Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bách Hợp Hoa Khai (1)

Tiểu thuyết gốc · 2919 chữ

Ma Thiên Băng Ngục

-Giáo Chủ mời dùng trà.

Uyển Quỳnh Đan ưu nhã rót trà cho ta.

Dung nhan xinh đẹp tao nhã, nhưng làn da nàng trắng bệch một cách bất thường. Dù cho nàng đã cố gắng khống chế âm khí trong cơ thể tràn ra, người bình thường thậm chí võ giả lục giai cũng không phát hiện được, nhưng trong mắt Hợp Đạo Giả như ta, có thể nhìn rõ Uyển Quỳnh Đan không phải là người sống.

Nàng là một cương thi, hơn nữa còn là Cương Thi Hoàng thất giai.

Cũng là thê tử của Lâm Chính Anh.

Lão già này yêu cương thi như thế, phần nhiều là do Uyển Quỳnh Đan.

Uyển Quỳnh Đan thân thể bẩm sinh suy nhược, tuổi thọ không cao. Sau gặp Lâm Chính Anh, vì yêu mà chấp nhận trở thành cương thi ở bên lão. Sinh mệnh bọn hắn liên kết, sau khi Lâm Chính Anh đột phá thất giai Nguyên Thần Cảnh, Uyển Quỳnh Đan cũng tiến hoá theo trở thành Cương Thi Hoàng.

Nhưng mà chuyện Uyển Quỳnh Đan trở thành cương thi là xảy ra là hơn năm mươi năm trước.

Cũng tức là nói, chuyện tình lâm li bi đát này, là Luân Hồi Bàn dàn dựng nên.

Bất quá tình cảm ân ái của bọn hắn là thật.

Mà một khi đột phá thất giai, hình thành nguyên thần, âm hay dương, sống hay chết, đã không còn có ranh giới quá rõ ràng. Cương thi hay con người, đều không quá quan trọng.

-Đa tạ phu nhân, trà ngon.

Đặc sản Băng Sương Trà của Bắc Hải Băng Châu, đúng là rất ngon.

-Lão hẹn ta đến đây, không phải chỉ để uống trà chứ?

Ta cười hỏi Lâm Chính Anh.

-Chuyện là thế này, hai đồ nhi của ta, Dương Y Mặc và Dương Phức Vũ, muốn nương tựa Giáo Chủ.

-Thì?

-Các nàng tính cách hiếu thắng, không muốn thua kém ba cô nương Đường Thắng Cam, muốn dùng thân thể đổi lấy tài nguyên. Ta sợ điều này chọc giận Ngài.

Lâm Chính Anh là người có thực tài, tất nhiên muốn đồ nhi đi lên bằng chính sức lực của bản thân. Nhưng Lâm Chính Anh cũng biết không thể kiểm soát hoàn toàn hai đồ nhi yêu dấu của lão.

Hai nàng, thế nhưng là rất cứng đầu.

-Lâm Lão, ta cũng là Luân Hồi Giả giống các nàng, có thể hiểu tại sao Dương Y Mặc và Dương Phức Vũ lại lựa chọn như vậy. Đối với Luân Hồi Giả như chúng ta mà nói, không từ thủ đoạn mạnh lên là lựa chọn chính xác nhất.

-Nhưng như vậy thì không được quang minh chính đại cho lắm.

Lâm Chính Anh nhăn nhó.

-Vậy sao?

Ta cười hỏi, liếc nhìn Uyển Quỳnh Đan ngoan ngoãn ngồi bên cạnh lão một cái, lập tức khiến cho mặt mo Lâm Chính Anh đỏ lên. Cái lão già biến thái ái tử thi này, vậy mà cũng dám nói chuyện quang minh chính đại với ta.

-Được rồi, đây là chuyện tốt với cả đôi bên, ta sẽ không tức giận. Các nàng là Luân Hồi Giả, số năm đã sống trên đời còn nhiều hơn lão rồi, không cần lo lắng các nàng. Báo cáo kết quả nghiên cứu mới nhất của lão đi.

-Vâng Giáo Chủ, mời theo ta.

Lâm Chính Anh dẫn ta tới phòng thí nghiệm của lão.

Đây là nơi sâu nhất trong Ma Thiên Băng Ngục, âm khí đen ngòm ùn ùn không dứt, trong không khi có một cỗ mùi thối rữa ẩm mốc nồng nặc.

Ta đem khứu giác cỗ phân thân này cắt đi, tránh cho khó chịu.

-Giáo Chủ, đây là bốn con Cương Thi Soái ngũ giai mà ta đã luyện chế thành.

Lâm Chính Anh bày ra năm cỗ quan tài gỗ đen dựng đứng, bên trong là năm con cương thi, trên trán dán lấy một tấm bùa trấn áp.

-Thả chúng ra xem nào.

-Vâng.

Lâm Chính Anh đã là cường giả Nguyên Thần Cảnh, ý niệm vừa động, năm lá bùa trên trán năm con Cương Thi Soái rụng ra, để cho chúng mở to mắt, sau đó lại tỏ vẻ sợ hãi mà co rúm trong quan tài.

Bởi vì chúng nhìn thấy Uyển Quỳnh Đan.

-Nhìn chúng ngu ngốc thế? Thi Hồn Hạch của chúng đúng là ngũ giai? Ta nhớ mấy con Cương Thi Soái của Thục Trinh Thái Hậu ở Hoàng Lăng Thanh Quốc khi đó sống động thông minh như người thật mà, còn có võ công rất mạnh.

Ta đưa tay tới, hút lấy cổ một con Cương Thi Soái, dùng Vạn Hoa Kính Nhãn nhìn kỹ nó.

-Giáo Chủ, mấy con cương thi đó đều là luyện thành từ người sống, về cơ bản vẫn giữ nguyên được linh hồn. Còn mấy con Cương Thi Soái này, là dùng Hồn Hạch của Ma Soái ngũ giai, kết hợp với xác chết của võ giả ngũ giai mà thành, không thể so sánh.

Lâm Chính Anh vội vàng giải thích.

Luyện thi, giải thích đơn giản chúng là bố trí trận pháp trên xác chết, giam cầm Âm Hồn vào bên trong Thi Hồn Hạch, để chúng điều khiển xác chết hoạt động. Xác chết, là nhà tù, cũng là công cụ tra tấn khiến cho Cương Thi Âm Hồn nghe lời Luyện Thi Đạo Sĩ. Hầu hết Thi Hồn Hạch đều là Ma Hạch cao giai có được từ tiến công Âm Dương Môn mà ra.

Những linh hồn bên trong Ma Hạch, không có Luân Hồi Châu bảo vệ, tương tự như gần hết Âm Hồn bên trong Âm Giới. Có lẽ chỉ có Ma Hoàng mới có tư cách trở thành tay sai cho Luân Hồi Bàn, chịu Luân Hồi Bàn khống chế.

Võ giả Ma Thiên Giáo không phải vì già yếu mà chết, đều đã ký giấy hiến xác cho Ma Thiên Băng Ngục nghiên cứu, tự nguyện trên tinh thần ép buộc. Dự trữ từ Thế Chiến đến nay, đầy đủ cho Lâm Chính Anh thoải mái nghiên cứu.

-Hoá ra là vậy. Cường độ thân thể không tệ, mạnh hơn thể xác võ giả ngũ giai nhiều.

Bàn tay ta nắm cổ con Cương Thi Soái đến độ sắp bẻ gãy, mới thả ra, ném nó lại trong quan tài. Lâm Chính Anh trong nháy mắt lộ vẻ đau lòng, đúng là lão già biến thái ái tử thi.

-Giáo Chủ, đây là Khống Thi Lệnh của bọn chúng. Tuy không sánh được Từ Hy Châu, nhưng có thể khiến bọn chúng rất ngoan ngoãn.

Lâm Chính Anh giao ra một lệnh bài đen thui.

-Lệnh bài này cũng quá tệ đi. Lão lấy quyền hạn của ta, đi tìm Liệt Hoả Thái Hoàng đúc một Khống Thi Lệnh cấp bậc Thần Khí đi.

-Vâng Giáo Chủ.

Lâm Chính Anh lộ vẻ mừng rỡ.

-Căn bản của đám cương thi này đã rất tốt, ngươi cũng để chúng chiến đấu tích luỹ kinh nghiệm dần đi.

-Vâng, Quỳnh Đan vẫn thường để chúng tiến vào Âm Giới săn bắt Âm Hồn.

-Rất tốt.

Ta hài lòng gật đầu.

Cương Thi Soái hay Cương Thi Vương, cho dù có được tương đối tính tự chủ, lại vẫn vô cùng hỗn loạn. Chỉ khi trở thành Cương Thi Hoàng, như Uyển Quỳnh Đan, thì mới có thể hoàn toàn làm chủ được bản thân.

Xác chết của các cường giả Tiên Thiên Cảnh trở lên của Ma Thiên Giáo, sau khi tử trận, sẽ được đưa đến Ma Thiên Băng Ngục để cho Lâm Chính Anh luyện chế thành cương thi, tích luỹ lại, chờ một ngày xuất thế, đánh một trận kinh thiên động địa.

Băng Ngục Trấn

Khác với các địa danh khác trong Kim Quốc chuyên dựng lều để ở, người dân Băng Ngục Trấn dựng nhà gỗ để ở, ổn định với cuộc sống định cư. Những căn nhà gỗ với phong cách kiến trúc tương đồng, nằm san sát nhau, được phủ lên một lớp mái tuyết trắng xoá, cùng với ánh đèn đường vàng nhạt, tạo thành một khung cảnh thơ mộng hiếm có, rất là thu hút khách du lịch.

Nơi nhộn nhịp nhất, chính là Mạo Hiểm Công Hội, người người ra vào không ngớt.

Ở đây, Mạo Hiểm Giả có thể nhận nhiệm vụ, tạo dựng tổ đội để tiến vào Bắc Hải Băng Châu tìm kiếm tài nguyên.

Mà ngoài Ma Thiên Băng Ngục và Mạo Hiểm Công Hội, thì Ma Thiên Giáo Đường khang trang ngay giữa thị trấn cũng là kiến trúc rất nổi bật. Một màu trắng như ngọc hoà lẫn với tuyết trắng xung quanh, lại đem đến cảm giác ấm áp và an toàn, không như cảm giác Ma Thiên Băng Ngục mang tới.

Tựa như một khối lập phương, với cạnh dài ba mươi sáu thước, hai phần chìm sâu trong lòng đất, một phần nổi lên trên bề mặt. Nếu là cường giả lục giai, có được linh giác, có thể cảm nhận được trận pháp lấy Ma Thiên Giáo Đường làm trung tâm, bao phủ hoàn toàn Băng Ngục Trấn. Một khi có bão tuyết nổi lên, trận pháp sẽ hoàn toàn được kích hoạt, tạo thành một màng chắn bảo vệ cho Băng Ngục Trấn được bình an.

Còn bình thường, trận pháp chỉ có tạc dụng khiến nam nữ dễ dàng hứng tình. Bởi về cơ bản, trận pháp này vẫn là Thiên Địa Hợp Đạo Trận mà thôi.

Chỉ cần ở Băng Ngục Trấn hoan lạc, năng lượng từ vận động kịch liệt của nam và nữ sẽ được Sắc Dục Phần Tâm Hoả chuyển hoá thành hồn nguyên quý giá. Tuy mỗi cặp đôi chỉ góp một ít, nhưng số lượng Ma Thiên Giáo Đường hiện tại đã lên đến ngàn vạn, Thiên Địa Hợp Đạo Trận đã rải khắp Cửu Châu, tụ tập lại, là một khối lượng khổng lồ hồn nguyên.

Bởi vậy thanh lâu kỹ viện vốn được Ma Thiên Giáo phát triển rầm rộ, hiện tại đã thu hẹp lại nhiều lắm. Thiên Địa Hợp Đạo Pháp cũng dần dần trở thành một công pháp song tu bình thường của các cặp đạo lữ, không còn là công pháp trấn giáo nữa rồi.

-Giáo Chủ, Aaaa

Dương Y Mặc gắp một miếng rau nhúng lẩu, đút cho ta, bộ dạng soái khí ngời ngời bình thường tan mất đâu không thấy, chỉ còn lại vẻ yểu điệu của nhi nữ thường tình, xinh đẹp động lòng người, ân cần dịu dịu, là gia vị tốt nhất cho miếng rau, để ta ăn được rất là ngon. Tóc dài đen nhánh thả dài sau lưng, với cài tóc cổ phong, gương mặt thanh tú tinh xảo đẹp không tì vết.

Nàng rất đẹp.

-Giáo Chủ, nhân gia muốn ăn nấm.

Dương Phức Vũ thì vẫn một bộ dạng trẻ con không chịu lớn, nũng nịu đòi hỏi.

Nhưng nàng quả thực rất đáng yêu, dễ khiến người ta cưng chiều hết mực.

-Giáo Chủ, có thực là Ngài đang cùng lúc điều khiển hai phân thân này không? Nhân gia thấy như hai người khác nhau vậy.

Dương Y Mặc nhìn phía trước một cái, lại nhìn sang bên cạnh, thắc mắc hỏi.

-Đúng vậy. X2

Hai cỗ phân thân cùng lúc trả lời, không phân trước sau.

-Nếu ngươi luyện tập nhất tâm đa dụng, có thể giúp sử dụng Từ Hy Châu hiệu quả hơn.

Từ Hy Châu giúp cho Luân Hồi Giả có được khả năng khống chế tuyệt đối với cương thi do nó tạo ra, thậm chí giống như Linh Tê Thông Tâm, có thể không chịu ngăn cách chia sẻ tầm nhìn với cương thi, từ đó có thể trực tiếp đưa ra mệnh lệnh cho cương thi hành động chính xác.

-Nhân gia sẽ luyện tập, xin nhờ Giáo Chủ chỉ dạy rồi.

Dương Y Mặc cười lên thật xinh đẹp, đáp.

-Còn nữa, ngươi xác nhận muốn cùng ta song tu luyện công? Sắc Dục Phần Tâm Hoả lợi hại thậm chí vượt quá tưởng tượng của chính ta. Một khi dính đến, cảm giác của ngươi đối với Phức Vũ sẽ có thể thay đổi, khi đó khó nói tình cảm của các ngươi sẽ trở thành như thế nào.

Ta muốn Dương Y Mặc xác định lần cuối cùng, còn Dương Phức Vũ, không cần cân nhắc đến nàng. Biết đâu nếm mùi đời, có thể khiến nàng bớt ngốc đi đôi chút.

-Kỳ thực, nhân gia vẫn luôn là nữ nhân. Chỉ là trong quá khứ bị nam nhân phản bội, sau đó gặp được Phức Vũ, mới nảy sinh tò mò đối với Bách Hợp. Cũng là muốn chứng minh nữ nhân không có nam nhân vẫn có thể khoái hoạt vui vẻ.

-Ta chưa hẳn so tốt hơn so với nam nhân phản bội ngươi.

-Trong Thế Chiến, nhân gia không lên chiến trường, nhưng cũng biết một chuyện, nữ nhân có quan hệ hoan lạc cùng Giáo Chủ, một cái cũng không có chết. Ngược lại vẫn lạc hầu hết là cường giả nam giới và nữ nhân tự cho là đúng. Đối với nhân gia, như vậy là đủ tốt rồi.

Dương Y Mặc cười nói.

-Điều này ngươi nói sai rồi. Đó là con đường các nàng lựa chọn, ta rất tôn trọng, không phải tự cho là đúng. Những người ngã xuống vì Ma Thiên Giáo, ta đều tôn kính. Sở dĩ bọn hắn vẫn lạc, là vì ta không kịp thời tiếp viện mà thôi.

-Còn những mĩ nữ được ngài cứu viện kịp thời, là vì các nàng luôn có phân thân của Giáo Chủ theo sát bên. Lời này nhân gia nói đúng chứ?

-Cái này thì đúng haha

Ta thoải mái thừa nhận.

-Nếu ngươi vì sống sót, cao tầng Ma Thiên Giáo có lẽ không hợp với ngươi. Chúng ta luôn là vì sự phá diệt của Luân Hồi mà cố gắng.

-Vậy thì bao lâu nữa cho đến khi các Ngài phá diệt Luân Hồi? Mười năm, trăm năm, hay ngàn năm?

-Cái này thì bản thân ta cũng không biết. Có thể là không bao giờ.

Dương Y Mặc hỏi đúng là khó trả lời.

-Vậy thì cho đến lúc đó, nhân gia và Phức Vũ có thể nương tựa Giáo Chủ được không?

Trong giọng Dương Y Mặc lộ ra vẻ chân thành.

-Được.

Ta trả lời ngắn gọn và chắc chắn.

Một lời nói, nặng tựa như mười vạn ngọn núi.

Ngón tay đỡ lấy cằm ngọn tinh xảo của Dương Y Mặc, kéo nàng tới gần. Mĩ nhân nhắm mắt đón nhận lấy nụ hôn của ta. Lưỡi của ta tham lam luồn vào giữa đôi môi căng mọng của Dương Y Mặc, lập tức được nàng hé ra răng ngọc, mời gọi lưỡi của ta luồn vào trong khoang miệng của nàng thăm dò.

Lưỡi chạm lưỡi, mềm mại và ướt át, không ngừng cuốn lấy.

Thông qua nụ hôn nồng nàn cháy bỏng, Sắc Dục Phần Tâm Hoả bén vào linh hồn Dương Y Mặc, cháy bùng lên dữ dội. Dù nàng có nguyện ý hay không, đoá hoa Bách Hợp trong trái tim Dương Y Mặc từ giờ phút này trở đi chính thức hoá thành tro tàn, trả lại một Dương Y Mặc tràn đầy ham muốn tình ái đơn thuần giữa nam và nữ.

Uy năng của Sắc Dục Phần Tâm Hoả, là không cần bàn cãi.

Bách Hợp hay Long Dương, ở trước dục hoả vô song này, chỉ là trò cười.

Sắc mặt Dương Y Mặc nhanh chóng động tình ửng hồng, xinh đẹp vô cùng.

-Giáo Chủ hôn thật là lợi hại. Mọi khi đều là Y Mặc tỷ hôn nhân gia đến ná thở, bây giờ xem ra nàng sắp không chịu được rồi.

Dương Phức Vũ lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, vô cùng đáng yêu.

-Vậy ngươi có muốn thử một chút không?

Ta cười dụ dỗ.

-Hảo a.

Dương Phức Vũ lập tức hưng phấn đỏ mặt, vậy mà chủ động chu môi tiến tới. Ta làm sao có thể khách khí, hai tay ôm thân thể nhỏ nhắn của Dương Phức Vũ vào lòng, môi khoá lên môi nàng, triền miên cuốn lấy. Sắc Dục Phần Tâm Hoả đồng dạng lan tràn mà sang, bén lên linh hồn của Dương Phức Vũ, để nàng hôn ta càng thêm cuồng nhiệt.

Nơi này là trong quán lẩu nổi tiếng ở Băng Ngục Trấn, nhưng đây là phòng riêng, lại thêm ta dùng Đại Mộng Vô Nhai che phủ, không sợ có người quấy rầy chúng ta hôn hít nồng nhiệt.

Ta nhả môi của Dương Y Mặc ra, một đường hôn xuống cái cằm nhọn tinh xảo, rồi cái cổ thiên nga cao ngạo của nàng.

-A…Giáo Chủ…đừng ở chỗ này…a…ư…về biệt thự…nhân gia đã chuẩn bị sẵn…ư

Dương Y Mặc bị ta gặm cổ, bị nhột rên rỉ lên.

-Hảo.

Ta đáp một tiếng, hai phân thân đứng dậy, bế ngang Dương Y Mặc và Dương Phức Vũ lên, gấp gáp hướng biệt thự của các nàng xuyên qua không gian mà tới.

Bạn đang đọc Vô Dơ Luân Hồi Ký sáng tác bởi HKLT
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HKLT
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 57

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.