Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiên Kiêu Chi Tử

Tiểu thuyết gốc · 2771 chữ

"Hoàng Vinh đạo hữu, ta thật sự không hiểu được, điều gì đã khiến Hành Sơn phái lại hành xử lỗ mãng như vậy ? Cho dù là Hoa Sơn phái đến luận võ, đôi lúc bọn chúng cũng phải cụp đuôi mà chạy" Đại trưởng lão Tung Sơn phái, Đinh Nhạc tỏ vẻ khinh thường, nói.

Hoàng Vinh vui vẻ đáp: "Hahaaha, các chưởng môn của Ngũ Nhạc Kiếm phái đều đã bế quan để chuẩn bị cho cuộc luận kiếm. Vả lại, chuyện công vụ trong tông môn đã được xử lí xong. Nên nhân cơ hội này, Hành Sơn phái tổ chức luận võ với các môn phái khác trong liên minh nhằm trao dồi thêm kỹ năng và kiến thức ấy mà".

"Vậy hàng chữ vàng kia là có ý gì ?" Đinh Nhạc chỉ ngón tay vào biểu ngữ được thêu 8 chữ vàng và nói.

Hoàng Vinh vui vẻ trả lời: "Hahaaha, đó chỉ là một câu nói để tiếp thêm động lực cho các đệ tử môn phái mà thôi, Đinh Nhạc đạo hữu không để ý đến đâu".

"Đệ tử nội môn, Hành Sơn vô đối ư ? Động lực của các ngươi thật lớn đấy, lớn như cái gan của các ngươi vậy. Tuy nhiên, động lực thì phải đi kèm với thực lực" Đinh Nhạc mỉa mai.

"Lục Hào, ngươi lên đi, tiện thể lấy luôn cái gan của tên đệ nhất nội môn gì đó đi. Ta muốn xem gan của bọn Hành Sơn phái có lớn như ta nghĩ không" Đinh Nhạc truyền âm.

Lục Hào bộc phát tu vi Linh Động cảnh bát trọng, rút kiếm và thi triển "Khoái Mạn Thập Thất Lộ Kiếm Pháp". Những đường kiếm nhanh, hiểm liên tục được chém ra, nhưng tất cả đều vào khoảng không. Trong khi đó, Hàn Phong đâm ra "Hồi Phong Lạc Nhạn Kiếm" khiến cho Lục Hào liên tục bại lui.

Đinh Nhạc nghĩ thầm: "Không thể nào, sao hắn có thể nhìn thấu mọi chiêu thức của "Khoái Mạn Thập Thất Lộ Kiếm Pháp". Không lẽ, Hành Sơn phái dạy Tung Sơn kiếm thuật cho bọn đệ tử nội môn. Không, không thể có chuyện đó được, nếu không bọn mật thám đã báo tin về rồi".

Lục Hào rơi vào thế hạ phong, liền đổi kiếm chiêu thành chưởng pháp, tay trái tung ra "Đại Tung Dương Thần Chưởng".

Hàn Phong đưa kiếm lên đỡ chưởng kình, khiến thanh kiếm rạn nứt, và hắn cũng bị đẩy lùi về phía sau vài bước.

Lục Hào lấy lại thế thượng phong, lao đến tấn công.

Hàn Phong nhìn thanh kiếm đã nứt của mình, sau đó lại đưa kiếm lên đỡ đòn tấn công của Lục Hào.

Bỗng nhiên, "Lưu Vân Chưởng" từ tay trái của Hàn Phong tung vào thanh kiếm của chính mình, thanh kiếm vỡ nát, những mảnh kiếm theo kình lực của chưởng pháp lao về phía Lục Hào.

Cuộc chiến của những cao thủ Linh Động cảnh đều là xáp lá cà, trừ khi có kẻ sử dụng vũ khí tầm xa.

Lục Hào đang trên đà lao tới, và ở rất gần Hàn Phong, nên không tránh được.

Những mảnh kiếm vỡ đâm liên tiếp vào người Lục Hào, khiến hắn trọng thương và gục xuống.

Các đệ tử Tung Sơn liên tục thét lớn:

"Khốn nạn, trong luận đấu, hắn lại sử dụng ám khí".

"Hành Sơn phái lại có tên đệ tử hèn hạ như vậy sao ?".

"Chúng ta cùng lên giết hắn, trả thù cho Lục Hào".

"Câm mồm hết đi".

Đinh Nhạc dùng "Thiên Lý Truyền Âm" thét lớn trong sự tức giận, khiến tất cả đệ tử im bặt.

"Chúng ta thua, chỉ đơn giản là chúng ta không có đủ thực lực để chiến thắng. Từ khi nào mà đệ tử Tung Sơn lại yếu kém đến mức thua mà cũng không chịu nhận".

"Đệ tử Tung Sơn nghe lệnh" Đinh Nhạc tiếp tục hét lớn.

"Xin nghe lệnh từ đại trưởng lão" Tất cả đệ tử Tung Sơn phái quỳ xuống, đồng thanh hô to.

Đinh Nhạc lớn tiếng nói : "Thất bại là mẹ thành công, không có thất bại thì làm sao có thành công. Không có thất bại thì ai là người có thể dạy chúng ta cách để chiến thắng. Hôm nay, Tung Sơn chúng ta nhận thua, ngày sau sẽ báo đáp cho thất bại này".

"Hôm nay, Tung Sơn chúng ta nhận thua, ngày sau sẽ báo đáp cho thất bại này" Toàn bộ đệ tử Tung Sơn phái đồng thanh hô lớn.

Xuống đến chân núi Tung Sơn.

"Chỉ còn một trận nữa thôi, chỉ còn một trận nữa thôi, hahaaha, chỉ còn một trận nữa thôi…" Hoàng Vinh vừa đi vừa cười và liên tục lặp lại câu nói.

Hàn Phong khuyên bảo: "Đại trưởng lão, ngài đừng nên kích động như vậy".

"Hàn Phong à, ta yêu ngươi chết mất" Hoàng Vinh quay sang ôm chặt Hàn Phong, khiến hắn ngạt thở.

"Đại trưởng lão, xin ngài hãy giữ tự trọng" Hàn Phong van xin.

"Trận cuối cùng rồi, còn gì mất nữa đâu, ta sẽ xuống xác với trận đấu này" Đại trưởng lão quả quyết.

Hoa Sơn, là ngọn núi cao nhất thuộc Ngũ Hành Sơn.

Các đệ tử ngoại môn Hoa Sơn phái đang tập luyện kiếm pháp tại diễn võ trường, tạp dịch đệ tử đang cặm cụi làm những công việc vặt. Đôi khi, ta còn thấy một vài tên đệ tử nội môn đang luận bàn với nhau.

Mọi việc đang diễn ra yên bình như mọi ngày, thì một vật gì rất lớn tựa như thiên thạch từ trên trời cao lao xuống phái Hoa Sơn.

"ĐÙNG".

Một tiếng nổ lớn phát ra giữa quảng trường Hoa Sơn phái, khiến đất đá văng lên tứ tung.

"Có địch tập kích".

"Mau tập hợp".

"Có địch tập kích".

Các đệ tử Hoa Sơn liên tục hô lên.

"Kẻ nào gan chó lại tấn công vào phái Hoa Sơn" Phong Bình, đại trưởng lão Hoa Sơn phái thét to, sau đó cùng với 7 vị trưởng lão còn lại lao ra ngoài.

Từ trong đống đổ nát, bụi bay mờ mịt, một giọng nói với "Thiên Lý Truyền Âm" vang vọng khắp Hoa Sơn.

"Hành Sơn phái tới chơi, thằng khốn nào là đệ nhất nội môn Hoa Sơn, lăn ra đây".

Hoàng Vinh cõng theo Hàn Phong bước ra từ đống đổ nát.

"Hoàng Vinh, ngươi muốn gì ? Hành vi của ngươi chính là đang khiêu khích Hoa Sơn phái đấy" Phong Bình tức giận, quát mắng.

Hoàng Vinh mỉa mai nói: "Ta khiêu khích đấy thì sao ?".

"Hành Sơn phái của ngươi có tư cách sao ? Trở về tông môn và chờ hình phạt từ liên minh đi" Phong Bình bộc phát tu vi Kinh Hồng cảnh ngũ trọng thét lớn.

Bảy vị trưởng lão còn lại của Hoa Sơn cũng bộc lộ tu vi Kinh Hồng cảnh, gây sức ép lên Hoàng Vinh.

"Tư cách của Hành Sơn cũng cần kẻ ngoại đạo đánh giá sao ?".

Âm thanh vang vọng, cùng với bảy luồn chân khí phóng về quảng trường Hoa Sơn phái.

Vũ Phi, Cao Giang, Lê Hùng, Hoàng Du, Nam Ung, Đào Chung, Nguyễn Tiến, 7 vị trưởng lão Hành Sơn phái, thi triển khinh công đến bên cạnh Hoàng Vinh, bộc lộ tu vi Kinh Hồng cảnh đối chọi với các cao thủ phía Hoa Sơn.

"Thật không ngờ, trận cuối cùng, đại trưởng lão lại chơi lớn như vậy, gọi cả cao tầng của Hành Sơn phái đến" Hàn Phong nghĩ thầm.

Phong Bình tức giận nói: "Các ngươi muốn gây chiến sao ? Các ngươi nên nhớ quyền minh chủ đang thuộc về Hoa Sơn".

"Hahahaa, gây chiến thì không dám, bọn ta đến để luận võ. Mau gọi đệ nhất nội môn của các ngươi ra đi. Hằng Sơn, Thái Sơn, Tung Sơn đều bị bọn ta đánh bại rồi, chỉ còn mỗi Hoa Sơn nữa thôi. Mau lên đi, nhà bao việc" Hoàng Vinh vui vẻ nói, đồng thời phóng một biểu ngữ về trước mặt đám đệ tử Hoa Sơn.

Biểu ngữ được cột vào hai thanh gỗ cắm xuống đất, phía trên được thêu 8 chữ vàng:

"Nội Môn Đệ Tử, Hành Sơn Vô Đối".

Tất cả đệ tử Hoa Sơn phái thấy được dòng chữ đó, đều siết chặt bàn tay, lửa giận trong người sôi sùng sục.

Trong đám đệ tử, một thân ảnh lao ra, hướng về phía Hành Sơn nói:

"Ta chính là Phúc Bá, đệ nhất nội môn Hoa Sơn phái. Thằng khốn nào dám khiêu chiến ?".

Hàn Phong phóng lên, bộc phát tu vi Linh Động cảnh bát trọng, rút kiếm thi triển "Hồi Phong Lạc Nhạn Kiếm".

Phúc Bá cũng bộc lộ cảnh giới, tung ra "Đoạt Mệnh Liên Hoàn Tam Tiên Kiếm".

Hai bên lao vào so chiêu, lưỡi kiếm va chạm ác liệt, nhưng vẫn bất phân thắng bại.

Bỗng nhiên, Phúc Bá lấy ra một bình rượu nốc cạn, sau đó lại lao vào đối chiến với Hàn Phong.

"Sao tên đó lại uống rượu trong lúc chiến đấu, không lẽ hắn học được kiếm pháp của Túy Tiên kiếm khách, nếu thật như vậy thì Hàn Phong chắc chắn sẽ thua" Hoàng Vinh đang quan chiến, suy ngẫm.

Nhưng trái ngược với suy nghĩ của Hoàng Vinh.

Sau một lúc, kiếm chiêu của Phúc Bá đều đâm vào khoảng không, bộ pháp chệnh choạng như người say. Đúng như vậy, hắn đã say rượu thật.

Còn Hàn Phong liên tục đâm kiếm đả thương Phúc Bá, sau đó lại kết thúc bằng việc tung "Lưu Vân Chưởng" vào giữa ngực hắn.

Phúc Bá trên người đầy những vết chém, thổ huyết, gục xuống và bất tỉnh.

"Hàn Phong vô địch".

"Nội môn đệ tử, Hành Sơn phái vô đối".

"Hahaaha, tưởng thế nào, thật không ngờ đệ nhất nội môn thế hệ này của phái Hoa Sơn lại yếu đến vậy".

Các đệ tử nội môn Hành Sơn phái liên tục hò reo, tán thưởng.

Đối lập với tâm trạng vui sướng và thỏa mãn ấy.

Hàn Phong và 8 vị trưởng lão vẫn không hề buông lỏng, vì trong lòng mỗi người bọn họ đều có chung một nghi vấn.

"Tại sao Phúc Bá lại uống rượu ?".

Không để họ chờ lâu, Phúc Bá lập tức bật dậy, với một khuôn mặt dữ tợn, miệng há lớn thể hiện một nụ cười toe toét nhưng không hề phát ra tiếng.

Hàn Phong đang trong thế thủ, đứng đối diện với Phúc Bá. Đột nhiên, hắn cảm thấy như có một cơn gió vừa thổi qua người mình, mát rười rượi.

Hàn Phong cảm thấy mát thì cũng đúng thôi, vì thân thể hắn đã bị chém một đường kiếm chéo từ bả vai phải xuống đến hông bên trái, máu chảy ra như thác.

Phúc Bá đã lướt đến và chém vào người Hàn Phong nhanh đến mức mà hắn không thể nhìn rõ.

Thanh kiếm của Hàn Phong đã bị chém gãy làm đôi, nếu không nhờ vào việc đứng thế thủ, và dùng thanh kiếm chắn trước mặt, thì có lẽ hắn đã bị chém chết rồi.

"A a a…" Những tiếng kêu thảm thiết tiếp tục được vang lên.

Sau khi chém trọng thương Hàn Phong, Phúc Bá lại lao đến chỗ của đệ tử Hoa Sơn, ra sức chém giết những đồng môn của mình, hắn đã mất đi nhận thức rồi.

Bốn vị trưởng lão của Hoa Sơn tiến đến 4 góc, bộc phát ra kiếm Vực, ngăn chặn các đòn công kích của Phúc Bá, và dùng lực dồn ép hắn về phía Hàn Phong.

Một võ đài sinh tử được hình thành từ Cảnh Vực của bốn vị trưởng lão, ở trong đó chỉ còn hai người, một là Hàn Phong đang bị chém trọng thương, hai là một tên sát nhân mất đi nhân tính Phúc Bá.

Hoàng Vinh liên tục gào thét.

"Khốn kiếp, tên Phúc Bá chính là kẻ mang khí vận, 'Thiên kiêu chi tử'".

"Mau thả Hàn Phong ra, Hành Sơn phái chúng ta chịu thua".

Sau đó Hoàng Vinh cùng 7 vị trưởng lão còn lại, bộc phát tu vi lao lên nhằm giải cứu Hàn Phong.

Đột nhiên, một đường kiếm xẹt qua, một rãnh sâu và dài chặn ngay trước mặt nhóm người Hoàng Vinh, luồng chân khí màu tím từ bên dưới bộc phát lên mang theo tử khí ngút trời.

"Tử Hà Thần Công - Tử Khí Thiên La".

"Đệ tử đang giao đấu, lời nhận thua từ trưởng lão không có ý nghĩa. Nếu ai trong các ngươi bước qua lằn ranh".

"Chết".

Một giọng nói hung dữ và tràn đầy sát khí được vọng ra, kẻ vừa lên tiếng chính là chưởng môn Hoa Sơn Phái, Bảo Thiên Giang.

"Khốn nạn, khinh người quá đáng, dù có chết ta cũng phải cứu cho bằng được Hàn Phong" Hoàng Vinh căm giận, lấy ra một viên đan dược.

Các trưởng lão còn lại thấy vậy, liền vận chân khí gây sức ép lên người Hoàng Vinh và khuyên can.

"Hoàng Vinh, huynh mau bình tĩnh lại đi, mất đệ tử này chúng ta có thể tìm người khác".

"Đây là luật, nếu chúng ta làm trái sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến tông môn".

"Mấy tên khốn nạn các ngươi đều là những con rùa rụt cổ. Hàn Phong, hắn dám hi sinh bản thân mình để tìm lại vinh quang cho môn phái. Vậy tại sao tông môn không thể liều mình để cứu hắn ?".

Hoàng Vinh thét lên trong sự bất lực.

Phúc Bá, trong tình trạng mất đi nhận thức, lao về phía Hàn Phong.

Một đòn chém với tốc độ cao, có thế chém Hàn Phong làm đôi.

Nhưng Phúc Bá lại tấn công hụt, đường kiếm của hắn đã chém vào một làn khói trắng.

Không biết bằng cách nào, Hàn Phong như được dịch chuyển đến nơi khác.

Làn da Hàn Phong chuyển dần thành màu đỏ, nước trong cơ thể bốc hơi chuyển thành hơi nước bay ra ngoài tạo ra làn khói xung quanh người.

"Hahaaha, tên ngu ngốc ấy đã nghịch hành kinh mạch rồi, hắn sẽ chết thôi" Phong Bình mỉa mai nói.

Hoàng Vinh đứng như trời chồng, hai hàng nước mắt chảy xuống. Thời điểm này, hắn đã như người chết đứng.

Lúc này, Phúc Bá thi triển "Cuồng Phong Khoái Kiếm" tiếp tục lao về phía Hàn Phong, nhưng hắn chỉ đâm vào làn khói trắng mà Hàn Phong để lại.

Do hậu quả của nghịch hành kinh mạch, Hàn Phong cũng như người không còn nhận thức, tự động thi triển ra "Hồi Phong Lạc Nhạn Kiếm" đối chiến.

Hai con người chỉ còn lại thú tính, lao vào tấn công lẫn nhau.

Các đệ tử tạp dịch hay ngoại môn đều không nhìn thấy bọn họ, mà chỉ thấy trên võ đài, tiếng kiếm va chạm liên miên, tia lửa bắn ra từ những đường kiếm.

Cả hai lao vào nhau với tốc độ cao, Hàn Phong với thanh kiếm đã bị gãy liên tục bại lui trước Phúc Bá, trên người còn bị chém thêm vài đường.

Dị biến xảy ra, một đường kiếm phóng ra, bay cao tựa trời xanh. Cánh tay phải đang cầm kiếm của Phúc Bá cũng đã bay lên trời.

"Không thể nào, hắn đã đột phá Ý Tồn cảnh" Phong Bình thét lên trong sự kinh ngạc.

Hoàng Vinh giật mình khi chứng kiến sự việc xảy ra nhưng hắn vẫn đứng như trời chồng. Hắn thất vọng, uất ức bởi vì bản thân không đủ sức, tông môn không đủ mạnh để bảo vệ Hàn Phong.

"Thắng thì sao chứ ? Tông môn lấy lại được vinh quang thì sao chứ ? Ta đã mất đi một người đệ tử xuất chúng rồi".

Vì Hoàng Vinh biết, hậu quả của việc nghịch hành kinh mạch chính là: "Chết".

...

Cảm ơn mọi người vì đã ủng hộ em 1 view, một chương em sẽ viết khoảng hơn 2500 đến hơn 3000 chữ, tùy theo diễn biến tình huống ạ.

Để đảm bảo chất lượng truyện thì mỗi ngày em sẽ ra 1 chương ạ.

Bạn đang đọc Võ Nhân Giang Hồ sáng tác bởi Despottt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Despottt
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 53

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.