Tải App

Đăng Truyện

Liên Hệ QTV

Truyện

Đề Cử

Bình

Nhân Vật

Thêm

Vương vấn cô đơn.

Thể loại Ngôn Tình
Trạng thái Còn tiếp
Số chương 4

Giới Thiệu Truyện Vương vấn cô đơn.

Trong quá khứ còn bao nhiêu bí mật bị che dấu.

Bí mật.

Có quá nhiều.

Quá nhiều thứ cô đã bỏ quên, có quá nhiều thứ cô đã bỏ lỡ, có quá nhiều thứ khiến cô phải hối hận.

-Dạ Lam. Cảm ơn anh nhiều. Để em hạnh phúc trong từng đấy năm. Quá đủ rồi giờ em muốn đối mặt.

*Trích đoạn:

Hoàng hôn vàng rượi.

Mây trắng thả trôi trên bầu trời đủ loại màu sắc rực rỡ, nắng dịu nhẹ rải xuống khuôn mặt tôi hơi thở ấm áp của nó, con đường yên tĩnh chỉ có mỗi mình tôi bước từng bước chậm chạp giữa những căn nhà quen thuộc vẫn không hề thay đổi trong ký ức.

Hai tay cầm đồ tự dưng nhẹ bẫng.

-Anh sao biết em ở đây?

Có chút luống cuống nhìn bóng dáng cao lớn của anh, đôi mắt anh dịu dàng nhìn tôi cười, không đáp lại.

*Trích đoạn:


Cậu chôn sâu khuôn mặt vào đầu gối, nước mắt rơi một đường dài ấm nóng chua chát. Tay chân cậu lạnh ngắt buốt cóng, trời vẫn mưa không dứt, dòng người ồn ào qua lại vẫn không ngừng, tấp lập, huyên náo, bọt nước trắng xóa nhảy múa trên đường mỗi khi có những chiếc xe nối nhau đi qua.

Một lúc sau, cậu ngơ ngẩn nhìn thời gian trôi như cậu đã quên mất việc phải khóc nức nở, quên mất cái mệt mỏi bóp nghẹn trái tim cậu khi nãy, quên đi cái lạnh cóng ngấm dần vào trong người. Cậu trông giống một đứa ngốc nhếch nhác đến thảm hại cứ an tĩnh ngồi bệt xuống bên lề đường giữa trời nặng cơn mưa.

-Cậu không sao, chứ?

Một cô bé với mái tóc đen tuyền, xinh xắn, nở nụ cười ngốc ngốc, trên tay cầm một chiếc ô nhỏ trong suốt, mặt non nớt tinh tế chăm chú nhìn cậu.

Cậu ngẩn người, hoảng hốt rồi bằng một cách nào đó cậu mỉm cười, mắt ướt ướt cong lại, chống hai tay xuống mặt đường đầy nước, ngửa mặt đối diện với bầu trời xám xịt mây đen, chân duỗi thẳng ra, cậu cảm thấy như vậy thật tốt đẹp.

-Nhiều chuyện quá đó.

Miễn cưỡng đứng dậy, cậu khẽ nói, cô bé kia ngoan ngoãn gật đầu, chốc chốc lén nhìn bộ dạng ướt nhẹt từ đầu đến cuối của cậu, sợ sệt, siết chặt lấy cán ô.

-Dì lại mắng cậu à.

Hồi lâu vẫn chưa thấy cậu nói gì cô bé bạo gan lại gần khua khua tay, phát hiện cậu không vui, cô bé cúi gằm mặt hứng chịu cái lườm của cậu.

-Đi về đi.

Cậu bất đắc dĩ nói.

-Vậy, tớ về, trước.

Dứt lời cô bé kia vội vã chạy đi không hề chú ý việc chân váy theo bước chân đã ướt nhẹp bùn đất. Cậu nhìn qua làn mưa dày đặc đến khi bóng dáng đấy khuất bóng mới lặng lẽ bước đi, bước đến nơi lòng người nổi cơn dông.
 

Chúc bạn có những giây phút vui vẻ khi đọc truyện Vương vấn cô đơn.!