Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lưu Diệc Tứ Phi (1)

Tiểu thuyết gốc · 2481 chữ

Chương 152.1 Lưu Diệc Tứ Phi (1)

Bắc Nguỵ

Đối với Luân Hồi Giả ở Bắc Nguỵ mà nói, Tào Tháo là một gian hùng đúng chuẩn phản diện, mà bọn hắn cần phải vượt qua trước, rồi mới có thể bước ra vũ đài rộng lớn hơn là Thiên Hạ. Tào Tháo không chỉ có trí tuệ siêu tuyệt, thực lực Nguyên Thần Cảnh cũng dư sức trấn áp tất cả kẻ phản kháng.

Nhưng mà hôm trước, Tào Tháo vậy mà bất ngờ bị lôi ra Ngọ Môn chém đầu thị chúng, lấy tội nhiễu loạn triều cương, mưu đồ tạo phản mà định. Sau đó một vị Công Chúa gọi là Lưu Thi Thi không biết ở đâu ra, lên làm Quốc Chủ, cáo chiếu Bắc Nguỵ tôn Ma Thiên Giáo làm quốc giáo, cho xây dựng giáo đường khắp nơi. Đồng thời ở ngã ba biên giới giữa Bắc Nguỵ, Tây Thục và Đông Ngô cùng ký kết hiệp ước đình chiến với Quốc Chủ Tây Thục là Lưu Bị và Quốc Chủ Đông Ngô là Tôn Phi Phi. Từ nay Tam Quốc đạt được hoà bình, cùng nhau hợp tác phát triển lớn mạnh.

Ngay lập tức Tây Thục xua quân xuống tây nam, tuyên chiến cùng Ma Giáo.

Sau một tháng, hai cường giả thất giai của Bắc Nguỵ là Tư Mã Ý và Hứa Chử dẫn quân bắc tiến, tuyên chiến cùng Thanh Quốc. Cường giả Nguyên Thần Cảnh còn lại là Quách Gia ở lại trấn giữ kinh thành và dạy dỗ Lưu Thi Thi.

Đại điện đăng triều.

Nơi này thời gian trước vẫn là Tào Tháo một mình quát tháo phong vân không ngừng, bây giờ lại trống rỗng không ai. Chỉ có Lưu Thi Thi mặc long bào, đã được bóp eo xẻ tà bên hông cho phù hợp với nữ giới, đầu đội mũ rồng có tua, cũng khá là ra dáng Quốc Chủ. Bởi Cửu Long Khí lưu truyền, Quốc Chủ ở Cửu Châu đều dùng rồng làm biểu tượng cho mình. Các đời Lưu Gia trước đều có Lam Long Khí trấn quốc, nhưng vài đời nay Lam Long Khí thất lạc, cho nên mới dần suy bại. Đến đời này thì toàn quyền hoàn toàn rơi vào tay Tào Tháo, Lưu Gia cũng triệt để mất đi cơ hội trở mình.

Ta ngồi trên ghế rồng.

Dạng rộng hai đùi để Lưu Thi Thi quỳ dưới đất dùng miệng bú liếm côn thịt.

Cảm giác này, đúng là rất phê.

Chơi nhiều dễ nghiện lắm.

Lưu Thi Thi thân là Công Chúa Hán Quốc, lại lưu vong ở Minh Quốc nhiều năm, tu vi hiện tại là tứ giai Tiên Thiên Cảnh. Coi như ở mặt bằng trung bình của Luân Hồi Giả.

-Bắc phương hữu Ngô Gia, nhất nhân danh Kỳ Long. Ngươi có nghe qua?

Nghe ta hỏi, Lưu Thi Thi miệng đang ngậm côn thịt của ta lại sặc một cái.

-Hắn ở Thanh Quốc?

Lưu Thi Thi hỏi vội, sau lại nhận lấy ánh mắt của ta nhìn chằm chằm, co rụt lại.

-Bản Giáo Chủ đâu có ăn thịt ngươi, sợ sệt như vậy làm gì. Ngược lại ngươi toàn ăn thịt của Bản Giáo Chủ đó haha

-Xin Giáo Chủ thứ tội.

Trải qua bao lần Luân Hồi, tính cách của Lưu Thi Thi vẫn là mềm yếu như cũ.

-Ngươi muốn gặp hắn, có thể, nhưng phải gặp ở Bắc Nguỵ Đô. Nên nhớ ngươi bây giờ là Quốc Chủ của Bắc Nguỵ. Hiểu Lợi Phu Nhân,Hiểu Khánh Phu Nhân và cả ngươi đánh đổi không ít để ngươi ngồi lên đây, nên biết trân trọng. Hiểu không?

-Vâng, nhân gia biết.

-Nói lại.

-Trẫm biết rồi.

Bộ dạng ấp úng của Lưu Thi Thi quả thật rất là kích thích, khiến máu trong người ta sôi trào lên. Lập tức ôm lấy nàng, đặt nằm ngửa trên bàn rồng trước mặt, đem hai đùi nuột nà banh sang hai bên. Tà áo lật sang hai bên, để lộ ra âm hộ ẩm ướt, đang rỉ ra chất dịch trắng đục, là kiệt tác của ta vừa làm ra cách đây không lâu.

-Khặc khặc

Ta cười lên đầy tà ác, đem côn thịt cắm vào âm đạo Lưu Thi Thi, tận tình đưa đẩy. Bên trong mật huyệt nàng đã ướt đẫm, theo côn thịt ta nhồi vào, chà xát với tinh dịch ta bắn vào vừa nãy vang lên âm thanh lẹp nhẹp cực kì dâm dục. Tinh dịch bị kéo ra ngoài, lại theo mu ta dập lên âm hộ Lưu Thi Thi, biến thành một chất bọt trắng đục, có vẻ dâm uế không chịu nổi.

-Ư…a…Giáo Chủ…nhẹ chút…trẫm không chịu nổi…ư…a…ư

Lưu Thi Thi rên rỉ, tự xưng là trẫm, để ta lại càng hưng phấn, sao có thể dừng lại, càng thêm mãnh liệt đâm côn thịt tới tấp vào âm đạo nàng.

Cạch

Cửa điện mở ra, có tiếng chân người bước vào, để Lưu Thi Thi kinh hãi, âm đạo càng thêm siết chặt lấy côn thịt của ta, nhưng không thể cản được côn thịt cứng như sắt thép, uy mãnh vô song tiếp tục tung hoành. Mà như thế, lại càng ta thêm sung sướng. Lưu Thi Thi dùng hai tay che mặt, lại bị hai cánh tay ngọc ngà khác nắm lấy cổ tay nàng tách ra hai bên.

-Đừng lo lắng, thả lỏng đi, tận tình hưởng thụ nó.

Dung nhan Hiểu Lợi Phu Nhân ở sát phía trên Lưu Thi Thi, dịu dàng an ủi nàng.

Mà khuôn mặt Lưu Thi Thi đã đỏ bừng vì xấu hổ, cùng với bị khoái cảm mãnh liệt từ hạ thân không ngừng tuôn trào khắp thân thể, ánh mắt dần mê ly.

-Ư…a…A…Á

Lưu Thi Thi cao trào, cắn chặt răng nhưng vẫn để lộ ra những tiếng nỉ non giữa kẽ răng trắng như ngọc. Âm đạo nàng siết chặt một cái, dâm thuỷ xối ra, bỏng côn thịt ta thoải mái vô cùng, khoái cảm tràn đầy, tinh quan mở ra, đem tinh dịch như dung nham phun trào đáp lại Lưu Thi Thi.

Ta xuất tinh xong, đem côn thịt rút ra khỏi âm đạo Lưu Thi Thi, bên trên toàn là chất dịch như bọt xốp dâm uế. Hiểu Khánh Phu Nhân không nề hà, quỳ gối há miệng ngậm lấy côn thịt của ta vào miệng dọn dẹp. Bên kia, Hiểu Lợi Phu Nhân nhảy luôn lên bàn, cùng Lưu Thi Thi tạo thành tư thế lục cửu, chôn đầu xuống âm hộ Lưu Thi Thi, dùng miệng lưỡi giúp nàng vệ sinh sạch sẽ.

Chỉ tội nghiệp cho một mĩ nhân khác đang đứng giữa đại điện nhìn cảnh tượng quá đỗi dâm đãng trên ghế rồng, há hốc miệng không nói nên lời. Dung nhan nàng giống Hiểu Lợi Phu Nhân đến bảy tám phần. Một thân áo giáp, bên hông đeo kiếm, tăng lên vài phần anh khí.

Tứ giai Tiên Thiên Cảnh.

Hiểu Khánh Phu Nhân dùng miệng mút lưỡi liếm sạch sẽ côn thịt cho ta xong, lại đem quần đùi hoa kéo lên, bộ dạng ân cần chu đáo hết mực.

-Ngươi tới rồi.

Ta hướng về Hoa Mộc Lan cười cười.

-Vâng Giáo Chủ, là ngài tìm tiểu nữ?

Hoa Mộc Lan không mất lễ nghĩa, cố gắng xua tan kinh hãi trong lòng. Dùng ảnh của Hiểu Lợi Phu Nhân dán khắp Bắc Nguỵ, vậy mà thật sự có thể khiến Hoa Mộc Lan mắc câu.

Thật là niềm vui không ngờ.

-Cùng Hiểu Lợi Phu Nhân tâm sự rồi chứ?

-Vâng. Nhưng nàng không nhớ gì nữa.

-Đó là chuyện không thể thay đổi. Ta đưa ngươi đi gặp bọn hắn.

Ta ôm lấy eo Hoa Mộc Lan, biến mất tại chỗ.

Để lại Lưu Thi Thi cho Hiểu Lợi Phu Nhân lo lắng. Đối với Hiểu Lợi Phu Nhân mà nói, hiện tại Lưu Thi Thi là tất cả.

Tây Thiên Lâu.

Lưu Diệc Phi, Triệu Phán Nhi và Vương Ngữ Yên đã có mặt, đang ngồi uống trà chờ đợi. Thấy ta ôm lấy eo Hoa Mộc Lan đột nhiên xuất hiện trong phòng, cũng không ngạc nhiên.

-Lại thêm một người. Vừa đủ đánh mạt chược rồi.

Vương Ngữ Yên cười nói.

Tách

Ta búng tay, đem Sắc Dục Phần Tâm Hoả đốt lên trong linh hồn bốn mĩ nhân. Hoa Mộc Lan lại là ngươi đầu tiên đỏ mặt, chắc hẳn là do nhớ lại một màn dâm đãng vừa nãy. Thân ảnh ta phân thành bốn, đổi thành bốn cái phân thân khác.

-Bốn cái phân thân này của ta vẫn còn trinh, coi như các ngươi không lỗ nha.

Ta cười lớn, có vẻ đáng ghét cực kì.

Nhưng nữ nhân thường yêu thích nam nhân xấu mà.

-Sớm biết ngươi sẽ không bỏ qua cho chúng ta.

Triệu Phán Nhi nói, nhìn thấy bốn thân thể trần truồng có vẻ gầy gò, với côn thịt ngỏng cao dưới háng, mặt cũng đã ửng hồng.

-Nam nhân Thiên Hạ đều muốn vui vẻ cùng ngươi. Ta nếu không muốn, vậy thì hoá ra không phải nam nhân rồi haha. Nào, mau múa cho ta một bài múa cởi áo xem nào. Ai múa hay nhất ta sẽ trọng thưởng.

Tiếng nhạc nhẹ nhàng phát ra, là âm thanh của tỳ bà cầm.

-Để ta tới trước đi.

Linh hồn cho dù giống nhau, trải nghiệm khác nhau, nhân cách cũng trở nên khác. Triệu Phán Nhi trải qua nhiều, cũng học qua vũ kỹ, là thành thục nhất. Nàng tựa như một trái táo đã chín mọng, ngọt ngào lại dịu dàng. Theo tiếng nhạc cất lên, thân thể uyển chuyển uốn lượn, từng mảnh áo váy rơi xuống, rồi đến áo yếm, cuối cùng là nội khố. Một Triệu Phán Nhi không giữ lại gì phô bày trước mặt ta, với đường cong thân thể gần như hoàn mĩ, nóng bỏng thành thục gợi cảm cực kì.

Bốn phân thân của ta dàn hàng ngồi trên giường, vỗ tay không ngừng.

Côn thịt ngỏng cao dưới háng, trên bốn quy đầu hiện ra bốn số năm bằng chân khí, cho thấy số điểm Triệu Phán Nhi vừa nhận được với màn trình diễn vừa rồi.

-Ngài thật là biết chơi.

Triệu Phán Nhi bất lực thốt lên một câu.

-Nhưng hai mưới trên tổng bốn mươi điểm, có phải là quá thấp rồi không.

Triệu Phán Nhi rất tự tin với vũ đạo của nàng, không tin chỉ được điêm trung bình, thắc mắc.

-Không hề, ngươi không thấy đều là năm sao. Vì ngươi là người biểu diễn đầu tiên, cho nên ta lấy ngươi làm mốc điểm đấy.

-Như vậy còn nghe được.

Triệu Phán Nhi lắc eo đi đến bên giường, ngồi xuống chờ đợi người tiếp theo biểu diễn. Sắc Dục Phần Tâm Hoả lợi hại vô cùng không phải là thứ mà ba cái tứ giai Tiên Thiên Cảnh như các nàng có thể chống đỡ.

Tự nguyện hay ép buộc.

Chỉ mang tính chất tương đối mà thôi.

Cả bốn mĩ nhân tuyệt thế lại đặc biệt như Lưu Diệc Phi, Triệu Phán Nhi, Vương Ngữ Yên và Hoa Mộc Lan, có cơ hội đến tay, sao có thể bỏ qua. Nam nhân Thiên Hạ muốn chơi Lưu Diệc Phi.

Ta lại muốn chơi tứ phi Lưu Diệc Phi.

-Đến ta đi.

Người tiếp theo lại là Hoa Mộc Lan.

Hiểu Lợi Phu Nhân cùng nàng tâm sự, kèm theo cả tẩy não nữa. Mĩ phu nhân này đúng là được việc, vậy mà có thể nhanh như vậy dụ dỗ Hoa Mộc Lan hiến thân. Chuyện Lưu Thi Thi và Ngô Kỳ Long, xem ra không cần phải lo lắng nữa rồi. Chín phần mười khả năng là Ngô Kỳ Long sắp xui xẻo.

Vút vút

Kiếm rời vỏ tung bay lả lướt

Không phải là kiếm vũ.

Hoa Mộc Lan chỉ đơn thuần là diễn một bài kiếm pháp có vẻ đẹp mắt mà thôi. Nhưng phong thái anh tư ngời ngời của nàng, cùng với dung nhan kinh diễm động tình ửng hồng, quyễn rũ hấp dẫn vô cùng.

Kiếm khí theo kiếm lướt qua, đem áo giáp trên người cắt chém, rơi trên sàn nhà. Theo sau đó là vải vụn quần áo từng mảnh tung bay, dần dần lộ ra da thịt trắng như tuyết, không vì dãi dầu mưa nắng mà mất đi mịn màng mềm mại.

Vút

Kiếm bắn ra, xẹt qua đầu ta.

Hoa Mộc Lan đứng một chân, co một chân, đang trong tư thế giơ chưởng đánh về phía ta, thân thể lại trần truồng trắng muốt, dung nhan xinh đẹp ửng hồng như hoa đào trong tuyết, đẹp tuyệt trần.

Tiếng vỗ tay vang lên rầm rầm

Tám Tám Bảy Chín

Ta cho điểm Hoa Mộc Lan theo cách cũ.

-Giáo Chủ, cách cho điểm của ngươi có chính xác không thế. Ta thừa nhận bài biểu diễn của Mộc Lan hơn ta, nhưng không hơn nhiều như thế chứ.

Triệu Phán Nhi không phục hỏi.

-Ta có phải chuyên gia múa đâu, cho theo cảm tính thôi. Nào Mộc Lan mau đến đây.

Người cũng đã trần truồng, dục hoả đốt người, khó mà tự chủ, Hoa Mộc Lan theo lời đi đến bên cạnh một phân thân ngồi xuống, để ta ôm ấp.

Vương Ngữ Yên rồi đến Tiểu Long Nữ biểu diễn.

Nhưng không đặc sắc bằng của Hoa Mộc Lan được.

Cho điểm, còn không Triệu Phán Nhi, để cho Triệu Phán Nhi cân bằng lại. Cũng bởi cả hai không chịu nổi ngại ngùng, động tác lúng túng không rành mạch, điểm tự nhiên thấp.

-Được rồi, Mộc Lan, ngươi muốn ta ban thưởng gì nào?

Ta gợi cằm Hoa Mộc Lan nhìn thẳng mắt nàng.

-Tiểu nữ có thể được Giáo Chủ thực hiện một yêu cầu?

Hoa Mộc Lan đối mắt với ta, đang đấu tranh chống lại Sắc Dục Phần Tâm Hoả đốt người, cố gắng lấy lại thanh tĩnh.

-Xin Giáo Chủ bỏ qua cho tiểu nữ và ba tỷ muội ở đây.

Sắc mặt ta cứng đờ ra.

Hèn chi nàng biểu diễn ra sức thế.

Lòng ta vậy mà bị nàng lay động.

Xem ra Lưu Diệc Phi không hoá thân thành Hoa Mộc Lan, mà chỉ là Hoa Mộc Lan có dung mạo cùng ký ức với Lưu Diệc Phi mà thôi. Gặp lại Hiểu Lợi Phu Nhân, để nàng ngộ ra nhiều điều.

Bất quá quần áo ta đã cởi sạch, côn thịt cũng cứng rắn không chịu nổi.

Ngươi lại muốn ta bỏ qua.

Nằm mơ.

Bạn đang đọc Vô Dơ Luân Hồi Ký sáng tác bởi HKLT
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HKLT
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 95

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.