Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sát Thủ Wibu

Tiểu thuyết gốc · 4034 chữ

Minh Nhật là một lính đánh thuê tự do, bí danh Viên Đạn Bạc, chuyên tiếp nhận những vụ ám sát khó nhằn, càng khó thì hắn lại càng thích nhận. Đối với Minh Nhật thì cảm giác lén lút trong bóng tối, sau đó chứng kiến con mồi đau đớn rồi tiến tới tử vong là một cảm giác rất sung sướng, tương đương với việc đạt được cực khoái.

Mười năm hành nghề, chưa một lần Minh Nhật thất bại, hắn rất tự tin vào việc ám sát Thiên Long. Theo hắn nghĩ thì Thiên Long chỉ mạnh trong trò chơi, còn ra ngoài thực tế thì chẳng thể nào được như hắn. Dù rằng theo thông tin mục tiêu cũng từng lăn lộn trong quân đội song Minh Nhật vẫn ăn chắc sẽ thành công tiễn Thiên Long đi theo tổ tiên.

Mọi việc diễn ra y như hắn dự đoán, Thiên Long xuất hiện không chút đề phòng, ăn mấy viên đạn thì đã lao đến nấp sau cái bàn kim loại. Thực tế thì Minh Nhật có thể bắn chết Thiên Long ngay sau đó nhưng hắn chẳng làm như vậy. Minh Nhật muốn đùa giỡn con mồi như thể mèo vờn chuột, vì thế hắn cố ý bắn xung quanh, chờ Thiên Long nóng lòng thò đầu ra.

Trò chơi đáng nhẽ rất thành công, Minh Nhật cũng cảm thấy rất vui vẻ nếu như không có biến cố.

Chẳng rõ vì sao, khẩu súng AWM trong tay Minh Nhật biến thành mảnh vụn bởi một tia chớp đen, cùng lúc đó có một cái gì đó chui tọt vô miệng hắn, chặn đứng lỗ thở.

Không kịp phản ứng, Minh Nhật bật dậy dùng cả hai tay nắm đại vào vật thể trong miệng, dùng toàn bộ sức lực để kéo nó ra.

Cổ họng Minh Nhật chợt có cảm giác nhờn nhợn, mùi thuốc lá hôi rình xộc lên mũi. Ngay sau đó, hắn cảm thấy có thứ chất lỏng gì đó tràn vào cổ họng, vị đạo kinh dị tới mức Minh Nhật sùi bọt mép rồi dần mất đi tri giác.

“Chết tiệt!”

Một câu chửi, cũng chính là ý nghĩ sau cùng trong đầu Minh Nhật. Lần đầu tiên hắn có cảm giác hối hận, đáng lẽ sát thủ nên có giác ngộ của sát thủ, có thể giết thì không nên đùa giỡn câu giờ.

…..

Cơ thể đau ê ẩm, đầu óc choáng váng, từng cơn gió lạnh lẽo thổi qua khiến Minh Nhật rùng mình tỉnh giấc.

Trước mắt gã sát thủ là hai cái đèn pha sáng trưng rọi thẳng vào thị giác, Minh Nhật né tránh ánh đèn, cúi đầu nhìn xuống thì nhận ra bản thân đang trần như nhộng, bị treo lơ lửng bằng một sợi dây xích màu bạc. May mắn duy nhất là hắn vẫn còn một cái quần nhỏ che đi chỗ hiểm.

Bên dưới là mục tiêu đang ngồi trên ghế gỗ thoải mái hút thuốc lá, cạnh hắn có một cái đồ chơi người lớn bay lơ lửng như được tạo ra từ khói đen.

“Ồ! Tỉnh rồi? Mau chóng khai ra, mày là ai?” Thiên Long ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt giận dữ không cần nói cũng biết. Bất cứ ai khi biết được có kẻ muốn giết mình thì đều có tâm trạng chó cắn như vậy.

Minh Nhật im lặng không nói, sát thủ thì cũng cần có đạo đức nghề nghiệp. Hắn bèn quan sát xung quanh, tìm kiếm biện pháp chạy trốn.

Rất nhanh, Minh Nhật đã nhận ra hắn đang ở trong cái công trường dang dở mà hắn ẩn nấp, cũng không phải là nơi giam giữ bí mật gì cả. Trong lòng gã sát thủ có chút thở phào vì trước khi ngất đi hắn đã kịp gửi tin cho đồng bọn ứng cứu.

Thấy nét mặt lạnh lùng của Minh Nhật, Thiên Long mỉm cười tà dị rồi mở miệng nói: “Mày đang chờ đồng bọn? Không có đâu cưng, chú nhìn xem cái thùng phi hướng bốn giờ đi đã.”

Minh Nhật theo quán tính nhìn sang, dựa vào ánh sáng le lói hắn nhìn thấy một thùng kim loại màu đen, bên trong có một đám xương nát vụn cùng máu thịt bầy nhầy, nơi cao nhất không ngờ lại là một cái đầu người, ánh mắt trợn trừng như thể trước khi chết đã nhìn thấy điều gì đó rất khó tin.

Thiên Long nhún vai bảo: “Không phải tao giết, thằng đó tự kích hoạt bom, tao chỉ cứu được mỗi cái đầu cho nó vinh quy bái tổ.” nói đoạn Thiên Long phun ra một hơi khói dài, nụ cười trên môi càng thêm rạng rỡ.

Minh Nhật dĩ nhiên không sợ, trong kiếp sống máu tanh của hắn, có cái gì mà hắn chưa thấy qua, chút máu thịt đã vọng tưởng có thể làm hắn sợ? Hơn nữa tên đồng bọn chắc chắn đến đây bằng cơ thể phụ, cơ thể chính vẫn an toàn.

Thiên Long dường như đoán được Minh Nhật nghĩ gì, hắn từ tốn nói: “Tao biết mày sẽ không khai, cứ yên tâm, nếu mày biết tao là ai thì có lẽ mày cũng rõ tao dám làm cái gì. Chậc chậc, sẽ có lúc mày phải van xin tao tha thứ cho sự ngu ngục của mày.”

Minh Nhật tuy vẫn cứng rắn nhưng trong lòng bắt đầu xuất hiện dự cảm không tốt lành. Lâm Thiên Long - mục tiêu ám sát lần này là một tên biến thái người người đều biết, dám quất con gái nhà lành trước mặt bàn dân thiên hạ thì mặt không phải dày bình thường.

Thiên Long lôi ra một cái kính màu đen, vung quẩy nói: “Đầu tiên, để tao xem thử bên trong căn phòng ảo của mày có gì đã nhé.”

“Không! Chờ đã!” Minh Nhật hô lên, trong lòng tuyệt vọng, hắn quên mất rằng bản thân có đem theo điện thoại thông minh.

Thiên Long đương nhiên mặc kệ, từ khi tên sát thủ khi rơi vào tay hắn thì đã mất đi quyền công dân.

Tầm nhìn nhoáng lên một cái, ý thức Thiên Long đã xuất hiện bên trong một căn phòng xa lạ.

Nơi này mang tông màu chủ đạo màu trắng, thoạt nhìn thì đây là một căn phòng khá bình thường, có giường, có tủ đồ và một kệ sách đặt đầy truyện tranh, chính giữa đặt một bộ máy tính khá đẹp mắt, ngoài ra bốn phía vách tường treo đầy những tranh ảnh hoạt hình.

“Đậu xanh! Tên này là một wibu.” Thiên Long rủa thầm, không ngờ tên sát thủ xấu xí lại là kẻ hâm mộ cuồng nhiệt nền văn hóa của xứ sở hoa anh đào.

“Onii - chan!!!” một cô em hoạt hình xuất hiện, giọng nói mềm nhũn, ánh mắt tròn xoe kéo tay “hắn”, cô em này khá dễ thương, mái tóc đen dài óng mượt, trên người mặc đồng phục học sinh với sơ mi trắng, váy nữ xinh cùng tất chân kéo đến đầu gối.

Thiên Long đơ người như tượng gỗ, chẳng biết nên làm gì tiếp theo.

Cô em hoạt hình kéo tay hắn, phồng má chu môi bảo: “Onii - chan! Anh không thích người ta nữa phải không? Lâu lắm rồi không đến thăm em” vừa nói cô em vừa dùng bộ ngực khủng bố cạ cạ vào tay Thiên Long.

Hắn ta giật mình, muốn đẩy cô em ra nhưng chẳng hiểu sao lại do dự. Bản thân hắn chợt nhớ về quá khứ, thời điểm tuổi mới lớn cũng lén lút trùm chăn đọc truyện tranh như ai, còn nhớ khi ấy hình như Thiên Long cũng khá ưa thích mấy loại truyện có những cô em ngực bự.

Em gái học sinh thấy hắn không phản ứng thì làm trò khác, cô bé bĩu môi buông tay hắn ra, sau đó đi từng bước đến chính giữa căn phòng.

Tiếng nhạc sôi động từ đâu vang lên, bài hát mang âm hưởng bắt tai dù Thiên Long chả hiểu gì.

Ngay sau đó, cô bé vừa hát vừa nhảy, giọng hát cực kỳ dễ thương, có thể khiến bất cứ tên wibu nào say đắm. Thân thể cao gầy phi lý, ngực nở mông cong lắc lư theo nhịp điệu.

“Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.” Thiên Long tự nhủ rồi đường hoàng kéo cái ghế bên cạnh ngồi xuống, dõi mắt thưởng thức. Theo hắn đây chính là dùng thân cảm nhận tình hình kẻ địch, việc nên làm.

Cô học sinh nhảy rất đẹp, tâm hồn to tròn cũng rất đẹp, cặp chân dài cũng rất đẹp, cái mông cong cớn thì càng đẹp. Thi thoảng cô bé liếc mắt đưa tình nhìn “hắn”, ánh mắt to tròn sóng sánh như nước hồ mùa thu.

Đến đoạn nhạc dạo, cô bé đột nhiên cắn đôi môi đỏ mọng, dùng tay cởi phăng cái caravat đang đeo trên cổ, ngay sau đó bàn tay cô gái chuyển động, vuốt ve bộ ngực sữa căng tràn sau lớp áo sơ mi trắng.

Bất giác, Thiên Long nuốt nước miếng cái “ực”, ánh mắt sáng trưng tựa như đèn xe ô tô.

Và rồi, đôi tay thon thả lả lướt trước ngực, từng cúc áo nho nhỏ được cởi ra, một khe núi chết chóc thoáng hiện, đâu đó là từng giọt mồ hôi lấp lánh.

Nhạc càng nhanh, càng thêm sôi động.

Cô bé cởi đến cúc áo cuối cùng, kéo vạt áo sơ mi từ trong chân váy ra ngoài, chiếc áo ngực màu hồng phấn đập ngay vào mắt.

Kế đến, cô bé bước về phía Thiên Long, ép hai cánh tay duỗi thẳng ra về phía trước như muốn cặp núi đôi càng thêm căng mọng. Động tác sau đó của cô em chuyển sang thiên hướng sexy, hai trái bưởi lắc lư trước mặt khiến Thiên Long nuốt nước miếng càng tợn.

Hắn hình như có chút sai lầm, đôi khi hóa thân wibu cũng không hẳn là tệ.

Đột nhiên, đoạn dây chính giữa áo ngực tựa như đã được thiết lập sẵn thốt nhiên đứt ra, đầu nhũ hoa hồng hào cương cứng xuất hiện.

Khuôn mặt cô gái đỏ bừng, cái cổ trắng ngần cũng như vậy. Chả hiểu sao cô bé lại đỏ mặt sau chừng đó động tác.

Dĩ nhiên mọi việc cũng chỉ mới bắt đầu, đoạn nhạc sôi động vụt tắt, thay thế vào đó là một bản nhạc nhẹ nhàng không lời, âm điệu rất dịu dàng.

Cô em học sinh ngồi xuống đất, nâng một chân lên khiến vị trí trọng yếu của cô bé lộ rõ, nơi đó là một chiếc quần lót có nơ cũng màu hồng nốt. Ngay sau đó, cô em từ từ cởi một bên tất của mình, động tác cực kỳ khiêu khích, từng mảng da thịt trắng hồng dần lộ rõ, những ngón chân cùng với gót sen xinh đẹp hiển hiện.

Thiên Long cảm thấy nóng mặt, trong cơ thể máu nóng xông lên dồn dập.

“Onii - chan!” cô bé nói khẽ, vẻ e thẹn hứng tình thể hiện rất rõ, kiểu như anh mau ăn em đi, em cần anh lắm rồi.

Thấy Thiên Long vẫn ngồi yên, cô bé lại tiếp tục châm lửa, chiếc tất bên chân còn lại bị kéo xuống. Thế rồi cô em nâng cả đôi chân trần lên, khẽ duỗi ra khi lại co vào, lúc nhanh lúc chậm theo điệu nhạc rồi đột nhiên cô ta banh rộng cả hai chân ra.

Cô bé khẽ cười, khoe hàm răng trắng tinh rồi sử dụng tay trái để mân mê đầu ngực mình, còn tay phải lại đưa xuống dưới, hai ngón tay vuốt ve địa khu thần bí.

Nước rỉ ra, thấm ướt mảnh vải hồng, động tác của cô học sinh càng thêm bạo dạn, cô bé dùng tay kéo nhẹ cái quần lót khiến nó co lại vào chính giữa, để lộ hai cái mép bụ bẫm cùng những sợi lông tơ ma quỷ.

“Đệch…”

Thật tình Thiên Long chịu không thấu, tên sát thủ quả thật biết chơi, không biết hắn đã thiết lập thế nào.

Bản nhạc dịu dàng cuối cùng cũng kết thúc, âm thanh vui tai biến mất. Thay vào đó, lần này đến phiên cô bé dùng cơ thể của mình để hòa nhạc.

Chiếc quần lót bị kéo qua một bên, để lộ con sò hồng hào ướt đẫm nước, từng chút dâm thủy chảy dài xuống bẹn.

Tiếng ư ử vang lên theo những động tác xoa nắn, tiếng lép bép khi hai ngón tay thâm nhập vào bên trong từ từ hòa lại với nhau.

Một thứ âm thanh nguyên thủy vang vọng bên tai Thiên Long…

…..

Sau tất cả, Thiên Long đành phải đóng lại giao hợp tâm thức và chuồn ra ngoài. Hắn thật sự không dám xem tiếp bởi vì con nhỏ học sinh quá ghê gớm, cô em hoạt hình đó thật sự khiến hắn muốn xông lên đại chiến ba trăm hiệp.

Tuy nhiên, Thiên Long không muốn điều đó, hắn tình nguyện trao tất cả cho một người phụ nữ thật sự cũng không muốn làm. Hắn sợ dần dà hắn sẽ bị wibu hóa.

Vừa mở mắt ra, Thiên Long đưa ánh nhìn lạnh lẽo về phía tên sát thủ, trong đầu đã mọc ra hàng loạt đối sách biến thái.

Minh Nhật chứng kiến ánh mắt của Thiên Long theo bản năng cảm thấy sợ hãi, nuốt khan nước miếng.

“Anh bạn à! Có gì mình từ từ trao đổi, đừng vội vàng.”

Minh Nhật nói như sợ Thiên Long làm luôn, từ tận sâu linh hồn hắn cảm nhận được dự cảm cực kỳ bất thường. Chỉ cần dám lệch sóng thì sẽ vạn kiếp bất phục.

“Nói!” Thiên Long ra lệnh.

Minh Nhật do dự, một bên là quy chuẩn đạo đức nghề nghiệp, bên còn lại là sự sợ hãi khi đối diện với một con ác quỷ.

Thiên Long thấy Minh Nhật im lặng bèn từ tốn nói: “Nếu trong vòng ba giây mày không khai, tao thề sẽ cho mày sống không bằng chết. Mày là wibu đúng không? Thế thì tốt lắm, tao sẽ thiết lập lại con nhỏ kia, để nó mọc thêm một cái hàng to dài dưới háng. Còn lại tao sẽ ném mày vào trong cho mày tận hưởng.”

Minh Nhật nghe thế thật sự biết sợ, xét cho cùng nếu như ăn một dao chết luôn thì quá tốt, còn bị dằn vặt bằng chính căn phòng ảo của bản thân thì có lẽ hắn chịu không nổi.

Không dám do dự thêm, Minh Nhật mở miệng: “Kẻ thuê tôi là Hoàng Kim Tử Vong, bọn chúng treo giải thưởng cái đầu anh bằng năm triệu tiền vũ trụ. Còn lại anh muốn gì thì tôi đều sẽ cho anh biết.”

Được rồi, sát thủ cần quái gì đạo đức, nói toẹt luôn.

Thiên Long nhíu mày, thủ lĩnh Hoàng Kim Tử Vong hình như là ông già của Tiểu Thiên Sứ, sao lão ta lại muốn giết hắn? Lẽ nào do hắn bỏ lại bọn họ ở Thiên Hỏa Sa Mạc?

“Vì sao chúng muốn giết tao?”

“Cái này tôi không rõ, tôi là sát thủ mà, thấy treo thưởng thì dứt thôi, đâu có rảnh háng mà đi điều tra tường tận chứ.”

Thiên Long gật đầu, gã này nói có lý.

Đoạn hắn nói tiếp: “Được rồi! Cái sự trừng phạt có thể miễn. Tiếp đến mau chóng bồi thường cho tao căn nhà, thêm nữa mày phải dùng tiền mua lại cái mạng của mày.”

Sát thủ: “Bao nhiêu?”

Thiên Long: “Ba chục triệu.”

Sát thủ: “Anh giết tôi luôn đi! Nhà tôi trên có mẹ già, dưới có con nhỏ, ở giữa có con vợ ăn hại, đào đâu ra chừng đó tiền.”

Thiên Long: “Thế mày có bao nhiêu?”

Minh Nhật trưng ra vẻ mặt buồn khổ, gương mặt đã xấu xí nay còn xấu xí hơn, hắn nói: “Tôi có mỗi năm ngàn, anh có lấy thì lấy.”

Thiên Long: “Bà mẹ, thế còn dám đi làm sát thủ, không biết nhục? Trong phim không phải lũ sát thủ chúng mày tên nào tên nấy cũng giàu chảy mỡ sao? Sao đến phiên mày lại có vài đồng tiền lẻ vậy. Năm ngàn! Năm ngàn mày mua lại cái đầu mày à?”

Minh Nhật suýt thì bật khóc, bà mẹ nó, cây AWM ban nãy tốn mẹ hai triệu, bao nhiêu tiền còn dư mua đạn đấy thây. Năm ngàn chỉ là lộ phí dọc đường thôi.

Thấy vẻ mặt Minh Nhật không giống nói đùa mà trông cực kỳ thảm, Thiên Long mủi lòng chốt luôn: “Thế chú mày phải làm nô lệ cho anh mười năm, nếu không từ nay về sau mày chỉ có thể ngắm gà và ăn chuối, chờ đến rằm lại về thăm nhà.”

Minh Nhật đành gật đầu, trong lòng thầm nghĩ giả vờ đáp ứng rồi tìm cách chuồn sau, hoặc có thể lợi dụng sơ hở xiên luôn Thiên Long.

Ý nghĩ rất hay song sự thật lại tàn khốc. Thiên Long là một tên tu sĩ, hắn được Tiên Lệ dạy cho một cái pháp môn thông thường, sử dụng linh niệm trồng vào bên trong linh hồn Minh Nhật một quả bom, nếu như có chuyện thì Thiên Long chỉ cần khẽ suy nghĩ là tên này sẽ phải chết.

Thiên Long thần không biết quỷ không hay thực hiện xong pháp môn “Khống Hồn” nọ thì mới búng tay, bắn ra một luồng kiếm khí cắt đứt dây xích.

Minh Nhật không kịp đề phòng, ngã lăn quay lên mặt đất. Mặc kệ sự chật vật như chó đó, tên sát thủ thầm kinh hãi, hắn không rõ Thiên Long đã làm gì để cắt dây, chỉ biết trong khoảnh khắc Thiên Long vung tay, hắn ngỡ như có cảm giác đứng giữa lằn ranh sinh tử.

Tên sát thủ thật sự sợ, cho đến khi hoàn toàn nắm chắc một trăm phần trăm khả năng, hắn sẽ co cái đuôi ngạo nghễ lại để học làm nô lệ.

Minh Nhật tiếp thu rất nhanh, giãy dụa ra khỏi dây xích rồi bò dậy, quỳ một gối trên đất, cực kỳ cung kính nói: “Cảm ơn chủ nhân không giết!”

“Được rồi, đứng dậy đi, mau chóng tìm một chỗ cho tôi nghỉ ngơi.”

…..

Mấy ngày đã trôi qua, Thiên Long và tên thuộc hạ mới nhận ẩn nấp trong một nhà nghỉ giá rẻ, trong phòng chỉ có hai cái giường và một nhà vệ sinh, còn lại chẳng có gì hết.

Trải qua chuyện vừa rồi, Thiên Long cẩn thận không dám quay về nhà cũ cũng không dám liên lạc với bất cứ ai. Trong dự tính của hắn thì đám Hoàng Kim Tử Vong chắc chắn chưa dừng lại, sẽ còn hàng loạt sát thủ khác đến tìm hắn. Đắc tội một thế lực thổ phỉ to lớn quả thật có áp lực không nhẹ.

Tất cả tinh khí thần của Thiên Long trong mấy ngày qua đều sử dụng trong việc tu luyện, củng cố thực lực và học thêm những chiêu thức đơn giản từ Tiên Lệ.

Đến hiện tại, ngoài Khống Hồn và bắn ra kiếm khí thì Thiên Long còn biết tạo ra mấy quả cầu lửa, pháp môn “Tịnh Hóa” để thanh lọc cơ thể cùng quần áo mà không cần tắm rửa thay đồ. Đáng lưu tâm nhất là Thiên Long cũng có thể sử dụng được những chiêu thức học được trước đó như Hoang Thiên Kiếm, Liệt Diễm Ảo Ảnh và cả Hoang Hỏa Thần Quyền. Ngoài ra hắn còn đang nghiên cứu mấy kỹ năng trong Vô Tận Chiến như Hổ Uy, theo lý thuyết thì có thể sử dụng bên ngoài thế giới thật dựa vào linh lực.

Đúng lúc này, tiếng kẽo kẹt vang lên, cánh cửa gỗ mở ra. Minh Nhật dẫn theo một thanh niên cao lớn bước vào, gương mặt giống Thiên Long đến tám phần.

“Chào ông! Cháu thích bộ dạng thế này của ông hơn đấy.” Lâm Tiểu Long lên tiếng, sau đó rất tự nhiên ngồi xuống giường, đối diện với Thiên Long. Minh Nhật thức thời đi ra ngoài và khép cửa lại.

Thiên Long đưa mắt nhìn thằng cháu, hắn phải tốn biết bao nhiêu chất xám mới có thể dựa vào Minh Nhật liên lạc với Tiểu Long mà không ai phát hiện.

“Thôi được rồi, cơ thể này là cháu chuẩn bị cho ông, cháu thích là đúng rồi.”

Tiểu Long mỉm cười, ánh mắt có chút ươn ướt, cậu ta vội lau khóe mắt rồi nói: “Vâng! Ông hiện tại lại cần khoang kim loại để chơi Vô Tận Chiến phải không? Lát nữa sẽ có người chuẩn bị. Mấy hôm trước căn nhà của ông bị tấn công mà ông không liên lạc gì với cháu, hại cháu mất ngủ mấy hôm nay.”

Gương mặt hiện tại của Tiểu Long trông rất mệt mỏi, hốc mắt như gấu trúc, con mắt lại đầy tơ máu, vẻ đẹp trai bị che lấp một nửa.

Thiên Long gật đầu chẳng khách sáo làm gì, đáng tin cậy nhất vẫn là cháu hắn.

Đoạn, Thiên Long nhớ tới việc quan trọng khi gọi Tiểu Long đến đây, hắn nghiêm túc nói: “Cháu ngoan! Mau ngồi xếp bằng lên giường, tiếp theo dù có chuyện gì diễn ra cũng không được kinh hãi, rõ chưa?”

Tiểu Long ngạc nhiên nhưng thấy Thiên Long nghiêm túc đành gật đầu rồi ngồi xuống theo lời hắn.

Thiên Long đặt tay phải lên đầu Tiểu Long, bàn tay mơ hồ phát ra ánh sáng mờ ảo.

“Thưa chủ nhân! Tiểu Long có thiên phú rất cao giống như ngài, tuy nhiên cậu ấy phù hợp nhất với thuộc tính thổ.” - giọng Tiên Lệ vang lên, Thiên Long dĩ nhiên muốn giúp cháu mình trở thành tu sĩ. Con trai của hắn chết từ lâu, trong cuộc sống vẫn là thằng cháu thân thiết với hắn nhất.

“Được! Hãy tìm cho nó một công pháp phù hợp đi. Giúp anh chuyện này, bảo đảm anh sẽ lại kiếm thêm cho chú em càng nhiều dâm lực.”

“Vâng!” Tiên Lệ ngao ngán đáp, tên chủ nhân mặt dày này đổi thành họ Hứa thì hợp lý hơn.

Tiểu Long không biết ông đang làm gì nhưng cảm thấy rất thoải mái, bàn tay ấm áp mang theo những luồng khí lạ tràn nào não qua da đầu, sự mệt nhọc mấy ngày qua chợt biến mất như phép lạ.

Đột nhiên, một đám ký ức xa lạ tràn nào trí óc của Tiểu Long khiến cậu giật mình trong đau đớn, suýt nữa đã hét lên thành tiếng. May sao cậu ta vẫn nhớ đến lời Thiên Long căn dặn và độ tín nhiệm cực cao nên lập tức cắn răng cố gắng chịu đựng.

Gương mặt Tiểu Long vặn vẹo vì đau đớn, những hình ảnh xa lạ xuất hiện bên trong tâm trí cậu rồi dần hóa thành những ký tự nhuốm màu kỳ ảo.

“Vô Cực Ngũ Hành Công! Thiên thứ nhất! Thổ sinh Kim!”

Lẩm nhẩm một cách bất giác, Tiểu Long chẳng biết gì sao bản thân có thể hiểu được những ký tự ảo ma nọ.

Bên ngoài cánh cửa gỗ, Minh Nhật đang đặt tai sát lên cánh cửa, nghe thế cũng nói thầm trong lòng.

“Vô Cực Ngũ Hành Công? Là cái đếu gì?”

Căn phòng nhỏ dần chìm trong im lặng, vị tu sĩ thứ hai của dải ngân hà cứ như vậy lặng lẽ được sinh ra.

Bạn đang đọc Vô Tận Chiến sáng tác bởi kaikai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kaikai
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.