Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vương Bài Thiên Tiên (2)

Tiểu thuyết gốc · 4156 chữ

Chương 30.2 Vương Bài Thiên Tiên (2)

Chuyện này đã sớm nói cho các lão bà, bây giờ mới là thời cơ mà thôi. Các nàng nhanh chóng đi chuẩn bị. Ta thì cùng các cô nương Võ Đang Thời Đại Đoàn bàn giao mấy chuyện lặt vặt, cũng chỉ điểm các nàng tu luyện. Mấy năm này ta cũng không phải không tỉnh lại, vì các cô nương này lẫn các lão bà có mấy lần bệnh nặng. Đương nhiên với y thuật trăm năm của ta cùng tài nguyên dược liệu dồi dào trong Thiên Địa Thanh Lâu, các nàng rất nhanh liền khỏi.

Thế giới bên ngoài.

Tám bóng hình xuất hiện trong sơn động đầy băng tuyết.

Lối ra khỏi hang động phía trước đã bị băng đóng kín. Nhưng xung quanh ngọc bích có lực lượng kì dị bao lấy, tạo thành một không gian rỗng trong lòng động băng. Phía trên đầu là một tầng băng mỏng, để ánh sáng mặt trời chiếu xuống, rất sáng rõ. Bên trong này tương đương ấm áp, nhưng cũng không có dã thú gì trú ẩn.

Bảy lão bà mặc đồng phục áo lông trắng dày cộm, chỉ chừa lại khuôn mặt với nhan sắc tuyệt mĩ lộ ra. Nhỏ gầy như Quyền Mẫn Nga cũng bỗng chốc trở nên thật mềm mại, để ta thật muốn ôm nàng một cái thật chặt.

-Lão công, chúng ta giờ đi đâu đây.

-Ra ngoài trước lại nói.

Ta dẫn đường, cũng không đi theo đường phía trên, dùng Vạn Hoả Hỗn Nguyên làm tan băng phía hang động, từng bước đi ra ngoài. Hơi nước nóng ấm chốc lát bao phủ trong hang động, các lão bà không thấy đường, nắm tay nhau theo sau ta ra bên ngoài.

Tuyết phủ mười vạn tám ngàn dặm.

Khắp nơi là một màu trắng vô biên vô tận.

Hiện tại ta cũng không dám dùng chân khí hay thần niệm. Dấu Ấn Thợ Săn vẫn còn trên người bản tôn, rất áp lực đấy. Không đùa được với đám Thánh Thú ấy được đâu. Vốn ta muốn một mình đi thăm dò trước, nhưng nghĩ lại chết thì Luân Hồi mà thôi. Các lão bà đi trước, ta đi sau, rồi cũng sẽ có ngày gặp lại.

-Lão bà, các ngươi đang làm gì?

-Chúng ta đắp người tuyết nha.

Kim Xán Mỹ trả lời.

Dù gì cũng không gấp gáp. Chơi tý vậy.

Tám con người tuyết rất nhanh được đắp lên, sắp thành một hàng ngang, phân theo chiều cao đấy. Con người tuyết của ta đứng giữa con của Quyền Mẫn Nga và Thân Trí Mẫn. Đám lão bà lấy ra một đống thứ linh tinh từ trong nhẫn chứa đồ, đem trang trí cho mấy con người tuyết.

Con có hai cái bát úp trước ngực này là Từ Du Nhã không sai được. Đống cỏ khô làm tóc ngắn, con này là Phác Thảo Nga chắc rồi. Mớ rong biển làm tóc ngắn ngang vai đen thì là con của Thân Trí Mẫn. Các lão bà a, rốt cuộc nhẫn chứa đồ của các nàng chứa những thứ linh tinh gì vậy.

Còn con của ta, không có trang trí gì đặc biệt, chỉ cắm một củ cà rốt giữa bụng dưới để phân biệt giới tính mà thôi.

-Thật dễ thương.

-Tiếc là không có máy ảnh chụp lại.

-Không sao, trong Hải Dương Ký Ức của lão công chắc chắn có ghi lại, muốn xem lúc nào cũng được.

-A đúng ha.

Đám lão bà chơi vui đến quên cả trời đất. Gần mười năm ở trong Thiên Địa Thanh Lâu, tuy rằng cũng không cực khổ, nhưng mười năm ròng, thấy thế giới bên ngoài cũng sẽ không tránh khỏi cảm thấy vui sướng.

Ta cũng không vội vàng.

Đến giữa trưa chúng ta mới bắt đầu khởi hành.

Mặt trời chiếu sáng rực rỡ trên đỉnh đầu. Xem ra Thời Đại Băng Hà sắp kết thúc rồi. Nhưng mà không biết sự sống có quay lại với mảnh đất vốn đã khô cằn này không. Linh Tê Ngân Tâm Bạch Hổ nhả ra mười năm trước vẫn còn, cho nên tám người chúng ta nhắm hướng Thiếu Lâm Tự mà tiến lên.

Các lão bà đều mặc một cái áo dạ trắng tinh, mặc quần dài màu trắng, đi ủng trắng, khoác lên áo choàng lớn cũng màu trắng, mũ trùm gần như che phủ hết đầu. Mà bởi mặc quần bó, chân dài của Thân Huệ Trinh nổi bật nhất trong đám, quả thật hoàn mĩ.

Ta thì trong mặc đồ cổ trang bình thường. Bản thân ta thấy mình cũng hợp với cổ trang hơn là đồ hiện đại. Bên ngoài khoác lên một cái áo choàng có mũ trùm giống các lão bà.

-Đi thôi các lão bà.

-Ưm.

Ta dẫn đầu, đạp tuyết chạy đi. Các lão bà theo sau, cũng không bị lạc hậu. Chín người mặc đồ trắng, hoàn toàn hoà lẫn vào khung cảnh tuyết phủ ngập tràn xung quanh. Các nàng vừa tiến Tiên Thiên, vẫn chưa quen với trạng thái lơ lửng của tứ giai, chân đạp trên tuyết vẫn để lại dấu khá sâu. Chạy vài ngàn dặm chắc là sẽ mau chóng quen thuộc thôi.

Dù rằng cũng không sợ chết, nhưng chúng ta cũng sẽ không vô duyên vô cớ đi tìm chết. Khô Mộc Thần Thông là một loại thần thông có thể giúp phong ấn tự thân, ta hiện đem thực lực Đệ Nhất hạn chế tại tứ giai, mà đi đường cũng không phóng ra linh niệm, chắc có lẽ không dẫn đến Thánh Thú tới săn giết.

Chặng đường từ Tiêu Dao Phái đến Thiếu Lâm Tự tầm hai ngàn dặm, lại là đường núi dốc cao dựng đứng, mặt đất khắp nơi đều là tuyết phủ hàng thước, nếu không phải là Tiên Thiên, đi lại thật sự khó khăn vô cùng. Chúng ta cũng không vội, từ từ tiến lên. Gặp bão tuyết thì tránh, mệt thì nghỉ.

Đêm đến.

Ta đào một cái hang tuyết vừa đủ nhét tám người, cùng các lão bà quây quần bên bếp lửa. Bếp này là bếp ga, được Từ Du Nhã lôi ra từ trong Không Gian Trữ Vật. Trong nhẫn chứa đồ của các nàng chứa rất nhiều những thứ linh tinh, hoàn toàn coi đây là chuyến đi dã ngoại rồi. Trên bếp lửa bắc lấy một nồi lẩu lớn, nước sôi sùng sục.

-Ăn lẩu kiểu này cũng thật thú vị.

Kim Xán Mỹ vui sướng đem một miếng thịt bò nhét vào miệng.

-Đúng đúng ngon hơn bình thường rất nhiều.

Quyền Mẫn Nga một miệng đầy rau lẫn thịt đồng tình.

-Món ăn ở trong mộng của lão công quanh đi quẩn lại cũng chừng đó vị, ta ăn đã phát ngán.

Kim Tuyết Hiền vừa nhai vừa nói.

-Cho lão công ăn nhiều chút, bổ sung vào thực đơn ẩm thực của chị em ta thêm phong phú.

Phác Thảo Nga đề nghị.

-Lão công, a a

Thân Trí Mẫn đút cho ta một miếng, cũng không rõ là thịt gì, ăn đại là được. Thiếu Lâm Tự cũng đã diệt, đường tu phật mịt mờ không rõ, bây giờ ta lại dính lên bảy lão bà, có lẽ hoàn tục cũng không có vấn đề gì. Nhưng mà ta đối với ăn uống cũng không có dục vọng gì, ăn gì cũng được, cảm giác là giống nhau.

-Cám ơn lão bà.

-Ưm.

Thân Trí Mẫn đáp một tiếng, lại tranh ăn uống với đám tỷ muội.

Bữa tối ăn rất hăng say, các lão bà đi cả ngày đường, đã mệt mỏi. Rất nhanh sắp xếp xong liền ôm nhau ngủ. Ta bởi linh hồn cường đại cùng Linh Tê Thông Tâm chèo chống thân thể, dỗ các lão bà ngủ xong, liền ra ngoài, dùng tuyết chắn cửa hang lại, ngồi giữa gió tuyết đang gào thét bên ngoài, làm canh gác.

Một đường tiến lên, cũng chưa từng phát hiện bất cứ sinh vật sống nào. Có vẻ như thảm hoạ xảy ra đã đem toàn bộ sinh linh Thập Vạn Sơn Châu giết chết. Phải biết Thập Vạn Sơn Châu có vô số núi tuyết, cũng có không ít sinh vật chuyên sống trong giá lạnh, vậy mà cũng không chịu nổi sự khắc nghiệt của Vĩnh Hằng Đông Dạ. Bản tôn ta ở trong Bất Kiến Thiên, nhiều khi cảm thấy nhiệt độ có lúc xuống dưới âm năm mươi độ là ít. Tất nhiên ta đã là thất giai, cho dù không dựa vào Vạn Hoả Hỗn Nguyên, cũng không có vấn đề gì quá lớn. Linh Tê Thông Tâm có thể luân chuyển chân khí giữa bản tôn và phân thân, lượng chân khí có được từ Đệ Nhất đủ để bản tôn duy trì hoạt động cơ bản.

Một mình ta ngồi trong đêm tối.

Mây che kín bầu trời, gió kêu gào không nghỉ, bông tuyết bay lượn qua mặt cũng không thấy được. Thần niệm hay linh niệm đều không thể dùng, tựa như người bị vây quanh bởi bốn bức tường kín, nhưng sau lưng ta là các lão bà, đương nhiên không thể khiến ta thấy cô đơn.

-Lão công thấy buồn không?

Tiếng Từ Du Nhã vang lên.

-Không hề, nàng không ngủ đi, còn ra đây làm gì?

Nàng chui vào lòng ta, cuộn lại kéo áo choàng cố gắng che kín cả hai người khỏi gió tuyết. Cũng may áo choàng đủ rộng, đem nàng và ta hoàn toàn gói lại thành một đống lớn. Cũng may nàng cao vừa ngang ta, vẫn có thể tựa đầu lên vai ta, nếu là Thân Huệ Trinh, vậy liền buồn cười.

-Đương nhiên là sợ lão công buồn nên ra đây làm bạn với lão công rồi.

Ta ôm nàng thật chặt trong lòng, cảm thấy rất ấm áp.

-Thật tối, lão công ngươi thấy gì không?

-Thấy. Toàn là hoa tuyết bay đầy trời mà thôi.

Chân Lý Chi Nhãn hiện đang ở chỗ Đệ Nhất. Đồ chơi này cũng thật tiện lợi, không chỉ giúp phân biệt một số đồ vật, còn có thể nhìn thấy trong đêm tối.

-Lão bà, người nàng thật ấm áp.

-Lão công cũng vậy. Cứ được như thế này mãi thì thích nhỉ.

-Ngày mai mặt trời sẽ lại mọc.

-Đúng vậy, ngày mai mặt trời sẽ lại mọc.

Thời gian luôn trôi đi, sẽ không vì chúng ta mà dừng lại. Việc ta có thể làm, là cố gắng ghi nhớ giây phút này mà thôi. Từ Du Nhã ngủ thiếp đi trong vòng tay ta.

Muôn vàn cánh hoa tuyết bay qua chúng ta, có một ít đọng lại trên người chúng ta, gió vẫn không ngừng gào thét. Màn đêm xung quanh, tựa như là vô hạn.

Nhưng mà

Ngày mai mặt trời sẽ lại mọc.

Chúng ta lại lên đường.

Bởi vì là đi cùng nhau, nên cũng không hề tẻ nhạt.

Thiếu Lâm Tự.

Ta đứng trên nền tuyết dày. Bên dưới là đống hoang tàn đổ nát. Mười năm trước, nơi này đã bị huỷ diệt triệt để.

Bất Kiến Thiên xa xa vẫn là ùn ùn âm khí một màu đen tối, lại cũng không vì thiên tai thảm hoạ mà thay đổi. Mây mù vẫn che kín bầu trời Bất Kiến Thiên, nhưng không hề rơi một bông tuyết nào, dù cái giá lạnh bên ngoài vẫn thấm sâu vào tầng sâu nhất trong phong ấn.

-Lão công, chúng ta bây giờ đi đâu?

-Chúng ta đi Thông Thiên Phong xem một chút.

Tám người chúng ta lại nhằm hướng nam mà đi.

Thông Thiên Phong cao tới mười sáu ngàn thước, so với những đỉnh núi chỉ cao tầm tám chín ngàn thước xung quanh, hoàn toàn nổi bật. Khi chúng ta tới, vừa hay trời có nắng, mây tuyết phủ kín bầu trời tạm thời tan đi, để chúng ta có thể chiêm ngưỡng sự hùng vĩ của Thông Thiên Phong. Không hổ là nóc nhà Cửu Châu, cao vút ngẩng đầu nhìn mỏi cả cổ.

Một chặng đường này đi, khoảng thời gian xuất hiện của mặt trời càng ngày càng dài. Xem ra Vĩnh Hằng Đông Dạ đã sắp kết thúc rồi.

-Lão công, thật cao.

Quyền Mẫn Nga la lên.

-Chúng ta lên đỉnh xem được không lão công?

Kim Tuyết Hiền hỏi.

-Bây giờ lên đó có lẽ cũng nhìn thấy mây là mây mà thôi, nhưng đã đến rồi, thì nên đi xem chút cũng được. Đi nào.

Ta đã thu hồi Linh Tê Ngân Tâm rơi ở Võ Đang Phái. Một đường này đi tới cũng không thấy bất ổn gì, lá gan cũng bạo hơn, ta cũng không cần che dấu thực lực nữa. Ta lấy ra một sợi dây, để các lão bà nắm lấy, bay lên đỉnh Thông Thiên Phong.

-Thật đẹp.

Phác Thảo Nga nói lên nỗi lòng của tất cả chúng ta.

Mây tuyết bao phủ toàn bộ đại địa cũng không thể che phủ đỉnh Thông Thiên Phong. Nơi đây cũng không có gió, chỉ là không khí cực loãng, đã vượt qua tầng bình lưu rồi. Con người đứng ở chỗ này, chưa được mấy giây liền chết vì đủ thứ nguyên nhân, thiếu dưỡng khí, lạnh, bức xạ. Các lão bà cũng đã phải tiêu hao chân khí trong người để duy trì hoạt động.

Mà trên đỉnh đầu là mặt trời chói chang gay gắt. Nhìn xuống xung quanh thì toàn là mây tuyết bát ngàn vô biên vô tận.

Thân Huệ Trinh lấy ra một cây giáo, cắm lên đỉnh Thông Thiên Phong.

-Lúc trước thiếp cũng từng mơ ước được leo lên đỉnh Everest, bây giờ được đứng trên đỉnh Thông Thiên Phong này, lại thấy không có gì đặc biệt. Để lại chút làm kỷ niệm.

Hễ là con người được sinh ra ở trái đất, hẳn là ai cũng có mơ ước như Thân Huệ Trinh thôi. Mơ ước sở dĩ gọi là mơ ước, vì nó phi thực tế, và cần con người nỗ lực thực hiện. Mà chúng ta, lên đỉnh Thông Thiên Phong cao gấp đôi Everest, chỉ cần mấy phút. Để ta không khỏi cảm thán sự thần kì của thế giới này. Chân khí, đem tới vô hạn khả năng, để con người làm được những điều phi thường mà không cần đến khoa học.

-Kì thực Thông Thiên Phong cũng không phải là nơi cao nhất Cửu Châu.

Ta cười nói.

-Thật sao lão công, còn có ngọn núi nào cao hơn sao?

Kim Tuyết Hiền hỏi ngay.

-Thông Thiên Phong đúng là ngọn núi cao nhất. Nhưng một châu trong Cửu Châu, Cửu Thiên Lôi Châu lại nằm trên bầu trời, bay xung quanh tinh cầu này. Có khi nó sẽ ghé ngang qua Thông Thiên Phong này, cho nên nơi đây thay vì được gọi là đỉnh của thế giới, thường được biết đến là một bậc thang để lên Cửu Thiên Lôi Châu hơn.

- Oa, lão công, trên Cửu Thiên Lôi Châu có gì thế, chúng ta lên chơi được không?

-Trên đó toàn mây với sét. Có mấy tên điên Lôi Môn mới định cư trên đó thôi. Cũng không biết bọn hắn ăn gì mà sống. Mười năm trước lúc ta bị Nhất Tuyến Thiên nhồi vào thần thông Trảm Phong, Cửu Thiên Lôi Hoàng, chủ của Lôi Môn có ra tay trợ giúp, các nàng nhớ không?

-Hoá ra là lão.

Thực lực Lôi Môn vô cùng mạnh, cũng bởi điều kiện sinh tồn khắc nghiệt mà nên. Mà bọn hắn tu luyện công pháp sấm sét, Cửu Thiên Lôi Châu càng giống như thiên đường vậy. Mười năm trước chỉ mình Cửu Thiên Lôi Hoàng tới Thông Thiên Phong, sau đó cùng Trương Tam Phong bị Bạch Hổ nhai mất. Đám môn nhân còn ở Cửu Thiên Lôi Châu không biết có thoát khỏi một kiếp không.

-Chúng ta xuống thôi các lão bà, nơi này không tiện ở lâu.

-Hảo.

Ta mang theo các lão bà xuống núi, nhằm hướng Hương Khê Trấn mà đi. Ma Thiên Nhai quả thật không dám đưa các lão bà ghé qua.

Nhất Tuyến Thiên.

Đứng trên nền tuyết trắng phủ, ta vậy mà có thể cảm nhận thấy sự sống tươi mát từ bên kia khe núi truyền tới. Nam Man Hoang Châu hoàn toàn không chịu ảnh hưởng của Vĩnh Hằng Đông Dạ, y như lần Luân Hồi trước.

-Ngươi là?

-Ngươi có thể gọi ta là Trần Hùng.

Hàm Ân Tĩnh đã đột phá Tiên Thiên, một đầu tóc ngắn trắng đặc trưng của Bạch Thủ Thái Huyền Kinh. Phác Chiêu Nghiên đứng sau lưng, tóc đã bạc rất nhiều, xem ra những năm này nàng trôi qua rất vất vả. Tóc Lý Trí Hiền vốn màu vàng óng, thêm mấy sợi bạc cũng không ảnh hưởng, nhưng khuôn mặt đã nhiều nếp nhăn. Đoàn Trâm Anh cũng không khác mấy, đã bắt đầu già rồi.

-Là ngươi.

-Là ta.

Phác Chiêu Nghiên nhìn vào mắt ta hồi lâu, vậy mà nhận ra ta. Nàng lại nhìn vào bảy lão bà sau lưng ta, cũng không hề tránh né, không biết đang nghĩ gì. Trước mặt lão bà an ủi tình nhân lâu ngày không gặp, là chuyện ngu xuẩn. Các nàng không xông lên cào cấu là ta đã mừng lắm rồi.

-Các ngươi còn trụ nổi ở đây không?

-Cũng tạm ổn, chỉ cần không đi quá xa Nhất Tuyến Thiên là được. Lương thực tích trữ trong Vạn Linh Mộ cũng đầy đủ.

-Vĩnh Hằng Đông Dạ rất nhanh sẽ kết thúc. Nhưng mà ta nghĩ các ngươi nên ở Hương Khê Trấn tiếp tục tu luyện thì hơn, nơi này tương đối an toàn.

-Ta cũng định như vậy, còn ngươi?

-Ta định đi Hải Thần Điện xem một chút, hy vọng bên đó ổn.

-Ừ.

Mười năm này bọn Hàm Ân Tĩnh trôi qua cũng ổn, điều kiện tốt hơn ta ở lần Luân Hồi trước nhiều. Lương thực đầy đủ không nói, tài nguyên tu luyện cũng đủ cả. Hàm Ân Tĩnh tốc độ tu luyện cực nhanh, đã đột phá Tiên Thiên rồi. Phác Chiêu Nghiên và Lý Trí Hiền cũng không sai biệt lắm.

Bảy lão bà chừa lại không gian cho ta và Phác Chiêu Nghiên tâm sự đôi lời. Mười năm trước ta đã thu lại Sắc Dục Phần Tâm Hoả cháy trên người nàng, nàng có người mới, vậy ta cũng không trách nàng. Trong Vạn Linh Mộ hiện nay cũng có không ít đàn ông tốt đấy.

-Mười năm này ngươi vẫn ổn chứ.

-Vẫn ổn, đây là hình dạng chân thực của ngươi?

-Đây vẫn là phân thân, nhưng hình dạng cùng bản tôn ta hoàn toàn tương tự. Sao, có cảm giác hoàng tử biến thành ếch không?

-Không có, vì trước giờ, ta chỉ luôn nhìn vào mắt ngươi.

Ta nghẹn lời, không biết nói gì, cũng không biết làm sao cho tốt.

Ta nhìn nàng, nàng nhìn ta, hồi lâu.

Phác Chiêu Nghiên nở nụ cười rất là hiền lành. Nụ cười của nàng, vậy mà để ta nhớ đến một người, là Muối.

-Ta hiện tại rất tốt, ngươi có thể yên tâm đi làm việc của mình.

-Hảo.

Mười năm không gặp, ta thì chỉ ngồi một chỗ trong Bất Kiến Thiên, mà Phác Chiêu Nghiên trải qua rất nhiều chuyện, cho nên sau đó nàng kể, ta ngồi nghe. Nghe từ giữa bàn nghe đến trên giường.

Phác Chiêu Nghiên uể oải nằm tựa đầu lên cánh tay ta, bộ dạng lười biếng giống hệt mười năm trước. Khuôn mặt nàng đã nhiều nếp nhăn, tóc cũng đã bạc nhiều, nhưng vẫn rất xinh đẹp, thân hình nóng bỏng mềm mại cũng không khác gì mười năm trước.

-Nếu ta đột phá Tiên Thiên, ta có thể trở lại trẻ đẹp như các nàng không?

-Chắc chắn rồi.

-Ưm.

Phác Chiêu Nghiên đáp khẽ một tiếng, sau đó thiếp đi. Mười năm này nàng đã mệt mỏi rồi, lúc này mới thả lỏng một chút, yên lành ôm lấy ta ngủ say. Sinh tồn, luôn không dễ dàng.

Các lão bà ở lại Nhất Tuyến Thiên, thông qua khe núi xuyên qua tới Nam Man Hoang Châu săn giết chiến đấu với dị thú. Đây là các nàng muốn đấy, ta cũng không ngăn cản. Vừa thu hồi hai quả Linh Tê Ngân Tâm, ở đây cũng có sẵn mấy cái xác chôn trong băng không hề phân huỷ, ta liền chế tạo hai cỗ phân thân, đặt tên là Đệ Nhị và Đệ Tam.

Đệ Nhất ở lại Nhất Tuyến Thiên

Đệ Nhị đi Ma Thiên Nhai, thuận lợi thu hồi Linh Tê Ngân Tâm.

Đệ Tam đi Đào Hoa Đảo.

Bởi đi một mình, tốc độ rất nhanh.

Đào Hoa Đảo đã bị băng tuyết bao phủ, không còn là Đào Hoa Đảo nữa.

Ta đứng trên đảo, cảm nhận thấy không gian nơi này bị vặn vẹo, xem ra những người trong Hải Thần Điện lành ít dữ nhiều.

Mặt biển đã bị đóng băng.

Ta khoan lấy một lỗ chui xuống dưới.

Càng xuống cảm giác không gian bị đứt gãy càng rõ rệt. Quả nhiên, nơi đáy biển lúc trước đặt cửa vào Hải Thần Điện một mảnh hỗn độn. Kết quả của những người trong Hải Thần Điện không cần nói cũng biết. Dị không gian cũng không thể ngăn cản Thánh Thú truy tìm Dấu Ấn Thợ Săn. Khi đó Bạch Hổ ăn ba nhát Trảm Phong của ta, chắc chắn đã bị trọng thương, cho nên mới không đuổi theo vào Bất Kiến Thiên. Nhưng sau đó đám Thánh Thú khác như Chu Tước, Thanh Long, Huyền Vũ tàn sát Cửu Châu, cũng không để ý tới ta, có lẽ chúng không thể công phá cấm chế Bất Kiến Thiên.

Cấm chế Bất Kiến Thiên khá là đặc biệt, chia làm tám tầng chín lớp. Lớp ngoài cùng chỉ có thể ngăn cản Âm Hồn nhất giai, Âm Hồn nhị giai có thể xuyên qua, nhưng lại có thể ngăn cản thất giai tiến vào. Bát giai như Thánh Thú muốn vào, e rằng phải tốn một phen công phu không nhỏ. Dù sao cái phong ấn này được ba cường giả đỉnh của chóp trong lịch sử Cửu Châu tạo nên mà. Vào tầng một qua lớp cấm chế thứ hai, lại chỉ cho thất giai dương khí và nhất giai âm khi xuyên qua, cứ theo quy luật đó mà càng vào tầng sâu hơn. Còn vì sao ta có thể nhởn nhơ dạo chơi trong Bất Kiến Thiên, thì bởi ta là hoà thượng Thiếu Lâm Tự nha. Ngoại trừ chỗ Âm Dương Môn do Hoàng Đế phong ấn, những tầng cấm chế đều là do Phật Tổ tạo nên, sau được Đạt Ma Tổ Sư gia cố, cũng tạo ra những cánh cửa để các tăng nhân đời sau có thể ra vào tiến hành sửa chữa bổ sung phong ấn. Bởi vậy hoà thượng Thiếu Lâm Tự có thể ra vào Bất Kiến Thiên là vì vậy, nhưng cũng có vài hạn chế, không phải muốn ra là ra muốn vào là vào tuỳ ý được. Mà ta luyện đủ Tứ Đại Thần Thông Thiếu Lâm Tự, tương đương với việc có một chiếc chìa khoá vạn năng có thể mở tất cả những cánh cổng Đạt Ma Tổ Sư tạo nên trong Bất Kiến Thiên, để ta có thể đi ngang trong đó.

Dấu Ấn Thợ Săn còn đó, bản tôn cũng không nghĩ ra ngoài nửa bước.

Vẫn là Bất Kiến Thiên an toàn.

Người ẩn núp trong Hải Thần Điện chết hết.

Ngự Linh Giới để ở chỗ Hoàng Dung cũng mất tích, hy vọng nó đã theo nàng đi Luân Hồi.

Ta tốn thời mấy tháng ở Đông Nam Thiển Hải dạo một vòng, tìm xem có người nào còn sống sót không. Nhưng mà Vô Tận Hoả Vũ cùng Vĩnh Hằng Đông Dạ nối đuôi nhau xảy ra, đã đem toàn bộ nhân loại ở Đông Nam Thiển Hải diệt tuyệt. Chỉ có nơi dưới đáy biển vẫn có vô số sinh vật biển sinh sống, xem ra không bị ảnh hưởng quá nhiều.

Ta quét một vòng Đông Nam Thiển Hải không được gì, liền chuyển hướng Đông Thắng Thần Châu.

P/S: đề cử và ủng hộ nhiệt tình nha các đồng dâm.

Bạn đang đọc Vô Dơ Luân Hồi Ký sáng tác bởi HKLT
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HKLT
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 171

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.