Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Số trời đã định ta gặp ngươi (6)

Tiểu thuyết gốc · 3861 chữ

Chương 20.6 Số trời đã định ta gặp ngươi (6)

Trời cũng vừa sáng.

Ta cưỡi ngựa đi bên cạnh Trương Thuý Sơn. Nói chuyện với người cùng đẳng cấp rất là thú vị. Chúng ta hẹn lúc đến Hương Khê Trấn sẽ cùng nhau luận bàn một chút, trao đổi sở học.

-Trương huynh đúng là tài cao học rộng, tiểu đệ xin bái phục.

-Tuỳ đệ còn trẻ, tương lai rộng mở, chỉ là thiếu chút kinh nghiệm mà thôi. Sau này xông xáo giang hồ một phen, cũng rất được lợi.

-Đa tạ Trương huynh chỉ giáo.

Ta cùng Trương Thuý Sơn đã chuyển sang xưng huynh gọi đệ rồi. Cũng bởi vì tính cách rất hợp. Trương Thuý Sơn người này, cũng không giống trong nguyên tác, tính cách hào sảng rộng rãi không nói, lại rất trung thành với Võ Đang Phái. Nghe nói hắn vì luyện vẽ, tiếp xúc nữ tử phong trần không ít, nhưng chưa hề động lòng. Hơn nữa còn chuyên diệt trừ yêu nữ hút tinh khí đàn ông, chiến tích cũng dài mấy trang đó. Đoán chừng Ân Tố Tố lúc này mà dám xuất hiện trước mặt hắn, liền bị hắn một bút xoá đi.

Hắn cũng thật lòng chỉ dạy ta, để ta với hắn rất vui mắt.

Mà Tống Thanh Thư ở một bên lắng tai nghe, đối với việc Đoàn Trâm Anh ở trong xe ngựa của ta, một chữ cũng không nhắc tới. Xem ra là chơi qua đường rồi. Vậy bản công tử nhận lấy mĩ nhân bị ruồng bỏ vậy. Lại lập cái hành cung ở Hương Khê Trấn, lâu lâu qua đó đổi vị.

Đối với việc tu luyện, Tống Thanh Thư chỉ có thể ở bên nghe, mà đối với vấn đề hội hoạ, ta chỉ có thể ở bên nghe. Đây không phải là do ta không có tế bào hội hoạ, chỉ là ta không hứng thú cùng rèn luyện thôi. Nghệ thuật, cần thiên phú, cũng cần khổ công trau dồi. Trương Thuý Sơn chính là kết hợp hoàn mĩ cả hai, là thiên tài mà cũng là nhân tài. Hắn có thể đem hội hoạ áp dụng vào trong chiến đấu, hơn nữa uy lực rất mạnh, đúng là kỳ tài.

-Mời Trương huynh chỉ giáo.

-Mời Tuỳ đệ.

Trương Thuý Sơn cầm lấy bút Linh Bảo, quẹt lên nghiên mực, sau đó vẩy ra, hoá thành màn nước mực cản lại mưa tiễn khí của ta. Tiễn khí rơi trên màn nước mưchj đen trắng, sinh ra vòng xoáy đen trắng như thái cực, hoàn toàn toàn bị hoá giải. Chân khí của hắn là màu trắng, mà mực trong nghiên, chính là âm khí cô đọng mà thành. Dùng chân khí bản thân dẫn động âm khí tấn công, điểm lợi là mực còn chưa hết, chân khí của hắn sẽ không cạn. Cũng không phải là hắn tu luyện ma công, mà đây chính là sử dụng thủ đoạn Đạo Môn. Thái cực lưỡng nghi, một âm một dương, một trắng một đen. Dùng dương khí dẫn động âm khí, chính là thủ đoạn đặc trưng của Võ Đang Phái.

Sau đó hắn liền vẩy bút, bút giơ tới đâu, mực nước hoá thành chim đến đó, sức khống chế linh niệm so với ta còn tinh tế, hoá thành một đàn hạc như trong tranh thuỷ mặc bay tới, tấn công ta. Ta liền biết đám hạc này không đơn giản, tốc độ lại cực nhanh, chỉ đành đạp Sinh Hoa Bộ lui lại, đồng thời hướng về mỗi một con hạc phát ra một đạo tiễn khí. Đám hạc này như có linh trí, hai con còn lách mình tránh được tiễn khí, tiếp tục lao tới. Ta dùng tiễn khí bên ngoài là Lưu Tinh Tiễn Chỉ, bên trong lại là Đàn Chỉ Thần Thông. Mà nhanh và liên miên bất tuyệt chính là đặc điểm của Đàn Chỉ Thần Thông, hai tay như gảy đàn, tiễn khí phát ra đánh tan hai con hạc mực.

Sau đó liền tụ chỉ thành kiếm, ngênh đón Trương Thuý Sơn đang lao tới. Bộ pháp và cước pháp của hắn rất mạnh, một cước nhìn như nhẹ nhàng mây bay lại nặng tựa thái hơn, đá vào trên kiếm chỉ của ta, tê rần. Hắn lại dựa vào lực phản chấn nhẹ nhàng xoay người trên không trung, bút trong tay lại vẽ, hoá thành một đàn bướm bay tới. Đàn bướm này quỹ đạo rất quỷ dị, chập chờn khó đoán. Ta cũng không để ý đàn bướm này, một chỉ cực mạnh, tụ lực bắn tới, như gió lốc lướt qua, đánh tan đàn bướm, hướng về phía Trương Thuý Sơn đang còn lơ lửng giữa không trung.

Tiên Thiên Cường Giả có thể thể lơ lửng giữa không trung, không thể như thất giai thật sự bay.

Trương Thuý Sơn lơ lửng giữa trời, độ linh hoạt thua xa đứng dưới đất có chỗ đặt chân tụ lực. Liền dùng hai tay xoay tròn thành một vòng thái cực, đem quỹ đạo tiễn khí lệch đi, hoàn toàn hoá giải. Mà thân hình hắn, cũng bị dạt sang một bên. Cũng không phải võ kỹ của hắn có vấn đề, mà tiễn khí của ta quá mạnh, hắn có thể nhẹ nhàng đỡ như thế, đã là rất lợi hại rồi.

Dùng thân thể Đệ Nhị, là chắc chắn không thắng được Trương Thuý Sơn.

Đương nhiên, luận bàn mà thôi.

Chủ yếu là để nâng cao khống chế Đệ Nhị, chứ bản tôn, có sẵn năm cái thất giai bồi luyện, lại thêm một cái bao cát Trầm Lãng thử sát thương, cũng không cần đến hắn.

Trương Thuý Sơn khi chiến đấu vẽ đủ thứ, mỗi thứ lại có một tác dụng khác nhau. Như vẽ hổ thì hung mãnh, vẽ rắn thì linh hoạt lươn lẹo, vẽ chim thì phiêu định khó đoán, vân vân và mây mây. Hơn nữa để bù đắp cho một tay cầm giấy và nghiên, một tay cầm bút, thân pháp Trương Thuý Sơn rất cao minh, phiêu hốt như mây, Thê Vân Tung luyện đến đăng phong tạo cực. Hơn nữa cước lực cũng rất mạnh, đá ra nặng như núi. Đỡ cước của hắn mới thấy tên hắn có chữ Sơn đúng là không sao vào đâu được.

Hơn nữa Trương Thuý Sơn chắc chắn có chiêu cuối, luận bàn mà thôi, hắn cũng không dùng. Mà Đệ Nhị, chủ yếu màu mè là chính, chiêu cuối chính là lật mặt dùng công phu bản tôn. Thật sự đánh không lại hắn.

Chúng ta cũng bắt đầu chuyển từ đánh đấm không mấy thú vị sang so sánh khống chế linh niệm. Nếu linh niệm của Trương Thuý Sơn mang nhiều nét nghệ thuật hội hoạ, thì linh niệm của ta tràn đầy sự tinh tế tỉ mỉ của Y Đạo, trao đổi lên cũng rất được lợi.

Cho nên chúng ta dừng lại ở Hương Khê Trấn mấy ngày, cũng là đợi người của Lao Sơn Phái tới hội họp, đồng thời làm ra chuẩn bị, sau đó mới tiến quân Vạn Linh Mộ.

Nghĩa trang Hương Khê Trấn.

Hôm nay mưa bụi bay bay.

Thời tiết ở đây không theo mùa, thích thế nào thì thế đó, thỉnh thoảng vài năm lại có tuyết. Nhưng nhìn chung vẫn ôn hoà dễ chịu, so với Thập Vạn Sơn Châu khí hậu khắc nghiệt, lại cằn cỗi, đã là rất tốt rồi.

-Tuỳ công tử đây là?

-Ta là người quen cũ của Kim Đại Phu.

-Hoá ra là vậy.

Thanh Mai Phu Nhân đội dù tới sau lưng ta. Khuôn mặt đã hiện lên nếp nhăn, tuy rằng vẫn xinh đẹp, nhưng đã sắp tàn phai, phải dùng son phấn che lấp. Ta từng cùng nàng trải qua mấy lần tai ương, tận mắt thấy nàng già đi, tự tay chôn cất nàng, cũng không thấy nàng hiện tại có gì xấu xí, chỉ là cảm khái bi bạch phát bất trú phương hoa mà thôi.

Mấy ngày này ta ở Hương Khê Trấn, đương nhiên có gặp nàng, huống hồ nàng còn là mẫu thân của Đoàn Trâm Anh. Đoàn Trâm Anh lần Luân Hồi trước chết trong Lao Sơn loạn biến, để Thanh Mai Phu Nhân cô độc tuổi già một mình, lần này nàng có lẽ sẽ học khôn, không lại rời đi Hương Khê Trấn.

Ta đổ cho Kim Đại Phu một chén rượu. Còn có thể gặp lại, nhìn mộ của lão, cũng không thấy bi thương gì. Lần Luân Hồi này hắn chết được sớm, cũng đã mười mấy năm.

-Nghe nói lão chết rất sung sướng.

-Ừm.

Thanh Mai Phu Nhân đỏ mặt. Chuyện Kim Đại Phu chết trên người nàng, cũng là bí mật bán công khai. Kim Đại Phu là người nào, danh tiếng rất tốt, lại có hai cái đồ đệ có máu mặt ở Lao Sơn Phái và Lao Sơn Thành, lão chết trên người nàng, không cho cái bàn giao, nàng liền xong đời, cho nên chỉ có thể thừa nhận chuyện xấu hổ này.

Chuyện bình thường mà thôi.

Cũng không trái luân thường đạo đức gì, coi là tình yêu không phân biệt tuổi tác cũng được, đào mỏ vơ vét tài sản cũng được. Kim Đại Phu cũng già cả rồi, chết sướng trên người phu nhân xinh đẹp như Thanh Mai Phu Nhân, người ta cũng thấy ghen tị nữa là.

Hơn nữa dù là kiếp này hay kiếp trước, Thanh Mai Phu Nhân đối xử với Kim Đại Phu không tệ.

Ta nhìn kĩ Thanh Mai Phu Nhân, tuổi tầm năm mươi, nhưng so với tuổi thì ngoại hình vẫn còn phơi phới lắm. Chỉ là không so được với lần đầu tiên ta gặp nàng thôi. Nàng là nữ nhân đẹp nhất Hương Khê Trấn, không có một trong. Nam nhân trong trấn đều ảo tưởng qua được cưỡi trên người nàng, ta cũng là, dù chỉ thoáng qua mà thôi. Thân hình vẫn cân đối nóng bỏng. Khuôn mặt thì vương nét ai oán của quả phụ, là một cái Phùng Hành Phu Nhân thứ hai.

-Ta định đầu tư phát triển Hương Khê Trấn, có lẽ cần một người đại diện tại đây.

-Đa tạ công tử chiếu cố nữ nhi nhà ta.

Xem ra nàng biết chuyện Đoàn Trâm Anh và ta.

Ta xoè quạt phe phẩy, phối hợp với mưa phùn lấm tấm rơi xung quanh, nhìn có vẻ như thần kinh, nhìn Thanh Mai Phu Nhân cười.

-Thật ra ta muốn ngươi.

-Ta?

-Đúng, mẫu nữ song phi, rất kích thích.

-Công tử thật là phong lưu.

-Chỉ là tuỳ tâm sở dục mà thôi.

Thanh Mai Phu Nhân nói ta vô sỉ, nhưng không có ý mắng mỏ. Đẹp trai chính là lợi hại như vậy đấy, đổi lại là Ưng Linh Quang, đã bị chửi cho thối đầu. Với lại, nàng còn để cho Kim Đại Phu chơi, chả lẽ lại từ chối ta, một cường giả lục giai soái khí át người? Đối cái đồ lẳng lơ này, chơi thì chơi, lại nói cái gì khách khí hay không khách khí.

-Ta chỉ là hoa tàn liễu héo, lại tai tiếng đầy người, sợ rằng tổn hại đến danh tiếng công tử.

-Ta nói được là được, cho phu nhân, ta rất mong ngày phu nhân cùng nữ nhi bò lên giường ta đó.

-Đây là thứ gì?

-Tiên Thiên Đan, linh đan.

Câu cuối, là ta truyền âm vào tai Thanh Mai Phu Nhân. Ta đã biến mất, để lại nàng đứng giữa mưa phùn lất phất đầy trời, tay đang run rẩy cầm hộp gỗ, ánh mắt đầy kích động.

*

Mấy ngày sau

Vạn Linh Mộ.

-Tuỳ đệ, Nhất Tuyến Thiên không ngờ lại là do cường giả bát giai Siêu Thoát Cảnh chém ra. Cùng đi lên cao xem được chứ, có thể có thu hoạch.

-Vậy trước xem Nhất Tuyến Thiên này trước, rồi vào Vạn Linh Mộ sau, đi.

-Hảo.

Ta cùng Trương Thuý Sơn sắp xếp đoàn người chờ đợi, sau đó cùng bay lên cao, hòng nhìn được toàn cảnh Nhất Tuyến Thiên. Ở đây chỉ có hai cường giả lục giai là ta và Trương Thuý Sơn, cho nên chỉ có hai chúng ta đi cảm ngộ Nhất Tuyến Thiên, còn lại, chờ thành tựu lục giai lại tới. Dù sao Nhất Tuyến Thiên cũng không mất đi đâu được, không cần vội.

Bay cao, cao mãi, đến khi thấy đỉnh núi tuyết rồi vẫn chưa ngừng lại.

Nhưng Nhất Tuyến Thiên vẫn rõ ràng ở phía trước.

Bức tường Hoành Liên Sơn này, đúng là danh bất hư truyền, hèn chi có thể ngăn cách Thập Vạn Sơn Châu và Nam Man Hoang Châu mấy ngàn đời. Mà ta, cũng thấy được Nhất Tuyến Thiên kinh khủng. Kẻ tạo nên nó, bát giai không sai, hoặc hơn.

Ta cùng Trương Thuý Sơn chọn một vị trí có thể nhìn rõ hoàn toàn Nhất Tuyến Thiên.

Ý niệm lập tức bay tới.

Gói gọn trong một chữ “Đoạn”.

Không biết là đao hay kiếm, là thương hay kích, ẩn chứa trong Nhất Tuyến Thiên chính là Ý niệm này. Hơn nữa Ý niệm này tương đương ôn hoà, dường như người chém ra Nhất Tuyến Thiên chỉ đang thử chiêu, để cho ta cùng Trương Thuý Sơn cũng dễ dàng cảm ngộ.

Chân khí xác thực có thể đem ý nghĩ biến thành hiện thực, nhưng cũng không dễ dàng như việc tưởng tượng một cái, ngươi liền biến ra cả bầu trời. Dù là dùng chân khí để biến ra một quả táo, cũng cần luyện tập. Hơn nữa tính chất của quả táo đó, cũng không phải là thứ ngươi có thể dễ dàng định đoạt.

Ý niệm, cũng có tính chất của Ý niệm.

Như ta cùng Trương Thuý Sơn cùng ngưng tụ ra kiếm, kiếm của ta hoàn toàn khác biệt kiếm của Trương Thuý Sơn. Độ cứng rắn, sắc bén hoàn toàn khác nhau, đó là do ý niệm của hai người khác nhau. Đây cũng chính là lý do Linh Niệm Cảnh về bản chất thì cũng là Tiên Thiên, nhưng phương thức chiến đấu đã không giống. Ngũ giai trở xuống phát một đạo cương khí, còn cần nhờ công pháp đem chân khí chạy trong kinh huyệt mà phát chiêu, mà lục giai, đã làm được chỉ cần nghĩ một cái, liền đem cương khí phát ra. Cách biệt rất lớn.

Mà ý niệm “Đoạn” từ Nhất Tuyến Thiên, phân tích ra có hai tính chất, chính là Cứng rắn và Sắc bén. Có hai tính chất này, mới có thể đem thiên hạ vạn vật chém đoạn, cũng đem Nhất Tuyến Thiên chém đoạn. Mà hai tính chất Ý niệm này ẩn chứa trong Nhất Tuyến Thiên, coi như là thiên hạ đệ nhất hoàn toàn xứng đáng. Mà việc chúng ta làm, chính là bắt chước hai tính chất này.

Trong lĩnh vực linh niệm, lục giai tựa như học sinh mẫu giáo, việc làm được chỉ có bắt chước mà thôi. Có nói cho kiến thức cao hơn, cũng không làm được. Ta chính là để linh niệm tiếp xúc lấy Ý trong vết cắt Nhất Tuyến Thiên, sau đó để cho linh niệm bắt chước lấy. Quá trình này, cần thời gian, cũng còn liên quan đến ngộ tính của từng người. Nhưng mà còn có nhiều người đang chờ, nên ta và Trương Thuý Sơn hẹn nhiều nhất ba ngày sau liền kết thúc cảm ngộ.

Bởi luyện Kim Chung Tráo, ta đối với Ý Cứng rắn rất quen thuộc, cảm ngộ cũng nhanh. Xem ra ở phương diện này Luân Hồi Giả không bị hạn chế. Ba ngày này được lợi lớn, Kim Chung Tráo cũng tiến bộ thấy rõ. Ý niệm của bát giai đương nhiên là ăn đứt thất giai của các cao tăng Thiếu Lâm Tự rồi. Đạt Ma Tổ Sư khi đắc đạo cũng không để lại đạo ý niệm nào trên thế gian, các đời tăng nhân Thiếu Lâm Tự Kim Chung Tráo cũng chỉ dựa vào đời trước mà luyện, cùng tự thân mày mò.

-Tuỳ đệ thu hoạch thế nào?

-Rất được lợi, lần này tới đây đúng là không sai. Cảnh giới không đủ, sau đạt thất giai lại tới một phen. Chắc chắn sẽ lại có thu hoạch.

-Đúng vậy, Ý niệm ẩn chứa trong Nhất Tuyến Thiên mạnh mẽ kinh người, lại dễ hấp thu, quá trình cũng nhanh chóng. Người đến một lần là được lợi. Chẳng trách không ai chiếm lấy.

-Đúng vậy, chiếm lấy nơi này cũng không được lợi lộc gì. Nhưng ta thật sự có ý phát triển nơi này.

-Cũng tốt, thông qua Nhất Tuyến Thiên tới Nam Man Hoang Châu, chú ý một chút, cũng là có thể có thu hoạch.

-Trương huynh có ý góp vốn đầu tư không?

-Haha nhường Tuỳ đệ vậy. Ta ở bên Thông Thiên Phong cũng là bận rộn.

-Haha vậy đa tạ Trương huynh rồi.

-Vậy đi thôi, mọi người đã chờ lâu.

Vạn Linh Mộ cũng không gây sóng gió gì. Chia của cũng diễn ra đúng như kế hoạch. Đáng chú ý là ở nơi tận cùng Vạn Linh Mộ, vậy mà có hai con Quỷ Vương, bất quá có ta và Trương Thuý Sơn tại, mây bay rồi. Trương Thuý Sơn cùng các đệ tử lập trận vây lấy quỷ vương, sau đó hắn lấy ra một cuộn tranh lớn, đem quỷ vương phong ấn vào trong tranh. Rất thuần thục, xem ra là việc quen tay. Thủ đoạn cao minh thần kì. Còn ta thì đơn giản, bộc phát toàn lực, dùng tiễn khí đánh quỷ vương tan thành âm khí. Trải qua chuyến đi này, Lưu Tinh Tiễn Chỉ của ta cũng đã lợi hại hơn một bậc.

Sau đó Trương Thuý Sơn cùng Tống Thanh Thư đều rời đi nhanh chóng.

Hồng Trân Anh và Hoàng Tố Hy cũng theo Tuỳ Vân Vệ hộ tống trở lại Đông Phương Thành, hai nàng rảnh thì rảnh, nhưng cũng không phải vô công rồi nghề. Các nàng đã định cùng nhau tiếp tục sự nghiệp âm nhạc, dù sao cũng là sở trường, vậy cũng nên cố gắng một phen.

Mà ta, ở lại Hương Khê Trấn chơi ít ngày.

*

Đêm đến.

Biệt viện của Thanh Mai Phu Nhân.

So với chỗ của Thuỵ Vân Phu Nhân hào hoa quý phái, kim ốc huy hoàng, nơi này lại có vẻ đơn sơ trang nhã, nhưng không thiếu xinh đẹp. Người hầu kẻ hạ cũng chỉ có một nha hoàn thiếp thân của Thanh Mai Phu Nhân mà thôi.

Vậy cũng là yên tĩnh.

-Để nhân gia rót rượu cho công tử.

-Haha phu nhân có lòng.

Ta đem chén rượu đầy mĩ nhân rót nốc cạn. Rượu vẫn là Tuý Sinh Mộng Tử Tửu quen thuộc, say không phải vì rượu, mà là vì người đẹp.

Thanh Mai Phu Nhân vốn là tam giai đỉnh phong, bị kẹt lại không thể tiến tới. Một bước này, hãm chết chín thành chín người trong thiên hạ. Mà một viên Tiên Thiên Đan, liền để nàng đột phá, linh đan chính là trâu bò như vậy.

Khuôn mặt vẫn luôn tuyệt mĩ như trăm năm trước lần đầu tiên ta thấy nàng, tuy nếp nhăn nơi khoé mắt chưa hoàn toàn biến mất, nhưng đã nhạt dần, dù sao nàng mới đột phá có mấy ngày thôi. Một đầu tóc ngắn hình chuông đen bóng ôm lấy khuôn mặt thon dài hoàn hảo, sống mũi cao thẳng, cằm nhọn tinh tế. Má không còn bôi phấn mà vẫn hồng, môi không còn to son mà vẫn đỏ thắm. Mắt phượng sắc sảo long lanh đưa tình, mời gọi nam nhân. Ngày xưa nàng là người đẹp không tuổi, bây giờ nàng đã là mĩ nhân thanh xuân vĩnh trú. Nàng bây giờ, mới hợp với cái danh hiệu Thanh Mai Phu Nhân.

Một thân váy dạ hội màu đỏ, xuất phẩm mới nhất của Đông Phương Thành, để lộ nửa thân trên trắng nõn nuột nà, cái cổ cao kiêu ngạo như một con thiên nga ưu nhã, vai gầy thon gọn cùng xương quai xanh quyến rũ. Làn váy từ phía sau vòng dưới nách ra trước ôm lấy hai nãi cầu tuyệt vời, ở giữa xẻ sâu thấy cả rãnh ngực. Nãi cầu nàng không lớn, nhưng rất đẹp, tròn và trắng. Dưới vòng eo tinh tế là tà váy xẻ sâu bên trái, để lộ đôi chân dài miên man, thân cao thước bảy hơn lộ ra lợi thế. Đạp guốc cũng màu đỏ, ngón chân màu đỏ, để nam nhân nhìn thấy muốn đưa lên mồm mà gặm nhấm.

Thanh Mai Phu Nhân ngồi bên phải ta, ân cần rót rượu, nụ cười cũng rất dịu dàng. Quả thật là một đoá mẫu đơn đỏ thắm. Vì sao là mẫu đơn nha, vì nàng là mẹ đơn thân, nữ nhi còn đang ngồi bên trái ta đây này.

Đoàn Trâm Anh một thân váy trắng cúp ngực, ôm lấy thân hình thanh xuân nóng bỏng. Khuôn mặt trang điểm nhẹ lộ vẻ dễ thương. Hai má hồng hồng do rượu phình lên để ta nhịn không được đưa tay véo cho mấy cái, để nàng hờn dỗi nũng nịu không thôi. Nhưng mà tiên phàm cách biệt, dung nhan nàng không so được mẫu thân. Đương nhiên so ngực thì nàng ăn chắc. Hai nãi cầu siêu to ép vào nhau, ta từ trên nhìn xuống, rãnh nãi cầu càng thêm sâu không thấy đáy. Phối hợp với làn da trắng mịn, khuôn mặt ngây thơ dễ thương, cùng với thanh xuân tươi trẻ, so ra cũng một chín một mười với Thanh Mai Phu Nhân.

Đại mĩ nhân cùng tiểu mĩ nhân ngồi bên bồi rượu, lại còn là mẫu nữ hoa, ta thật là sung sướng đến không biên giới.

-Cảnh giới phu nhân đã ổn định chưa?

-Hồi công tử, ta đã hoàn toàn nắm chắc cảnh giới.

-Ừm, sau này phu nhân cứ ở Hương Khê Trấn chuyên tâm tu luyện cùng phát triển nơi này là được. Bên ngoài rất hỗn loạn. Chốn yên ổn như nơi này cũng là hiếm thấy, cũng là đáng quý.

-Vâng, xin nghe công tử.

Ta nhắm vào Hương Khê Trấn, đương nhiên không chỉ kinh doanh, mà còn coi đây làm một điểm tỵ nạn nữa. Lần Luân Hồi trước đã trôi qua yên ổn, hy vọng lần này cũng vậy. Cần Thanh Mai Phu Nhân ở đây làm thuộc hạ đắc lực, đem Hương Khê Trấn phát triển cho thật tốt.

P/S: Cầu đề cử và ủng hộ.

Bạn đang đọc Vô Dơ Luân Hồi Ký sáng tác bởi HKLT
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HKLT
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 303

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.