Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tống Du Nhi (1)

Tiểu thuyết gốc · 1865 chữ

Chương 176.1 Tống Du Nhi (1)

Hương Khê Mộng Giới một ngày này

Cánh hoa hồng nhung như mưa rơi không ngừng từ trên trời xuống. Thiên không ngàn dặm trong veo, lại là một màu hồng phấn xinh đẹp. Mây trắng hình trái tim hiện đầy trên nền trời.

Trên thảo nguyên bao la rợp cỏ tươi tốt, nắng vàng chiếu chan hoà, ong bướm rực rỡ đủ mọi màu sắc thành đàn tung bay khắp chốn.

Ta hiếm khi mặc vest chỉnh tề, đứng trên lễ đài chờ đợi.

Tống Khuyết được mời đến làm chủ hôn.

Lão không hổ danh là Thiên Hạ đệ nhất mĩ nam tử, soái đến tung trời. Mặc vào áo vest hiện đại, càng là thanh lịch tao nhã đến không chịu nổi.

Nhưng Tống Khuyết cũng nổi danh là nam nhân chung tình nhất Thiên Hạ. Cả đời lão, ngoại trừ đao ra, chỉ dành tình yêu cho mỗi một mình nam tử quá cố. Dù rằng nữ nhân may mắn này có lẽ chỉ từng tồn tại duy nhất trong ký ức của lão.

Đây cũng là lý do tại sao Tống Khuyết lại hết mình ủng hộ Ma Thiên Giáo như vậy.

Lão muốn biết tình cảm của mình có phải là thật hay không.

Bởi vì thân phận của Tống Du Nhi quá nhạy cảm, hôn lễ phải tổ chức trong Hương Khê Mộng Giới. Cho nên Tống Khuyết là bậc trưởng bối, đại diện đến tham dự cùng làm chủ hôn luôn cho ta, ngoài ra còn mời thêm cả Dương Việt Long và Dương Hoàng Yến là phù dâu và phù rể.

Bên dưới dàn hậu cung của ta chia hai dãy ghế hai bên ngồi trò chuyện vui vẻ.

Phác Hiếu Mẫn cũng có mặt, cười đùa như không có chuyện gì.

Dù sao vấn đề của nàng và ta vốn chẳng mấy liên quan đến Tống Du Nhi.

-Thế Giới Tinh Thần của tiểu hữu, mỗi lần tiến vào đều để ta thấy kinh ngạc không thôi. Gần như đã thành một phương thế giới độc lập rồi.

Tống Khuyết tranh thủ thời gian chờ đợi nói chuyện phiếm cùng ta.

-Vẫn chỉ là thế giới hư ảo mà thôi, không so được với thế giới hiện thực đa dạng và phong phú.

Ta phất tay bắt lấy hai con bướm bay ngang qua, đưa tới trước mặt Tống Khuyết.

-Ở thực tại, làm gì có chuyện có hai con bướm hoàn toàn giống nhau.

Hai con bướm trên tay ta, là dùng một khối dữ liệu sao chép mà ra, cho nên giống nhau y hệt.

-Đúng vậy, nếu như có hai con bướm hoàn toàn giống nhau, chỉ cần một con tồn tại là đủ rồi.

Tống Khuyết cười nói.

-Nhưng theo ngươi không ngừng xây dựng, rồi sẽ có một ngày thế giới này trở thành càng chi tiết, sống động và đa dạng. Nếu như giống hoàn toàn như hiện thực, vậy chính là hiện thực rồi.

-Cũng đúng.

Chúng ta nhanh chóng phải kết thúc bàn luận vấn đề liên quan đến triết học.

Bởi cô dâu đến rồi.

Mây ngũ sắc làm đường, xe ngựa bằng vàng ròng gắn đầy kim cương sáng loáng được mười hai con ngựa có cánh kéo, lượn vòng trên bầu trời lễ đường, sau đó dừng lại ở phía trước.

Dương Hoàng Yến xuống xe trước, đưa tay dắt lấy Tống Du Nhi bước xuống.

Hôm nay Tống Du Nhi là xinh đẹp nhất, không có một trong.

Váy cưới cô dâu trắng tinh, ôm sát lấy thân thể với đường cong hoàn mĩ, nóng bỏng và quyến rũ vô cùng. Cái cổ dài cao ngạo cùng bờ vai gầy thon gọn lộ ra hoàn toàn, hai nhũ cầu to bự được chụp ngực đỡ phía dưới đẩy nhô lên, càng thêm siêu to khổng lồ. Hình như còn lớn hơn cả khuôn mặt tuyệt đẹp của nàng nữa.

Quyền Mẫn Nga nhìn thấy, không tự chủ mà chảy nước miếng, phải để Kim Xán Mỹ ở bên nhắc nhở mới khép miệng lại được. Sữa tươi mà các cô nương Bảo Bối Tỷ Muội hiến ra để nuôi Meo Meo, có không ít là chảy vào miệng của Quyền Mẫn Nga đấy.

Tiếu dung Tống Du Nhi tinh xảo đến cùng cực, mũi cao môi thắm, mắt phượng mày ngài. Một lọn tóc xoăn thả bên má phải ửng hồng, đen óng suôn mượt. Đầu đội vương miện nạm kim cương, phía sau voan trùm đầu kéo dài trên thảm cỏ xanh tươi.

Hôm nay là ngày nàng làm tân nương.

Chân dài mang theo giày cao gót kim cương khối điêu khắc mà thành, đạp lên thảm đỏ đi về phía ta.

Ánh mắt chúng ta chạm nhau, cùng mỉm cười.

Hôn lễ bắt đầu.

Tân lang tân nương đối mặt.

Tân nương tính thêm giày cao gót thì phải cao đến một thước chín mươi.

Mà tân lang, thì chỉ có thước sáu mà thôi.

Chẳng cần phải bắt ghế, ta đứng lơ lửng giữa không trung, vừa với tầm mắt của Tống Du Nhi.

Trao nhẫn cưới, nói lời thề nguyền.

-Ta nguyện chở che nàng, cho đến tận cùng thời gian.

-Ta nguyện ở bên chàng, cho đến tận cùng thời gian.

Không có lời yêu nào được nói ra, bởi vì chúng ta của hiện tại, chẳng hề yêu nhau.

Nhưng đối với ta mà nói, tình cảm là lựa chọn, chứ không chỉ đơn thuần là cảm xúc.

Thời gian sẽ trả lời cho tất cả.

Nếu thời gian không trả lời được, thì cái chết có thể làm thay.

Ta tiến đến ôm lấy eo Tống Du Nhi, đưa môi đưa tới hôn lên đôi môi thắm hồng xinh đẹp của nàng.

Mà nàng, nhắm mắt lại đón nhận.

Thật mềm mại, thật ngọt ngào.

Cứ muốn hôn nàng mãi như thế, nhưng bên dưới còn có hai mươi hai lão bà đang nhìn chằm chằm, cho nên không dừng lại không được.

Đây là nụ hôn đầu của ta và Tống Du Nhi.

-Chúc mừng ngươi, sau này chúng ta thân lại càng thêm thân rồi.

Từ Du Nhã vui vẻ nhất, nàng và Tống Du Nhi là chiến hữu vào sinh ra tử, thân thiết như tỷ muội, tình cảm vốn rất sâu dày.

-Lão bà, ngươi vốn biết thân phận của Du Nhi?

Ta ngờ vực hỏi.

-Không biết. Ta chỉ nghi ngờ mà thôi.

Chỉ nghi ngờ, không hỏi rõ, cũng không điều tra, vậy coi như là không biết. Cũng đồng nghĩa là nàng không giấu diếm ta.

Lão bà, nàng được lắm!

Hèn chi đoạn đầu Tống Du Nhi còn tu luyện chậm, sau đó thì xoã tung một đường tiến nhanh, thậm chí còn đột phá Nguyên Thần Cảnh dễ dàng và lộ liễu như thế. Hoá ra là được Từ Du Nhã chỉ điểm.

Thật là một cái bẫy ngọt ngào chờ ta chui vào.

Đối với việc nương tử nuôi sẵn tiểu thiếp cho trượng phu nạp vào hậu cung như Từ Du Nhã, ta cũng chẳng biết phải nói thế nào.

Kim Thái Nghiên và Phác Trí Nghiên cùng đến hai bên trái phải Tống Du Nhi, mỗi người một tay tóm lấy nhũ cầu to bự của nàng bóp lấy.

-Thật là to, hơn của Châu Huyền nhiều lắm.

Kim Thái Nghiên nói, tay không ngừng nắn bóp, như muốn đem nhũ cầu của Tống Du Nhi trào lên phía trên ra ngoài.

-Trí Hiền tỷ hiện nay chỉ có thể xưng là đệ nhị mà thôi.

Phác Trí Nghiên góp tay thêm sức, cùng Kim Thái Nghiên nhào nặn hai nhũ cầu của Tống Du Nhi.

Nhũ cầu của Tống Du Nhi đúng là rất to, nhưng dáng người nàng thật cao, còn cao hơn cả Thôi Tú Anh, đạt đến một thước bảy mươi lăm. Chân dài phải nói là miên man bất tận.

-Quả không hổ xuất thân là người mẫu chuyên nghiệp.

Từ Châu Huyền góp vui.

Thân thể của Tống Du Nhi, đẹp như tượng tạc, chỉ có thể dùng hai từ hoàn mĩ để mô tả. Mà dung nhan của nàng, dáng người của nàng, từ trước Luân Hồi đã như vậy rồi. Bây giờ, chỉ là thêm vài đường nét cho thêm hoàn mĩ mà thôi.

-Cũng may nàng làm người thứ hai mươi ba, chứ nếu làm người thứ nhất, chúng ta không có cửa vào nhà họ Trần rồi.

Quyền Mẫn Nga đưa tay sờ trước ngực của chính nàng, lẩm bẩm, nhưng cố ý để cho tất cả mọi người đều nghe thấy. Các nàng nhanh chóng vây lấy Tống Du Nhi, hỏi han đủ kiểu, đẩy tân lang là ta sang một bên không thèm quan tâm.

Liếc thấy Phác Hiếu Mẫn ngồi uống rượu một mình, liền tiến tới. Nàng hôm nay diện quần tây bó sát và áo thun tay dài, đem đường cong thân thể nóng bỏng phô bày ra, hoàn toàn không kém so với Tống Du Nhi, ít mấy nét nhục cảm, nhiều mấy phần uyển chuyển linh hoạt. Áo thun cắt ngay dưới chân ngực, để lộ vòng eo tuyệt đỉnh và cái rún xinh xắn, mê người vô cùng.

-Chúc mừng ngươi lấy được tân nương xinh đẹp.

Phác Hiếu Mẫn đưa ly rượu tới, nói.

Lại đổi thành xưng hô ta – ngươi rồi, ý ghen tuông rõ ràng.

Ta thì lại sững ra một cái, bận rộn rà xoát trong ký ức hơn năm trăm năm dài đằng đẵng của ta.

Sau đó cười một cái.

-Ngươi cười cái gì?

Phác Hiếu Mẫn không hiểu hỏi.

-Ta sống đến nay hơn năm trăm năm, tổng cộng cưới hai mươi bốn lão bà, ngươi là người đầu tiên tỏ ý ghen tuông với ta đó.

-Ngươi nói như vậy, hoá ra ta là người hẹp hòi rồi.

Keng.

Ly rượu cụng nhau, ta ngồi xuống bên cạnh ngay sát thân thể Phác Hiếu Mẫn, đưa tay ôm lấy eo nàng. Phác Hiếu Mẫn không tránh né bàn tay của ta.

-Đây là chuyện tốt mà.

Ta cười nói, tay dùng lực một chút, kéo Phác Hiếu Mẫn càng sát gần ta hơn. Eo của nàng, nhỏ nhắn không kham một nắm, uyển chuyển như rắn, tuyệt vời vô cùng.

-Còn nữa, chúng ta còn chưa gả cho ngươi.

Giọng Phác Hiếu Mẫn vừa giận vừa vui. Lòng dạ nữ nhân, thật đúng là sâu như Thâm Lam Hải Dương vậy.

-Ta đã hứa với các ngươi, sau này nhất thống Thiên Hạ, ngày đăng cơ xưng Đế, cũng là ngày phong Hậu. Coi như lễ cưới được mà.

Ta đang nói thì ngừng một chút.

-Suy cho cùng, chỉ có bậc Đế Giả, mới xứng đội Vương Miện lên đầu, đúng không?

Phác Hiếu Mẫn im lặng không trả lời.

Khi đến ngày đó, Vương Miện có thể hoàn chỉnh được hay không, chính nàng cũng không biết.

Lễ cưới đã xong, tiệc còn kéo dãi mãi chưa dứt.

Bạn đang đọc Vô Dơ Luân Hồi Ký sáng tác bởi HKLT
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HKLT
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 57

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.