Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nghèo Và Hèn

Tiểu thuyết gốc · 1554 chữ

"Nhưng con người của ta quý Tài (Tiền) như mạng của mình, vì vậy ta cho nhóc một cơ hội, những con ác quỷ trong phòng này đều là bài kiểm tra của ta dành cho nhóc, bây giờ nhóc hãy thu phục bọn nó, nếu thành công thì ta thu nhóc làm đồ đệ, nếu thất bại thì coi như chúng ta có duyên nhưng không phận a.

Tần Trạm khoanh tay ra sau lưng, giả trang cao nhân, nhưng mồ hôi trên trán đã chảy ra đầm đìa, trong lòng cầu khẩn cậu bé đừng từ chối, nếu không hắn liền quỳ xuống xin nó a.

Cậu bé nghe Tần Trạm nói vậy, vui vẻ đáp "Thật vậy sao! tốt quá! ta sẽ hoàn thành bài kiểm tra!".

May mắn là cậu bé bị lừa, nó không do dự chút nào, ngay lập tức chạy vào trong phòng, đưa ra bàn tay của mình, ngay lập tức bàn tay của nó phát sáng như bóng đèn cao áp chiếu rọi cả căn phòng, ngay lúc này cả Trần Lăng và Tần Trạm đều nhìn thấy được hình dạng của đám quái vật trong phòng.

Trong phòng có tổng cộng bảy tám con quái vật, có những hình thù kỳ dị, có con hình người, có con thì hình thú vật, bò đầy trên tường, thậm chí còn treo lủng lẳng ở trên trần nhà, từng đôi mắt đỏ như máu nhìn vào ba người, Trần Lăng và Tần Trạm bị ánh mắt của đám quỷ nhìn vào làm lạnh hết sống lưng.

"Con mẹ nó"

Tần Trạm hai chân kẹp chặt, hình như sắp tè ra quần, nhưng thật may là cậu nhóc đã phát ra công kích, biến tất cả quái vật thành tro bụi, làm xong việc, nó đi về phía Tần Trạm, vẻ mặt chờ mong "cao nhân" khen ngợi.

Trần Lăng lau đi mồ hôi ở trên trán, cố gắng nín cho nước tiểu sắp trào ra ngoài trở vào người, vẻ mặt bình thản cho cậu bé một lời khen, cùng với nụ cười thỏa mãn.

Cậu bé để lại số điện thoại bàn của nhà mình và tên của nó là Hạ Vũ , sau đó Tần Trạm liền để cho nó rời đi, dù sao đối phương cũng chỉ là học sinh, không thể ở bên ngoài lang thang, nhưng Tần Trạm lập ra một quy định, khi mạng chó của sư phụ bị nguy hiểm, thì Hạ Vũ phải ngay lập tức đến.

Sau đó là mỗi một tuần lễ năm đồng tiền tiêu vặt nộp lên làm học phí, đúng vậy, Tần Trạm chính là chó đẻ như vậy.

"Chậc chậc chậc, vừa được cứu lại vừa được cho tiền, ông chủ thật là kỳ nhân a"

Tần Trạmcòn đang suy nghĩ, quay trở về bàn của mình thì mới để ý Trần Lăng vẫn còn đang ngồi đó, mỉa mai cười nói với hắn.

Tần Trạm nghe thấy Trần Lăng nói vậy thì hơi chột dạ, nhưng hắn vẫn bình tĩnh làm ra điệu bộ cây ngay không sợ chết đứng.

"Anh bạn, cơm có thể ăn bậy nhưng lời thì không thể nha, ta đây là làm ăn đàng hoàng."

Nói xong, hắn vơ lấy cái ly ở trên bàn, tự rót cho mình cốc nước, đưa lên miệng thỏa mãn tu một hơi .

"khà," như thỏa mãn được cảm giác miệng đắng lưỡi khô, lúc này Tần Trạm mới bắt đầu để ý đến Trần Lăng vẫn còn ngồi ở đây, hắn bắt đầu hỏi.

"Quý khách đến đây chắc cũng gặp phải truyện quỷ quái a, xin hỏi ngài cần ta giải quyết việc gì?"

Nghe đến Tần Trạm hỏi, Trần Lăng hơi nhíu lại đôi lông mày mà suy nghĩ, hắn nhìn bộ dạng của lão bản trông giống lừa đảo hơn là dân chuyên nghiệp a, nhỡ mình cùng hắn đi diệt quỷ thì khác nào ngại con quỷ kia giết người còn ít, đồi thông hai mộ a, mà ngộ nhỡ hắn muốn thuê đối phương tiêu diệt con ma treo cổ là không thể nào, dù sao hắn cũng không mang theo nhiều tiền, trong túi chỉ còn đúng 14 đồng, nghĩ đến bữa cơm cho ngày hôm sau còn khó, nói chi đến diệt quỷ.

Suy nghĩ một hồi, Trần Lăng bắt đầu ra quyết định, hắn mở miệng nói.

"Ông chủ, theo ông thì ma quỷ sợ nhất cái gì.?" Trần Lăng đánh liều hỏi, dù sao hắn cũng không có tiền thuê người, nhưng hỏi thì chắc vẫn được nha.

"Ma quỷ sợ gì?" Tần Trạm hơi ngạc nhiên vì câu hỏi của Trần Lăng, dù sao hắn cũng mới nối nghiệp của cha mẹ, phương diện này hắn cũng mới chỉ học được da lông, dù sao hắn cũng chỉ là người mới nha, Trần Lăng hỏi hắn câu này làm hắn nghi hoặc.

"Tên tiểu tử này muốn thử nghề của ta sao?" Tần Trạm lờ mờ đoán ra ý đồ của Trần Lăng, trong lòng thầm nghĩ hắn đang thử mình, khuôn mặt hắn từ từ chuyển qua đắc ý, ra hiệu Trần Lăng đợi một chút.

Tần Trạm cúi người xuống gầm bàn, lục lọi tìm tòi, lập tức lấy ra một quyển sách nhìn khá là cũ, phủi đầy bụi từ ở dưới gầm, đưa lên bàn.

"Bộp" Tần Trạm để sách lên trên bàn, lớp bụi dày đặc ở trên sách phát tán ra bốn phương tám hướng, làm cho cả hai người đều nhíu mày, tay quơ quơ phủi bụi.

Có thể nhìn ra quyền sách này đã lâu chưa có người động vào, nếu Trần Lăng mà không hỏi, chắc chắn số phận của nó sẽ là kê dưới chân bàn.

Trần Lăng để ý trên gáy sách có ghi rõ hàng chữ "Quỷ Quái Đồ Lục" làm hắn giật mình

Tần Trạm mở ra quyển sách, tỉ mỉ tìm từng chút một, sau thời gian một chén trà, hắn đã bắt đầu tìm được ra.

"Đây rồi" Tần Trạm thốt lên, làm cho cả Trần Lăng cũng cảm thấy tò mò, cái đầu nhỏ của hắn lúc này cũng xích lại gần bàn làm việc, nhìn vào quyển sách.

"Quỷ Quái Đồ Lục mục 3."

"Những thứ có thể khắc chế quỷ quái."

Muối.

Nước Tiểu.

Tỏi.

Đồ vật ẩn chứa sát khí.

Máu chó đen.

Nước thánh xin được từ nhà thờ.

Gỗ đào.

...

Tần Trạm đọc một hồi, ngẩng đầu nhìn về phía Trần Lăng, đắc ý cười cười, ánh mắt như có lời muốn nói cho đối phương là đã thấy sự lợi hại của ta chưa?

Trần Lăng lúc này đang chăm chú nhìn vào sách, cố gắng ghi nhớ những dòng chữ này vào trong đầu, nào có để ý đến biểu hiện đắc ý Tần Trạm, đối phương thì như đớp hụt phải con ruồi làm hắn cụt hứng, hậm hực vì Trần Lăng không để ý đến mình hắn bực tức đóng mạnh quyển sách, làm cho bụi đất một lần nữa lại bắn hết lên mặt hai người.

"Khụ Khụ ông chủ, mấy thứ trong sách này là thật hay giả?" Trần Lăng ho khan vì bụi bay vào mặt, che miệng hỏi đối phương.

Nghe thấy vậy, trán của tần trạm nổi lên gân xanh, muốn nổi giận nhưng đối phương là khách hàng a, không thể nổi nóng, đành phải ôn hòa giải thích.

"Quý khách cứ yên tâm, tiệm của ta là gia truyền cũng được 18 đời rồi, những thứ ghi trong sách đều được tổ tiên chúng ta soạn thảo, tuy là đã cũ, nhưng quỷ đời nào cũng như vậy a, còn nếu bây giờ mà có quỷ nào tiến hóa theo học thuyết của Darwin thì ta vẫn chưa tìm ra a." Tần Trạm chém đinh chặt sắt nói.

Trần Lăng nhíu mày, có vẻ khá là tin tưởng lời nói của Tần Trạm, hắn vơ lấy cốc nước trên bàn, tiếp tục cho mình uống mấy ngụp, cổ hắn thì cũng theo bắt đầu gật như con gà mổ thóc.

Hắn nhìn vào bìa sách, lại thêm một lần nữa nghi hoặc hỏi Tần Trạm "Ông chủ, sao ta nhìn thấy có dòng chữ tái bản lần thứ 18 của nhà xuất bản Hướng Dương?"

Nghe thấy Trần Lăng hỏi vậy, Tần chạm giật mình nhìn vào bìa sách, luống cuống cầm lên quyển sách để ra sau lưng như muốn giấu diếm đối phương, hắn cười nói

"Ha Ha, sách này của nhà chúng ta nổi tiếng quá mà, viết ra để bán, tạo phúc toàn dân cũng là bình thường a" Tần Trạm vô sỉ nói.

Trần Lăng nghe thấy vậy gật gật cái đầu nhỏ, không do dự quay lưng bỏ đi làm cho Tần Trạm vẫn còn ngơ ngác.

"Quý khách, ngài hình như chưa giao việc a" Tần Trạm cuống cuồng nói.

"Ta không có tiền."

Trần Lăng quăng ra một câu nói, làm cho Tần Trạm còn định nói mấy lời gì đó, nuốt lại vào cổ họng, khi bóng lưng của hắn đã đi xa thầm chửi tối rồi còn gặp cái đồ nghèo kiết xác, quá là xúi quẩy.

Bạn đang đọc Vua Phá Hoại sáng tác bởi gangstyle1997
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi gangstyle1997
Thời gian
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.