Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hạnh Phúc Giản Đơn

Tiểu thuyết gốc · 3353 chữ

Chương 3.1 Hạnh Phúc Giản Đơn

Ta cố gắng luyện tập một buổi, cũng coi như nắm vững phương pháp hít thở. Kim Đại Phu rất lâu cũng không quay lại, ta vẫn như cũ chăm chỉ luyện tập. Đối với thứ kỳ diệu như chân khí, ta tràn ngập chờ mong, cho nên sức lực mười phần.

Đến gần giữa trưa Kim Đại Phu mới quay lại, dẫn ta quay về y quán, sắc mặt lão ngoại trừ hơi ửng đỏ ra cũng không có gì khác thường. Hai sư đồ cứ vậy rời khỏi phân đà Lao Sơn Phái.

Cuộc sống của ta dần dần đi vào quy luật. Ngày theo Kim Đại Phu đi chữa bệnh, tối đọc sách rồi luyện công đến khuya.

Mãi tới ba tháng, ta mới cô đọng ra được một tia chân khí. Kim Đại Phu đối với chuyện này vui mừng không ngớt, hào hứng bừng bừng, khen ngợi không thôi. Đừng quên ta mới hơn 5 tuổi đấy. Hơn nữa việc cô đọng được chân khí ý nghĩa vô cùng to lớn, nó đại biểu cho việc ta có thể tu luyện, từ đó mới có thể kế thừa y đạo của Kim Đại Phu.

Y học cổ truyền ở xã hội hiện đại vẫn luôn là một môn học vấn cao thâm, có cơ sở khoa học rõ ràng rành mạch. Học bác sĩ cũng mất sáu năm đấy. Mà ở thế giới này, do có sự tồn tại của chân khí, càng thêm kì diệu.

Một cây châm trong tay, trị thiên hạ bách bệnh.

Đương nhiên phải đạt đến nhị giai mới được.

Việc tu luyện kỳ thật là một quá trình đem dương khí đầy rẫy trong trời đất, chuyển hoá thành chân khí, rồi đem chân khí đó chứa đựng vào huyệt đạo trong cơ thể, đem nó lấp đầy. Đan điền huyệt lớn nhất, dễ nhất, cho nên bắt đầu từ đây. Một khi đem trên cơ thể ba trăm sáu mươi huyệt lớn rót đầy, liền đại biểu cho nhất giai đỉnh phong. Chân khí ở trong huyệt liên quan đến bộ phận nào, thì sẽ tăng cường chức năng cho bộ phận ấy. Võ giả ít khi bị bệnh, sống lâu hơn người thường cũng là vì thế. Cơ thể võ giả là liên tục hấp thu chân khí trong huyệt đạo bất kể ngày đêm, cho nên võ giả cần không ngừng tu luyện bổ sung chân khí vào trong huyệt đạo. Khi vận động kịch liệt như chiến đấu, chân khí cũng sẽ theo đó mà tiêu hao nhiều hơn, một khi khô cạn, võ giả cũng liền không khác gì người thường.

Con người bình thường hít thở có hai kiểu, vô thức và có điều khiển. Công pháp tu luyện nói trắng ra là một phương pháp hít thở đấy, cho nên tu luyện công pháp, cần võ giả chăm chú điều khiển mới được.

Kì thật có một số người, sự hít thở vô thức bẩm sinh của họ đã là một loại công pháp. Những người này, từ khi sinh ra đã tu luyện, lúc ăn ngủ đ- ị cũng là đang tu luyện, một khi trưởng thành, tu vi tự nhiên cực cao. Những người này được gọi là Thiên Sinh Võ Giả. Cũng chính bọn họ là những người đầu tiên đạp chân lên con đường tu luyện, rồi truyền lại hơi thở của mình cho hậu nhân, dẫn con người bước lên đường tu hành. Bàn Cổ trong thần thoại của thế giới này, có lẽ chính là một Thiên Sinh Võ Giả.

Cửa ải quan trọng nhất đã qua, việc tiếp đến chỉ là chuyên tâm tu luyện. Đan dược vốn là bảy phần dược ba phần độc, Kim Đại Phu sẽ không định dùng đan dược để tăng tu vi cho một đứa bé năm tuổi như ta, hậu quả khó lường, cũng không cần thiết.

Y đạo vô biên. Kim Đại Phu trước đó phiền não vì không còn gì dạy ta thì nay đến lượt ta phiền não vì phải học quá nhiều. Tri thức liên quan đến chân khí vốn đã bao la bát ngát, liên quan đến y học lại càng thêm rối rắm. Trước lão không dạy cho ta, chỉ là vì lỡ nếu ta không thể tu luyện, dạy cũng phí công.

Trong thời gian này còn có một việc vui, phu phụ Trần Thúc sau bao năm hiếm muộn đã sinh một nữ nhi. Kim Đại Phu dẫn theo ta đến chúc mừng đấy. Trần Thúc đặt tên con là Trần Thư, tên hai chữ, Thư-Hùng một cặp, ý nhắm vào ta rất rõ ràng đấy. Liễu Di nhan sắc không tệ, Trần Thúc lại là thành phần tri thức hiếm hoi ở Hương Khê Trấn, nếu được kế thừa nhan sắc của mẫu thân và trí óc của phụ thân thì Muối, tên cún cơm của nàng, cũng coi như tương xứng với ta đấy, lỡ mà ngược lại thì, thật không dám nghĩ đến a. Kim Đại Phu nghĩ thế, cũng nói thẳng ra như thế.

Có Kim Đại Phu tại, Trần Thúc dù là người cưu mang ta, ân lớn như trời biển, cũng không tiện ép buộc định xuống cọc hôn sự này. Hắn sau khi đi khắp các chùa miếu cầu con, thì lại lần nữa hương chuối đi khắp các chùa miếu cầu cho nữ nhi của hắn lớn lên đừng giống hắn, quả thật là vừa buồn cười vừa đáng thương.

Thời gian cứ thế trôi nhanh.

Một đêm mưa gió tám năm sau.

-Hùng Ca, mở cửa a, mau cứu mạng.

Tiếng đập cửa cùng tiếng hô của Muối vang lên quấy rối ta tu luyện. Ta liền vội vàng chạy ra mở cửa y quán. Liễu Di cùng Đỗ Thúc, một người hàng xóm dìu lấy Trần Thúc vào, cả bốn người ướt nhẹp bởi mưa gió.

-Đặt hắn lên giường bệnh đi.

Giọng Kim Đại Phu vang lên, lão cũng vẫn chưa ngủ. Càng ngày lão càng ít ngủ, khuôn mặt khô héo già nua. Nếu không phải vì ta, lão đã đi đầu thai từ lâu rồi.

Muối vội vàng hướng dẫn mẫu thân và Đỗ Thúc dìu phụ thân nằm ngửa lên giường. Còn ta thì mau chóng chạy đi thắp thêm đèn. Kim Đại Phu phải ra tay, mắt lão đã kém nhiều, trời lại tối, cần thêm nhiều ánh sáng.

Trần Thúc nằm trên giường, quần áo lột sạch, da thịt tím tái, hơi thở đã không có. Trong lúc ta chuẩn bị, Kim Đại Phu đã hỏi xong bệnh. Chính là dạo này công chuyện quá nhiều, Trần Thúc có phần lao lực quá độ, nhà hắn bây giờ bốn miệng ăn đấy, lại thêm một đứa con gái, hôm nay hắn mang sổ sách về nhà đang làm thì lên cơn đau tim. Cũng may Liễu Di đang ở bên cạnh, liền chạy qua bên nhà hàng xóm nhờ Đỗ Thúc, đội mưa đội gió chạy tới ý quán.

Nghe xong hết thảy, Kim Đại Phu mới xuất ra ngân châm, cắm liền mười cây vào ngực Trần Thúc. Thao tác nhanh như chớp, đôi mắt vốn đang ảm đạm bỗng nhiên trở nên sắc bén. Sau đó lão liền lấy ra một sợi chỉ đỏ, được làm từ mạch máu rắn, dẫn truyền chân khí rất tốt, gài vào cái móc nhỏ xíu trên đầu ngân châm. Chân khí màu xanh lá cây truyền từ tay lão ra chỉ đỏ, rồi truyền vào ngân châm, tiến nhập lồng ngực Trần Thúc, ở dưới ánh đèn cũng thật bắt mắt.

Toàn trường yên tĩnh nín thở quan sát, bên ngoài mưa gió vẫn đang tiếp tục.

Đến khi Kim Đại Phu trông có vẻ hết chịu nổi, dù sao lão đã quá già, thì lồng ngực Trần Thúc nhảy lên một cái. Kim Đại Phu cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm, chân khí không giảm mà tăng lên truyền vào Trần Thúc.

Liễu Di cùng Muối thấy thế, mừng rỡ phát khóc, vội dùng tay che miệng để tránh làm phiền Kim Đại Phu.

Mà ta đứng một bên, nhìn một màn như vậy, cũng một trận thổn thức.

Chỉ khi ngươi nhìn thấy người thân yêu được y học cứu sống, ngươi mới có thể hiểu hết được sự vĩ đại của y học.

Kiếp trước kiên trì sáu năm, là đúng.

Kiếp này lại tiếp tục kiên trì 9 năm, là đúng.

Đợi đến khi hơi thở Trần Thúc ổn định, Kim Đại Phu mới dừng tay, một bộ lảo đảo sắp ngã. Ta vội vàng dìu lấy.

-Đồ Đệ, dìu ta vào phòng. Các ngươi ở lại canh chừng, không được động vào hắn.

-Vâng, Kim Đại Phu.

Ba người Liễu Di đáp lời. Còn ta dìu Kim Đại Phu vào phòng, đóng cửa lại, đỡ hắn ngồi nghỉ trên giường.

-Ngươi mở tủ đằng kia lấy ra đây cái hộp số 9.

Ta y lời làm theo, lấy hộp gỗ ra đưa cho Kim Đại Phu. Lão mở ra, bên trong là một bộ rễ khô.

-Đây là Tâm Khí Căn, chủ dược luyện chế Ngưng Khí Đan. Ta và ngươi tư chất đều không được, tu luyện rất khó khăn. Ta cũng là dùng Ngưng Khí Đan mới đột phá được. Giờ ngươi phải lựa chọn, nếu dùng thứ này cứu người, Y Đạo của ngươi sau, ài, khó nói.

Kim Đại Phu thở dài một hơi. Trong lòng ta âm thầm đậu đen rau muống, lúc này là lúc nào mà lão còn diễn. Những năm này Kim Đại Phu dạy dỗ ta, cũng là đang khảo nghiệm tâm tính của ta. Lúc này đây lại là một lần khảo nghiệm, quan trọng và cuối cùng, có lẽ lão cho là vậy. Còn ta thì quả thật không quan tâm mấy bài khảo nghiệm của lão, sớm đã nhìn thấu. Ta chính là đại thiện nhân đấy, kiếp trước vì cứu người mà chết đấy, nếu không phải xuyên không, ta đã đắc đạo thành Phật. Hiện giờ ta chỉ muốn lão cứu Trần Thúc.

-Xin Sư Phụ hãy cứu lấy Trần Thúc. Ta sẽ chăm chỉ tu luyện hơn.

Ta quỳ xuống, giọng nói kiên định.

Kim Đại Phu nhìn ta hồi lâu, ta cũng nhìn chằm chằm lại lão, khiến mặt mo lão đỏ lên. Lão biết ta đã nhìn thấu khảo nghiệm. Đương nhiên lão nuôi ta lớn, có lẽ là người hiểu ta nhất trên đời, nhưng lòng người khó thấu, lão cũng không yên tâm hoàn toàn mới tiến hành khảo nghiệm ta. Như trút được gánh nặng trong lòng, Kim Đại Phu không nhịn được vui vẻ, khuôn mặt khô héo cũng khí sắc vài phần.

-Thằng quỷ này, mau đi chuẩn bị dược liệu, ta muốn luyện đan.

-Vâng thưa Sư Phụ.

Nói rồi dựa vào đan phương Kim Đại Phu đưa cho, nhanh chóng đi chuẩn bị, rồi phụ tá lão luyện đan.

Dược liệu băm nhỏ hết cỡ, đập cho hơi nát ra rồi nhét chặt vào trong đỉnh, Kim Đại Phu để tay lên miệng đỉnh, vận công đem chân khí hoả lỏng chảy ra từ lòng bàn tay, chảy vào trong đỉnh cho đến khi chất lỏng màu xanh lá cây tràn đầy. Đậy nắp. Cài chốt. Châm lửa. Đương nhiên dùng chân khí của người khác luyện đan cũng được, chỉ cần là chân khí dạng ôn hoà có thể dung nạp được dược lực. Đương nhiên loại chân khí có tính chất như thế, gần như chỉ có Y Sư với Luyện Dược Sư mới tu luyện thôi.

Lâu lâu lão lại sờ tay lên thân đỉnh cảm nhận nhiệt độ, rồi điều chỉnh lại thế lửa. Mà ta ngồi mệt bên quạt lửa, nghe lão giảng dạy cách luyện đan.

Nếu Luyện Dược Sư là tam giai Cương Khí Cảnh, liền có thể cách không dùng Phần Quyết đun nóng chân khí trong đỉnh.

Ách, Phần Quyết này không phải là Phần Quyết kia, Kim Đại Phu cũng không có danh hiệu khác là Dược Lão, thế giới này là Cửu Châu Đại Lục chứ không gọi là Đấu Phá Thương Khung. Đây chỉ là một pháp quyết giúp chân khí nóng lên mà thôi, chuyên dùng của Luyện Dược Sư.

Kim Đại Phu chỉ là nhị giai Ngưng Khí Cảnh, chỉ có thể ngưng tụ chân khí thành chất lỏng, miễn cưỡng đủ để luyện đan, lão luyện đan là cần nhóm lửa đấy. Chỉ có Luyện Dược Sư tam giai Cương Khí Cảnh, mới có thể cách không thúc đẩy chân khí cháy lên, từ đó hoàn mĩ khống chế nhiệt độ, nâng cao tỷ lệ luyện đan. Thêm nữa nhiệt độ chân khí đốt lên cao hơn nhiều nhiệt độ ngọn lửa củi mang lại, chất lượng đan dược cũng cao hơn nhiều.

Dược Đỉnh Kim Đại Phu đang dùng, được đặc chế cho Luyện Dược Sư nhị giai như lão đấy, yêu cầu là phải ngăn cách hoàn toàn lòng đỉnh và không khí bên ngoài, chân khí một khi rời khỏi cơ thể, là rất dễ bay hơi. Mà Dược Đỉnh chuyên dụng cho Luyện Dược Sư tam giai, lại yêu cầu dẫn truyền chân khí thật tốt. Dù là loại nào, vật liệu cũng đều quý hiếm, cũng cần chế tác tỉ mỉ, giá trị liên thành.

Ta thầm cảm thấy may mắn, không có Kim Đại Phu, con đường này một khi bước lên, thật không biết tiến tới như thế nào.

Đan dược rất nhanh luyện thành.

Tắt lửa, khai đỉnh.

Bên trong dược liệu đã bị đun thành một lớp thuốc đặc sệt dạng cao dưới đáy, đều là do tác dụng của chân khí hoá lỏng, nếu không hầm cả tháng cũng không được như vậy đấy, hơn nữa dược lực cũng không bị mất đi. Cạo nó ra, vo lại thành viên, là thành đan dược, cũng không cần dồn cơ đít thít cơ mông, ngưng tụ tinh thần hét lên một tiếng “Thành Đan” gì gì đó.

Ta theo lời Kim Đại Phu cạo một chút lớp cao đó ra, hoà trong chén nước nhỏ, mang ra cho Trần Thúc mớm cho hắn, hắn còn đang hôn mê đấy.

Còn lại, phải xem ý trời.

Cả y quán được một đêm mất ngủ.

Đến sáng sớm hôm sau, Trần Thúc từ từ tỉnh dậy. Kim Đại Phu đối với lời cảm ơn rối rít của Liễu Di phất tay một cái, không để ý. Nhưng khi Muối khoanh tay lại đứng trước lão nói một câu cám ơn: “Gia gia, cháu cảm ơn gia gia cứu phụ thân cháu.”, lão liền sững người, hồi lâu mới mỉm cười xoa đầu Muối một cái, rồi về phòng nghỉ ngơi.

Ta cạo hết lớp cao trong đỉnh, vo thành viên, gói trong giấy dầu, bỏ túi giấy đưa cho Liễu Di, dặn nàng cho Trần Thúc uống đúng giờ, liền mở cửa y quán. Bây giờ một mình ta đã chống lên được y quán này, bình thường cũng không cần Kim Đại Phu xuất thủ. Một đêm không ngủ, nhưng ta vẫn tinh thần mười phần, bởi con đường trước mắt đã rõ ràng, tương lai một mảnh tươi sáng.

Hai năm sau, ta thành niên, một bộ thon gầy, không cao, tầm thước sáu. Ở thế giới này, một thước đại khái là bằng một mét. Sau khi lớn lên hoàn toàn, chắc cũng thêm được năm phân, hy vọng. Một năm trước ta đã đạt đến nhất giai đỉnh phong, nhưng dù cố gắng thế nào, ta cũng không thể ngưng tụ chân khí, tiến vào nhị giai Ngưng Khí Cảnh. Cho nên khi ta thành niên, Kim Đại Phu liền dùng một viên Ngưng Khí Đan ép ta đột phá, lão đã không còn nhiều thời gian nữa, không đợi được.

Trong thời gian chờ ta làm quen mới Ngưng Khí Cảnh, lão liền tổ chức lễ đính hôn cho ta và Muối, vì Muối mới mười tuổi thôi, chưa thành hôn được. Không phí công vợ chồng Trần Thúc đi gặp chùa đông miếu tây, Muối lớn lên giống Liễu Di tới tám phần. Cũng may hai phần còn lại nhìn kiểu gì cũng là của Trần Thúc, nếu không, gia đình nhỏ của hắn đã nát bét. Vì thế cho nên ta mới đồng ý cọc hôn sự, nếu không, ơn nghĩa trời biển của Trần Thúc, dùng cách khác đền đáp là được, dù sao ta hiện tại cũng là người có tài, đặc biệt là tài sản đâu.

Còn Muối, mây bay rồi. Nàng từ nhỏ đã dính lấy ta, lại thêm phụ mẫu tẩy não từ bé, không phải ta thì còn là ai? Cho nên khi biết tin đính hôn, mỗi lần thấy ta tới nhà điều dưỡng cho Trần Thúc, nàng đều thẹn thùng trốn ở xa nhìn ta đấy, không sáp lại như mọi khi.

Thật là đáng yêu. Khiến cho tâm ta cũng mềm ra.

Bệnh tim đột quỵ cũng không dễ trị khỏi hoàn toàn như vậy, Trần Thúc còn là người thường nữa. Cho nên lúc trước Kim Đại Phu cũng không thể không bỏ công mỗi tháng một lần giúp hắn điều dưỡng tâm mạch. Bây giờ ta đã là nhị giai, chuyện này tự nhiên rơi trên đầu ta. Địa vị Y Sư và bệnh nhân hoán đổi, ta đành phải xách đít tới nhà Trần Thúc, thuận tiện ăn ké một bữa. Liễu Di nấu ăn rất ngon, để ta mỗi lần đều căng bụng mà về. Cả đôi phu phụ cũng theo đó mà bỏ đi khách sáo với ta, để cảm tình giữa chúng ta trở lại ấm áp như mười năm trước.

Ngày đính hôn.

Tổ chức theo nghi thức thành hôn truyền thống của Hương Khê Trấn, nhưng do bỏ mất hai phần quan trọng nhất là rước dâu và động phòng nên vẫn là một buổi lễ đính hôn mà thôi. Lý do là cho Kim Đại Phu xem đấy. Lão ngồi tại vị trí trưởng bối nhà nam, một bộ lễ phục tiêu chuẩn, khuôn mặt không giấu nổi vui vẻ. Trần Thúc, Liễu Di ngồi bên nhà nữ, vô cùng đắc chí. Ta ngẩn ngơ nhìn Muối trong trang phục áo dài đỏ tươi, được bà mối dẫn vào.

Đúng là áo dài, ta cũng đang mặc một cái đấy, dành cho tân lang. Khi ta nhận trang phục cũng ngẩn ngơ một hồi. Đương nhiên, quả thật là rất hợp lòng ta.

Mà lúc này ngẩn ngơ, là vì Muối lúc này quá đáng yêu rồi. Mức độ dễ thương phá trần. Hai má không phấn mà hồng, cô nương mười một tuổi đã biết thẹn thùng.

Nhất bái thiên địa.

Nhị bái cao đường.

Phu thê giao bái.

Sau đó ta liền say không biết trời trăng gì nữa. Cũng được, dù sao cũng không có tiết mục động phòng.

Ngoài bà con thân thích của Trần Thúc thì những người có địa vị ở Hương Khê Trấn đều đến, Kim Đại Phu mời đấy. Thanh Mai Phu Nhân cũng đến, dẫn theo nhi nữ, nàng gọi Đoàn Trâm Anh, bằng tuổi ta, khuôn mặt xinh đẹp khả ái. Ấn tượng của ta với nàng cũng chỉ thế mà thôi, tại đương trường, sự dễ thương của Muối dễ dàng san bằng tất cả mọi nữ tính, thu hết mọi sự chú ý. Ta dắt tay nàng đi chúc rượu khắp nơi, uống đến bất tỉnh, cũng không biết về phòng thế nào.

Kim Đại Phu cũng khó được say một bữa ra trò, nhưng lão đã quá già yếu, phải nghỉ ngơi cả ngày hôm sau.

Hạnh phúc, cũng chỉ đơn giản như vậy thôi.

P/S: cầu đề cử, cầu kim phiếu.

Bạn đang đọc Vô Dơ Luân Hồi Ký sáng tác bởi HKLT
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HKLT
Thời gian
Lượt thích 24
Lượt đọc 1807

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.