Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tuý Sinh Mộng Tử (1)

Tiểu thuyết gốc · 3157 chữ

Chương 18.1 Tuý Sinh Mộng Tử (1)

Đào Hoa Đảo.

Trong một thư phòng nào đó.

-Công tử, Đông Phương Kiều Ân đã thu phục được Ngũ Nhạc Kiếm Phái. Phu nhân hỏi công tử bao giờ quay lại Đông Phương Thành.

-A nàng ta quả thật bản lĩnh không nhỏ. Nhưng mà không sao, nàng còn có thể tấn công Đông Phương Thành sao. Tạm thời kệ nàng ta. Xử lý xong công chuyện bên này, ta sẽ về.

-Vâng công tử, thuộc hạ xin cáo lui.

Tên Tuỳ Vân Vệ này cũng rất chuyên nghiệp, thấy ta ngồi nghiêng trên ghế, dù có bàn che chắn, cũng có thể thấy một nữ nhân đang quỳ giữa háng ta ra sức bú liếm, cũng nửa lời không nhắc tới, thấy ta định ra thời gian trở về Đông Phương Thành, liền lễ phép rời đi, để ta tiếp tục hưởng thụ.

Mà người đẹp dưới háng, không phải Phùng Hành Phu Nhân thì còn ai. Mĩ phu nhân này càng ngày càng đẹp rồi, bây giờ tu vi đã được củng cố, nhan sắc nàng trải qua Tiên Thiên Chân Khí ôn dưỡng, đã có thể xưng tuyệt thế, nghiêng nước nghiêng thành. Hơn nữa càng ngày càng biết chiều chuộng nam nhân, để ta thoải mái dễ chịu vô cùng. Lâu lâu đổi gió lại đi Mai Thuý Phường tìm Hương Tuý Phu Nhân luận bàn. Hai đại mĩ nhân, một dịu dàng như nước, đơn sơ mà dịu dàng, một nóng bỏng như lửa, nhiệt tình mà đa dạng, để ta thời gian vừa rồi ta quả thật sống như tiên.

Vui vẻ thoải mái.

Hưởng hết diễm phúc nhân gian.

Cộng thêm bên Linh Thứu Cung ôn nhu hương càng lúc càng nồng nặc, ta thật sự là đem Thuỵ Vân Phu Nhân quên. Để mĩ phu nhân ai oán không thôi. Ta vốn chỉ là muốn cày hồn nguyên trên người nàng mà thôi, bây giờ đã có Phùng Hành Phu Nhân và Hương Tuý Phu Nhân, lập tức liền đem nàng quên. Hắc, công tử phong lưu có mới nới cũ, không phải là sao?

Mà ta cũng dần dần lần mò ra quy luật chuyển hoá hồn nguyên của Sắc Dục Phần Tâm Hoả. Gọi nó là ngọn lửa sắc dục, chi bằng gọi nó là ngọn lửa tình ái càng chính xác hơn. Mà thoả mãn nó có hai cách, một là về thể xác, hai là về tinh thần. Liệt Hoả Thái Hoàng có thể trấn áp bản nguyên hoả, e cũng là dùng tình yêu của lão và Thái Thánh Mẫu. Đôi bạn già nãy cũng thật là để người ta ngưỡng mộ, phải biết bản nguyên hoả lợi hại vô cùng, Sắc Dục Phần Tâm Hoả trong người ta được Linh Viêm kích nổ, chỉ là giai đoạn đầu mới mãnh liệt thôi, bây giờ chỉ còn âm ỉ cháy. Mà so sánh, lửa dục trong người ta hiện tại là lửa than, thì bản nguyên hoả tương đương với lửa lò thiêu. Dù tình yêu của bọn hắn là thật hay giả dối, bị người ta cài vào não, thì cũng thật khiến người ta tôn kính.

Làm cái thí dụ, tựa như chơi trò chơi, mà hồn nguyên là điểm kinh nghiệm.

Bảy vị nương tử như nhiệm vụ hằng ngày, là con đường chính thu kinh nghiệm, nên ngày nào cũng phải làm, không được bỏ sót. Là bởi vì các nàng thật sự đã yêu ta. Đối với chuyện này ta cũng không còn sầu lo, để tự nhiên mà thôi, chuyện gì đến rồi cũng đến. Cả thể xác lẫn tinh thần đều được thoả mãn, lại bảy người đa dạng phong phú, hồn nguyên đương nhiên nhiều nhất.

Phùng Hành Phu Nhân thì như cắm auto đánh quái, cày kinh nghiệm được cả ngày. Bởi ta xem trọng cùng không nề hà nàng hoa tàn liễu héo, đem những điểm yếu mà nàng luôn tự ti mặc cảm biến thành thế mạnh, hiểu rõ vẻ đẹp của nàng, tựa như tri âm tri kỷ, để mỗi lần làm tình nàng đều rất thoả mãn, sung sướng cho nên mang lại hồn nguyên dồi dào không dứt. Nữ nhân này rất thông minh, lại hiểu lòng người, biết chăm sóc nam nhân, để ta cũng là thoải mái. Lúc đầu nàng còn tưởng ta là thiên phú dị bẩm, sau lại bởi ta bắn cho nàng quá nhiều tinh nguyên, cuối cùng nghi ngờ, cũng không đi tìm hiểu, trực tiếp hỏi ta. Phùng Hành Phu Nhân hiểu rõ Sắc Dục Phần Tâm Hoả sau cũng lập tức muốn ta cho nàng một mồi. Lửa này dùng đúng, là đồ tốt đấy, thuốc kích dục hay tráng dương bổ thận gì đó so ra, là không đáng một xu, cho nên cũng không keo kẹt. Liên tục làm tình ngày đêm không ngừng nghỉ, cho dù không mỏi mệt, cũng sớm chán. Cho nên ta cũng đốt lên dục hoả cho Phùng Hành Phu Nhân, để nàng lại cùng ta đêm ngày hoan ái, không biết mệt mỏi, hứng thú vẫn bừng bừng không dứt.

Hương Tuý Phu Nhân tựa như một mê cung vô tận, tuỳ ý ta đào móc cũng không đào hết, mà ở Mai Thuý Phường cũng thật lắm trò tiêu khiển, chơi vui không bao giờ chán, nam nhân đến đều thoả mãn mà về, ta cũng không ngoại lệ. Có ta làm đối thủ xứng tầm, nàng cũng thả ra bản thân, tận tình hưởng thụ vui sướng khi hoan ái. Hồn nguyên thu được cũng khá.

So ra, Thuỵ Vân Phu Nhân hiện tại như một cái nhiệm vụ phụ, thu kinh nghiệm ít, thực hiện lại dài dòng, bỏ đi cũng không ảnh hưởng. Cho nên ta tạm thời đem nàng quên.

Ta ngồi trên ghế, tay trái cầm thư xem, Đông Phương Gia cũng thật dốc lòng, ta tuy lạnh nhạt bọn hắn, bọn hắn cũng không tỏ thái độ lồi lõm, thật tìm được thứ ta muốn. Tay phải cầm lấy tẩu thuốc, là Thiên Mĩ Thảo, tẩu cũng được Hương Tuý Phu Nhân đặc chế dành riêng cho ta. Thứ này nhạt nhoà vô vị, chỉ thấy thơm mà thôi. Tựa như có người cho dù hút cả gói thuốc lá cũng không nhận ra thuốc lá có gì hay ho, chỉ có hay ho mà thôi. Ta chính là như vậy. Đương nhiên Luân Hồi Giả tu luyện khó khăn, thứ đồ này hút liên tục tác dụng không tệ, đáng giá.

-A bắn. Phù sảng khoái.

Phùng Hành Phu Nhân nhu thuận đem tinh dịch nuốt sạch, lại dịu dàng cọn dẹp côn thịt, sau đó bỏ đi váy, để lộ âm hộ đã hoàn toàn trở lại màu phấn hồng, dạng chân trên đùi ta, đem côn thịt nuốt hết vào trong huyệt, cũng không động đậy, vận Hấp Tinh Đại Pháp khiến sâu trong âm đạo sinh ra lực hút nhè nhẹ, để ta tiếp tục thoái mái tận hưởng thân thể mĩ diệu của nàng, cả ngày cũng không chán. Phùng Hành Phu Nhân cầm lấy chén trà trên bàn lên súc miệng, còn lau kĩ môi. Bộ dạng lưu loát nhanh chóng, nàng là đã quen thuộc cuộc sống hoang đường cùng ta như thế này rồi, cũng không còn ngượng ngùng tý nào.

-Phu nhân, xem thư.

Phùng Hành Phu Nhân cầm thư, đọc kỹ, nàng trí nhớ siêu tuyệt, chỉ đọc một lần là được.

-Công tử muốn kinh doanh cất rượu?

-Ta muốn Tuý Sinh Mộng Tử Tửu.

-Thứ này, nói nó là rượu, chi bằng nói nó là độc thì đúng hơn, còn là kịch độc.

-Hắc, đúng vậy, nhưng bản công tử cần chính là nó, lại quản gì nó là độc hay rượu.

Ta thở ra một hơi khói, mang theo linh niệm của ta, hoá thành một con chim sẻ sống động như thật, vỗ cánh bay đi, sau đó lại tan thành khói trắng biến mất trong không khí. Linh niệm tăng trưởng rất nhanh, mạnh lên thấy rõ. Cứ đà này mà nói, tầm mười năm liền có thể đem linh niệm của ta nuôi dưỡng đến mức cực hạn, sau đó từ tích luỹ về lượng dẫn đến biến đổi về chất, thăng hoa linh niệm thành thần niệm, tiến vào thất giai Nguyên Thần Cảnh.

-Tuý Tiên Cô và Tửu Tiên trong Thiển Hải Bát Tiên vốn rất thân thiết, đã cùng nhau nghiên cứu ra rất nhiều loại rượu ngon nổi danh. Tuý Sinh Mộng Tử Tửu là một trong số đó, nhưng nó rất độc. Hai bọn hắn cũng không ưa thích, công tử muốn phối phương, e là cũng dễ dàng.

-Ừm, sắp có Bát Tiên Hội, chắc có thể gặp bọn hắn, nghe nói rất vui. Dẫn phu nhân đi chơi.

Ta thở ra một hơi khói, lần này phun thẳng mặt nàng. Tiếu dung tuyệt mĩ lại thêm hương khói mờ mờ ảo ảo, kết hợp với ánh sáng mờ nhạt trong phòng, để mĩ phu nhân trong lòng tựa như tiên nữ trong mộng, để người mê say không muốn tỉnh giấc. Tiên nữ trong mộng khuôn mặt ửng hồng, thân trên đoan chính kín đáo, thân dưới trần truồng dâm đãng, vườn tiên cỏ thơm lác đác đang cắm lấy một cây kình thiên trụ, đang nhẹ nhàng lung lay trong mật huyệt ấm áp mềm mại. Giấc mơ xuân này, thật không ai muốn tỉnh dậy.

-Công tử định làm gì với rượu này.

Phùng Hành Phu Nhân ánh mắt lo lắng nhìn ta.

-Đương nhiên để uống rồi, thay nước lọc hàng ngày thôi.

-Công tử, sẽ không có vấn đề gì chứ.

-Haha bản công tử thiên sinh dị bẩm, phu nhân ngươi không cần lo lắng.

-Ưm.

Hắc, từ khi có Thiên Mĩ Thảo, miệng ta lúc nào cũng như bát nhang, nghi ngút khói. Thứ này thật sự rất độc, cho nên ta khi hít nó đều cố ý hấp thụ hết khói, lại dùng chân khí Đồng Tử Công lọc qua một lần mới nhả ra, gần như đem tác dụng của Thiên Mĩ Thảo loại bỏ. Người xung quanh ngửi chỉ thấy thơm cùng hơi thanh mát mà thôi, tựa như ngửi thấy hơi bạc hà nhạt nhạt. Mà bởi vậy, phổi ta so với gạt tàn còn nhiều tro bụi. Lúc đầu không biết, vừa nằm ngửa hưởng thụ thân thể mềm mại của Phùng Hành Phu Nhân, vừa hút cỏ, bỗng nhiên một trận khó thở, phải vội vàng bò dậy, nôn oẹ một trận. Đem cả bã cỏ đặc như hắc ín cùng máu tươi đỏ ngòm phun ra, trong đống bầy nhầy còn lẫn mô phổi màu hồng phấn. Doạ Phùng Hành Phu Nhân nước mắt chảy ròng ròng.

Máy hack không hổ là máy hack, Linh Tê Ngân Tâm thật là cường đại đến không lý lẽ, bị cái thứ chất độc như vậy che kín đến tắc thở, mà mô phổi vẫn khoẻ mạnh bình thường. Luân Hồi Bảo Khí không hổ là Luân Hồi Bảo Khí. Thân làm một cái bác sĩ đã tốt nghiệp, ta là biết phổi của người hút thuốc lâu năm kinh khủng như thế nào. Mà Thiên Mĩ Thảo cái thứ cỏ này chính là thứ đòi mạng, sức sống Tiên Thiên Cường Giả vô cùng mãnh liệt, sống già trên một trăm năm mươi năm là bình thường, mà mỗi ngày hít là đi một năm tuổi thọ.

Thật khủng khiếp.

Nhưng đi kèm là tác dụng tăng cường linh niệm vô cùng tốt.

Bản công tử có máy hack, mây bay rồi.

Tất nhiên là phải lâu lâu rửa phổi một lần. Có Tiên Thiên Chân Khí, cũng dễ dàng. Đám người Hương Tuý Phu Nhân mỗi tháng chơi đồ một lần, chính là để Tiên Thiên Chân Khí hoàn toàn phục hồi phổi, mới chơi tiếp. Tiên Thiên Chân Khí chính là trâu bò như vậy đấy.

Nhìn âm hộ Phùng Hành Phu Nhân vốn vừa đen vừa nhăn, bây giờ đã là một màu hồng phấn bóng mượt căng đầy, liền hiểu. Trong âm đạo cũng là chặt khít mềm mại vô cùng, để nàng ép tinh ta cũng không vất vả như lúc đầu.

Phùng Hành Phu Nhân biết cơ thể ta dị thường, cũng lại không can ngăn, cũng không phải mặc kệ ta muốn làm gì thì làm, nàng là thật quan tâm ta đấy. Trải qua vài lần liền quen, không còn lo lắng. Hắc, nàng đã biết bữa sáng mỗi ngày nàng vắt ra từ côn thịt của ta cũng là thứ đòi mạng đấy, so với Thiên Mĩ Thảo còn kinh khủng, ừm, một bữa sáng bằng 30 năm tuổi thọ Tiên Thiên Cường Giả. Ai mà nghe thấy, chắc tê cả da đầu. Bởi vậy Phùng Hành Phu Nhân đặc biệt trân quý, một giọt cũng không bỏ sót.

Chả bù cho các nương tử trên Linh Thứu Sơn, hết ăn hết uống, lại dùng làm mặt nạ đắp mặt dưỡng da, dưỡng tóc. Đã thế còn lâu lâu thấy chán, bắt ta đổi vị tinh dịch, ừm, bây giờ tinh dịch Đệ Nhất đang là vị gì nhỉ, hình như là vị sinh tố mãng cầu, hôm qua Phác Thảo Nga có nhắc tới. Là ta đem các nàng chiều hư, nhưng muộn rồi, ta đã bị các nàng dạy dỗ thành công, giờ muốn bật lại, chỉ có bật khóc thôi.

Cốc Cốc

-Tuỳ công tử, là ta Hoàng Dung.

Phùng Hành Phu Nhân đang vừa hôn môi ta vừa dập mông lên xuống nhẹ nhàng, cho nên cũng không phát ra tiếng thét hay âm thanh da thịt va chạm. Giật mình một cái định bỏ chạy, ta há để nàng trốn thoát. Mĩ phu nhân chỉ đành lấy tay bịt miệng, âm đạo tăng co bóp, tử cung hút mạnh nhằm để ta mau chóng bắn ra tinh dịch. Nàng bây giờ cũng đã học được nhiều chiêu trò từ Hương Tuý Phu Nhân, không còn ngây ngô đơn điệu như ban đầu, cũng danh xứng với thực mĩ phu nhân thành thục gợi cảm.

Ta ôm chặt mĩ phu nhân, côn thịt nhét vào lút cán, mu cà xát vào đám cỏ thơm của nàng, vui vẻ bắn ra tinh dịch tràn đầy tử cung, nơi có lẽ từng dưỡng dục tiểu mĩ nhân đang đứng chờ ngoài cửa. Phùng Hành Phu Nhân cũng không nhịn được cao trào, lại cho dù thân quen tình ái cùng ta đến thế nào, nàng đối với người khác vĩnh viễn không mặt dày lên được, huống hồ còn là nữ nhi thân sinh.

-Nhất Đồng, mời vào.

Hoàng Dung đẩy cửa tiến vào.

-A nương cũng tại.

-Ừm ta tìm công tử trao đổi âm nhạc.

Phùng Hành Phu Nhân ngoại trừ sắc mặt hơi hồng ra, cũng không có gì khác lạ, tóc tai gọn gàng, quần áo chỉnh tề. Nhưng Hoàng Dung thân là Luân Hồi Giả, cũng phải đứa con nít, đã nhìn ra. Đối với vị mẫu thân Phùng Hành Phu Nhân này, nàng cũng là tâm lý phức tạp. Nguyên tác Hoàng Dung không có mẫu thân đấy. Mà Phùng Hành Phu Nhân bởi Hoàng Dược Sư, đối với tỷ muội Hoàng Dung vừa thương vừa giận, hai người cũng không thân thiết lắm.

Mà đây là cũng là đặc điểm chung của Luân Hồi Giả, cũng không phải được mẫu thân mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày, vừa đến thế giới này đã là bốn tuổi. Đối với phụ mẫu ở thế giới này, có quan hệ khó nói. Có tên Luân Hồi Giả nào nổi máu dâm lên chơi mẫu thân mình, cũng không biết nên tính là loạn luân hay không.

Ta cho là không.

Thân làm một cái Luân Hồi Giả sống đến cuối cùng trong lần Luân Hồi trước, được chứng kiến Luân Hồi khởi động lại, ta đã biết Luân Hồi Giả là trống rỗng xuất hiện trên thế giới này đấy. Một tý quan hệ máu mủ cũng không có. Nhìn Hoàng Dung, Hoàng Tố Hy mà xem, chả giống Phùng Hành Phu Nhân và Hoàng Dược Sư tý nào.

Nhưng công đẻ không bằng công nuôi.

Có hạn mức đạo đức cao, cũng chưa hẳn là chuyện xấu ở trong cái thế giới tàn khốc này. Ít nhất như ta làm người tốt ba đời, cũng vẫn sống rất ổn.

-Nhất Đồng ngươi tìm ta có chuyện gì?

Vốn ta gọi nàng là Độc Nhãn, nàng nổi điên cắn ta, ta phải đổi lại gọi Nhất Đồng. Đối với danh hiệu này, Hoàng Dung tâm tình phức tạp, cũng nhận lấy. Từ đó mọi người đều gọi nàng là Nhất Đồng.

-Công tử nghe nói ngươi sắp rời khỏi Đào Hoa Đảo.

Hoàng Dung nói xong liền nhìn chằm chằm Phùng Hành Phu Nhân, mĩ phu nhân không chịu nổi ánh mắt nữ nhi như vậy, đỏ mặt xấu hổ, cũng biết Hoàng Dung muốn đuổi người.

-Các ngươi trò chuyện, ta đi trước.

Nói rồi vội vàng bỏ chạy.

-Công tử là Luân Hồi Giả?

-Đúng.

-Sao tuvi ngươi tăng nhanh vậy.

-Ta may mắn.

-Nghe Đông Phương Ân Trí nói các ngươi lập Đông Phương Luân Hồi Hội, ta muốn gia nhập.

-Được.

-Công tử có góp ý gì về việc tu luyện cho ta không?

-Di sản của Hoàng Lão Tà để lại cho ngươi đủ để ngươi lên tứ giai, đạt Tiên Thiên trước lại nói. Ta nghĩ ngươi đừng vội vàng, ra ngoài tìm kiếm cơ duyên, cũng không dễ dàng gì. Vô Dơ Đại Sư, e là cả Cửu Châu chỉ có một.

-Đa tạ công tử. Vậy, xin hỏi công tử định cho mẫu thân ta danh phận gì?

-A, tiểu thư không ngờ cũng quan tâm đến vấn đề danh phận đấy. Không có, làm một cặp gian phu dâm phụ thôi. Kì thật, thời gian cũng không còn bao nhiêu đâu, lục giai như ta, cũng không nói trước được sống chết.

-Công tử thật là thẳng thắn. Vậy ta xin cáo lui trước.

Hoàng Dung rời đi. Nàng hẳn là lần trước vong mạng trong Vô Tận Hoả Vũ, cho nên hẳn phải hiểu những điều ta nói. Thảm hoạ như Vô Tận Hoả Vũ, xảy ra nhanh, lại triệt để, gần như đem nhân loại tại Đông Nam Thiển Hải diệt sạch. Nhưng đó là không biết trước, nếu biết rồi, cố ý tránh né cũng không phải không thể được. Ta cũng là may mắn né được một kiếp.

P/S: Cầu đề cử và ủng hộ.

Bạn đang đọc Vô Dơ Luân Hồi Ký sáng tác bởi HKLT
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HKLT
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 8
Lượt đọc 397

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.