Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chuyển Hồn?

Tiểu thuyết gốc · 1632 chữ

Sáng sớm hôm sau, bên trong Phòng trị liệu ở Làng Chài, một tiếng la thất thanh vang lên. Chàng trai bật dậy từ trên giường bệnh, vẻ mặt hoang mang cực độ, mồ hôi vã ra như tắm. Cơn ác mộng vừa rồi khiến tinh thần cậu ta giờ vẫn còn chưa tỉnh táo.

- Tỉnh rồi à? Tối qua cậu luôn thều thào gọi Sư phụ, sư huynh. Ta nghĩ là cậu đã gặp ác mộng kinh khủng lắm! Nhưng ít ra thì tình trạng cậu đã khá hơn rồi đó. May là nhờ tối qua ngài Đỗ Chung đã truyền một lượng lớn Nội khí duy trì cho cậu đấy! - Quách Dụng đang ngồi làm việc. Thấy chàng trai tỉnh dậy thì nhìn qua nở một nụ cười nói.

- Tôi đang ở đâu vậy? - Chàng trai dần bình tỉnh lại nhưng vẻ mặt vẫn còn ngơ ngác nhìn xung quanh rồi quay sang hỏi Quách Dụng.

- À! Đỗ Chung đã cứu cậu khi cậu bị trọng thương và đưa về Làng Chài này. Ta là Đại phu Quách Dụng, còn cậu tên gì? - Quách Dụng nhìn qua chàng trai rồi cười nói.

Nghe Quách Dụng hỏi, chàng trai bất chợt nhận ra. Cậu không hề có bất kỳ ký ức gì về bản thân. Cậu trông như thế nào, đẹp xấu mập ốm ra sao. Mọi thứ đó dường như không hề tồn tại trong ký ức của cậu. Nhưng những ký ức về những năm tháng ở sư môn thì cậu lại hoàn toàn nhớ như in.

Bỗng một hình ảnh vụt qua tâm tưởng của cậu ta. Hình ảnh Lữ Tùng sư huynh đang đứng xoay lưng về cậu ta. Mái tóc dài của anh ấy phất phơ trong cơn gió mạnh. Rồi một luồng Hắc khí phóng đến, cuốn lấy anh ta vào trong.

- Xin lỗi! Nhưng tôi thật sự không có chút ký ức nào về bản thân cả!- Chàng trai cảm thấy bất nhẫn, cúi mặt xuống đôi tay thô ráp nhưng cường tráng của mình mà nói.

Đột nhiên cậu ta cảm thấy có gì đó không đúng, hai mắt mở to nhìn trừng trừng vào đôi tay thô ráp của mình. Không phải, đôi tay này không phải của cậu ta. Đôi tay này, vết sẹo bỏng trên mu bàn tay này rất là quen thuộc.

- Đại phu! Ngài lấy giúp tôi cái gương soi đi! - Gương mặt lộ nét sơ hãi, cậu ta gọi Quách Dụng.

Dù không hiểu chuyện gì nhưng Quách Dụng vẫn đưa cái gương soi cho cậu ta. Nhanh chóng nhận chiếc gương soi từ Đại phu, cậu ta nhìn ngay vào gương và sự hoang mang, sợ hãi, bàng hoàng trở nên mãnh liệt. Không, đây chắc chắn không phải gương mặt của cậu ta. Mặc dù không hề có ký ức về bản thân nhưng gương mặt này thì chắc chắn cậu không hề xa lạ.

- Lữ Tùng! Đây là Lữ Tùng sư huynh mà! Tại sao! Tại sao ta lại trở thành huynh ấy? - Thấy gương mặt của Lữ Tùng, giờ trở thành của mình khiến chàng trai vô cùng hoang mang, sợ hãi.

Cậu ta cố gắng trấn tỉnh tinh thần, lấy tay dụi dụi mắt vì nghĩ mình bị hoa mắt. Nhưng không, đây đúng thật là dung mạo của Lữ Tùng sư huynh. Gương mặt tuy không anh tuấn gì nhưng đối với cậu ta thì nó là một gương mặt cực kỳ nam tính, ưa nhìn. Dù vậy thì lúc này gương mặt ấy phản chiếu trong gương lại cực kỳ khó coi vì mắt đang trợn trừng và mồm thì há hốc.

Từ nãy đến giờ chứng kiến hành động kỳ hoặc của chàng trai này, Quách Dụng cũng lấy làm ngạc nhiên lắm nên vội vàng nắm lấy bả vai cậu ta trấn an.

- Bình tỉnh lại! Đã xảy ra chuyện gì? Nói ta nghe xem!

- Tôi không biết! Sao tôi lại trở thành Lữ Tùng sư huynh thế này? Tôi là ai? Chuyện gì vậy? - Nét mặt càng lúc càng khủng bố, có lẽ tâm tình kích động đã sắp đến đỉnh điểm, cậu ta bấu lấy cánh tay của Quách Tùng.

Cảm nhận được lực từ các ngón tay bấu lấy cánh tay mình rất mạnh nên Quách Dụng lập tức vận Nội khí hộ thể rồi tiếp tục trấn an.

- Nào! Nào! Hãy bình tĩnh lại! Ta nghĩ cậu đã chuyển hồn rồi! Có lẽ tác dụng phụ của chuyện đó khiến cậu bị mất trí nhớ.

Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng thâm tâm vị Đại phu này lại khẳng định việc đó là điều khó có thể xảy ra. Vì để có thể làm được, người thi pháp chuyển hồn phải có luồng Nội khí cực mạnh. Mà phải nói đúng hơn là cần một lượng lớn Thiên khí trợ giúp trong suốt quá trình chuyển hồn thì mới có thể thành công. Nhưng tỉ lệ thành công cũng không hề cao vì việc này tiêu hao Nội khí là cực lớn làm vật dẫn truyền vào kẻ được chuyển hồn, sơ xuất có thể dẫn đến tử vong cho cả người thi pháp và kẻ chuyển hồn.

Thuật pháp này chính là Chuyển Hồn Chú, một Thuật pháp vô cùng cao siêu giúp chuyển đổi hồn phách của một người sắp chết sang thân xác của một người mới chết không lâu. Tuy biết rằng Hoàng sư phụ là một trong những bậc kỳ tài Luyện Khí của Nhân loại nhưng thuật pháp này trước giờ chỉ ghi chép là đã được thi pháp một lần tại Đế đô của Đế quốc Papiten bởi Hoàng tử Logun. Hắn đã dùng Lam Linh Khí làm trợ lực thi triển để hồi sinh Hoàng muội của mình. Nhưng nó hoàn toàn thất bại và hắn đã vong mạng.

Nhưng rồi ông chợt nhận ra, có lẽ nào vì điều này mà Hoàng sư phụ mới không thể chống đỡ được địch nhân, dẫn đến chuyện diệt môn. Nếu đúng là như thế thì chàng trai này sao lại có thể quan trọng đến mức khiến một trong Tứ Đại Vệ Thần phải hi sinh mà thi pháp. Mọi câu hỏi giờ không thể có lời giải đáp.

- Điều cần thiết lúc này là cậu nên an tâm tĩnh dưỡng. An tĩnh sẽ giúp cậu dễ tìm lại ký ức hơn là kích động đấy!

Nghe vậy chàng trai mới từ từ bình tâm lại. Bàn tay bấu víu cánh tay Quách Dụng mới từ từ buông ra. Vẻ mặt bắt đầu hòa hoãn lại, hai bàn tay khẽ động rồi tự bóp chặt lại.

- Tôi hiểu rồi! Cảm ơn ông, Đại phu! - Vẻ mặt mang nét buồn mang mác, chàng trai ngước nhìn Quách Dụng cố nở một nụ cười khổ nói.

Nhìn thấy nét mặt bi ai ấy, Quách Dụng cũng thấy vài phần xót xa. Một đại phu ở ngôi Làng Chài hẻo lánh này dù đã chứng kiến nhiều dạng bệnh nhân, tình cảnh mất mát của họ. Nhưng chàng trai này thì khác hẳn. Chỉ trong một ngày, cả môn phái bị diệt. Đơn độc tồn tại, đơn độc thống khổ và giờ là chẳng còn ký ức bản thân.

Tuy vậy, ông là một Đại phu. Việc của ông là cứu người. Cứu cả thể chất và cả tinh thần của họ.

- Này! Phấn chấn lên! Giờ tình trạng cậu đã khá nhiều rồi. Hay là đi ra ngoài hít thở một ít không khí vùng biển đi. Biết đâu nó có thể giúp cậu thấy khá hơn! - Quách Dụng vỗ vỗ vào vai chàng trai cười lớn nói với giọng hào sảng.

- À! Mà giờ cậu đã mang thân phận của Lữ Tùng thì thôi ta gọi cậu với tên đó luôn cho tiện nhé! - Ông ấy lại nói tiếp. - Thôi! Giờ ta cần đi vào làng làm một chút chuyện! Y phục ta để đằng kia đấy! Tự lấy mà thay đi nhé!

Chàng trai, à mà giờ gọi là Lữ Tùng đi. Cậu ta bắt đầu đưa bàn tay lên sờ vầng trán rồi vén mái tóc dài đang phủ mặt của mình. Một tiếng thờ dài, một đôi mắt đượm buồn bi thương. Lữ Tùng, giờ cậu sẽ là Lữ Tùng. Người sư huynh luôn tốt với cậu như ruột thịt khi còn trong sư môn.

Cậu cứ suy tư như vậy hồi lâu sau thì nhỏm dậy rời khỏi giường.

- Đau buồn thì giải quyết được gì! Ta phải mạnh mẽ! Ta phải truy tìm kẻ đã khiến Hoàng Môn ta sụp đổ. - Lữ Tùng đứng thẳng dậy, vươn vai một cái, chân mày nhíu lại, ánh mắt luân chuyển quang mang, khẽ vung tay tung một quyền mang theo phong kình làm lung lay chậu cây cảnh đặt trên bàn, nhủ thầm.

Khoảng một đoạn thời gian, Lữ Tùng đã dọn dẹp sắp xếp chăn gối trên giường và thay xong y phục. Cậu mở cửa rời khỏi căn phòng của mình. À thì ra cậu được nằm ở một gian phòng riêng, còn bên ngoài thì khá nhiều Vệ binh đang nằm dưỡng thương trên nhiều chiếc giường riêng. Tất cả chung với nhau trong một khu rộng rãi, kề cận là các y sư bận rộn chạy đôn chạy đáo thuốc thang, truyền khí chữa trị.

Khẽ liếc mắt quan sát xung quanh, Lữ Tùng nhận ra ở đây có khá nhiều người bị trọng thương. Điều này khiến cậu ta có nhiều nghi hoặc. Tại sao một ngôi Làng Chài ở nơi hẻo lánh vậy mà Vệ binh bị trọng thương lại nhiều đến vậy.

Họ đã bị tấn công sao?

Bạn đang đọc Võ Khí Chi Linh sáng tác bởi Papy1007

Truyện Võ Khí Chi Linh tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Papy1007
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.