Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

31 | Cuộc hẹn hai người

Phiên bản Dịch · 1518 chữ

Quân Lâm Thiên Hạ quả nhiên Thần Hành về thành chính, đổi gương mặt số 5. Mặt số 5 là mặt của ông chú, hơn nữa còn có một vết sẹo dài, nhìn rất giang hồ.

Hôm sau Thường Tiếu dậy rất sớm, chủ yếu vì không nỡ ngủ cũng không ngủ được, vừa nghĩ tới trưa mai sẽ gặp Phùng Quý Hiên liền ôm gấu lăn vô số vòng trên giường. Nằm mãi cuối cùng đến tám giờ sáng mới bò dậy vào nhà tắm đánh răng rửa mặt. Loay hoay một hồi vẫn chưa đến chín giờ, cách thời gian dùng cơm trưa còn quá sớm, hơn nữa Thường Thu bên kia đang lười biếng trong ổ chăn chưa chịu dậy…

Hơn mười giờ Thường Thu mới mang Thường Tiếu biểu hiện bên ngoài rất bình tĩnh nhưng thực tế nội tâm mãnh liệt dâng trào ra ngoài. Nghe nói giữa trưa bọn họ sẽ ăn lẩu, vừa tới nơi chưa kịp xuống xe, di động Thường Thu reo lên.

Bên ngoài thời tiết khá lạnh, Thường Tiếu lại không biết Phùng Quý Hiên có đặt phòng chưa, đành ngồi trong xe chờ Thường Thu nghe điện thoại xong mới ra.

Thường Thu bên kia nhận điện nói nửa ngày vẫn chưa xong. Thường Tiếu chợt nghe thấy chị hai mình rất không kiên nhẫn nói bây giờ không được, đang đưa em trai ra ngoài dùng bữa, không thể để nó một mình gì gì đó… Nhưng cuối cùng có vẻ thỏa hiệp.

“Công ty có chút chuyện, cần chị qua ngay. Nếu không em vào trước, dù sao Phùng Quý Hiên em cũng biết, chờ chị lái một chuyến tới công ty, sau đó trở về tìm hai đứa.”

Thường Tiếu dại ra, chị hai nói giờ phải qua công ty, cho nên bảo mình vào, cho nên ăn trưa chỉ có hai người Phùng Quý Hiên và mình, cho nên sẽ giông giống như hai người hẹn hò, cho nên Thường Tiếu đầu bị sự sung sướng đánh mạnh vào chuyển động vô cùng chậm chạp.

Chờ khi xe Thường Thu nhanh như chớp rời đi, Thường Tiếu mới từ từ hồi hồn, ngay sau đó bả vai bị người vỗ một cái, chính là Phùng Quý Hiên.

Cậu trai mặc một bộ âu phục thường ngày, còn đeo cà-vạt, như một cú đấm giáng vào ngực Thường Tiếu, đừng nói tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, tướng mạo Phùng Tứ thiếu vốn không cần nói, thật sự làm anh choáng váng. Đối với Thường Tiếu mà nói, làm cùng một công ty chưa từng thấy Phùng Quý Hiên mặc âu phục. Đột nhiên xuất hiện một bất ngờ như vậy khiến đầu óc anh đình chỉ, há to mồm nhìn thẳng đối phương. Sau đó cảm thấy mặt sốt sốt…

“Vừa rồi đàn chị gọi điện nói tôi chị phải đến công ty một chuyến, chúng ta vào trước đi, bên ngoài rất lạnh.” Phùng Quý Hiên thấy Thường Tiếu nhìn chăm chăm mình, nụ cười trên môi càng đậm, không đợi anh trả lời đã vươn tay vỗ vai anh, thuận thế lướt xuống khoát ngang hông, dẫn người vào trong.

Trước đó cậu đã đặt phòng, đi vào liền có người dẫn bọn họ lên lầu hai. Cả người Thường Tiếu như lơ lửng trên trời, thế nên khi vào phòng không phát hiện trên bàn vốn chỉ có hai bộ chén đũa.

Món ăn đã được gọi sẵn, bọn họ ngồi xuống lập tức có người dọn lên. Thường Tiếu ngửi thấy mùi vị hòa trộn trong lẩu Uyên Ương gần như chảy nước miếng. Đừng nói là mùa đông, ở mùa hè cái lẩu này vẫn là thứ anh thích nhất.

Anh cứ giương mắt nhìn món ngon trên bàn, đột nhiên bên người có một cái bóng, ngẩng đầu liền thấy Phùng Quý Hiên đã vòng qua cạnh mình, sau đó ngồi lên ghế kế bên anh.

Thường Tiếu vốn muốn lấy chén trà, động tác dừng lại. Bàn là loại bốn mặt, vì chỉ có hai người nên không lớn lắm, một bên hai ghế dựa, Phùng Quý Hiên lại ngồi cùng bên với anh…

Thường Tiếu phản ứng có chút chậm, trước kia thường xuyên thấy có những người thích ngồi cùng một bên, nhưng đều là các cặp tình nhân…

Phùng Quý Hiên hoàn toàn không thấy có gì khác thường, nhân viên đưa đồ ăn đã được rèn luyện cũng không nhiều lời, tuyệt đối không thấy gì khác thường. Thường Tiếu cảm thấy chỉ có mỗi mình ngu ngốc tưởng tượng lung tung, xem ra đã nghĩ quá nhiều rồi.

Lúc ăn Phùng Quý Hiên gọi thêm vài đĩa nhỏ, đều để trước mặt Thường Tiếu. Sau đó Thường Tiếu cơ hồ không cần đưa đũa đi nhúng đồ nữa, trước mặt đã sẵn một đĩa rau, một đĩa thịt, một đĩa cá… Nói chung chính là muốn ăn gì có nấy, mọi thứ đều vừa được nhúng nóng hôi hổi.

Mới đầu Thường Tiếu còn thấy hơi ngại, cũng không thể để Phùng Quý Hiên cứ nhúng cho anh ăn, nhưng đĩa thịt và rau đều đặt khá xa, anh có muốn với tới cũng khá vất vả. Về sau thì chỉ vùi đầu ăn.

Trong phòng rất ấm, Thường Tiếu ăn đến cuối cùng vã mồ hôi, thật sự không cố được nữa mới dừng đũa. Còn Thường Thu, đến khi hai người ăn xong vẫn chưa trở lại, đương nhiên cũng bị họ tống khỏi đầu.

“Xem anh đổ mồ hôi kìa, hay đi ăn kem đi?” Phùng Quý Hiên dẫn Thường Tiếu ra khỏi phòng, dường như không có ý định thả người, vì vậy đưa ra đề nghị tiếp tục dụ dỗ.

Thường Tiếu nghe xong mắt tức khắc tỏa sáng, mùa đông ăn kem là chuyện Thường Thu tuyệt đối không cho phép anh làm, lập tức vui vẻ đồng ý.

Hai người đi ăn ha gen đa gì đấy (Haagen-Dazs), khi Thường Tiếu theo Phùng Quý Hiên vào tiệm không dám ngẩng đầu. Đột nhiên nhớ đến câu slogan đã thấy rất lâu trước đây của Haagen-Dazs, gì mà nếu bạn yêu cô ấy, hãy đưa cô ấy đến Haagen-Dazs.

Vì vậy Thường Tiếu lấy hết can đảm kéo tay áo Phùng Quý Hiên, đưa qua di động đã gõ sẵn chữ.

—— Khi nãy cậu đã mời tôi ăn lẩu, kem để tôi trả đi.

Phùng Quý Hiên hiển nhiên rất vui vẻ, hai người tìm chỗ ngồi xuống. Mùa hè trong tiệm Haagen-Dazs kín người hết chỗ, nhưng mùa đông thì chỉ có dăm ba người, vào không cần đợi ghế.

Phùng Quý Hiên không xem menu, trực tiếp gọi một phần lẩu kem. Thường Tiếu nhìn hình lẩu kem tinh xảo, nhất thời lại bắt đầu suy nghĩ kỳ quái, thứ này tuyệt đối dành cho tình nhân.

===========================================

Bạn đang đọc Võng Du Chi Cư Tâm Bất Lương của Vân Quá Thị Phi <云过是非>
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.