Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bất Hủ Vĩnh Sinh Kinh

Tiểu thuyết gốc · 1924 chữ

"Ting hoàn thành triệu hoán sau 3900...3899...3898".

Khang nuốt xuống một ngụm nước bọt lạnh lẽo, cả cơ mặt căn ra, thời gian triệu hoán lại dài như vậy, rốt cuộc sẽ triệu hoán ra cái vật lợi hại trâu bò cỡ nào đây.

3900 giây, 1 phút bằng 60 giây, có nghĩa thời gian cần để triệu hoán là 1 tiếng 5 phút, phải biết một thứ xuất thân từ thượng giới như xích huyết ma kiếm cũng chỉ có thời gian triệu hoán là 100 giây mà thôi.

Rốt cuộc là vật phẩm gì có thể vượt qua cả thứ xuất thân từ thượng giới chứ, cấm kỵ rốt cuộc là tồn tại mạnh mẽ đến cỡ nào, xuất thân từ nơi đâu cơ chứ.

Thời gian triệu hoán càng lâu, thì vật phẩm càng mạnh, vậy rốt cuộc mạnh thế nào thì thời gian triệu hoán lên đến 1 tiếng 5 phút cơ chứ, Khang đang tưởng tượng ra sức mạnh của nó.

Liệu sẽ mạnh gấp bao nhiêu lần 1 cấp SSS của thế giới cũ ở kiếp trước, mạnh hơn bao nhiêu lần đại thừa cảnh, rốt cuộc có sức mạnh hủy thiên diệt địa như thế nào.

Hắn ngồi xuống, ánh mắt tập trung vào từng giây, từng giây trôi qua trên cái bảng triệu hoán, chờ đợi cấm kỵ xuất hiện, hắn bình tĩnh vô cùng, giống như chờ đợi kẻ xấu đến như hồi còn huấn luyện thôi.

Khang kiếp trước đã trải qua vô số những màn huấn luyện khắc nghiệt để trở thành cảnh sát, phải chờ đợi kẻ xấu đến, theo dõi chúng, có hôm hắn còn ẩn núp hết mấy tiếng đồng hồ nữa.

Chỉ 1 tiếng 5 phút đã là gì, tuy nhiên không hiểu sao trái tim của Khang càng lúc đập càng mạnh, cảm giác chờ đợi một thứ mạnh mẽ như cấm kỵ đến làm hắn vô cùng hồi hộp.

"10...9...8...7...6...5...4...3...2...1" trong những giây phút cuối cùng triệu hoán, nhịp tim của Khang như dừng lại, triệu hoán đã hoàn tất.

"Chức mừng ngài nhận được công pháp [Bất Hủ Vĩnh Sinh Kinh]".

"[Bất Hủ Vĩnh Sinh Kinh] sẽ được phong ấn vào bên trong không gian hệ thống tạm thời, có muốn tu luyện".

"Bất Hủ Vĩnh Sinh Kinh" khang lẩm bẩm nói trong miệng tên của quyển công pháp cấp bậc cấm kỵ này, nghe cũng quả thật quyển công pháp này vô cùng lợi hại.

Ngọc Nhi trên đầu của Khang nhìn quyển công pháp này, lòng nghĩ, tuy vũ trụ này đã từng xuất hiện 1 cái cấm kỵ rồi, nhưng quyển công pháp cấp cấm kỵ này mạnh mẽ hơn cái cấm kỵ kia vô số lần, hệ thống phải vô cùng chật vật mới có thể khống chế, phong ấn nó.

"Chủ nhân ngài ngài...đừng tu luyện nó" Ngọc Nhi hoảng sợ nói, vì nàng cảm nhận nguồn năng lượng phát ra từ nó quá mạnh, tỉ lệ thành công nhận chủ gần như bằng 0.

Khang nghe Ngọc Nhi ngăn cản, nhưng hắn cố ý để ngoài tai tất cả, xem như chưa từng nghe thấy, liền bấm vào nút tu luyện.

Cả thân thể của Khang lập tức đổ gục xuống đất, linh hồn và cơ thể của hắn đã bị tách rời ra, linh hồn của Khang bị đưa đến một không gian khác.

...

Không biết bao nhiêu lâu đã trôi qua, khi tỉnh dậy, Khang hoàn toàn không có cảm giác gì, như thể tất cả các giác quan trên cơ thể điều bị đóng kính chặt lại, không thể cảm nhận gì.

Linh hồn của Khang đang lơ lửng giữa một mảng hư vô, không tồn tại gì, đầy lạnh lẽo và hoang vu, lúc này giữa mảng hư vô đầy bóng tối kia xuất hiện một tia sáng ấm áp đến lạ.

Xung quanh tia sáng kia bị bao phủ bởi hàng trăm, hàng ngàn, hàng vạn những cái xiềng xích to lớn, phong ấn, khống chế nó.

Khang hiểu mảng hư vô này là không gian hệ thống, còn những cái xiềng xích kia là phong ấn, còn ánh sáng kia tức nhiên chính là Bất Hủ Vĩnh Sinh Kinh.

Linh hồn của Khang vô thức, từng bước từng bước đi lại gần Bất Hủ Vĩnh Sinh Kinh, càng đi lại gần nó thì lại càng nóng, sức nóng nó tỏ ra không đơn giản chỉ là nóng bình thường, mà là sức nóng thiêu đốt linh hồn.

Nỗi thống khổ từ linh hồn hoàn toàn khác biệt so với nỗi thống khổ của xác thịt, nổi đau này lớn hơn gấp trăm, gấp ngàn lần nỗi đau xác thịt, từng mảng linh hồn của Khang bị thiêu đốt cháy đen.

Hắn không bỏ cuộc mà tiếp tục đi, khi chỉ còn lại 10 bước cuối cùng, Khang từ bước 11 lên bước 10 thì sức nóng từ Bất Hủ Vĩnh Sinh Kinh đã diệt sát thần hồn của Khang.

Ý thức hắn trở lại vào bước thứ 11, lần này hắn đã cược đúng, năng lực sống lại này lại mạnh hơn cả cấm kỵ, dù cấm kỵ tiêu diệt cũng sẽ không chết.

Lần nữa bước lên bước thứ 10, hắn lại chết đi, rồi sống lại, Khang không từ bỏ mà vẫn bước tiếp, bước tiếp, chết đi sống lại hơn 100 lần cuối cùng cũng thành công, hắn đã thành công bước lên bước thứ 9.

Đúng chỉ là bước lên 1 bước duy nhất mà thôi, hắn đã chết hơn 100 lần, nếu không có sống lại thì Khang đã chết rồi, cho thấy cấm kỵ chọn chủ vô cùng khó khăn.

Khang nở ra một nụ cười méo mó, dù không biết phải chết bao nhiên lần đi nữa, hắn cũng sẽ lấy được Bất Hủ Vĩnh Sinh Kinh để tu luyện, hắn cần sức mạnh để mọi sai lầm không lập lại.

...

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Khang đã bước đến bước 4 con số mà hắn chết đi sống lại đã lên đến 100000 lần rồi, tâm trí của Khang càng kiên định hơn bao giờ hết, chấp niệm duy nhất của hắn lúc này là chạm vào Bất Hủ Vĩnh Sinh Kinh kia.

Khang đã ở đã vô cùng, vô cùng gần với Bất Hủ Vĩnh Sinh Kinh rồi, tuy đã rất gần nhưng Khang cảm giác nó vô cùng xa.

Gần ngay trước mặt lại không thể chạm đến, là một loại cảm giác khó chịu cực kỳ, hắn cố gắng bước bước thứ 3 nhưng khi bước lên linh hồn hắn lập tức bị thiêu cháy.

Hắn quay lại bước thứ 4, lần nữa bước lên bước thứ 3, không biết đã chết đi sống lại bao nhiêu lần, Khang chỉ có thể ước tính mà là nó đã vượt qua 1 triệu lần, hắn chỉ cách Bất Hủ Vĩnh Sinh Kinh đúng 1 bước cuối cùng.

Lại không biết đã trôi qua bao nhiêu lâu, tâm trí của Khang trở nên không còn gì, chỉ còn lại ý trí kiên định muốn chạm vào Bất Hủ Vĩnh Sinh Kinh.

Chết đi sống lại như vậy làm tâm trí hắn phát điên lên, những hắn đã cố gắng kìm chế lại, dùng chính nó để toi luyện ý chí của mình, đã hơn hơn 100 triệu lần chết đi sống lại của.

Cuối cùng hắn đã bước đến bước cuối cùng, nhìn nguồn ánh sáng lúc này mình đã có thể chạm vào, tâm trí của hắn giờ không chút lay động

Tay hắn chạm vào Bất Hủ Vĩnh Sinh Kinh, nó muốn phản kháng lại Khang, linh hồn của hắn vốn đã bị tàn phá vô cùng nặng bởi sức mạnh nó vô tình giải phóng ra bên ngoài.

Giờ lại gánh chịu thêm sự phản kháng của Bất Hủ Vĩnh Sinh , linh hồn hắn lại lần nữa tan vỡ, hết lần này đến lần khác, chết đi sống lại vô số lần, Khang cũng không hề từ bỏ, cố gắng chạm vào Bất Hủ Vĩnh Sinh Kinh.

Hơn cả trăm triệu lần chết đi sống lại, tâm trí của Khang dần dần không còn cảm giác được cái chết của mình nữa, nhưng tâm hắn đã kiên định, không chút lung lây, hắn phải có được nó, tay hắn chạm vào Bất Hủ Vĩnh Sinh Kinh, những gông xiềng trên Bất Hủ Vĩnh Sinh Kinh ngay lập tức bị đứt ra.

Mảng không gian tối đen không thấy gì được thắp sáng lên bằng ánh sáng ấm áp của Bất Hủ Vĩnh Sinh Kinh, khác với ánh sáng nóng như thiêu kia, thì ánh sáng nó phát ra lúc này vô cùng ấm áp.

Ánh sáng bé nhỏ kia bắt đầu hoá thành hình người, vì quá sáng nên không biết được nó là giới tính gì.

Bất Hủ Vĩnh Sinh Kinh bế lấy linh hồn của Khang lên, ánh mắt nhìn hắn thở dài, trong mảng không gian đen tối xuất hiện một âm thanh ấm áp và trong trẻo vô cùng, giọng nói của một vị nữ thiên thần hạ phàm vậy.

"Ta không biết rốt cuộc ngươi là tồn tại gì, lại có thể nghịch đảo thời gian, xoá bỏ tương lai, thay đổi quá khứ, dù cấm kỵ đại năng, thay kẻ sáng tạo ra ta cũng không làm được như ngươi" âm thanh kia không phải của ai khác mà chính là của Bất Hủ Vĩnh Sinh Kinh linh trí.

Tuy năng lực của Khang mạnh mẽ hơn cả cấm kỵ, khi có thể nghịch đảo thời không, đưa mình về quá khứ, xoá bỏ tương lai, tạo ra tương lai mới, dù cấm kỵ cũng không phát giác ra được.

Nhưng linh hồn Khang ở quá gần nàng, lại chết đi sống lại hàng tỷ lần dù không thể phát giác nhưng nàng cũng cảm ứng được giao động thời không liền đoán ra được.

Năng lực của Khang đặc biệt hơn hắn nghĩ, năng lực của hắn chính là nghịch chuyển thời không, khi chết đi hắn sẽ quay về một thời điểm nhất định mà hắn chọn trong quá khứ.

Năng lực này đặc biệt ở chỗ sẽ hoàn toàn xoá bỏ dòng thời gian mà Khang chết, tức là mọi dòng thời gian, mọi nhánh thời gian không có sự xuất hiện của Khang thì sẽ lập tức bị xoá bỏ.

Một năng lực vô cùng mạnh mẽ và kẻ sở hữu năng lực này vô cùng xứng đáng để trở thành chủ nhân của nàng, nàng hoá thành ánh sáng xâm nhập vào linh hồn của Khang, chữa trị những vết thương cho linh hồn hắn.

Khang cảm nhận được mình đã thành công trong việc trở thành chủ của Bất Hủ Vĩnh Sinh Kinh, lòng hắn trở nên vui sướng không thôi, linh hồn hoàn toàn được chữa trị không chút vết thương.

Lúc này trên linh hồn của Khang bị khắc thêm vài ký tự cổ đặc biệt, hắn nhìn vào những cái chữ xa lạ này, không hiểu sao hắn lại biết được nghĩ của những dòng chữ cổ xưa này.

Thần, tiên là gì?

Yêu, ma là gì?

Trước mặt bất hủ.

Vạn vật hoá không.

...

Không cần thể chất.

Không cần thiên phú.

Một đường truy cầu.

Vĩnh Sinh đại đạo.

[Tầng thứ nhất Bất Hủ Vĩnh Sinh Kinh, Tạo Đỉnh-Luyện Hồn].

Bạn đang đọc Vô Hạn Sống Lại, Ta Là Tà Đế. sáng tác bởi khanghaihuynh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi khanghaihuynh
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 7
Lượt đọc 188

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.