Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bất Kiến Thiên (1)

Tiểu thuyết gốc · 3632 chữ

Chương 28.1 Bất Kiến Thiên (1)

Chính là mảnh đất hẹp chiều ngang tầm năm trăm dặm nối liền Đông Thắng Thần Châu và Thập Vạn Sơn Châu.

Nơi đây còn được gọi là Tam Đế Hội vì ở chỗ này Viêm Đế và Hoàng Đế đã cùng nhau vây giết Man Đế Si Vưu. Hai đánh một, Man Đế vẫn lạc, cuộc chiến của bọn hắn khiến không gian nơi này sụp đổ, tạo thành một cái Âm Dương Môn khổng lồ, để cho âm khí vô biên từ âm giới tràn qua, xung quanh ngàn dặm bị âm khí xâm thực, không còn sự sống. Âm khí che kín bầu trời, giữa trưa cũng không thấy ánh nắng, cho nên gọi là Bất Kiến Thiên.

Hoàng Đế khi đó đành phải lấy Thiên Khí Thần Uyên tạo thành kết giới phong ấn một vùng rộng lớn nơi giao địa hai đại lục này. Cũng vì mất đi Thiên Khí mà trong trận chiến với Viêm Đế hắn không thể không rút ra Cửu Long Khí từ địa mạch Đông Thắng Thần Châu, chiến thắng cùng giết chết Viêm Đế. Nhưng cũng băng hà không lâu sau đó.

Ngàn năm sau Phật Tổ xuất thế, từng xông vào Bất Kiến Thiên ý đồ đóng lại Âm Dương Môn, nhưng không thể, chỉ thu hẹp kích cỡ cùng gia cố phong ấn mà thôi. Đồng thời cũng lập ra Lôi Âm Tự ở phía bắc hòng trấn thủ Bất Kiến Thiên, không cho âm hồn mỗi khi phong ấn bất ổn tràn ra làm hại chúng sinh.

Sau lại có Đạt Ma Tổ Sư sau khi lập ra Thiếu Lâm Tự, cuối đời cũng xông vào Bất Kiến Thiên, tiến hành gia cố phong ấn lần nữa. Nghe nói ngày đó mây mù ở Bất Kiến Thiên tan hết, bầu trời trở lại trong xanh, kim quang phóng lên tận trời, Đạt Ma Tổ Sư niệm một câu phật hiệu xong liền phi thăng siêu thoát, nhập cõi niết bàn. Cũng nhờ vậy mà chúng sinh bắt đầu có thể sinh sống tạo Thập Vạn Sơn Châu, công đức của ngài, tạo phúc cho chúng sinh tới ngàn vạn năm sau.

Tuy không biết Phật Tổ và Đạt Ma Tổ Sư có thật sự siêu thoát hay không, nhưng sự tích tới Bất Kiến Thiên của hai ngài là thật đấy. Trong kinh văn Thiếu Lâm Tự cũng ghi chép rõ ràng.

Ta sau khi rời khỏi Sám Hối Động, chính là chuyên tâm nghiên cứu đống kinh văn này. Sau khi có Đại Mộng Thần Thông, đã làm được nhìn qua là không quên, rất nhanh học thuộc. Sư phụ và các vị sư huynh hỏi han một hồi, cũng mặc ta làm gì thì làm.

Quét dọn âm hồn trong Bất Kiến Thiên, chính là công việc chính của Thiếu Lâm Tự. ta làm vậy, cũng là hoàn toàn bình thường.

Mà ta, chọn Bất Kiến Thiên chứ không đi Âm Giới, là vì ở Âm Giới chỉ nhiều âm khí mà thôi, Âm Hồn cũng lác đác không có mấy, không đông đúc chật ních như trong Bất Kiến Thiên.

Ta một mình tiến lên trong âm khí trùng trùng.

Xung quanh vô tận âm hồn bất chấp tất cả lao tới, rồi như thiêu thân, cháy bùng lên ngọn lửa không màu, sau bị Thiện Nhược Thuỷ Bình hút vào trong. Thiện Nhược Thuỷ Bình lúc này như một cái máy lọc nước hiệu suất cực cao, khí đen không ngừng tràn ra từ thân bình. Mà bên trong nó, chính là hồn nguyên tinh tuý cô đọng nhất.

Đây mới là tầng ngoài cùng của Bất Kiến Thiên mà thôi, tuy rằng âm hồn nhất giai nơi đây nhiều vô kể, vô biên vô tận, nhưng tốc độ lọc hồn nguyên không quá nhanh. Ta lập tức tiến vào tầng sâu hơn.

Phật Tổ tạo kết giới bao quanh Bất Kiến Thiên gồm bảy tầng, tương ứng với nhất giai đến thất giai. Cho nên tầng ngoài cùng này chỉ có âm hồn nhất giai. Phong ấn chỉ có tác dụng nhằm vào âm khí, nên ta có thể dễ dàng xuyên qua từng lớp phong ấn tiến vào trong. Hơn nữa phong ấn do tới mấy bát giai cường giả tạo ra và gia cố, còn được Thiên Khí bảo hộ, muốn phá phong ấn, vậy lên bát giai rồi hãy nói. Thất giai đừng mơ. Đó là lý do phong ấn Bất Kiến Thiên đã tồn tại được ngàn vạn năm rồi. Ma Giáo từ khi thành lập đến nay cũng không phải không có ý đồ này, cũng thử qua vài lần, nhưng cuối cùng là có một đời giáo chủ bị vây trong Bất Kiến Thiên đến chết già, nên là sau đó đám điên này cũng tự động né xa Bất Kiến Thiên ra luôn.

Ta xuyên qua đến tầng thứ 5, tốc độ lọc và chuyển hoá hồn nguyên của Thiện Nhược Thuỷ Bình ở đây vừa vặn, cũng không cần tiến sâu hơn. Ta ngồi xếp bằng, thả ra hơi thở sự sống, để đám âm hồn tự động bu lại, sau đó như thiêu thân cháy bùng lên, lại bị Thiện Nhược Thuỷ Bình hút vào trong luyện hoá. Âm hồn ngũ giai cũng không khác nhất giai bao nhiêu, chỉ là lăn lộn được thêm vài vòng, mà không phải là bị đốt chết ngay tức khắc, không kịp thét lên nửa tiếng như Âm Hồn nhất giai. Sắc Dục Phần Tâm Hoả đúng là đáng sợ, chính là khắc tinh của đám Âm Hồn không hiểu tình thú này.

Sắc Dục Phần Tâm Hoả dính lên linh hồn, nếu không có năng lực chế ngự hoả diễm mạnh như Liệt Hoả Thái Hoàng thì chỉ cần làm tình là được. Dùng tốt còn được lợi lớn, linh hồn phát triển nhanh chóng. Hơn nữa trừ Bản Nguyên Hoả bất diệt, những nhóm lửa khác theo thời gian trôi qua hoặc cường độ sử dụng cao mà sẽ mau chóng lụi tàn. Đó là một phần lý do mà trước khi có Bản Nguyên Hoả, ta đối với sắc dục càng ngày càng thấy nhạt. Một kích khi đó của Kim Bình Nhi vận dụng Linh Viêm đúng là đáng sợ, để Sắc Dục Phần Tâm Hoả cháy trong người ta mười năm ròng mới thấy phai nhạt rõ rệt, phải biết những mười năm này ta để phân thân làm tình vô số lần, số lượng hồn nguyên chuyển hoá được là một con số khổng lồ đấy.

Ta chỉ ngồi một chỗ.

Đem kỹ năng lĩnh vực trong Đại Mộng Thần Thông thả ra ngoài, gọi là Đại Mộng Vô Nhai.

Lĩnh vực là một dạng năng lực cải tiến của trường linh niệm, tác dụng cơ không khác là mấy. Ví dụ như Liệt Hoả Thái Hoàng mà thi triển Lĩnh Vực, xung quanh mấy trăm thước lập tức hoá thành biển lửa. Hoặc như Chu Tước hoá thánh thi triển lĩnh vực, Đông Nam Thiển Hải toàn bộ rơi xuống mưa lửa bất tận.

Đấy chính là Lĩnh Vực.

Mà Đại Mộng Vô Nhai thì tựa như đem mộng ảo hiện thực hoá. Bởi vậy Âm Hồn tiến vào trong Đại Mộng Vô Nhai lập tức bị dính lên Sắc Dục Phần Tâm Hoả là vì vậy. Ta thử một chút, Kim Long Khí và Tử Long Khí liền hiện hình, tự do bơi lội trong phạm vi lĩnh vực, tấn công âm hồn bị dính lên lửa dục đang la hét quằn quại, nhanh chóng giết chết bọn chúng. Rất tiện lợi. Lại thử một chút, không gian xung quanh biến thành ảo cảnh bên bờ sông Hương, rõ ràng và chi tiết đến từng cọng cỏ. Rất thần kì.

Một đặc tính nữa của Đại Mộng Vô Nhai đó là tính xuyên thấu rất mạnh. Lĩnh Vực bình thường khi va chạm thì như hai quả bóng nước va vào nhau, một bên tiến thì một bên còn lại phải lùi. Nhưng Đại Mộng Vô Nhai thì có thể thẩm thấu vào Lĩnh Vực của đối phương. Cho nên chỉ có một cách chống lại nó là kéo giãn khoảng cách ra mà thôi. Chứ bình thường Lĩnh Vực giao phong, một bên yếu thế thu nhỏ Lĩnh Vực của mình lại quanh người, là có thể chống lại Lĩnh Vực của đối phương. Bởi vậy Kim Long Hoàng dù nghe nói rất mạnh, cũng bị Vong Tình Lão Hoàng nhốt trong mộng ba mươi năm. Nhưng để bù cho tính thẩm thấu này, Đại Mộng Vô Nhai không có tính công kích, nhưng mà giờ ta có Sắc Dục Phần Tâm Hoả và long khí, vậy liền khác bọt rồi.

Ta vô địch vậy.

Như vậy ta ngồi xếp bằng trong Bất Kiến Thiên, chỉ cần duy trì lĩnh vực, lâu lâu hợp một ngụm nước trong Thiện Nhược Thuỷ Bình, cũng không cần làm gì nhiều. Lâu lâu thiếu khí ngột ngạt lạ chạy ra ngoài hít thở không khí mọt phen, lại tiếp tục chui vào trong kết giới ngồi, cắm auto đánh quái, không khác gì game thủ.

Bản tôn vậy liền rảnh rỗi.

Đệ Nhị không có việc gì làm, có làm thì cũng là làm Phác Chiêu Nghiên.

Vậy thì để lão công nuông chiều các vị nương tử thân yêu đi.

*

-Các ngươi…

Thân Huệ Trinh bất lực với đám tỷ muội đang mở to mắt vây xem, tổng cộng mười hai con mắt nhìn chằm chằm, để nàng cảm thấy rất là xấu hổ.

-Không sao đâu, các nàng có nhìn cũng không thấy gì. Chúng ta bắt đầu đi.

Ta cười trấn an nàng.

-Đừng mà lão công, thiếp thật sự muốn xem. Hơn nữa nghe chàng nói cách thức, chúng ta cùng vào cũng có thể giúp nha.

-Ừm để ta nghĩ đã.

Ta trầm ngâm suy nghĩ.

Bảy người các nàng mới đúng là những người thân thiết nhất của nhau. Mà ta, cũng chỉ là một nam nhân vô tình chen vào giữa các nàng mà thôi.

-Vậy được, cùng vào đi.

-Za.

Quyền Mẫn Nga vui vẻ kêu lên.

Bảy vị nương tử lập tức dọn sẵn tư thể, móc ra gối đã chuẩn bị sẵn, tìm chỗ nằm xuống, bảy người là bảy tư thế khác bọt, không ai giống ai. Ta cười khổ, nằm xuống cạnh Thân Huệ Trinh, đan lấy tay nàng, cảm nhận ngón tay nàng siết chặt. Đại Mộng Vô Nhai khởi động, đem cả tám ngươi chúng ta chìm vào giấc ngủ.

Một mảnh tối tăm đầy bọt nước như đáy đại dương, đây là thế giới ký ức của Thân Huệ Trinh bị ta dùng Đại Mộng Thần Thông hiện hoá đi ra, tựa như đem dữ liệu chỉ gồm 0 và 1 trong máy tính chuyển hoá thành âm thanh và hình ảnh trên màn hình vậy.

Bàn tay khẽ đưa ra tóm một cái, lôi ra Thân Huệ Trinh từ trong hư không, đánh thức nàng. Đây chính là linh hồn nàng.

-Lão công, đây là…

-Là Hải Dương Ký Ức của nàng.

Ta trả lời Thân Huệ Trinh, sau đó lại với tay tóm lấy, lôi các nương tử khác tiến vào: Phác Thảo Nga, Thân Trí Mẫn, Từ Du Nhã, Quyền Mẫn Nga, Kim Tuyết Hiền và Kim Xán Mỹ. Điểm danh phát, không thiếu một ai.

Linh hồn là thứ chân thật nhất của một con người. May mắn Đại Mộng Thần Thông giúp linh hồn ta có thể tạm thời giả mạo bộ dạng của Đệ Nhất.

-Là thứ này.

Thân Huệ Trinh đối với chuyện năm đó đã buông lỏng rất nhiều, chỉ là một bước cuối cùng cũng không bước ra được thôi. Ta rất nhanh tìm thấy bong bóng ký ức đó. Nó rất đen tối, cũng rất chân thực, vĩnh viễn khắc sâu trong trí nhớ của nàng. Cầm bong bóng trong tay, ta cảm thấy ta có thể xoá đi ký ức này, như vậy cũng đem bóng ma tâm lý của Thân Huệ Trinh xoá đi, tác dụng như nhau. Nhưng ta muốn cho nàng có cơ hội lựa chọn.

-Lão bà, nàng muốn ta xoá nó đi, hay là đối mặt nó?

-Ta…không biết, lão công, ta nên làm gì đây?

Thân Huệ Trinh do dự, nàng thật sự không biết nên làm như thế nào.

-Kỳ thật tứ muội muốn đối mặt ký ức này, nhưng nàng sợ chàng nhìn thấy, lại không cần nàng nữa.

Từ Du Nhã lên tiếng nói thay tiếng lòng Thân Huệ Trinh.

Ta đương nhiên không phải là người có thể bỏ qua lỗi lầm quá khứ của người khác vô điều kiện. Phạm sai lầm, thì phải trả giá, không thể chỉ cần một câu “ Quá khứ ai mà chẳng có lỗi lầm” liền làm như không thấy mà cho qua. Bởi vậy ta từng đối với phạm nhân ra tù tái hoà nhập xã hội còn thương cảm hơn là với đám gái gọi hoàn lương.

Mà Thân Huệ Trinh thì có lỗi gì chứ, sai là thế giới này.

-Không cần lo lắng, không phải lỗi của nàng, ta sẽ không bao giờ rời bỏ nàng.

Ta sờ má Thân Huệ Trinh.

-Ưm.

Nàng gật đầu một cái kiên định.

Ta vung tay lên, tràng cảnh xung quanh biến đổi.

Đó là một gian phòng kín.

Bên trong năm tên nam nhân đang thay phiên nhau cưỡng hiếp một nữ nhi yếu đuối, chính là Thân Huệ Trinh.

Cả bảy cô nương đồng loạt nhìn về phía ta, ánh mắt không thể tin được.

Ta xấu hổ gãi mũi.

Bởi năm tên nam nhân đó, dù cho bịt mặt rất kĩ, nhưng các nàng dễ dàng nhận ra một tên trong đó, bởi vì đã quá quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn. Mười năm nay các nàng cùng hắn đầu gối tay ấp, yêu đương nồng nhiệt, cùng đi du lịch khắp Đông Nam Thiển Hải lẫn Thập Vạn Sơn Châu, bây giờ còn đang chuẩn bị đi Tuỳ Quốc đấy.

Đúng vậy, không ai khác mà là chính ta.

Nói đúng hơn thì là Đệ Nhất.

-Xem tiếp đi.

Các nàng cũng không chất vấn, tiếp tục xem.

Năm tên nam nhân cùng thay phiên nhau cưỡng hiếp Thân Huệ Trinh, để nàng khóc lóc thảm thiết không thôi, giở đủ trò tàn bạo, cuối cùng đem nàng giết chết. Đáng lí tình cảnh nên là Thân Huệ Trinh khóc lóc thảm thiết, được ta và đám tỷ muội an ủi, cùng nhau vượt qua tâm ma. Mà bởi vì phát hiện ra bí mật siêu to khổng lồ, khiến mọi chuyện trở nên rất hề hước. Thân Huệ Trinh bình thản đối mặt với ký ức đen tối nhất trong cuộc đời mình.

Bong bóng tan vỡ.

Bảy nương tử lập thành một vòng cung, như vành móng ngựa bao vây lấy ta.

-Sao, các ngươi muốn ly hôn không? Hay giết chết ta cũng được, ta tuyệt không phản kháng.

Ta cười nhìn các nàng.

-Chàng muốn bỏ chúng ta?

Phác Thảo Nga lên tiếng. Thân là đại tỷ, nàng cũng chín chắn không kém Từ Du Nhã.

-Vậy thì không có.

Ta cho các nàng một cái khẳng định.

-Vậy chàng không định dùng mặt thật gặp chúng ta sao?

Từ Du Nhã đặt câu hỏi.

-Ta đúng là có ý định này. Các nàng biết chuyện Hoàng Tử Ếch chứ. Một Công Chúa có thể chấp nhận hôn một con ếch để nó biến thành Hoàng Tử, nhưng một cô nông dân lại không thể chấp nhận hôn một cái Hoàng Tử liền biến thành ếch, sau đó ở bên con ếch được. Ta là một con ếch, chỉ khác ở chỗ ta là một con ếch siêu to khổng lồ mà thôi.

-Lươn lẹo, chàng cũng chỉ là ngoại hình bình thường thôi, để tóc nhìn lên cũng đẹp trai.

Thân Trí Mẫn bĩu môi.

-Haha

Có mĩ nhân khen mình đẹp trai, đương nhiên cũng thấy vui vẻ. Cái này là trong mắt người thương Thị Nở cũng thành Thuý Kiều sao?

-Hơn nữa, chúng ta quả thật không muốn nhìn thấy khuôn mặt này nữa.

Lớp vỏ bọc Đệ Nhất bao lấy ta lập tức rạn nứt như kính, sau đó vỡ tan ra, hiện lên hình ảnh hoà thượng đầu trọc bên trong. Tóc lập tức mọc ra, quần áo nhoáng lên cũng đổi lại, chính là hình ảnh Trần Hùng Trần Đại Phu năm mười tám tuổi.

-Quả nhiên là ngươi. X7

-Các nàng phát hiện lúc nào?

-Từ lúc rời khỏi Thiên Địa Thanh Lâu mười năm trước chúng ta đã sớm biết, chỉ là không dám nói ra mà thôi. Vì sợ một khi nói ra, chàng sẽ bỏ chúng ta mà đi. Đối với người muốn thoát Luân Hồi như chàng, chúng ta chính là gánh nặng.

Từ Du Nhã lên tiếng thay các nàng nói ra nỗi lòng.

-Các nương tử nhọc lòng rồi, sau này không cần lo lắng nữa, ta sẽ luôn ở bên các nàng, cho đến khi cái chết chia lìa chúng ta.

-Bọn thiếp cũng vậy. X7 Cho đến khi cái chết chia lìa chúng ta.

Bảy nương tử ôm ấp lấy ta, hỉnh ảnh hơi khác lạ.

-Lão công, người thật lùn, còn thấp hơn Thân Trí Mẫn, cao hơn Quyền Mẫn Nga một chút.

Cây sào Thân Huệ Trinh bắt đầu thèm đòn.

-Hừ, ai nói ta lùn. Xem đây.

Ta biến mất tại chỗ.

Từ hư không với tới một bàn tay vàng khổng lồ, đem bảy nương tử tóm lấy, lôi vào một Hải Dương Ký Ức khác. Trong Hải Dương Ký Ức của ta, ta như một người khổng lồ đặt các nương tử như những con búp bê nhỏ xinh trong lòng bàn tay, để các nàng nhìn ngắm Hải Dương Ký Ức của ta.

-Oa, thật đẹp x7.

Các nương tử la lên vui thú.

Khác với Hải Dương Ký Ức của Thân Huệ Trinh, Hải Dương Ký Ức của ta hiện tại tựa như bầu trời đêm khi đó tại Thiên Địa Thanh Lâu, tràn ngập đom đóm bay ngập trời. Chính là những đốm lửa nhỏ hình thành từ Sắc Dục Phần Tâm Hoả.

-Rồng kìa

Quyền Mẫn Nga kích động la lên.

-Lão công ngươi thật to.

Kim Xán Mỹ cố gắng lên tiếng tìm cảm giác tồn tại.

Ta tạo ra một thảm cỏ nhỏ đặt các nương tử đứng lên. Sau đó người khổng lồ tan biến, xuất hiện sau lưng các nàng.

-Lão công đây là?

Kim Tuyết Hiền lên tiếng hỏi, cũng học Kim Xán Mỹ tìm cảm giác tồn tại.

-Là Hải Dương Ký Ức của ta.

Ta vừa nói vừa hơi nhíu mày. Cảm giác đau đớn vỡ nát từng tế bào từ thân thể Đệ Nhất đang truyền tới. Linh hồn cường đại để cho năng lực chống lại những cảm giác tiêu cực cũng tăng lên, cơn đau này có thể khiến người bình thường sốc chết, đối với ta chỉ như bứt lông, hơi nhíu mày một chút mà thôi.

-Lão công sao vậy?

Thân Huệ Trinh nhận ra khác thường, lên tiếng hỏi. Chung sống lâu năm chính là hiểu rõ nhau như vậy, một chút bất thường cũng không giấu nổi các nàng. Các nàng vốn nhìn ra ta là ai, cũng chấp nhận phối hợp cùng ta đóng vở kịch phu thê ân ái này. Nếu không có sự kiện Thân Huệ Trinh, các nàng vẫn sẽ tiếp tục đóng kịch, cho đến lần Luân Hồi sau, ta không đi tìm các nàng nữa, hoặc cho đến khi ta không cần các nàng nữa. Vạch mặt, đối với các nàng chính là đang đánh cược, ta đi hay ở, hoàn toàn không tuỳ thuộc vào ý chí của các nàng.

-Không có gì, đau chút mà thôi. Đưa các nàng tới đây chơi một lát, tý nữa mới có thể ra ngoài.

-Lão công, ta muốn cưỡi rồng.

-Nàng muốn con màu nào?

-Màu tím.

-Không, màu vàng.

Bảy nương tử chia hai phe ngồi lên đầu hai con rồng, bơi lội trong Hải Dương Ký Ức của ta.

-Lão công, đó là gì?

Kim Tuyết Hiền chỉ về phía bong bóng ký ức ở xa xa.

-Là thảo nguyên Kim Quốc.

Ta vẫy tay, chúng ta liền hiện lên trên thảo nguyên bao la bát ngát, bên dưới là Đệ Nhị và Mộng Tiên Cô đang cưỡi ngựa phi nhanh.

-Đồng cỏ thật đẹp.

-Cưỡi ngựa thật thích.

-Không vội, chúng ta cũng sắp tới đó chơi. Lúc đó mang các nàng cưỡi ngựa chạy khắp thảo nguyên.

-Cưỡi ngựa giống như thế kia à?

Từ Du Nhã híp mắt nhìn ta, bộ dạng rất nguy hiểm.

-Khụ.

Ta ho khan.

-Đó là Ngô sư huynh, không đúng, là lão công ngươi.

-Ngươi thật dâm đãng.

-Ngươi cũng thật biết chơi.

-Không đúng, các tỷ muội, mấy năm này lão công ở bên ngoài chắc chắn ăn vụng vô số, chúng ta mau tra xét cho rõ.

Ta khóc ròng kháng nghị.

-Các lão bà, có nên làm như vậy không?

-Nên, lão công ngươi đừng hòng giấu diếm.

Kim Xán Mỹ khó được tỏ vẻ hung dữ, phồng má chống nạnh trong rất đáng yêu, không có tý uy hiếp nào.

P/S: đề cử và ủng hộ nhiệt tình nha các đồng dâm.

Bạn đang đọc Vô Dơ Luân Hồi Ký sáng tác bởi HKLT
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HKLT
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 7
Lượt đọc 196

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.