Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại hận

Phiên bản Dịch · 2087 chữ

Trên vùng đất Đại Hoang rộng lớn, có mười châu ba đảo, sinh ra rất nhiều linh quang, mà trong đó Viêm Châu là nơi hung hiểm nhất.

Nơi đây núi cao chót vót, con người man rợ, cũng là nơi có nhiều độc trùng sinh sống, tiếng xấu vang khắp thiên hạ, bị mọi người đặt cho danh xưng là "cực hung chi địa".

Lãnh thổ Viêm Châu, Vương đình phủ, Hoàng Linh thành.

Trong khu vực Hoàng Linh, có một ngọn núi cao sừng sững, gọi là Kim Hoa sơn, dưới chân núi Kim Hoa, có một làng nhỏ bên sườn, vì vậy nó có tên là Kim Hoa thôn. Cái gọi là dựa núi ăn núi, lấy nước rút nước, cả thôn đời đời đều là dựa vào săn bắn mà kiếm sống, nên cả thôn từ già đến trẻ đều có tay nghề săn bắn thượng thừa.

Tuy nhiên nói đến kĩ năng săn bắn phải nói đến Kim Hoa thôn Lý gia là tay nghề tốt nhất.

Lý gia ba đời đơn truyền, mười tám năm trước sinh ra một bé trai đặt tên là Lý Hạo.

Đáng tiếc đứa trẻ này vậy mà vào năm mười lăm tuổi bị mất trí nhớ, trở thành một kẻ ngốc.

Cha đứa trẻ là Lý Phàm, đã từng đi khắp bốn phương để cầu y nhưng thậm chí còn không thể tìm ra nguyên nhân của bệnh. Hắn năm nay mười tám tuổi rồi mà vẫn cái bộ dáng điên điên khùng khùng ấy làm cho người khác chê cười. Nhưng mà thế sự vô thường, không có gì là tuyệt đối, làm cho tất cả mọi người không nghĩ đến là, trong Hoàng Linh có nhà họ Chu, trong nhà có một thiên kim như hoa như ngọc, tên Chu Nhược, bỏ qua ánh mắt xem thường của tất cả mọi người, vào năm Lý Hạo mười tám tuổi, tự đem mình gả cho Lý Hạo, trở thành con dâu Lý gia.

Những sự việc như thế, thực quá khó tin, cơ hồ nhanh chóng lan truyền rộng rãi ra khắp thành, nổi lên một trận gió lớn.

Chu gia là thân phận gì? Đó chính là nhà tiếng tăm lừng lẫy khắp cả Hoàng Linh thành, có tầm ảnh hưởng rất lớn, thậm chí cũng tiếp xúc rất nhiều với các thành lân cận, làm cho vô số quý tộc muốn nịnh bợ mà không được. Ai mà nghĩ đến, thiên kim tiểu công chúa nhà Chu gia lại muốn gả cho một tên ngốc!

Thật đúng là làm cho người ta không thể hiểu nổi, cũng không thể đoán được nguyên nhân.

Nguyệt dạ hoa khai, hỉ sự lâm môn.

Lúc này nhà họ Lý ngập tràn ánh đèn đỏ rực khắp nơi, trống chiêng náo nhiệt, mỗi ngóc ngách đều tràn ngập không khí vui vẻ.

Mà ở trong phòng lớn nhà Lý gia, khách khứa ngồi chật kín, tiếng nói chuyện huyên náo. Những người khách được mời đến đều uống rượu nói chuyện, lúc đầu cũng phi thường náo nhiệt.

Rượu quá ba tuần, mọi người không khỏi bàn bán riêng:

"Kẻ ngốc này thế mà lại có thể trèo cao với tới được thiên kim công chúa Chu gia, thật không biết là tích đứa từ mấy đời!"

"Theo tôi thấy cái vị Chu gia tiểu thư này phải chăng cũng là một kẻ ngốc. Người bình thường không thể làm ra những chuyện như vậy được!"

"Này, không thể nói như thế được, nếu đổi lại là mấy năm trước thì không biết ai..."

Trong lúc mọi người đang lén lút nói chuyện riêng, một đôi tân nhân bước vào đại sảnh.

Mọi người nhất thời đều ngậm chặt miệng, nhanh chóng đổi thành khuôn mặt vui vẻ tiến lên chúc mừng đôi tân lang tân nương.

Khuôn mặt tân nương ẩn hiện dưới lớp vải đỏ, làm người ta không thể nhìn thấy rõ được khuôn mặt, ngược lại tăng thêm mấy phần xinh đẹp huyền bí. Tân nương một thân lung linh, hơn nữa làn da trắng nõn như ngọc, thấp thoáng trong áo choàng phượng hoàng đi đến. Trong lòng mọi người bỗng dưng xông lên một cỗ kích động muốn xông lên kéo tấm khăn cài đầu kia xuống, nhìn xem dung mạo đẹp đến nhường nào.

Tân lang đứng ngay cạnh tân nương, mi thanh mục tú, mặt như quan ngọc( ý chỉ người đàn ông có dung mạo đẹp), khoác lên mình một thân hồng trang càng làm nổi bất lên cỗ anh khí bức người... Trong mắt mọi người, hai người chính là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi.

Vậy mà...

"Aizz, nhìn xem, một thanh niên anh tuấn như vậy sao lại trở thành kẻ ngốc cơ chứ..."

Ai cũng biết chứng bệnh si ngốc này của Lý Hạo không phải sinh ra đã có, ngược lại ngộ tính rất cao, hơn hẳn người thường, xứng là một kì tài. Nhìn lại ba năm trước, Lý Hạo mười lăm tuổi đã bước vào cảnh giới lục trùng thiên linh động cảnh, là kì tài trăm năm hiếm gặp, không biết làm cho bao nhiêu người ngạc nhiên, ngưỡng mộ.

Lý Hạo lúc bấy giờ có thể nói là phong sinh thủy khởi, bị rất nhiều thế lực trong Hoàng Linh thành lôi kéo, Chu gia cũng là một trong số đó. Mà lúc đó Lý Hạo cũng thự sự gia nhập trận doanh của Chu gia, trở thành cánh tay đắc lực của Chu gia, có thể nói là phong quang vô hạn.

Thực ra lúc đầu sở dĩ để Lý Hạo gia nhập Chu gia, lại là công của Chu gia gia chủ lúc đó. Trong lúc các thế lực đang tranh giành, Chu gia gia chủ đã đưa ra một quyết định làm vô số người ngạc nhiên.

Gả con gái!

Đó chính là gả con gái tiểu công chúa của chính mình cho Lý Hạo.

Khi biết đuọc tin tức đó, phụ thân của Lý Hạo là Lý Phàm không quan tâm đến sự phản đối của nhi tử mà vui vẻ đáp ứng. Lý Hạo không thể làm trái lại lời của phụ thân đại nhân, chỉ có thể nhận mệnh mà đáp ứng. Bi kịch thay, cùng năm đó đã phát sinh một chuyện: Nguyên bản thiên phú dị bẩm của Lý Hạo lại trong một đêm mà mất đi.

Thời gian ba năm nháy mắt trôi qua, bệnh tình của Lý Hạo cũng không có chuyển biến tốt. Mắt thấy hôn kì sắp đến, Chu gia cũng sứt đầu mẻ trán muốn phá bỏ lời hẹn ước nhưng lại sợ mất mặt. Gia chủ năm đó chính miệng đáp ứng cọc hôn sự này, nếu như lúc này trở mặt không nhận thì danh tiếng của toàn thể gia tộc sẽ mất hết. Cuối cùng Chu gia cũng phải cắn răng mà gả ái nữ ra ngoài.

Nghĩ lại những chuyện này, người đến tham gia hôn lễ cũng không thể không cảm khái, nhìn về đôi tân lang tân nương mà sinh ra vô hạn tiếc nuối, đối với Chu gia cũng sinh ra năm phần kính trọng.

"Giờ lành đã đến, đốt pháo, mở nhạc, mời tân lang tân nương vào lễ đường!" Một ông già mặt đỏ phừng phừng đứng dậy vuốt nhẹ bộ râu đã bạc trắng, ngẩng đầu lên nói rõ ràng.

Vị lão giả này là Trần Tố, thành chủ của Hoàng Linh thành, là một tu giả đạt đến cảnh giới cửu trùng thiên linh động cảnh, cũng là người mà Chu gia mời đến chứng hôn. Có thể mời một vị thành chủ đến chứng hôn, dùng chân suy nghĩ cũng biết địa vị của Chu gia trong Hoàng Linh thành này như thế nào, cũng để cho các vị khách khứa thấy được khí phách của Chu gia.

Trong tiếng nhạc vui tươi, tân lang tân nương tay cầm đồng tâm kết chầm chậm bước vào lễ đường trong tiếng pháo tiếng trống rộn rã. Chỉ là những người để ý một chút sẽ thấy được động tác của tân lang hơi lảo đảo, cước bộ như muốn trì hoãn, mặc dù nhìn thấy phi thường tuấn sái nhưng hai mắt lại vô thần, một bộ dạng cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ.

"Lão đầu tử, ông nói xem Hạo Nhi có thể tỉnh táo lại hay không..."Đứng bên phải đại sảnh, một vị thôn phụ trung niên dáng dấp xinh đẹp, trong mắt chất chứa lệ nóng, thút thít khóc.

"Nói cái gì vậy! Chúng ta nhất định phải tin tưởng vào Hạo Nhi, nó nhất định sẽ khỏe lại!" Người đứng đầu bên trái của Lý Phàm nhìn nhìn tân lang, trong mắt thế mà lại có chút không nói nên lời, lại dựa vào tự tin mười phần nói với thôn phụ.

"Ha ha, hai vị tân gia yên tâm đi, hôm nay là ngày đại hỉ, không phải chỉ là sinh nhật của Hạo Nhi mà còn là ngày thành hôn của nó, song hỉ lâm môn, nhất định có thể đem xui xẻo mấy năm nay tẩy rửa sạch sẽ, như vậy Hạo Nhi nhất định có thể thanh tỉnh trở lại!" Trong đại sảnh, một người mặc áo choàng trắng khóe miệng cong cong, nhìn Lý Phàm nói. Ông ta là Chu Minh, cha của Chu Nhược.

"Nhất bái thiên địa"

"Nhị bái cao đường"

"Phu thê giao bái"

"Đưa vào động phòng"

Nghe thấy âm thanh hồn hậu có lực chủ chủ hôn, tân lang hôm nay là Lý Phàm lại chỉ có thể dưới sự trợ giúp đỡ của người bên cạnh, ngây ra quỳ xuống dập đầu, cả người đều lớ nga lớ ngớ, tinh thần hoảng hốt.

Hai người được nâng dậy, chầm chậm tiến vào tân phòng.

Đúng vào lúc này, trong tâm trí của Lý Hạo, một đoàn ánh sáng trong suốt đột nhiên sáng lên.

"Chu gia, dừng lại, ngươi sao lại có hảo tâm như thế chứ, thật sự hứa gả con gái cho ta!"

"Hỗn đản, ta nói này tiểu tử thối, ngươi đã ngoan cố chống cự ba năm rồi, dừng lại một chút được không? Đại gia ta cũng mệt mỏi lắm rồi!"

"Yêu quái, giam cầm linh hồn tiểu gia ta thì giỏi lắm à? Có giỏi thì ngươi thả ta ra, xem ta có đánh chết ngươi không!"

"Ha, ngươi có phải bị nhốt lâu quá rồi nên tinh thần không tỉnh táo phải hay không, đại gia ta có thể đem ngươi thả ra được hay không?"

"Yêu quái, chỉ cần ngươi thả ta ra, ta xé rách bộ mặt thật của Chu gia rồi cam tâm tình nguyện đưa thân thể cho ngươi."

"Ha ha, đại gia ta là thượng cổ thần nhân, gặp âm mưu quỷ kế còn nhiều hơn so với ngươi ăn cơm, muốn ra ngoài rồi liên hợp với nhạc phụ ngươi đối phó với ta? Ngươi vẫn còn xanh lắm!"

"Ta có thể đem linh hồn ta ra thề, chỉ cần ngươi thả ta ra, để ta hoàn thành nguyện vọng, ta nguyện ý dâng tặng linh hồn cho ngươi!"

"Ha ha ha, nếu như lời này lúc đầu ngươi nói ra ta còn có thể suy nghĩ. Nhưng bây giờ, lão tử không thèm nữa. Ngươi không phải lợi hại lắm sao, chịu khổ giỏi lắm sao, lão tử xem ngươi còn có thể chịu được đến bao giờ."

"Yêu quái, ta nói cho ngươi biết nếu không đồng ý ta sẽ cố chịu đựng thêm ba năm nữa cho ngươi xem!"

"Ai ya ya, ta lại sợ quá, ba năm nữa thì ngươi sớm đã bị ta thôn phệ rồi. Đừng nói ba năm, nửa tháng nữa thôi, ngươi nhất định sẽ hồn phi phách lạc."

Lý Hạo căm giận chửi mắng yêu quái, lại cũng không có cách nào có thể chạy khỏi ma trảo của hắn, chỉ có thể yên tĩnh lại, âm thầm cảm nhận tất cả mọi thứ bên ngoài.

Trời dần tối, trong tân phòng, nến đỏ được thắp sáng, cả phòng ngập tràn trong sắc đỏ.

Trong tân phòng, ga giường được trải ngay ngắn trên giường, dưới sự nâng đỡ của tân nương, Lý Hạo ngồi xuống mép giường, ngờ nghệch nhìn ánh nến đang nhảy múa.

Bạn đang đọc Vô Thượng Thần Đồ của Kỷ Kuật
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 帅气小烊子
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.