm định thân phù, bất quá lá phù chưa kịp chạm tới Vũ Phương thì bỗng một tia ánh sáng tím từ đâu bay tới, xuyên thủng lá phù, ngay sau đó phía sau Vũ Phương xuất hiện một nam tử tóc tím, hắn nhìn qua Vũ Phương rồi lại nhìn hướng Lạc Tinh đã nằm bất tỉnh, rồi trước ánh mắt Minh Hoàng và Ánh Nguyệt, một tấm màn ánh sáng tím bao phủ lấy Vũ Phương rồi nhấc nàng lên sau đó nam tử tóc tím cùng Vũ Phương bay đi với một tốc độ kinh người

-Đ…đó là ai vậy Minh Hoàng?-Ánh Nguyệt hỏi

-Tử Liên Chân Nhân Cổ Linh Tông

Nghe vậy Ánh Nguyệt kinh sợ, cũng may là hắn không muốn ra tay, nếu không chắc chắn những người ở đây sẽ chẳng ai có thể sống. Ánh Nguyệt chưa hết kinh sợ thì bỗng một luồng sáng trắng từ xa bay tới hạ xuống đỉnh núi, Du Kiếm Chân Nhân xuất hiện, tất nhiên Ánh Nguyệt phải biết vị chân nhân của tông môn mình, nàng nửa quỳ nói

-Bái kiến chân nhân

Du Kiếm Chân Nhân nhẹ gật đầu ra hiệu cho Ánh Nguyệt đứng lên, Minh Hoàng một bên cứ đứng như vậy từ đầu, hắn chỉ vào Lạc Tinh nói

-Sư phụ giúp ta chữa thương cho hắn, ta bây giờ đan dược cũng không còn nữa rồi

Du Kiếm Chân Nhân nhìn qua Lạc Tinh rồi lắc lắc đầu

-Hắn cũng không bị thương nghiêm trọng gì, chỉ giống như kiệt sức thôi, thậm chí ta còn thấy trong người hắn có dược lực của trị thương đan

Minh Hoàng nghe vậy thì yên tâm phần nào, hắn lại hỏi

-Ngài có lấy được “thứ đó ” không?

-Ta cùng tên Tử Liên đó đuổi bắt bao ngày trời, đến khi hắn không chịu nổi ném thứ đó đi, ta tìm lại được thì hóa ra nó là đồ giả, ta nhìn biểu cảm của hắn hẳn là cũng mới biết đó là đồ giả nên mới vứt đi, cũng phải nói đệ tử của tên Tử Liên đó rất liều lĩnh, đến cả sư phụ mình cũng lừa, thứ đó hẳn là bây giờ vẫn trong người của nàng đi

Nghe vậy Minh Hoàng sửng sốt rồi lại tự trách

-Nếu ban nãy ta ra tay sớm hơn một chút thì…

-Không cần tự trách, đây cũng không phải là lỗi của ngươi, điều quan trọng là chúng ta sắp tới phải đối phó Cổ Linh tông như thế nào, có được thứ đó… Không nói việc này nữa, bây giờ ta đưa các ngươi về tông môn, sau những gì vừa qua các ngươi hẳn cũng mệt mỏi lắm rồi

Nói đoạn Du Kiêm Chân Nhân phất tay, thanh phi kiếm của hắn bỗng hóa lớn, Minh Hoàng trực tiếp nhảy lên đó ngồi, Ánh Nguyệt thì cõng Lạc Tinh theo, phi kiếm sau đó hướng thẳng Hải Vân tông mà bay.

Bạn đang đọc Weeaboo Chu Du Truyện sáng tác bởi Ti_Hi_Chan_Nhan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ti_Hi_Chan_Nhan
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.