Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chiến Đấu Trong Màn Sương

Tiểu thuyết gốc · 2115 chữ

Chương 15: Chiến Đấu Trong Màn Sương

Ngay khi Ánh Nguyệt còn đang trao đổi với Lạc Tinh thì trên đầu hai người vô thanh vô tức có một màn sương trắng hạ xuống, tốc độ của làn xương cũng không nhanh nhưng nó lại hạ xuống từ phía trên, lại thêm việc hai người đang tập trung vào những cái xác nên màn xương cứ thuận lợi như vậy đáp xuống, tới khi Lạc Tinh và Ánh Nguyệt giật mình nhận ra thì cả hai đã bị màn xương bao phủ

-Cũng đã quá trưa, tại sao vẫn còn sương mù nhỉ?-Lạc Tinh thắc mắc

-Không ổn, ta cảm thấy linh khí trong người đang bị rút đi, có lẽ là do màn sương này!

Lạc Tinh nghe vậy giật mình, hắn nhắm mắt cảm nhận linh khí trong cơ thể, đúng như Ánh Nguyệt nói, linh khí trong cơ thể hắn đang dần bị rút đi với một tốc độ không quá nhanh, nhưng chẳng bao lâu hẳn là cũng sẽ rút cạn linh khí trong người hắn

-Chạy mau, bị mai phục rồi

Màn sương xung quanh dày tới mức hai người chỉ có thể nhìn được 1m xung quanh bản thân, vì không muốn lạc nhau, Ánh Nguyệt đành nắm tay Lạc Tinh mà dắt hắn chạy, cả hai cũng không tỏ ra ngại ngùng tình hình lúc này thật sự rất căng thẳng, linh khí của hai người đã dần cạn kiệt, chiến lực của cả hai trực tiếp giảm đi một nửa, dù hai người cảnh giới không hề cao, không cần linh khí để thi triển võ kỹ, nhưng nếu không có linh khí thì thể lực cả hai sẽ nhanh chóng cạn kiệt, và cũng không thể dùng phù triện.

Hai người cứ chạy như vậy tới mười phút, cho tới khi Ánh Nguyệt vấp phải thứ gì đó mà ngã xuống đất thì cả hai mới dừng lại

-Ta cứ thắc mắc nãy giờ chúng ta chạy lâu như vậy trên núi mà không có chướng ngại gì, bây giờ rốt cục cũng xuất hiện-Ánh Nguyệt đứng phủi bụi trong người nói

-Vấn đề bây giờ là ta đã cạn kiệt linh khí rồi, ngươi còn chút nào không

Ánh Nguyệt vừa nói vừa nhìn về phía thứ đã ngáng chân mình

-Cũng không khá hơn là bao… chết tiệt

Hóa ra thứ Ánh Nguyệt đã vấp phải chính là một thi thể, chính xác là thi thể của Hải Vân tông đệ tử ban nãy

-Chúng ta… chạy vòng quanh nơi này từ nãy tới giờ sao?

Cả hai lúc này vẻ mặt đã vô cùng khó coi, Ánh Nguyệt lại đưa tay lên trán

-Một trận pháp rút cạn linh khí chúng ta, một trận pháp vây khốn chúng ta, cô ta bị thương nặng như vậy mà còn có thể bố trí kinh khủng như vậy, chỉ có điều…

-Có điều?

-Ta không biết cô ta sẽ kết liễu chúng ta ra sao, bị thương nặng lại bố trí trận pháp, hẳn là bây giờ cô ta đã yếu lắm rồi, vậy ai sẽ là kẻ kết liễu chúng ta? Chẳng nhẽ cô ta muốn nhốt chúng ta tại đây đến khi chúng ta chết vì đói khát??

Như để trả lời câu hỏi của Ánh Nguyệt, từ phía sau nàng có một nắm đấm lao tới, nắm đấm nhắm thẳng sau lưng Ánh Nguyệt khiến nàng bị đánh bay về phía trước, ngay sau đó từ bên cạnh một bóng người lao tới, ôm Ánh Nguyệt ra xa, khiến nàng rời xa khỏi tầm nhìn của Lạc Tinh, ngay khi Lạc Tinh muốn lao tới giúp Ánh Nguyệt thì bỗng một thanh kiếm chắn trước mặt hắn, nhìn dọc theo kiếm thì kẻ đang cầm kiếm không ngờ lại là cái xác của đệ tử Hải Vân tông!

Lạc Tinh lập tức nhảy về phía sau, cái xác cũng lập tức cầm kiếm đâm tới, Lạc Tinh thấy vậy thì như phản xạ đưa chân lên, rồi như nhận ra điều gì hắn rút lại chân ngay lập tức, bất quá cũng không kịp, thanh kiếm đâm trượt qua chân hắn khiến hắn đau đớn kêu nhẹ một tiếng, cái xác sau khi thu kiếm thì nhanh chóng lao tới thêm một lần nữa, Lạc Tinh lúc này tất nhiên đã biết sợ, hắn lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một thanh kiếm đã thu được tại bảo khố Vạn Kim thành, kiếm chạm kiếm, cái xác bị đẩy ra xa, Lạc Tinh thì không ngờ chỉ bị lùi ra sau một chút

“Lực đạo của cái xác này cũng quá kém đi? Như vậy thì cố gắng dứt điểm nhanh thôi!”

Không để Lạc Tinh suy nghĩ nhiều, cái xác một lần nữa lao tới vung kiếm, Lạc Tinh thấy vậy cũng vung kiếm lên chém xuống cái xác, tưởng như cảnh tượng lúc nãy sẽ lập lại, nhưng không, cái xác tuy vung kiếm nhưng chỉ vung hờ, khi thấy Lạc Tinh chém xuống, nó đặt dọc kiếm đỡ nhát chém của Lạc Tinh, rồi lợi dụng lực đạo của cú chém lăn tới bên cạnh, cái xác lại vung kiếm, trên cánh tay phải của Lạc Tinh xuất hiện một vết cắt dài, máu úa ra từ đó nhuộm đỏ cả cánh tay hắn, Lạc Tinh ôm tay nhảy lùi ra xa, cũng may cái xác này có lực đạo thật sự yếu, nếu không cánh tay hắn sẽ trực tiếp bị bổ dọc ra rồi

“Cái xác này tuy lực đạo yếu nhưng kiếm thuật có vẻ rất tốt, ít nhất là hơn hẳn đệ trong việc dùng kiếm, đừng dại đấu kiếm với nó”-Nhật Tâm nói

Lạc Tinh nhẹ gật đầu rồi cũng biết điều không lao vào cái xác, cái xác tựa như đang thăm dò gì đó cũng không lao vào chiến đấu với hắn, cả hai cứ như vậy nhìn nhau, điều này cũng làm Lạc Tinh phát sợ, rõ ràng chỉ là xác chết, dường như bị điều khiển vậy mà lại như có suy nghĩ riêng của nó!

Cái xác lúc này hành động trước, nó không lao tới mà bất ngờ nhảy lùi ra phía sau, lui ra khỏi tầm mắt của Lạc Tinh, Lạc Tinh biết cái xác muốn dùng màn xương để tập kích bất ngờ, tất nhiên hắn không để điều đó dễ dàng xạy ra, hắn chạy tới một vị trí khác, cảnh giác nhìn xung quanh, bỗng mũi kiếm của cái xác từ một bên lao tới, hắn liền đưa kiếm lên đỡ, sau khi tấn công không thành, cái xác lại lui vào màn xương, để lại Lạc Tinh sợ hãi

“sao nó lại biết chính xác vị trí của ta?”

Cái xác tất nhiên không để cho Lạc Tinh đứng đó mà suy nghĩ, mũi kiếm của nó lại bay tới từ một hướng khác, Lạc Tinh lại tiếp tục đưa kiếm lên đỡ, lần này Lạc Tinh đã thông minh hơn, hắn nhìn lao tới hướng mũi kiếm đã đâm mình, nhìn thấy cái xác vẫn chưa kịp thu kiếm, Lạc Tinh vung kiếm của mình chém ngang cổ cái xác, ngay lập tức cái xác đầu lìa khỏi cổ, bất quá Lạc Tinh chưa kịp vui mừng thì một hình ảnh làm hắn khiếp sợ diễn ra, phần đầu cái xác rơi xuống đất thì trực tiếp hóa thành khói trắng hòa vào màn sương, càng đáng sợ hơn là từ trên cổ của cái xác, màn sương xung quanh như bị hút vào thành hình cầu, chỉ một lát sau hình cầu đó đã trở thành hình dạng của một cái đầu người!

“cái xác này là một hư ảnh, hẳn là được tạo từ màn sương, ảo ảnh dạng này thường sẽ không có khả năng tác động vật lý, ta nghĩ nó cầm được cây kiếm kia thì hẳn bàn tay hắn là thật, ngươi phá hủy cánh tay đó đi”-Nhật Tâm phân tích

Lạc Tinh nghe cũng chỉ biết như vậy chứ cũng không biết làm sao để phá hủy cánh tay, bởi ảo ảnh lúc này cũng không lùi vào màn xương nữa, nó lao tới Lạc Tinh, hắn cũng đành đối chiến với cái ảo ảnh này, dù lực đạo nó mạnh gấp đôi ảo ảnh, bất quá kiếm thuật của ảo ảnh này thật sự quá tốt, vài đường kiếm đầu Lạc Tinh còn có thể chống đỡ, bất quá chỉ một lát sau trên cơ thể Lạc Tinh đã bắt đầu xuất hiện những vết chém, dù đều là những vết chém khá nông do lực đạo của ảo ảnh rất yếu, bất quá nhiều vết thương như vậy chỉ mất máu thôi cũng mài chết hắn rồi, cộng thêm linh khí trong cơ thể không còn, thể lực cũng dần tới giới hạn, Lạc Tinh càng chống đỡ càng chật vật, sau khi vung kiếm đẩy ảo ảnh ra xa, hắn đứng thở dốc, nói

-Liều mạng!

Ảo ảnh sau khi bị đánh bay thì nhanh chóng lao tới lần nữa, mũi kiếm chỉ thẳng trái tim Lạc Tinh, thấy ảo ảnh lao tới, Lạc Tinh không ngờ chỉ khẽ di động, mũi kiếm thay vì đâm vào tim hắn thì lại đâm xuyên qua một bên hông, tuy đây là vết thương khá ngiêm trọng nhưng Lạc Tinh cũng không còn tâm trí mà quan tâm, ánh mắt hắn lúc này dán chặt vào bàn tay cầm kiếm của ảo ảnh.

Nhân lúc ảo ảnh không thể rút kiếm ra, Lạc Tinh vung kiếm lên, bàn tay của ảo ảnh lập tức đứt lìa, cả cái vòng tay trên đó cũng đứt làm đôi và rơi xuống đất, ảo ảnh thấy vậy lập tức nhảy lùi ra sau, nó nhìn nhìn Lạc Tinh như đánh giá thứ gì đó rồi bất ngờ biến thành khói trắng, hòa vào màn sương

Lạc Tinh thở dài

-Mãi cũng xong, không biết bên kia Ánh Nguyệt có ổn không

-Ánh Nguyệt, ngươi có nghe thấy ta không??-Lạc Tinh hét lớn

Từ phía xa, một âm thanh vọng lại

-Nghe rồi, ta bên này vẫn ổn-Ánh Nguyệt trả lời

-Đợi chút, ta tới ngay

-Ngươi không cần tới đây, trong màn sương này không tìm được nhau đâu, mau tìm cô ta đi, đánh ngất hay giết chết cũng được, trận này sẽ được giải!

-Được, ngươi cố cầm cự chút, còn nữa, mấy cái xác đó đều là ảo ảnh, đều không có khả năng tác động vật lý, chỉ có bàn tay cầm kiếm là thật thôi!-Lạc Tinh nhắc nhở

-Ngươi nói gì vậy? Ta đang chiến đấu với hai cái xác đều là thật, chúng cũng không dùng kiếm mà cận thân chiến đấu với ta mà? Ngươi mau đi, ta cùng lắm chỉ giữ được 10 phút nữa thôi!

-Cái… vậy ngươi gắng kiên trì, ta đi ngay đây!

Nói như vậy nhưng Lạc Tinh cũng hoang mang không biết thoát khỏi màn sương này như thế nào, hắn đành hỏi Nhật Tâm

“Trong cửa hàng hệ thống có món nào dùng được không Tâm tỷ?”

“Không cần vào cửa hàng, dùng phá mê phù là được!”-Nhật Tâm trả lời

“Nhưng đệ đã cạn linh khí, sao có thể dùng phù triện được?”

“Đệ cứ tin ta”

Lạc Tinh cũng không còn cách nào, hắn chỉ đành lấy ra phá mê phù, dán lên người, lá phù trong ánh mắt bất ngờ của Lạc Tinh không ngờ sáng lên, ngay lập tức tầm nhìn bị màn sương giới hạn của Lạc Tinh như được khai sáng, màn sương vẫn còn đó nhưng quãng đường phía trước như sáng lên, Lạc Tinh chạy theo con đường đó, chỉ 30 giây sau đã thoát khỏi màn sương.

“Đổi giúp đệ một viên đan dược hồi phục loại cao cấp với”-Lạc Tinh nói với Nhật Tâm

Nhật Tâm truy cập vào cửa hàng rồi đổi một viên đan dược, viên đan dược trực tiếp được đưa vào kho đồ, sau khi Lạc Tinh lấy ra rồi nuốt viên đan dược vào miệng, một cảm giác mát lạnh truyền khắp toàn thân, cảm giác đau đơn từ các vết thương gần như biến mất, máu từ các vết thương cũng ngừng chảy, Nhật Tâm bỗng lên tiếng

“Đệ cần nhanh lên, Ánh Nguyệt không chịu được tới 10 phút đâu, ở đó có tới 3 cái xác, cô ta mới chỉ chiến đấu với 2 cái, nếu cái còn lại cũng tham gia chiến đấu…”

Bạn đang đọc Weeaboo Chu Du Truyện sáng tác bởi Ti_Hi_Chan_Nhan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ti_Hi_Chan_Nhan
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.