Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hắc Khí (chỉnh lược)

Tiểu thuyết gốc · 1810 chữ

Đây là đâu? Ta là ai?

- Thiếu hiệp! Thiếu hiệp! Người tỉnh rồi à?

Âm thanh vang vọng bên tai, thiếu hiệp đó từ từ mở mắt ra. Anh nhìn xung quanh, nơi có một cô gái trẻ xinh đẹp độ chừng 15, 16 tuổi, da dẻ trắng hồng mặc một chiếc áo dài trắng viền chiếc nơ hồng đang ngồi kế bên với sắc mặt lo lắng.

- Ư a! ta! ta đang ở đâu vậy? - Vẫn còn choáng váng, anh ta vừa ôm mặt vừa thều thào.

- À! Ở đây là Phòng trị liệu của Làng Chài ven biển. Cha của tôi phát hiện anh trôi dạt ở gần vùng ven nên đã đưa anh về đây.

Nhìn thấy vẻ mặt thất thần ôm đầu, cô gái lại nói tiếp

- A! Quên giới thiệu nữa. Tôi là Nam Sương Du, còn anh tên gì? Trông anh có vẻ là người từ nơi khác đến thì phải?

- Tên sao!

Nghe câu hỏi, anh ta bất chợt cảm thấy đầu đau như búa bổ.

- Nhóc, dậy đi! Dậy mau! Bộ ta là mẹ ngươi chắc! - Chất giọng gắt gỏng của một cô gái.

- Đây là quyển Võ kỹ nhập môn của Hoàng Môn, hãy đưa nó cho Đại sư huynh để nó chỉ dạy thêm cho con nhé! - Âm điệu trầm ấm chứa đầy tình cảm của một ông lão vang lên.

- A ha ha! Chúc mừng nhóc nhé! Nhóc may mắn lắm đấy! - Giọng cười và lời nói hảo sảng của một anh chàng to khỏe.

- Ta dạy ngươi cách điều tức nội khí! Hãy để ý kỹ nhé! - Giọng trầm nhẹ của một nam nhân trẻ có mái tóc dài.

Từng hình ảnh mờ ảo không rõ ràng, từng âm thanh vang vọng trong đầu khiến anh ta ôm đầu rồi thét lên.

- Đại phu Quách Dụng mau mau đến xem anh ta đi! - Thấy vậy Sương Du liền nắm lấy tay của vị thiếu hiệp đó và quay sang kêu người.

Nghe thấy tiếng Sương Du, một người đàn ông trạc tứ tuần, da ngăm và vầng trán hơi bị hói cùng hàng ria mép được tỉa tót gọn ràng mở cửa bước vào. Ông ta, Quách Dụng lập tức dùng châm điểm vào huyệt vị trên trán của chàng trai và phát kình truyền khí vào châm. Một lát sau thì anh ta ngừng la hét và bất tỉnh.

- Cậu ta chắc là bị một cú sốc rất lớn nên có vẻ tiềm thức tự bài xích và niêm phong ký ức đó lại. Ta nghĩ là cậu ta cần một thời gian nữa để khôi phục lại. Có vẻ là cần một người giúp cậu ta truyền nội khí để kìm nén cơn đau lại. - Đại phu Quách Dụng mắt nhìn vào vị thiếu hiệp và nói với Sương Du.

- Cậu ta sốc như vậy cũng phải thôi! Ai mà có thể chịu được khi bản thân là người sống sót duy nhất trong môn phái cơ chứ! - Chất giọng cứng cỏi, trầm trầm thốt lên khi tiếng cửa phòng mở ra. Một người đàn ông trung niên với làn da rám nắng vùng biển, gương mặt dày dặn sương gió, tóc và râu đã hoa râm, bước vào cùng với vẻ mặt đăm chiêu.

Nghe tiếng, Sương Du và Quách Dụng quay lại nhìn. Đó là người đã cứu vị thiếu hiệp kia và chính là cha của Sương Du, Đỗ Chung. Thấy cha của mình bước vào Sương Du mừng rỡ, liền chạy đến ông chầm lấy ông và gọi Cha.

- Sương Du! Ta đã dặn con rồi mà! Đừng có gọi ta là Cha. Hãy gọi ta là Thúc thúc hay gì khác đi! - Đỗ Chung nắm lấy bờ vai Sương Du, vờ nheo mắt mắng.

- Nhưng mà dù gì thì con cũng đã xem Cha là Cha ruột con rồi. Con mặc kệ, con vẫn cứ gọi là Cha luôn! Hihi! Thôi con đi tìm anh Đỗ Đang đây! Không nói với Cha nữa! - Sương Du nhỏng nhẽo cười nói rồi mau chóng chạy ra khỏi phòng để lại Đỗ Chung với vẻ mặt ngơ ngác. Nhưng ông nhanh chóng điềm tỉnh lại, e hèm một tiếng rồi quay sang nói với Quách Dụng.

- Tình hình của các Vệ quân sao rồi?

- Thương tích bọn họ không quá nghiêm trọng. Tuy nhiên chắc cũng cần vài tuần mới có thể bình phục. - Quách Dụng nhìn bao quát quanh phòng và nói.

- Ừm! ta hi vọng là họ sớm phục hồi trước khi bọn Tử Vong Hải lại tấn công. Nửa tháng nay bọn Hải tặc này đã án binh bất động. Ta e là chúng sắp có âm mưu gì đó. Ta có một linh cảm không lành về điều này. - Đỗ Chung nói với Quách Dụng với vẻ mặt đăm chiêu lo lắng.

- Ngài cứ yên tâm. Tôi sẽ cố hết sức để trị liệu cho bọn họ. Nhưng tôi có một nghi hoặc, không biết có nên nói với ông không? - Quách Dụng hơi nheo mày nhìn Đỗ Chung mà nói.

- Ông cứ nói đi! Ta và ông có gì mà phải ngại!

Đỗ Chung vừa dứt lời thì Quách Dụng đã lấy từ trên bàn một mảnh giấy đã bị cháy xém nhiều chỗ rất khó đọc đưa cho Đỗ Chung. Tuy nhiên với những người tu luyện Khí thì đó cũng không phải là chuyện đáng bận tâm.

- Trưởng làng Đa Ngũ dạo này thường có hành tung khá mờ ám. Ông ta hay đi đến gần khu Giếng cạn làm gì đó với lý do là đi xem nguồn nước. Nhưng con trai của tôi, Quách Chiêu lại vô tình thấy được ông ấy lén đốt một mảnh giấy khi rời khu Giếng cạn. Tôi nghi ngờ ông ta cáo mật cho bọn hải tặc về tình hình của chúng ta.

Nhận lấy mảnh giấy và xem xét trên đó ghi rằng "Đội ta rất cảm ơn ông vì tin tức này! Tiền sẽ được đưa khi xong việc." - Mảnh giấy cháy nhiều đoạn nên chỉ có thể đọc được vài chỗ. Nhưng ký tên của đội trưởng tiểu đội đông của Hạm đội Tử Vong Hải thì không lẫn đi đâu được. Cái tên mà mọi người dân Làng Chài đều căm ghét. "Gion" hay người dân thường đọc là "Giông" cho thuận miệng vì cái tên ngoại quốc ai thèm nhớ rõ làm gì, ngoài người Đội trưởng Vệ quân Làng Chài, Đỗ Chung.

- Hừm! Bằng chứng sự phản bội đã quá rõ ràng. Nhưng chúng ta vẫn chưa thể bứt dây động rừng được. Ta vẫn cần lợi dụng lão ta để kéo dài thời gian hòng củng cố lực lượng tấn công doanh trại tiểu đội đông của chúng. Nếu lúc này mất liên lạc với lão, chúng chắc chắn sẽ sinh nghi. - Đỗ Chung vò nát tờ giấy trên tay rồi dùng nội khí đốt nó và gằn giọng nói với Quách Dụng. Có lẽ nội tâm ông đang kích động nhưng bề ngoài cố kìm nén.

Nghe vậy, Quách Dụng khẽ gật đầu. Kế đó Đỗ Chung lại quay sang nhìn anh chàng trẻ tuổi đang bất tỉnh trên giường. Nét nghiêm nghị trên gương mặt dần biến mất mà thay vào đó là nét bi thống.

- Cậu ta sao rồi? Ta thấy có vẻ thương thế khá nghiêm trọng. - Đỗ Chung mắt vẫn nhìn chàng trai đang bất tỉnh, hỏi.

- Thật ra thì tình hình cậu ta rất nguy kịch. Mạch tự của cậu ta vô cùng rối loạn, có lẽ đã bị trúng phải độc thủ của một tên ma đầu mang Hắc khí cường đại. Hắc khí từ vết thương mà cậu ta nhận phải quá mạnh nên tôi e là tính mạng chỉ có thể duy trì được vài tuần. Nhưng may mắn thay, tôi có thể cảm nhận được trong người cậu ta có một lượng Khí giúp áp chế bớt lượng Hắc khí kia nên mới ngăn cậu ta hóa Quỷ. - Quách Dụng cũng nhìn vào chàng trai trẻ đang bất tỉnh đó mà nói.

- Ừm! Khí của ta và cậu ta cũng rất giống nhau vì ta và cậu ấy đều là học trò của Hoàng sư phụ. - Mắt vẫn nhìn chàng trai đó, Đỗ Chung nói từng tiếng như nghẹn lại. Chốt lát sau khi đã bình tâm lại, Đỗ Chung bắt đầu kể lại.

Một buổi tối ba ngày trước, khi ông ấy tuần hành ven biển thì thấy cột sáng ở xa xa, hướng Thông Thiên Đỉnh. Đoán biết là có điều gì đó bất thường nên đã dùng chiếc thuyền nhỏ đến xem. Ngôi trường đó, ngôi trường mà khi còn trẻ ông ấy từng theo học giờ đang bốc cháy nghi ngút và xa xa ông ta phát hiện một người đang bị thương nặng đang trôi dạt trên biển. Nhìn thấy bộ đồng phục, ông liền nhận ra cậu ta là học trò của Hoàng sư phụ. Xét thấy cứu người là trên hết, ông ấy đã nhanh chóng đưa cậu ta về đây và ngay sau đó đến Thông Thiên Đỉnh xem xét. Nhưng mọi thứ giờ đều chìm trong biển lửa và không còn ai sống sót nữa.

- Vậy Hoàng sư phụ thì sao? Tôi không tin là một người trong Tứ Đại Vệ Thần của Thiên giới lại có thể để ngôi trường của mình bị phá hoại như vậy? - Nghe thấy vậy, Quách Dụng kinh nghi nói.

- Ta cũng nghĩ như ông nhưng mọi điều ta biết là ngôi trường ấy giờ đã sụp đổ. Còn tung tích của Hoàng sư phụ cũng hoàn toàn mất tăm. Ta e là ông ấy cũng lành ít dữ nhiều rồi! Nếu không, với sức mạnh của ông ấy thì liệu có ai địch lại được. Giờ có lẽ nội tình chỉ có mỗi cậu ta là biết rõ thôi! - Đỗ Chung vẫn giữ nét mặt đăm chiêu mà nói.

- Tình hình bây giờ có lẽ ta cũng không thể lo nhiều. Trước mắt, ông cứ y kế hoạch mà làm. Hi vọng rằng kế hoạch sẽ diễn ra suôn sẻ để có thể một lần quét sạch mối đe dọa đối với Làng Chài. Thôi ta cần phải đi làm vài việc. Ông hãy chăm sóc tốt cho cậu ta nhé! - Đỗ Chung từ từ dời bước và rời khỏi phòng.

Sau khi Đỗ Chung đã rời khỏi phòng, Quách Dụng lại quay sang làm việc của mình. Không ai để ý rằng ở gian phòng bên cạnh, Sương Du đã đứng ở đó rất lâu rồi để nghe ngóng. Gương mặt cô ấy hơi tái nhợt và chân mày đang nhíu lại. Tuy vẫn xinh đẹp nhưng nay đã có nét đáng sợ ít nhiều.

Bạn đang đọc Võ Khí Chi Linh sáng tác bởi Papy1007
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Papy1007
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.