Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giấu Mình

Tiểu thuyết gốc · 2600 chữ

Mặt trời đã lặn xuống, cả huyện đang náo loạn vì việc phát hiện ra ba xác chết ở trong rừng. Bổ đầu huyện và sai nha đã phong tỏa hiện trường để điều tra.

Ở sâu trong rừng, có hai cái xác người đang nằm chồng lên nhau, bỗng nhiên hai cái xác đó lại động đậy.

Lâm Thiên tỉnh dậy, đầu đau choáng váng, tự hỏi: "Mình còn sống sao ?".

Lâm Thiên nhanh chóng đứng lên nhìn thấy Lý Tôn đang nằm ở đó liền lấy một mũi tên cắm vào đầu hắn, sau đó lại trộm cái túi vải đeo trên người hắn.

Lâm Thiên thở dài: "Đúng là cửu tử nhất sinh, nếu hắn không có sở thích biến thái, nếu ta không tỉnh dậy trước hắn thì kẻ nằm lại chính là ta rồi".

Lâm Thiên bẻ các mũi tên đang cắm trên người mình ngắn lại để khỏi vướng víu và suy ngẫm:

"Với tình trạng này, giờ cố gắng lết đến nhà của Lý Tôn thôi".

Hắn không thể về nhà, hay gặp người khác với tình trạng này, đó là hướng đi duy nhất mà hắn có.

Một lúc sau, hắn đã đến được nhà Lý Tôn, hắn thấy trước cửa nhà có dán giấy niêm phong của nha môn.

Lâm Thiên thầm nghĩ: "Vậy là mọi người đã phát hiện ra những cái xác chết rồi, bọn sai nha đã đi lục soát từng nhà của cả huyện rồi"

Lâm Thiên bèn chui qua cửa sổ vào nhà, đồ đạc trong nhà qua việc lục soát đã bị lật tung lên.

Lâm Thiên tìm được vài bình kim sang dược, và vài miếng vải băng vết thương.

Lâm Thiên bắt đầu thi triển "Liếm láp trị liệu" liếm lên các vết thương để giảm đau và hồi phục, thầm nghĩ:

"Đúng là môn võ công tục tiểu mà nhưng nhờ những môn võ như thế này nên ta mới thoát khỏi cửa tử, ta nên cảm ơn Cao Thắng".

Lâm Thiên bắt đầu rút từng mũi tên ra, bôi kim sang dược lên và băng lại, lần lượt từng mũi tên, hắn cố gắng nén đau để không la quá lớn.

Lâm Thiên bôi kim sang được và băng luôn cái đầu đầy máu và đôi tay có những hằn đỏ do gậy đập trúng.

Nhìn Lâm Thiên hiện giờ, hắn không khác gì một tên xác ướp vậy.

Lâm Thiên mới bắt đầu kiểm tra chiến lợi phẩm.

Trong tiềm thức, bảng điện tử đã có thêm vài môn võ công

"Khất cái quyền pháp": võ học bạch cấp, quyền pháp cơ bản của cái bang.

"Khất cái côn pháp": võ học bạch cấp, côn pháp cơ bản của cái bang.

"Duyên nhai hành khất quyền": võ học lục cấp, được dung hợp từ khất cái quyền pháp và một võ công nào đó.

"Khu xà côn pháp": võ học lục cấp, côn pháp tinh anh của cái bang.

"Gà bay chó chạy": võ học bạch cấp, khinh công thường thấy ở cái bang thường dùng để bỏ chạy.

Trong túi của Hồng Quân hắn tim được hai tờ ngân phiếu 100 lượng bạc và hai quyển nội công là:

"Thiên Hành khí công": nội công lục cấp, có thể tu luyện đến Linh Động Cảnh lục trọng phù hợp với cái bang côn pháp.

"Hỗn Thiên Khí Công": nội công lục cấp, có thể tu luyện đến Linh Động Cảnh lục trọng phù hợp với cái bang quyền pháp.

Lâm Thiên vui sướng nói: "Phát tài rồi, có hai quyển nội công luyện đến lục trọng, nếu ta luyện đến viên mãn rồi dung hợp thì có thể siêu việt lục trọng. Còn có 200 lượng bạc nữa chứ, chắc trên người của tên Thiên Vân kia còn nhiều tiền hơn, nếu không phải bị lão Lý Tôn truy sát thì ta đã không cần lo về việc tiền bạc rồi".

Trong túi của Lý Tôn ngoài quyển nội công mà Lâm Thiên đã học ra, còn có 4 quyển bí tịch, lão ta luôn mang theo bên mình vì sợ bị kẻ khác đột nhập vào nhà mà trộm lấy.

"Tam châu tiễn": lục cấp võ học, bắn đồng thời ba mũi tên theo hình tam giác khóa chặt hướng di chuyển của kẻ địch.

"Hành quân quyền": bạch cấp võ học, quyền pháp cơ bản trong quân đội.

"Lục tự đao quyết": bạch cấp võ học, đao pháp cơ bản gồm 6 chiêu.

"Khinh thân tung đề thuật": lục cấp võ học, một môn khinh công cơ bản trong quân đội.

Tổng đàn Cái Bang, Kinh Thiên Thành, chính là thủ đô của cả nước Đại Kim Quốc.

"Gầm" Một tiếng động to làm phá tan sự yên tĩnh của căn phòng, những mảnh vỡ của một chiếc bàn bay đầy trên sàn nhà.

"Vẫn chưa điều tra ra sao ? Vậy mau cử thêm người đến lật tung cả trấn Trần Lãng lên tìm bằng được kẻ đã giết cháu trai Thiên Vân của ta đi"

Kẻ vừa lên tiếng chính là bát trưởng lão của Cái Bang, Tần Khôn, cường giả Kinh Hồng cảnh.

Tên thuộc hạ sợ hãi nói: "Nhưng quan huyện bên đó đã kết luận rằng, hung thủ là một tên lính đào ngũ, Lý Tôn rồi".

Tần Khôn giận dữ nói: "Một tên chỉ là Linh Động cảnh nhị trọng mà có thể giết chết Hồng Quân à, ngươi có bị ngu không?".

Tên thuộc hạ cúi thấp đầu xuống nói: "Qua việc khám nghiệm thi thể của Hồng Quân thì hai mắt hắn bị mù do bột vôi, tinh hoàn hắn đã vỡ và bị một đòn chí mạng ngay thái dương. Thuộc hạ phán đoán có thể hắn bị hung thủ dùng vài môn võ công hèn hạ ám toán".

Tần Khôn liền nói: "Lúc trước ta đã xin bang chủ cử cao thủ Ý Tồn cảnh bảo vệ Thiên Vân nhưng bang chủ đã từ chối, vì những cao thủ đó chỉ bảo vệ cho đệ tử thiên tài chân chuyền của bản phái còn Thiên Vân chỉ mới là tinh anh đệ tử. Tên phế vật Hồng Quân hại chết cháu ta, mau trục xuất hết người nhà của hắn ra khỏi bang và bí mật giết hết đi".

"Tuân lệnh trưởng lão" Tên thuộc hạ chấp tay, cúi đầu nói.

Tần Khôn nói tiếp: "Nếu hiện giờ, trong thời gian này, ta không bận việc ở tổng đàn, ta đã đích thân đến đó rồi. Cử thêm người đến trấn Trần Lãng điều tra trong 1 năm nữa, nếu không có tiến triển gì thì rút về".

"Tuân lệnh trưởng lão" Tên thuộc hạ chấp tay, cúi đầu nói.

Tần Khôn đau buồn nói: "Thiên Vân ơi là Thiên Vân, ta phải đối diện với cha, mẹ cháu thế nào đây, cháu hãy hiện về báo mộng cho ta biết hung thủ là ai, ta sẽ phanh thây hắn ra".

Sau một tuần trốn ở nhà Lý Tôn, những vết thương của Lâm Thiên đã gần lành rồi. Hắn liền quyết định trở về nhà.

Trên đường trở về, Lâm Thiên thấy có rất nhiều tên ăn mày xuất hiện, bọn chúng cũng liếc nhìn hắn nhưng thấy hắn chỉ là một đứa trẻ, bọn hắn lại quay sang hướng khác.

Khi Lâm Thiên gần về đến nhà, Lâm Hùng và Ngọc Như thấy hắn liền bất ngờ chạy đến.

Lâm Hùng gắt gao hỏi: "Con đã đi đâu hơn một tuần nay vậy, con có biết cha mẹ lo cho con lắm không ?".

Lâm Thiên nói: "Dạ, tại sư phụ của con dẫn con đi tập võ".

Lâm Hùng tiếp tục hỏi: "Sư phụ của con là ai ?, dắt con đi mà chẳng nói với ba mẹ một tiếng vậy".

Ngọc Như nói: "Trong rừng, tuần trước, có một tên sát nhân, chính là tên thợ săn Lý Tôn, hắn đã giết 3 mạng người rồi, con đột nhiên biến mất làm ba mẹ ngày nào cũng lo lắng, hỏi thăm thông tin hết người này đến người khác".

Lâm Thiên cảm động, nước mắt rưng rưng thầm nghĩ: "Nhìn lại thấy ba mẹ đã già thêm rồi, chắc vì lo lắng cho mình quá. Cha mình cũng gần 40 tuổi, mẹ thì đã gần 35 rồi mà mình cứ làm họ phiền lòng hoài. Cha, mẹ cứ yên tâm đi con sẽ cố gắng, nổ lực chăm sóc tốt cho hai người".

"Vậy là sau khi xét tất cả nhà trong huyện, Lý Tôn đã là tình nghi. Lão quan huyện sợ bị phác giác tội nhận hối lộ từ Lý Tôn nên đã công bố luôn phân thận thật của hắn và kết luận Lý Tôn là hung thủ. Như vậy, bọn sai nha không tìm thấy xác của Lý Tôn ở sâu trong rừng, thời gian qua lâu như vậy xác của hắn đã bị thú rừng nhai nuốt hết rồi"

Lâm Thiên vội nói: "Dạ con đi xa, về mệt quá nên con vô nhà nghỉ đây, đây là phần quà mà sư phụ gửi cho cha mẹ, sư phụ nói tu tập nó sẽ giúp cha mẹ sống lâu đó".

Lâm Thiên nhét một quyền sách vào tay Lâm Hùng, rồi chạy nhanh vào phòng, để tránh các câu hỏi khó.

Lâm Hùng la lên: "Con còn chưa xong với ta đâu, con sẽ bị cấm túc trong vòng 1 tháng".

Sau đó, Lâm Hùng cầm quyền sách trên tay lên xem, trên quyển sách có tựa đề là "Dưỡng sinh công".

Một tháng sau, Lâm Thiên, sau khi luyện vài môn võ công đến viên mãn nhưng hai quyển nội công hắn vẫn còn chưa đụng đến.

Lâm Thiên khoác vào áo choàng đen đến gặp và nhờ một tên lái buôn ở huyện hay ra vào thành, đem hai tờ ngân phiếu 100 lượng đổi lấy bạc và trả cho hắn 10% tiền công. Tên lái buôn cũng thèm khát số tiền này nhưng khi thấy tên hắc y nhân trước mặt mình, một quyền đánh nát cái cây thì hắn đã bỏ ý định đó.

Sau vụ việc trộm sách, Lâm Thiên đâu có điên mà khoác áo choàng đen vào thành lần nữa, nếu hắn đi hiên ngang vào thành thì lại vạch áo cho người xem lưng, hắn không muốn lộ tu vi và tuổi tác của mình.

Vài ngày sau, Lâm Thiên đi tìm Tô Khất, xem hắn ta ra sao rồi.

Sau một hồi lâu tìm kiếm ở chợ, Lâm Thiên thấy Tô Khất đang ngồi chung với đám ăn mày liền vẩy tay ra hiệu kêu gọi hắn.

Tô Khất nhanh chân đi theo Lâm Thiên đến một cánh đồng. Tô Khất nhanh nhảu hỏi:

"Mày đã đi đâu hơn tháng nay vậy mà tao không gặp được mày".

Lâm Thiên thành thật trả lời: "Tao đi chơi xa không xin phép cha mẹ bị cấm túc ở nhà".

Tô Khất liền nói: "À, cái tuần mà cha mẹ mày chạy khắp nơi tìm mày à".

Tô Khất nói tiếp: "Tao có chuyện bí mật này, tao kể ra mày đừng nói ai nhé, mày biết vụ giết người cách đây một tháng của lão Lý Tôn chứ".

Lâm Thiên thành thật: "À, tao nghe mẹ tao kể rồi".

Sau đó Tô Khất kể cho Lâm Thiên từ đầu đến khi bị Thiên Vân đánh ngất.

Tô Khất kể tiếp: "Lúc tao tỉnh dậy đã thấy xác của ông trung niên rồi, sau đó tao sợ quá, bỏ chạy một mạch về nhà, trên đường chạy tao còn thấy xác của người yêu tao và tên tình địch nữa. Tao sợ quá không dám kể chuyện này với ai, tao cũng không báo quan vì tao cũng không biết mặt hung thủ là ai"

Lâm Thiên giả vờ nói: "Đúng là trong họa có phúc, lão Lý Tôn tưởng mày đã chết rồi nên bỏ qua cho mày đó"

Tô Khất nói: "Tao nghĩ hung thủ chưa chắc là lão Lý đâu, cái bang đã cử rất nhiều người đến đây. Tao nghe nói là để tìm hung thủ thật sự, có cả cao thủ Ý Tồn cảnh nữa"

"Cao thủ Ý Tồn cảnh sao ?" Lâm Thiên bất ngờ nói.

Lâm Thiên âm thầm thở phào nhẹ nhõm; "Con mợ nó, lần này mình đụng nhầm ổ kiến lửa rồi, cũng may chỉ là cao thủ Ý Tồn cảnh thôi, nếu người đến đây là một cao thủ Kinh Hồng cảnh, lại thấy một đứa trẻ Linh Động cảnh như mình chạy lon ton ngoài đường thì thôi xong đời".

Tô Khất trả lời: "Đúng vậy đó, ông ta tên là Tần Huy, là một cao thủ tu luyện 'Cầm long công'".

Lâm Thiên giả vờ nói: "Thôi tao về trước đây, vì vụ trước nên cha mẹ không cho tao đi lâu đâu, đây là tiền tao nợ mày nè".

Nói xong, Lâm Thiên đưa cho Tô Khất túi tiền chứa 14 lượng bạc, rồi chào tạm biệt ra về.

Khi trở về nhà, Lâm Thiên quyết định trong thời gian này mình phải "giấu mình", không gây ra việc gì làm kinh động đến bọn cái bang.

Sau đó, mỗi ngày từ sáng đến chiều Lâm Thiên phụ cha mẹ việc đồng án, chiều thì đi chơi với Tô Khất, tối thì âm thầm và cẩn trọng luyện võ công.

Lâm Thiên trả cho tên lái buôn 20 lượng, Tô Khất 14 lượng. Hắn còn chôn 150 lượng xuống đất gần nhà, xong giả vờ đào lên, gọi cha mẹ đến nói là tiền của tổ tiên để lại và số tiền đó được cha mẹ hắn dùng để sửa nhà, mua vài con gà để nuôi và mua thêm vật dụng trong nhà.

Lâm Thiên tiếp tục đến tiệm vũ khí ở huyện, mua một cây cung và một thanh đao hết 3 lượng bạc. Sau khi chi tiêu mọi thứ, hắn còn 13 lượng bạc.

Thời gian trôi qua gần 2 năm, bọn Cái bang cũng đã rút về hết.

Lâm Thiên bây giờ đã 11 tuổi rồi, hắn đã đột phá từ Linh Động cảnh nhị trọng cảnh lên đến tứ trọng cảnh. Ngoài hai cuốn nội công của cái bang chỉ mới luyện đến tiểu thành còn tất cả võ học chiêu thức hắn đều luyện đến viên mãn.

Sau khi Lâm Hùng dùng tiền sửa nhà và nộp phí cho quan huyện mua thêm đất, ngôi nhà của Lâm Thiên đã trở nên rộng hơn, khang trang hơn, đầy đủ vật dụng tiện nghi và có thêm một cái chuồng gà với hơn 20 con. Gia đình của Lâm Thiên trở nên khá giả, ở tiệc tân gia, hàng xóm xung quanh còn đến chúc mừng, tặng quà.

Trong thời gian gần hai năm Lâm Thiên còn học thêm 2 môn võ công mới là:

"Xú cẩu công": môn ám khí bạch cấp, hắn học được khi thấy bọn trẻ trong làng chơi ném bùn.

"Phi thạch pháp": môn ám khí bạch cấp, hắn học được khi thấy bọn trẻ trong làng chơi ném đá.

Cảm ơn mọi người vì đã ủng hộ em 1 view, một chương em sẽ viết khoảng hơn 2500 đến hơn 3000 chữ, tùy theo diễn biến tình huống ạ.

Để đảm bảo chất lượng truyện thì mỗi ngày em sẽ ra 1-2 chương ạ

Bạn đang đọc Võ Nhân Giang Hồ sáng tác bởi Despottt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Despottt
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 61

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.