Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

27 | Tui quyết định phải ghét cái tên này

Phiên bản Dịch · 1433 chữ

Sự thật là, có rất ít người có thể im lặng ngồi ở trường đại học đọc sách trong một khoảng thời gian dài. Nếu không phải nghiên cứu sinh, cũng chỉ có thể là nghiên cứu sinh hoặc nghiên cứu sinh mà thôi… Chí hướng thật cao xa, Vương Vũ Trạch tò mò liếc cuốn sách đầy chữ của đối phương, hơ… cậu hơi cận chút, không thấy rõ… sáp tới, sáp tới nữa.

[… Muộn Du Bình đứng trước khung cửa sổ bò đầy dây thường xuân, nhìn khoảng sân hoang vu lạnh lẽo bên ngoài, tôi hỏi hắn hồi lâu hắn mới trả lời: “Cảm giác.”…]

Chàng áo đen đẹp trai nhìn cái đầu đang ghé rất gần, tóc hơi vàng… Dinh dưỡng không đủ sao? Anh không thích tiếp xúc quá gần với người lạ, “Tôi còn một quyển.” Nói xong làm tư thế định lấy trong balô ra một quyển…

Ai thèm đọc sách của nhà ngươi… =_=||| [Đạo Mộ Bút Ký] ông đây đã đọc qua không chỉ một lần! Từ 1 đến 7 ông có thể niệm làu làu nhé!

“A… Cám ơn, không cần, tôi đọc rồi. [Đạo Mộ Bút Ký] phải không?”

“Ừ.” Một đơn âm xong thì không còn gì nữa. Ê nhà ngươi tưởng mình là Muộn Du Bình hả? Vậy ít ra nhà ngươi phải chuyên nghiệp hơn tí chơi luôn cái áo có mũ đi!!! Phải màu xanh nữa biết chưa! Phải có Hắc Kim Cổ Đao nữa, hình săm Kỳ Lân cũng không thể thiếu!

Người này chắc thuộc dạng không thích nói chuyện rồi, không hiểu vì sao, trong đầu Vương Vũ Trạch lại xuất hiện hình ảnh bạn Thần Tiễn nào đó… A a a, thế giới 2D và 3D có vẻ đang chồng lên nhau. Nhưng mà, thực tế người thế này cũng rất dễ thương, hay là điểm móe của mình không bình thường?

Đang suy nghĩ vấn đề không bình thường, bạn trẻ Vương Vũ Trạch hoàn toàn không ý thức đến động tác của mình đang dừng lại ở lúc cái cằm sắp đụng lên trang sách của người ta. Thế này dẫn đến chàng áo đen đẹp trai khó xử, muốn lật trang mà không tiện, người này đang đọc trang này sao? Muốn đọc đến chừng nào đây…

“Muốn đọc cuốn này?” Anh chỉ cuốn sách trong tay.

Ba giây sau mới phải ứng đối phương đang nói cái gì, Vương Vũ Trạch buồn bực trở lại vị trí an toàn ban đầu, “Đương nhiên… không!”

“Ờ.”

Có lẽ mấy người không thích nói chuyện thường cố chấp vậy? Thu lại ánh mắt đặt trên tiểu thuyết, cậu dò xét đối phương, ít nói để nhìn cho ngầu thôi, thật ra là không giỏi giao tiếp chứ gì? Chắc có thể làm một chuyên đề nghiên cứu thử?

“Thảo luận tình tiết?” Cảm giác ánh mắt nam sinh luôn tập trung trên mặt của mình, rất rất không tự nhiên.

Ai muốn thảo luận tình tiết với nhà ngươi… Quả nhiên mực tư duy của mỗi người dừng ở mỗi không gian khác nhau.

“Đương nhiên… cũng không!”

“Vậy được rồi.”

“…” Đừng có lộ liễu vậy chứ? Cái vẻ mặt thở phào đó là gì? Thảo luận với tôi một chút sẽ chết hả?

“Trạch Trạch~ Cháo tao~~”

“Há cảo bánh bao…”

Hai tên ăn hàng kia cuối cùng đã đến… “Trả tiền trước, cám ơn. Đừng quên phí ship!”

“Đừng vậy chứ, mọi người là anh em thân thiết mà…”

“Vậy mới phải tính toán rõ ràng!”

Phòng học dần nhiều người hơn, sắp tới giờ, cái tên này sao còn chưa đi… Mắt lấp lánh chờ mong đối phương mau biến để mình có thể giành chỗ. Bạn trẻ Vũ Trạch, bạn quá chấp nhất vị trí này rồi.

Chuông vào học cuối cùng cũng vang lên…

“Vào học rồi, bạn ơi!” Nhịn không được “tốt bụng” nhắc nhở.

“Ừ.” Đóng sách, đối phương đứng dậy đi lên phía trước phòng học.

“Chờ chút! Sách của bạn… balô nữa…” Mau lấy ra, ông muốn qua ngồi!

“Để đó.”

“…” Cái gì đây? Người đi rồi còn muốn để lại đồ làm âm hồn không tan hả?

Chàng áo đen đẹp trai đi à đi, không ra khỏi phòng học, ngược lại hướng lên bục giảng…

“Mọi người im lặng.” Đặc biệt đề cao thanh âm, giọng nói trong trẻo như suối tràn tiến vào giữa tiếng trò chuyện ồn ào, quả nhiên im lặng không ít.

“Giáo sư Lý hôm nay không thể đến, tôi là trợ giảng của thầy, họ Sở.” Xoay người viết lên bảng đen một chữ Sở thật to, rồi rồi, chữ hơi vặn vẹo chút… nhưng không ảnh hưởng đến việc nhận chữ.

Trời ơi hắn có thể nói một câu dài vậy hả… Tưởng hắn sẽ thở không nổi chứ. Đột nhiên nói nhiều vậy không sao chứ? Hay là bình thường cũng hay luyện mấy câu dài vậy? Vương Vũ Trạch âm thầm chọc ngoáy. Khoan khoan, chọc lộn vấn đề rồi! Chuyện quan trọng là, người này cmn là trợ giảng, kế hoạch ẩn nấp của mình hoàn toàn xôi hỏng bỏng không rồi! Hắn chắc chắn nhận ra mình! Ấn tượng khắc sâu nữa kìa! Làm sao bây giờ! Đừng điểm danh nha! Nhà ngươi không phải không thích nói chuyện hả? Điểm danh sẽ phải phun ra rất nhiều chữ đó! Xin hãy giữ gìn chân ngã của mình được không?

*Chân ngã (Phật giáo): Bản chất, cái “ta” chân thật của bản thân.

“Điểm danh.”

… Điều đáng chúc mừng duy nhất là, thứ tự của mình và La Tương hơn kém 20 đơn vị, họ Sở kia không chắc sẽ nghe ra. Hơn nữa khi điểm danh hắn luôn cúi đầu nhìn danh sách, nếu không phân biệt được giọng từng người, vậy mình có thể qua mắt được…

“La Tường.”

“Cóa~” Đây là loại hình đáng eo. Cờ lờ gờ tờ, bạn cùng phòng A bên cạnh dùng ánh mắt kỳ dị nhìn cậu, giọng điệu thật quá buồn nôn, dù La Tường không ở đây mày cũng đừng phá hoại hình tượng nó thế chứ, thật vô nhân đạo!

Có lẽ do phát huy “quá tốt”, trợ giảng Sở ngẩng đầu lên quét qua mọi người một lượt rồi như vô tình dừng lại trên người Vương Vũ Trạch, giọng người này mới rồi đâu có vậy? Im lặng cúi đầu, ở góc độ mọi người không thấy nhíu mày.

Hắn phát hiện rồi sao? Hay là lỗi giác của mình thôi… Bạn trẻ Vũ Trạch vô cùng thấp thỏm bất an…

“Vương Vũ Trạch.”

“Có!” Phiên bản bình thường.

Ngẩng đầu lần hai, lần này không quét nguyên lớp nữa mà mắt dừng thẳng lên người cậu… “Vương Vũ Trạch?”

TAT Tại sao lại dừng ở đây, không còn lựa chọn nào khác, đành hô một tiếng, “Có…”

“…” Nhếch mép cười, hóa ra biến giọng là vì thế này, cúi đầu tiếp tục điểm danh.

Không vạch trần sao? Thế mà không vạch trần luôn hả? Hay là đã ghi lại “hành vi phạm tội” của mình??? Đừng trừ điểm tui nha… Hay là muốn điểm danh xong mới tính sổ? Vậy cũng không tốt! Muốn xuyên không quá, muốn rời khỏi thế giới này, chui vào một không gian khác cũng được! Có thể đi vệ sinh không? Có thể bị bồn cầu cuốn trôi không? Người nào đó không còn bình tĩnh được nữa…

Bộp, điểm danh xong, đóng sổ lại, tạm nghỉ mấy giây, ở khi mọi người nghĩ anh đang chuẩn bị giảng dạy thì, trợ giảng Sở thần bí mở miệng phun ra hai chữ, “Tự học.”

Sau đó rời bục giảng, đi xuống cạnh Vương Vũ Trạch… Đến tính sổ tui sao? TAT nước mắt tuôn trào… Mịe mài La Tường!

Tới nơi, người này ngồi xuống vị trí cũ, cầm tiểu thuyết trên bàn, lật đến trang gấp nếp…

Hắn định trở về tiếp tục đọc sách đó hả? Kệ sinh viên muốn làm gì làm một tiết hả? =_=||| Tui muốn tố cáo với giáo sư, thật vô trách nhiệm… Hình như đây không phải trọng điểm… Chuyện này cứ vậy xong hả?

Cảm giác người bên cạnh lại nhìn mình, trợ giảng Sở quay đầu thật nghiêm túc hỏi cậu, “Muốn thảo luận tên?”

Quả nhiên vẫn muốn tính sổ… TAT tui quyết định phải ghét cái tên này… Yêu không nổi mà!

Bạn đang đọc Võng Du Chi Tối Cường Tiểu Đội của Ẩn Nặc Lan San《隐匿阑珊》
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.