Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nếm ra vị mực.

Phiên bản Dịch · 2079 chữ

Cô ngả người xuống đệm nhung màu nâu đất, đầu vừa choáng váng vừa mơ màng, thân thể suy yếu, cổ họng đau rát, bụng rỗng không, cô miễn cưỡng với tay lấy bình dữ nhiệt đang đè trên một tờ giấy nhớ màu vàng, khó nhọc đổ nước hầm nóng hổi, thơm phức ra bát con rồi dốc thẳng vào miệng, liếc qua dòng chữ đẹp đẽ trong giấy nhớ, cô chậm rãi chạm vào từng nét chữ, chẳng có chút cảm xúc nào vò nát tấm giấy trên tay, ném vào thùng rác.

Cũng coi như xong bữa, cô lờ đờ đi vào phòng ngủ, tóc tai rũ rượi, bật điều hòa rồi chui vào trong chăn, lát sau liền chìm vào giấc ngủ không mộng mị.

.

Sáng hôm sau cô tỉnh dậy, Dạ Lam đã ngồi vào bàn làm việc, chuyên chú đến mức dường như không biết cô đã thức dậy, sắc mặt anh nhợt nhạt, quầng thâm rõ ràng in hằn dưới mắt, trong mắt tràn ra sự mệt mỏi, đầu tóc lộn xộn, vẫn một thân kiện áo hôm qua.

Vương Nghị chợt nhớ đến lời cuối cùng của Cố Hạ nói với cô trước khi lao vút trên con đường với cái con xe thời thượng màu đỏ chói mắt của cậu ta.

"Lo lắng, sợ hãi cũng tốt nhưng có thể không Vương Nghị đừng làm tổn thương cậu ta nữa. Dù gì cậu ta cũng là một bé con cần có cô mà."

-Xin lỗi. Anh quấy rầy em hả?

Dạ Lam nhìn cô, có phần lo lắng, giọng anh trầm ấm như một ly sữa nóng hổi chỉ cần chạm thôi cũng có thể cảm nhận được vị ngọt của nó.

-Dạ Lam. Chúng ta kết hôn đi.

Anh sửng sốt, tròn mắt nhìn cô, có phần ngốc ngốc khiến cô muốn cười nhạo anh một cái, dáng vẻ này thiệt khiến cô muốn dấu anh đi khôn cho

-Thật sao? Em không đùa đấy chứ?

Anh khích động, đứng hẳn người dậy, không tự chủ cười một cái, khoé moi cong lên, cực kỳ xinh đẹp, chạy ra phòng khách lục lọi cái gì đó ở trong tủ dưới kệ tivi. Cô nhìn theo anh có phần tò mò.

Dạ Lam căng thẳng đứng trước mặt cô, quỳ xuống, trên tay anh cầm một chiếc nhẫn đơn giản nhưng trong suốt đến sạch sẽ, bên trong có khắc tên cô và anh.

Dạ Lam, Vương Nghị.

Nét khắc rất tinh tế, cô có phần bất ngờ, không để ý tự nhiên mẫn mê nét khắc đó, đáy lòng hạnh phúc, cô ôm chặt anh, cảm nhận sự ấm áp từ anh, cô nhẹ nhàng mỉm cười.

.

Cô vội vàng chạy lại chuyến xe buýt, thời tiết hơi lạnh lẽo, cô thở dốc, có hơi chút mệt mỏi do phải tính toán những đồ cần thiết để chuẩn bị cho công việc và hôn lễ của cô và anh sắp diễn ra, nghĩ đến đó Vương Nghị không khỏi mân mê chiếc nhẫn, khóe mắt cong lên, mỉm cười.

-Vương Nghị!

Tiếng nói trầm ấm vang lên nơi dừng chân trạm xe buýt yên tĩnh, hoang vắng, cô dường như có thể ngửi thấy mùi nắng nhàn nhạt nhẹ nhàng cực kỳ tinh tế lan tỏa trong không khí.

-Ừ. Cố Từ.

Cậu mỉm cười đúng trong nắng vàng nhạt nhòa như một vị hoàng tử mang theo ánh hào quang khiến cho tất cả mọi vật phải phục từng, lu mờ.

Cô nhìn khuôn mặt đẹp đấy, nhìn con người xinh đẹp như tranh vẽ đã từng là điều cô hằng ao ước có được giờ không còn quan trọng đối với cô nữa, cô có chút muốn cười, cười một chút về nỗ lực chạy theo cậu, cười vì cuối cùng cô cũng thức tỉnh khỏi cơn mơ đó, thức tỉnh một điều rằng cậu không yêu cô.

-À tối nay đám Trần An, Quan Man Bình, Triệu Liên sẽ đi họp lớp đó. Cô có đi không?

Cố Từ vừa dứt lời không khí đã bị cô làm cho trở nên có phần cổ quái, ngại ngùng, cô không nhìn cậu, mắt hướng đến phía mặt trời, đến những cây nhuốm màu vàng rực rỡ.

-Nếu bận thì thôi vậy.

-Không. Tôi sẽ đi.

Cô quay đầu nhìn thẳng cậu, ánh mắt bình thản, không mang theo cảm xúc gì cả.

Lúc cậu ngẩn người thì xe buýt đến, cô khẽ nói chào và bước lên xe, nhanh chóng đến mức cậu không kịp nói lời chào tạm biệt của mình, một mình cậu đứng đó nắng ôm chọn cậu, cảm tưởng cậu sẽ hòa vào nó mà tan biến.

Cậu nhìn theo làn gió thổi từng cành hoa thơm mát, rũ mắt cười nhẹ nhàng, làn gió lùa mái tóc cậu để lộ ra phía trên trán cậu ẩn hiện những số liệu thấp thoáng trong phút chốc rồi biến mất.

Đúng là người hay ghen.

Cậu lẩm bẩm rồi đi vào trong xe phóng ra khỏi nơi đẹp như mộng cảnh này.

.

Một lực đạo mạnh mẽ lan tỏa khắp người cô, cả người cô nghiêng dần rơi vào bể nước, trong suốt, cô bất ngờ không kịp phòng bị uống ngụm nước lớn, đầu óc mơ màng, cả người mềm nhũn rơi sâu xuống đáy bể, tiếng ồn ào vang lên gấp gáp dần bé dần và tắt hẳn.

Vương Nghị.

Có tiếng gọi cô vang lên giữa khoảng đen tối tăm, êm nhẹ dịu dàng, quen thuộc vô cùng.

Cô muốn hỏi người này là ai nhưng cổ họng lại chẳng có chút âm thanh nào như bị nghẹn đắng lại.

Cô vùng vẫy trong khoảng không, cả người vẫn rơi xuống vùng tăm tối này.

.

Hai bên mắt cô mở chậm ra, khung cảnh mờ ảo giữa đồng nghiệp, bạn bè của cô lo lắng, hốt hoảng và bóng dáng mảnh khảnh khoác lên mình thân trắng xóa, khuôn mặt dịu dàng, ánh mắt đen láy sau thẩm nhìn cô, dường như thế giới của người đó chỉ có cô vậy.

Cảm giác rất đặc biệt.

.

Một lúc sau, Tạ Khả Hiểu đưa cho cô một cốc sô cô la nóng, ấm ấm vừa miệng, đặt trong cốc sứ trắng tinh kiểu dáng đơn giản, cô ấy nhăn nhăn mày, trang phục hơi loạn, sắc mặt có phần mệt mỏi, lo lắng nhưng sợ làm phiền cô nên vội rời khỏi phòng để cho cô không gian, trước khi đi khỏi cô ấy khéo léo nhận lỗi thay Tạ Khâu Âu.

Vương Nghị nhìn cô ấy mỉm cười, cô ấy hiểu ý cô không để tâm chuyện vừa nãy mới an tâm đi khỏi, lúc này cô mới có tinh thần thưởng thức căn phòng cô đang ở, cũng rất rộn rãi, gọn gàng, theo hướng hiện tại, đầy màu sắc rực rỡ của những gam màu vàng nâu ấm.

Lúc này tiếng gõ cửa vang lên âm điệu chậm rãi, tiếng vừa dứt thì cánh cửa cũng mở ra, một cậu nhóc cao lớn, dáng người gầy mảnh, ăn mặc cực kỳ nổi loạn với màu đen thu hút, mái tóc dài ngang sườn mặt rẽ ngôi màu nâu nhạt ướt nhẹm, làn da trắng nõn, khuôn mặt tinh tế mang nét nhẹ nhàng thư sinh nhưng lại khiến cho người đối diện cảm giác không chút mềm mại, yếu ớt.

Người đó không ai khác là Tạ Khâu Âu người Tạ Khả Hiểu nhắc đến, vị em họ nhiễm bệnh con nhà giàu cực kỳ nổi tiếng trong giới mà ai gặp cũng muốn né thật xa kẻ phiền phức này.

Tạ Khâu Âu điềm tĩnh đi đến đứng trước mặt cô, ánh mắt nâu nhạt hiện lên trong nắng như hòn ngọc điêu khắc tinh xảo, hàng mi cậu rũ xuống, không khí có phần gượng gạo, xấu hổ.

-Xin lỗi chị. Lúc nãy vô tình đẩy ngã chị, chị không sao chứ? Nếu chị cảm thấy có vấn đề gì có thể gọi vào số em 09**8. Mọi tổn thất em sẽ chịu trách nghiệm.

-Không sao.

Cô mỉm cười không muốn tiếp tục vấn đề này, Tạ Khâu Âu đang định đáp lại thì chuông điện thoại của cô vang lên, cô nhìn vào màn hình, có phần khó xử nhìn Tạ Khâu Âu đứng đó, dường như, cậu nhóc nhận ra điều cô đang nghĩ, vội vàng chào tạm biệt rồi đi khỏi phòng.

Vương Nghị bắt máy, Dạ Lam giọng trầm khàn hơi lo lắng hỏi thăm tình hình cô bên này, cô mỉm cười, cảm giác ấm áp, hạnh phúc.

Nghe được cô vẫn ổn, anh vội vàng dặn dò cô cẩn thẩn. chú ý sức khỏe rồi tắt máy, cô biết anh dạo này còn phải thêm một dứ án mới cực kỳ quan trọng và phiền phức nên không thể trách khỏi việc bận rộn hơn bình thường nên cô không thể đòi hỏi anh phải đến đây gặp cô được.

Cô thả tầm mắt qua tấm kính trong suốt tận hưởng khung cảnh cực kỳ bình yên, thơ mộng với những ngôi nhà san sát thấp cao nhấp nhô để lộ bầu trời pha trộn những mảng màu sắc tinh khôi trong trẻo, rực rỡ đến lạ.

.

-Tốt rồi, mọi người mau nghỉ ngơi thôi.

Tạ Khả Hiểu hô tô, vẻ mặt vui vẻ cực kỳ, mọi người xung quanh cũng vui vẻ vỗ tay hò reo thu dọn đồ đặc, ai cũng cười nói không khí vô cùng hòa hợp, Tạ Khả Hiểu đến gần chỗ cô, mái tóc ngắn ngang vai dung đưa đẹp đẽ một cách hoàn hảo, cộng lối trang điểm và ăn mặc vô cùng tinh tế, khiến cho cô ấy vô cùng thời thượng, sang chảnh.

-Vương Nghị, cô có muốn đi ăn lẩu cùng mọi người không? Tôi bao.

Cô sắp xếp lại đống giấy tờ trên mặt bàn, mỉm cười, ngón tay viền theo mép tờ giấy.

-Xin lỗi nhưng hôm nay tôi có việc rồi.

Nói rồi cô cất đống giấy tờ đó vào trong túi, Tạ Khâu Âu bước đến chỗ hai người dáng vẻ tùy ý.

-Chị họ, vậy là xong rồi đúng không? Có cần em giúp không?

Rồi cậu nhóc dường như phát hiện ra cô chưa kịp để Tạ Khả Hiểu trả lời đã nói tiếp.

-Có cần em chở chị đi không? Trời cũng tối rồi.

Vẻ mặt Tạ Khả Hiểu có chút vi diệu như không tin đây là vị em họ của mình nữa mà là một kẻ nào đó đã giả danh vậy, cô ấy cầm lấy hai vai của Tạ Khâu Âu lắc lư một hồi, cậu nhóc bị lắc vẻ mặt hơi tối lại có vẻ không vui lắm.

-Có phải là Tạ Khâu Âu mà chị mày biết không vậy?? Oài, thiệt nó à.

Vương Nghị nhìn hai người làm trò cầm túi đồ của mình, vội nói.

-Hôm nay tôi phải đi họp lớp nên hai người cứ đi trước đi. Vậy thôi tôi đi trước nhé!

Cô đang định nhân cơ hội ra về thì Tạ Khả Hiểu chuẩn xác túm lại, vẻ mặt cực kỳ tốt bụng mỉm cười với cô, hai mắt sáng bừng, còn Tạ Khâu Âu như được đại xá đứng yên đó tò mò nhìn hai người.

-Cô đi họp lớp định như vậy đi luôn hả?

Vương Nghị biết được cô ấy đang nghĩ cái gì, thở dài.

-Các bạn của tôi không để ý lắm đến dáng vẻ đâu. Họ rất bình dị và thâ thiệt..

.

Đứng trước mặt cô là một đoàn người ăn mặc cực kỳ sang trọng chói lóa, cầu kỳ, phô trương, dáng vẻ kiêu kỳ, Tạ Khả Hiểu đứng bên cạnh cô cười, Tạ Khâu Âu giờ mang danh tài xế cũng hơi cong môi, cô đen mặt, thừa biết hai con người kia đang nín cười.

-Vương Nghị, cô đến rồi à.

Giọng nữ cực kỳ châm chọc vang lên.

Mặt cô tối lại như vừa nếm ra vị mực như lúc đo, tanh tưởi, khó nuốt, bẩn thỉu, cô nắm chặt lấy góc áo, mím chặt môi, Tạ Khâu Âu bên cạnh cảm giác được sự thay đổi của cô không khỏi quan sát cẩn thận về chủ nhân của giọng nói kia.

.

Bạn đang đọc Vương vấn cô đơn. của Hán M

Truyện Vương vấn cô đơn. tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dn7.
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.