Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngọc Hoàn Tu Hoa

Tiểu thuyết gốc · 3434 chữ

Chương 175 Ngọc Hoàn Tu Hoa

Tuỳ Đô

Hoàng Cung

Dương Quảng nhiệt tình tiếp đón ta.

Hắn vốn cũng chỉ là bù nhìn dưới tay của Tống Khuyết mà thôi. À thật ra thì Tống Khuyết cũng chẳng mấy quan tâm đến Dương Gia thế nào, đừng đụng tới lão là được. Nhưng Dương Quảng lại vốn nghĩ khác, thân là Quốc Chủ Tuỳ Quốc, là hậu duệ Hiên Viên Hoàng Đế, bây giờ có một người ngồi trên đầu như Tống Khuyết, Dương Quảng vậy mà không cam tâm. Âm mưu tích luỹ lực lượng, đánh bật Tống Phiệt ra khỏi ngôi vị độc tôn ở Tuỳ Quốc.

Mấy chuyện này đều là do Dương Việt Long kể lại chuyện xảy ra ở lần Luân Hồi thứ nhất và thứ hai.

Còn bây giờ, Ma Thiên Giáo xuất thế, Dương Quảng cũng học được ngoan ngoãn hơn nhiều. Lại thêm có Dương Việt Long, để cho hắn ngồi vững cái ngôi vị Quốc Chủ Tuỳ Quốc, nếu êm đẹp thì có lẽ là ngồi được đến hết đời. Dương Quảng nhìn vậy nhưng cũng là cường giả ngũ giai rồi. Sống thêm bảy tám chục năm trên cái ghế Quốc Chủ không thành vấn đề.

Bởi mấy cái phân thân Đông A Ảnh Tử mang cái mặt ta đi lại khắp nơi, để cho giáo chúng đều quen mặt. Cao tầng như Dương Quảng thì gặp càng nhiều, dần trở nên quen thuộc. Hình ảnh của ta trong lòng bọn hắn tuy rằng vẫn vĩ đại khổng lồ, lại không có vẻ thần bí không thể lý giải.

Mà thái độ của ta đối với thuộc hạ, giáo chúng và nhân viên Ma Thiên Giáo, đều là thân thiện hoà ái. Song Trọng Tra Giám đi vào hoạt động, ta đích thân đi xuống tận từng nơi các bộ phận trong Ma Thiên Giáo, để cho giáo chúng tầng thấp nhất cảm nhận được tình cảm ấm áp của lãnh đạo và sự quan tâm của tổ chức.

Chào hỏi khách sáo qua đi.

-Không biết hôm nay Giáo Chủ đích thân đến đây, là có chuyện gì?

Dương Quảng mở miệng thăm hỏi.

-Lý do mà ta đến đây, đang chờ trong kia rồi. Mau ra đây đi.

Ta cười nói, ánh mắt xuyên thấu qua bức tường.

Dương Quảng chẳng rõ là có chuyện gì, nhưng hắn hiểu được mình nên im lặng.

Mà hắn cũng chẳng phải đợi lâu, chỉ một hồi sau đã có một thân ảnh xinh đẹp xuất hiện.

-Tiểu Hoa, sao lại là ngươi?

Nàng là nữ nhi của Dương Quảng, là Công Chúa của Tuỳ Quốc, tự nhiên để cho Dương Quảng ngạc nhiên.

-Hoa trong Tu Hoa. Rất biết chọn tên đó. Đúng không Bạch Diện?

Ta cười nói.

-Tiểu nữ Dương Ngọc Hoàn báo kiến Giáo Chủ. Giáo Chủ nhầm rồi, tiểu nữ tuy là phân thân, lại chẳng phải Bạch Diện, nếu không đã chẳng chủ động lộ diện trước mặt ngài.

Dương Ngọc Hoàn chủ động bỏ qua Dương Quảng, hướng ta cúi chào. Hiện tại nàng phá bỏ nguỵ trang, thân là cường giả thất giai chẳng cần đếm xỉa đến lục giai nho nhỏ như Dương Quảng làm gì.

-Chứ không phải biết không thoát được khỏi đây sao?

Ta cười chất vấn.

-Nhân gia có thể chủ động tự bạo mà.

Dương Ngọc Hoàn cười đáp. Dung nhan nàng cũng dần dần biến đổi. Vẫn là khuôn mặt đấy, nhưng các chi tiết biến đổi cực kì nhỏ, lại khiến cho nhan sắc của nàng thay đổi đến nghiêng trời lệch đất, trở thành tinh xảo vô song, tươi thắm vô ngần. Dương Ngọc Hoàn từ một nàng Công Chúa có vẻ bình thường biến thành một mĩ nhân tuyệt thế, khí chất cũng tràn đầy vẻ ma mị và quyến rũ.

Quả thật có thể khiến cho trăm hoa xấu hổ.

-Ngươi muốn thoát ly khỏi Bạch Diện?

Chuyện phân thân muốn vùng dậy giành độc lập tự do này ta quá quen rồi. Xem ra từ nay về sau phải thắt chặt quản lý đám Dung Mộc Phân Thân, không để chúng chạy lung tung mới được.

-Đúng vậy. Và Giáo Chủ là người duy nhất có thể giúp được nhân gia.

-Sao ta phải giúp ngươi chứ?

-Vì nhân gia biết rất nhiều bí mật của Bạch Diện. Hơn nữa, giữ lấy nhân gia, có thể làm suy giảm sức mạnh của Bạch Diện.

-Đề nghị của ngươi quả thật rất mê người. Nhưng giữ ngươi trong Ma Thiên Giáo, ta lại rất không an tâm, cũng không muốn mạo hiểm.

-Nhân gia chỉ cần Giáo Chủ đồng ý cho phép ở lại trong Tuỳ Quốc là được.

-Được. Nhưng nếu Bản Giáo Chủ phát hiện ngươi có mưu đồ bất lợi đối với Ma Thiên Giáo, đừng trách ta nói không giữ lời.

-Nhân gia hiểu.

Ta nhanh chóng đồng ý.

Nếu ép Dương Ngọc Hoàn tự bạo, đúng là không có lợi cho ta.

Sau một hồi lắng nghe Dương Ngọc Hoàn kể lể cái gọi là bí mật, thì lại thấy chẳng có tác dụng lắm. Sau khi nuốt Ứng Cử Viên của nó là Lý Kiến Thành, thực lực hiện tại của Bạch Diện chỉ bằng một nửa so với khi ở Kim Lăng Thành. Mỗi phân thân mà Bạch Diện rụng đuôi tạo nên, đều có thực lực thất giai đỉnh phong, và hạn chế là nó chỉ có thể cùng lúc tạo ra chín cái phân thân. Hơn nữa chỉ khi phân thân bị tiêu diệt, nó mới có thể tạo ra phân thân mới. Mỗi phân thân đều chứa đựng linh hồn của Bạch Diện phân tách ra. Nhưng phần linh hồn đó được Luân Hồi Châu bảo vệ, nên Bạch Diện chẳng hề sợ hãi phân hồn bị thương tổn. Mà sau khi phân thân bị tiêu diệt, phân hồn sẽ tự động được đưa về với Chân Linh của Bạch Diện, để nó có thể nhanh chóng chế tạo phân thân khác.

Mà sở dĩ Bạch Diện có gan nuốt Ứng Cử Viên, là vì nó có thể hấp thu linh khí địa mạch của Thương Quốc để phục hồi. Cụ thể là ở chỗ long mạch mà Hắc Long Đỉnh trấn giữ.

Sau khi nuốt Lý Kiến Thành, Bạch Diện đã thay thế nó trở thành Ứng Cử Viên.

Nếu chuyện này loan tin rộng ra, hẳn là giữa đám Hợp Đạo Giả còn lại và Ứng Cử Viên của bọn hắn ít nhiều sẽ sinh ra nghi kỵ lẫn nhau.

Biết la Bạch Diện đang trọng thương, nhưng ta đã có kế hoạch khác, chưa vội tất tay với nó. Mà Thiên Hạ đại thế hiện tại, nếu ta muốn ra tay, sẽ bị đám Hợp Đạo Giả kia ngăn cản.

-Sinh mạng của Hợp Đạo Giả và Ứng Cử Viên có liên kết. Nếu Ứng Cử Viên chết đi, Hợp Đạo Giả lập tức sẽ bị đưa vào Luân Hồi.

-Ồ.

Tin tức này cực kì có giá trị nha.

Nếu biết vậy, khi đó ở Thanh Quốc ta chắc chắn sẽ dồn hết sức giết chết Thục Trinh Thái Hậu rồi. Cũng lý giải tại sao mấy tên Hợp Đạo Giả đó lại giấu diếm và bảo bọc Ứng Cử Viên kỹ thế.

-Vậy làm thế nào để thắng được cuộc chiến này?

-Cửu Giai.

-Rất tốt. Ngươi có thể ở lại Tuỳ Quốc.

Ta đạt được thứ mình muốn, rời đi.

Như vậy quy tắc Luân Hồi là khi có một Luân Hồi Giả đạt đến bát giai, thì các Hợp Đạo Giả như Bạch Diện sẽ xuất hiện, chọn Ứng Cử Viên, bồi dưỡng tranh đoạt trong cuộc đua lên Cửu Giai này, nhằm tạo ra cạnh tranh cùng động lực. Nhưng mà không ngờ được ta đột phá quá nhanh. Khi ta Hợp Đạo, đám người Trương Vô Dụng hay Thục Trinh Thái Hậu còn đang lẹt đẹt ở tứ giai, ngũ giai mà cố gắng. Đã thế thân là kẻ vừa thành tựu Hợp Đạo Cảnh ta, lại so với bọn Hợp Đạo Giả kia càng mạnh quá đáng.

Cuộc đua này, ta hoàn toàn nắm hết mọi lợi thế.

Nhưng ta phá game như vậy, vẫn chưa thấy kẻ sau màn đứng ra cản trở.

Hoặc căn bản không có bất cứ kẻ đứng sau nào.

Có lẽ Luân Hồi chỉ là một thử thách đã được cài sẵn, cứ theo lập trình mà hoạt động thôi.

Sẵn tiện tới Tuỳ Quốc, cũng nên ghé qua chỗ đó một cái.

Trấn Ma Quan

Nơi này dạo gần đây bớt náo nhiệt hẳn, bởi quân Tuỳ Quốc đã đẩy được biên giới về phía tây, tiến vào trong Thương Quốc. Chiến tranh giữa Ma Thiên Giáo và Ma Giáo từ công thành chiến đã chuyển qua giai đoạn du kích chiến. Ma Giáo tụ tập thành những nhánh quân cơ động, không ngừng tập kích quân đội Tuỳ Quốc tiến vào Thương Quốc, nhằm cản trở thế tiến công.

So với việc dàn quân quyết chiến, đánh du kích càng hợp với sở trường của Ma Giáo hơn, để cho ngay cả Tống Khuyết cũng rất đau đầu.

Cuối cùng vẫn là so tiêu hao, xem bên nào không chịu nổi trước.

-Cuối cùng ngươi cũng tìm đến ta rồi.

Tống Du Nhi đứng trước gương, chân đi giày cao gót thuỷ tinh mười lăm phân, trên thân chỉ mặc đồ lót nhỏ xíu gợi tình, đem thân thể hoàn mĩ phô bày ra hết. Nhũ cầu của nàng căng đầy nhô hẳn ra phía trước, mông tròn bự vểnh ra sau, phối hợp với eo nhỏ không kham một nắm và chân dài miên man thẳng đuột tròn đều như đũa, tạo thành đường cong thân thể vô cùng tuyệt vời.

-Có vẻ như ngươi đang đợi ta đến.

Ta tiến vào khuê phòng của Tống Du Nhi, ngồi xuống trên ghế sopha, thưởng thức thân thể nóng bỏng gợi cảm của nàng.

-Đã đợi ngươi hơn một năm rồi, mà giờ ngươi mới tới.

Tống Du Nhi xoay người lại, cho ta thấy rõ dung nhan tuyệt thế của nàng. Cằm nhọn tinh xảo, mũi cao dựng đứng, đôi mắt long lanh gợi tình, bờ môi hồng tự nhiên đầy quyến rũ, đường nét khuôn mặt Tống Du Nhi đã đạt đến mức độ hài hoà đến cực hạn. Dung nhan như vậy, tưởng rằng chỉ có thể tồn tại trong tưởng tượng, nay lại xuất hiện trong hiện thực, quả thật để người ta vô cùng kinh diễm.

Thật ra thì ta biết vài mĩ nhân còn đẹp hơn nàng, theo cảm nhận của ta, nên cũng chẳng ngạc nhiên cho lắm.

-Nếu ta nói ta quên mất, thì ngươi có tin không?

Ta hướng về Tống Du Nhi cười nói, tựa như đang đùa, lại để nàng sững ra một cái.

-Còn tưởng là ngươi đang dự định mưu kế gì, hoá ra là vậy.

Tống Du Nhi lườm ta một cái.

-Ngươi tin?

-Sao lại không?

Tống Du Nhi hỏi ngược lại, lại khiến ta không biết trả lời ra sao.

Là nàng dễ tin người hay là do ta quá thật thà.

Có lẽ là cả hai.

Tống Du Nhi đạp bước trên giày cao gót lên sàn nhà nghe cóc cóc, hướng về phía ta đi tới. Nàng xoay người đặt mông tròn bự xuống bên cạnh ta, sát liền chỉ cách một lớp quần đùi của ta, lại có thể để ta cảm nhận được sự mềm mại của da thịt nàng.

-Ta tưởng ngươi sẽ ôm lấy ta chứ.

-Ta là kẻ háo sắc đến thế sao?

-Ngươi chính là.

-Được rồi. Nói chính sự đi.

Ta không định tiếp tục đùa giỡn với Tống Du Nhi, chúng ta cũng không có thân quen đến vậy.

Mĩ nhân Ma Thiên Giáo, chỉ cần không nguyện ý luyện Cực Lạc Công, và thể hiện ra được giá trị, cống hiến hết mình cho Ma Thiên Giáo, thì ta sẽ không cưỡng ép thu hoạch Hạt Giống Tâm Hồn từ các nàng.

Tống Du Nhi là một ví dụ.

Nàng là hậu duệ của Tống Khuyết, cũng đạt được thân truyền của lão. Ở trên chiến trường Thương – Tuỳ còn có nhiều đóng góp. Cho nên ta không động đến nàng.

Tống Du Nhi nghiêng đầu qua bên cạnh nhìn thẳng vào ta, ta không yếu thế nhìn chằm chằm vào mắt nàng. Đôi mắt nâu long lanh sâu thẳm, lại chẳng thể qua đó nhìn thấu tâm hồn của Tống Du Nhi.

Nàng che giấu rất tốt.

-Ta là một trong số những người Ý Chí Thiên Đạo gửi gắm.

-Ừm.

Ta gật đầu đáp nhẹ, câu trả lời của Tống Du Nhi hoàn toàn trong dự liệu.

Có rất nhiều cách để diễn giải câu nói của nàng, dễ hiểu nhất thì là trong linh hồn của Tống Du Nhi có Thiên Đạo Ấn Ký. Cái đồ chơi này cực kỳ, cực kì quan trọng. Thiên Đạo Ấn Ký không chỉ là chìa khoá mở cửa lên bát giai cho Luân Hồi Giả, mà có thể nó còn là mấu chốt của con đường lên cửu giai. Bởi vậy nó là mục tiêu tranh đoạt quan trọng nhất của các Hợp Đạo Giả, không có một trong.

-Vậy giờ ngươi định đối với ta thế nào?

Tống Du Nhi hỏi một câu thật khó trả lời.

Mới chỉ mười mấy năm trước thôi, ta vì Hợp Đạo, đã chấp nhận năm người Hàm Ân Tĩnh, Toàn Bảo Lam, Lý Trí Hiền, Phác Hiếu Mẫn và Phác Trí Nghiên. Nay lại vì một cái Thiên Đạo Ấn Ký trên người Tống Du Nhi mà chấp nhận nàng, cũng là hợp lý.

Nhưng về tình, ta khá là kháng cự.

Trái tim ta, hiện tại chứa hơi bị nhiều người rồi. Hai mươi hai người, vừa đủ lập hai đội bóng đá.

Hợp Đạo Giả muốn tăng cường sức mạnh, là phải dựa vào Thiên Đạo Ấn Ký. Ta tuy không có Thiên Đạo Ấn Ký, nhưng dựa vào Thiên Địa Hợp Đạo Pháp cũng có thể đạt được hiệu quả tương tự.

Cái khó là ta phải yêu và được yêu, còn phải thật lòng, toàn tâm toàn ý.

Như Phác Hiếu Mẫn, nàng tuy đã bỏ được nút thắt trong lòng, nhưng lại vẫn chưa thể hoàn toàn yêu ta. Nhưng tiến triển tình cảm của chúng ta hiện tại là rất tốt, không có gì phải lo lắng cả. Tình cảm là thứ sẽ trở nên vững bền sau khi trải qua thử thách của thời gian và cái chết. Đối với Luân Hồi Giả mà nói, cả hai thứ đó là dễ dàng.

-Làm sao? Ngươi không quyết định được?

Tống Du Nhi tỏ vẻ không kiên nhẫn, thúc dục.

-Đúng vậy, ta phải hỏi lão bà trước đã.

Tống Du Nhi mở to mắt ra nhìn ta, cứng họng không biết nói gì.

Hương Khê Mộng Giới.

Ta tức tốc tổ chức một cuộc họp gia đình khẩn cấp.

Bao gồm cả ta hai mươi ba người ngồi quanh bàn tròn, không thiếu một ai.

Phác Thảo Nga, Thân Trí Mẫn, Từ Du Nhã, Thân Huệ Trinh, Quyền Mẫn Nga, Kim Tuyết Hiền và Kim Xán Mỹ.

Toàn Bảo Lam, Lý Trí Hiền, Hàm Ân Tĩnh, Phác Chiêu Nghiên, Phác Hiếu Mẫn và Phác Trí Nghiên.

Kim Thái Nghiên, Trịnh Tú Nghiên, Lý Thuận Khuê, Hoàng Mĩ Anh, Kim Hi Nghiên, Quyền Du Lợi, Thôi Tú Anh, Lâm Duẫn Nhi và Từ Châu Huyền.

Ở giữa bàn tròn là hình ảnh ba chiều của Tống Du Nhi, sống động như thật.

-Tóm lại ta thấy Tống Du Nhi làm người rất được, không có vấn đề gì.

Lão bà Từ Du Nhã thân thiết với Tống Du Nhi, cho nên hào hứng đứng lên nói đỡ cho nàng. Thật ra đối với bảy người các nàng mà nói, thêm một Tống Du Nhi cũng chẳng có vấn đề gì. Dù sao các nàng đã đón nhận thêm tới tận mười lăm người rồi, mà mười lăm người đó, đang ngồi cả ở đây.

Các nàng cưng chiều để cho ta cảm thấy rất là xấu hổ.

-Được rồi, quy tắc cũ. Bỏ phiếu kín. Chỉ cần có một phiếu phản đối hoặc bỏ trống, coi như không thông qua.

Một chiếc hộp bỏ phiếu trong suốt xuất phát từ ta, chạy về phía Phác Thảo Nga ngồi ngay bên cạnh, theo vòng tròn đón lấy phiếu bầu, rồi lại quay về phía ta.

-Kiểm phiếu.

Ta nói xong, liền cầm hộp phiếu lên xóc một cái, lại thò tay vào lấy từng tấm phiếu lên mở ta.

-Đồng ý. Đồng ý. Lại đồng ý. Ồ, phản đối.

Ta giơ cao phiếu phản đối ra cho mọi người cùng xem.

Sau đó mọi ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía Phác Hiếu Mẫn.

-Ta không có. Ta rõ ràng là bỏ phiếu đồng ý.

Phác Hiếu Mẫn đứng dậy tức giận đập bàn.

-Phiếu này không phải của Hiếu Mẫn, đồng thời phiếu này cũng vô hiệu.

Mọi ánh mắt theo lời nói chuyển qua đổ dồn lên người Phác Thảo Nga, rất là đều nhịp.

-Tại sao?

Quyền Mẫn Nga nói lên thắc mắc của mọi người.

-Phiếu này là của lão công, tất nhiên vô hiệu rồi. Lão công, chàng làm gì được quyền bỏ phiếu.

-À. X21

Các mĩ nhân đồng loạt à lên một tiếng hiểu ra.

-Tại sao ta lại không được bỏ phiếu? Công bằng ở đâu, dân chủ ở đâu?

Đến phiên ta đứng dậy đập bàn tức giận.

-Ở trên ngọn cây.

Phác Thảo Nga vậy mà dám trừng mắt với ta.

-Lão công, chàng kiểm phiếu tiếp đi.

Ta nhất quyết không sợ đâu.

Nhưng vẫn phải ngoan ngoãn kiểm phiếu tiếp.

Vì cả hai mươi mốt người còn lại cũng đều trương mắt lên trừng ta rồi, áp lực rất lớn nha, để ta không thể không chịu khuất phục mà cúi đầu.

-Đồng ý.

Từ phiếu cuối cùng đã kiểm xong.

-Lão công, ta cổ vũ ngươi. Cố lên.

Phác Thảo Nga vỗ vỗ vai ta, biến mất tại chỗ, rời khỏi Hương Khê Mộng Giới. Họp gia đình khẩn cấp, cho nên dính phải lúc nàng đang bận rộn. Những người khác cũng cổ vũ ta một tiếng, kéo nhau rời đi liền.

Cho đến khi cả cái Hương Khê Mộng Giới rộng lớn bao la này

Chỉ còn lại ta và Phác Hiếu Mẫn.

Nàng nhìn ta.

Ta nhìn nàng.

Nàng liền quay ngoắt đi, hai tay đan chéo trước ngực, lộ rõ vẻ giận dỗi.

Ta tiến đến bên Phác Hiếu Mẫn, ánh mắt nhìn cùng một hướng với nàng.

-Ta vốn đã rất mong chờ nàng bỏ phiếu phản đối.

Ta thở dài.

Xưng hô với Phác Hiếu Mẫn cũng đã thay đổi, không còn ta ngươi nữa. Nhưng mà dù cách xưng hô trở nên thân mật, khoảng cách giữa chúng ta lại đã bị kéo dài ra.

-Ta sao có thể không hiểu chuyện như vậy chứ. Mà chàng cũng thấy rồi đó, khi thấy phiếu phản đối, mọi người đều nhìn vào ta.

Giọng Phác Hiếu Mẫn tràn đầy nét buồn.

-Aizz.

Ta chẳng biết phải an ủi Phác Hiếu Mẫn thế nào. Ta là sẽ tuyệt đối không dùng đúng sai để đánh giá hành động của các nàng. Cho nên chỉ còn biết thở dài, chẳng biết nên an ủi Phác Hiếu Mẫn thế nào cho phải.

Sống đến từng này tuổi, vẫn là vì chuyện tình cảm mà phiền não.

Thiên nhược hữu tình thiên diệc lão

Trời mà biết yêu trời cũng già

Quả là không sai mà.

-Ngày ta thống nhất Thiên Hạ rồi, quét sạch hết toàn bộ mối hiểm nguy.

Ta quay đầu, thân thể dần dần tan biến.

-Lúc đó, nàng có thể rời xa ta.

Âm thanh của ta vang vọng, để lại một mình Phác Hiếu Mẫn đứn giữa Hương Khê Mộng Giới bao la rộng lớn, ánh mắt nàng hoàn toàn mất phương hướng.

Trên gò má xinh đẹp, lăn xuống hai giọt nước mắt long lanh, tựa như kim cương.

Linh hồn rơi lệ, là đẹp đến mức thê lương não nề như vậy.

Bạn đang đọc Vô Dơ Luân Hồi Ký sáng tác bởi HKLT
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HKLT
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 64

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.