Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngày ba mươi tết (1)

Tiểu thuyết gốc · 3255 chữ

Chương 138.1 Ngày ba mươi tết (1)

Lễ đón năm mới là ngày lễ đáng mong đợi nhất trong năm.

Năm nay là năm con hổ, nếu đêm giao thừa, Bạch Hổ ghé thăm Ma Thiên Nhai thì hay biết mấy, tiện thể bắt nó đi nấu cao luôn.

Ngọn lửa chiến tranh vừa mới bùng lên được một chút đã tắt ngúm đi.

Ai cũng muốn đón giao thừa trước, rồi đánh đấp sau.

Năm vừa rồi là một năm đầy biến động của Cửu Châu, ai cũng mệt mỏi rồi, phải nghỉ ngơi một chút.

Dù là lũ điên như Ma Giáo cũng biết đón năm mới cơ mà.

Một vùng rộng lớn Thập Vạn Sơn Châu thì chả bị ảnh hưởng gì, tất nhiên không khí vui vẻ lan tràn khắp cả đại lục. Ma Thiên Nhai và Ma Thiên Cốc không nói, vốn là Nam Cung Thành cùng tạo thành tam giác bây giờ cũng đã đổi tên thành Ma Thiên Thành rồi. Hầu hết dân tị nạn từ nửa đông Đông Nam Thiển Hải trốn đại quân Đông Doanh Hoa Châu của Sát Sinh Hoàn đều được an bài ở đây. Để cho Ma Thiên Thành vốn không ít người càng thêm đông đúc hơn.

Dân cư Kim Quốc cũng theo lời kêu gọi của Kim Tuyết Hậu di cư từ Kim Quốc xa xôi đến Ma Thiên Thành. Dù sao so với Thập Vạn Sơn Châu, Kim Quốc cũng chẳng màu mỡ giàu có hơn là mấy. Lại thêm bây giờ ở Thập Vạn Sơn Châu nhu cầu nhân lực khai thác mỏ linh thạch đang rất thiếu, cho nên đến bao nhiêu người cũng nhận.

Nhưng con người là tài nguyên, còn là tài nguyên quan trọng nhất.

Mà lấy công nghệ của Ma Thiên Giáo cùng sự màu mỡ của Nam Man Hoang Châu, nuôi hơn chục triệu nhân khẩu ở Ma Thiên Thành hoàn toàn không thành vấn đề.

Võ giả không tự nhiên sinh ra, mà là hầu hết do người thường đẻ ra đấy.

Dân số thêm đông đảo, cũng là cơ sở cho số lượng võ giả tăng lên.

Ma Thiên Thành trước giờ đều do Thuỵ Vân Phu Nhân quản lý.

Năng lực của nàng rất mạnh, đem Ma Thiên Thành phát triển với tốc độ đáng kinh ngạc.

Sáng ngày ba mươi.

Thuỵ Vân Lâu.

Kiến trúc cao nhất Ma Thiên Thành, không có một trong, cũng là nơi làm việc của Thuỵ Vân Phu Nhân. Phòng làm việc của Thuỵ Vân Phu Nhân, ở ngay trên đỉnh, bốn phía là tường thuỷ tinh nhìn ra toàn cảnh Ma Thiên Thành, cho thấy địa vị đỉnh cao của nàng ở trong toà thành này.

-Ngươi không nghỉ việc chuẩn bị đón giao thừa sao?

Ta cười hỏi.

-Công việc quá nhiều. Phải chi ta cũng biết phân thân giống ngươi. Hà Duyên và Ân Trí đã chuẩn bị hết, tối nay về đón giao thừa cùng các nàng là được rồi.

Thuỵ Vân Phu Nhân vừa nói chuyện, vừa cắm đầu giải quyết sổ sách. Cũng may là nàng từ sau khi đột phá Nguyên Thần Cảnh, nhận ra không còn cách nào mạnh thêm được nữa, cho nên đã từ bỏ tu luyện, chuyên tâm làm quản lý.

-Ta biết phân thân, cũng làm không hết việc.

-Chơi gái cũng gọi là công việc sao?

Thuỵ Vân Phu Nhân rất là không khách khí. Bởi vì quen biết đủ lâu, mà ta đối với nàng cũng luôn rất tuỳ tiện.

-Rất không may, ngươi nói đúng rồi. Đối với ta mà nói, chơi gái là công việc.

-Được rồi, ngươi tìm ta sẽ không phải chỉ để nói chuyện phiếm đó chứ. Nếu ngươi hiện tại nói muốn chơi ta, ta lập tức tự bạo nguyên thần, đi Luân Hồi luôn.

Thuỵ Vân Phu Nhân ngẩng đầu lên nhìn ta, cho thấy quyết tâm của nàng.

-Khả năng sắp tới ta sẽ đem một lượng lớn dân chúng từ Minh Quốc đến Thập Vạn Sơn Châu. Ma Thiên Thành chứa nổi không?

-Tầm khoảng bao nhiêu?

-Ít thì vài triệu, nhiều thì chục triệu.

-Ngươi cần nhiều người như vậy để làm gì chứ?

Ta không đáp, mà đưa tay ra trước. Lấy thị lực siêu cường của Nguyên Thần Cảnh, có thể nhìn thấy một sợi tơ cực mỏng lóng lánh ánh bạc trôi nổi trên lòng bàn tay của ta. Thuỵ Vân Phu Nhân bị thu hút, gác tạm công chuyện sang một bên, cẩn thân quan sát.

-Chân khí thất giai? Cảm giác giống chân khí của ngươi, lại hơi khác lạ. Rất tinh thuần.

-Nhận xét của ngươi rất là chính xác. Thứ này gọi là Năng Lượng Tín Ngưỡng, còn gọi là Tín Ngưỡng Chi Lực, tương đương với thất giai. Gần đây việc truyền bá giáo nghĩa mới ở Minh Quốc tiến triển tốt đẹp, thu được một lượng tín đồ thành kín. Mỗi một người bọn họ thành tâm cầu nguyện, sẽ sinh ra một tia Năng Lượng Tín Ngưỡng, tập hợp lại, chính là được một sợi Năng Lượng Tín Ngưỡng trong tay ta vừa nãy.

Giáo nghĩa của Ma Thiên Giáo vốn chẳng thờ phụng vị thần nào cả, chỉ để cao tự do và phá bỏ Luân Hồi. Nhưng giáo nghĩa mới truyền bá ở Minh Quốc thì đã sửa đổi, tôn ta làm thần tối cao, để cho các tín đồ ca ngợi thờ phụng.

Chuyện này vốn dĩ bắt nguồn từ việc Thương Quốc và Nguyên Quốc đang đẩy mạnh hoạt động tôn giáo trong nước. Thậm chỉ Thanh Quốc cũng đã lập một giáo phái gọi là Huyết Giáo, đã phong là quốc giáo, tôn thờ Huyết Thần, cho rằng Thục Trinh Thái Hậu là hiện thân của Huyết Thần ở nhân gian, để tín đồ thờ cúng ca tụng. Ta vốn tưởng đây chỉ là thủ đoạn để mê hoặc nhân tâm mà thôi, tôn giáo dùng để tẩy não vốn rất là hiệu quả mà, bao đời nay vẫn thế. Cho nên sửa đổi giáo nghĩa Ma Thiên Giáo truyền bá ở Minh Quốc, để đối chọi với các tu sĩ của ba giáo phái kia đang không ngừng xâm nhập vào Minh Quốc truyền giáo đồng thời hoạt động tình báo.

Ai dè lại phát hiện ra thứ gọi là Năng Lượng Tín Ngưỡng này.

May mà vẫn kịp.

Năng Lượng Tín Ngưỡng là năng lượng cấp bậc thất giai, rất dễ hấp thụ, gần như không có tác dụng không mong muốn gì, vô cùng cao cấp. Phải biết hồn nguyên vốn được tinh lọc từ linh hồn cũng chỉ mới là cấp bậc tứ giai mà thôi. Thậm chí ta cho rằng, Năng Lượng Tín Ngưỡng còn có thể để linh hồn thăng hoa đột phá thành nguyên thần một cách dễ dàng, nếu số lượng đủ nhiều.

Càng nghĩ càng rất có khả năng.

Thất giai Nguyên Thần Cảnh, trong thời đại thần thoại cũng chính là thần linh. Có rất nhiều thần linh vốn chỉ là thánh giả lục giai, thành lập giáo hội của riêng mình, thu nhận tín đồ, tích tụ tín ngưỡng, sau đó phong thần. Chính là dựa vào tác dụng của Năng Lượng Tín Ngưỡng. Mà sở dĩ chiến tranh tôn giáo khốc liệt như vậy, cũng là để tranh giành thứ tài nguyên gọi là Năng Lượng Tín Ngưỡng này.

-Như vậy nhân khẩu là thứ không thể bỏ qua được. Nhưng Ma Thiên Thành đã đạt cực hạn, mở rộng cũng có thể, nhưng sẽ phá vỡ quy hoạch, thiệt hại rất nghiêm trọng. Đổi chỗ khác đi, Tây bắc Thập Vạn Sơn Châu còn trống đấy.

-Như vậy lại phải đi nói chuyện cùng Trương Chân Nhân. Không dễ a.

-Ai bảo hồi xưa ngươi quá chén hứa bừa với Trương Chân Nhân không đụng đến đám nữ nhân đó. Để bọn hắn được thế kiêu ngạo. Ta đã sớm không ưa bọn hắn rồi.

-Chuyện này để ta tính.

-Vị trí của Tây Môn Thành rất thuận lợi, diện tích trống xung quanh cũng không nhỏ, rất có tiềm năng.

Thuỵ Vân Phu Nhân cố tình nói ra Tây Môn Thành.

-Tên nào ở Tây Môn Thành đắc tội ngươi rồi? Lấy bản lĩnh của ngươi mà không xử lý được hắn sao?

-Tây Môn Khánh. Hắn cũng là giáo chúng trong giáo. Ma Thiên Giáo là của ngươi, không phải của ta. Ngươi không cần đếm xỉa gì đến giáo luật, nhưng ta thì có. Với lại hắn rất khôn khéo, làm việc không có sơ hở gì, ta không ra tay được.

-Hắn đắc tội gì ngươi?

-Hắn dám mắng ta là đồ con điếm.

Cái này, cũng không phải mắng sai cho lắm. Chuyện này hơn nửa là Tây Môn Khánh vừa gặp liền mê Thuỵ Vân Phu Nhân, gạ tình nàng thất bại, tức giận lỡ mồm mà thôi. Nhưng nữ nhân đều rất nhỏ nhen mà. Thà đắc tội tiểu nhân còn hơn chọc giận đàn bà. Tây Môn huynh quả thật rất không khôn khéo.

-Nhưng chuyện chọn Tây Môn Thành làm nơi tái định cư thì ảnh hưởng gì đến Tây Môn Khánh chứ?

Ta thắc mắc.

-Ngươi ngốc à. Tây Môn Thành, Tây Môn Khánh liên quan rõ ràng thế kia còn không nhận ra?

Cũng chỉ có Thuỵ Vân Phu Nhân mới dám mắng ta như thế. Nhưng ta vẫn chưa hiểu, còn cần thỉnh giáo nàng, cho nên chỉ có thể nhịn. Thuỵ Vân Phu Nhân thấy ta câm nín, nguýt ta một cái rõ sắc, giải thích.

-Tây Môn Thành hiện tại là do Tây Môn Gia quản. Ngươi đem mấy triệu người nhét vào, còn không phải sẽ đổi người quản lý khác sao. Theo đà đó, Tây Môn Thành cũng đổi tên mà thôi.

Nam Cung Thành đổi tên sang Ma Thiên Thành, cũng là do Thuỵ Vân Phu Nhân đề xuất. Đem cơ nghiệp trăm ngàn năm tâm huyết của cả một gia tộc cướp đoạt, đúng là một cách trả thù rất độc ác, cũng rất cao minh. Cho dù Nam Cung Gia giàu sang phú quý còn hơn xưa, nhưng Nam Cung Thành đã mất, quyền lực cũng đã mất, danh tiếng mất, quan trọng nhất, trấn tộc Thần Khí Thiên Tinh Kiếm cũng mất luôn.

Nam Cung Gia hiện tại, không khác gì đã chết.

Tất nhiên đầu sỏ gây chuyện là ta, cho nên ta cũng không có tư cách cảm thông cùng bọn hắn.

Thuỵ Vân Phu Nhân muốn dùng cách tương tự với Tây Môn Gia.

Mĩ phu nhân này, quá đáng sợ rồi, tuyệt đối không thể đắc tội được.

-Được rồi, ta sẽ đi Tây Môn Thành một chuyến xem thế nào.

Ta nhìn Thuỵ Vân Phu Nhân lại cúi đầu vào đống giấy tờ làm việc, cũng có chút cảm giác tội lỗi. Nhưng việc chuyên môn nên để người chuyên nghiệp làm, mới hiệu quả. Đối với phương diện quản lý, ta quả thật không có tâm tư đi lo.

Thuỵ Vân Phu Nhân hôm nay mặc quần tây màu xám ôm sát cặp chân dài miên man, cùng với một chiếc áo cúp ngực cùng màu với quần, phần dưới áo tựa như làn váy vậy xoè ra, ngắn ngang bụng dưới, vừa đủ che kín thân thể. Tóc dài ngang lưng tuỳ ý thả sau đầu, một chút sợi tóc hơi vướng trên bờ vai nhỏ gầy tinh tế. Cái cổ Thuỵ Vân Phu Nhân trắng muốt cao ngạo như là thiên nga vậy. Dung nhan xinh đẹp chăm chú, tràn đầy khí chất nữ doanh nhân thành đạt.

Mà bố trí căn phòng này, cũng theo phong cách hiện đại tiện nghi.

Ta rảo bước đến sau lưng Thuỵ Vân Phu Nhân.

-Ngươi còn có việc gì sao? Hôm nay ta không có thời gian chơi với ngươi đâu.

Thuỵ Vân Phu Nhân không ngẩng đầu lên, nói.

-Không phiền phu nhân làm việc. Ta vừa học được một ngón nghề xoa bóp rất được, phu nhân muốn thử không?

-Cũng được.

Thuỵ Vân Phu Nhân chân dài, cái ghế giám đốc nàng ngồi cũng thật cao, lấy dáng người của ta hiện tại, đứng phía sau là vói không đến vai nàng. Nhưng Bản Giáo Chủ là Hợp Đạo Giả, không cần bắc ghế. Hai chân dẫm lên hư không chắc chắn, mười đầu ngón tay sáng lên lấp lánh ánh kim cương, là Năng Lượng Tín Ngưỡng không sai, nắm lên hai bên bờ vai mảnh khảnh của Thuỵ Vân Phu Nhân, bóp nhẹ một cái.

-Ưm.

Thuỵ Vân Phu Nhân không nhịn được rên lên một tiếng dễ chịu. Ta được thế liền dùng lực nắn bóp vai trần của Thuỵ Vân Phu Nhân, để nàng thoải mái vô cùng, khoé miệng cũng cong lên nở một nụ cười mỉm hài lòng, xinh đẹp không sao nói hết. Sức bền của cường giả Nguyên Thần Cảnh như Thuỵ Vân Phu Nhân rất là lớn, công việc văn phòng chỉ là mây bay thôi. Nhưng áp lực tinh thần cũng khá lớn, lại kéo dài ngày này qua tháng khác, dễ dàng để cho nàng thấy mệt mỏi. Năng Lượng Tín Ngưỡng này, cũng có tác dụng xua tan cảm giác tiêu cực, thanh lọc tâm hồn, để người ta cảm thấy thoải mái. Tất nhiên đây chỉ là một ứng dụng nho nhỏ mà thôi.

-Thật là hết cách với ngươi.

Thuỵ Vân Phu Nhân đem bút đặt xuống.

-Ta thề, ta chỉ muốn mát xa cho phu nhân haha

Ta bắt được tín hiệu, dời tay từ trên vai xuống luồn vào trong áo, tóm lấy hai nhũ cầu Thuỵ Vân Phu Nhân bóp nhẹ, cảm nhận được căng đầy cùng mềm mại lan tràn trong lòng bàn tay, thích vô cùng. Thuỵ Vân Phu Nhân đã là Nguyên Thần Cảnh, có thể tuỳ ý khống chế Sắc Dục Phần Tâm Hoả bình thường. Lúc này nàng động tình, hoàn toàn là do bản thân nàng muốn rồi. Thuỵ Vân Phu Nhân tuỳ ý ta xoa bóp nhũ cầu của nàng, hai gò má ửng hồng lên, đẹp không sao nói hết.

-Nhanh chút, ta còn làm việc.

Thuỵ Vân Phu Nhân tựa lưng lên ghế, chân dài khép lại, giơ cao lên giữa không trung, hai tay đem quần dài cởi ra, ném qua một bên. Ghế xoay một cái, chuyển sang đối mặt với ta, hai chân dài Thuỵ Vân Phu Nhân duỗi thẳng tắp, từ từ tách ra hạ xuống, gác lên hai bên tay vịn, đem hạ thể phô bày trước mặt ta. Mĩ phu nhân hôm nay, mang một cái quần lót lọt khe, cũng cùng màu sắc với quần áo.

-Ta tới đây.

Ta tiến đến đứng giữa háng Thuỵ Vân Phu Nhân, chân đứng vững trên sàn, lần này chiều cao là vừa vặn, côn thịt vừa khéo nhắm ngay âm hộ mĩ phu nhân. Thuỵ Vân Phu Nhân tự đem quần lót kéo sang một bên, lại dùng hai ngón tay đặt lên trên cánh hoa, tách ra một cái, phô bày mật huyệt mê người mời gợi, quyến rũ không chịu nổi. Quy đầu ta đặt đúng vị trí, dưới cái nhìn chăm chú của Thuỵ Vân Phu Nhân, từ từ tiến vào thân thể nàng, cho đến khi lút cán, mu của ta đè ép lên âm hộ màu mỡ của nàng đem đến một đợt cảm giác mềm mại thích vô cùng.

Mật huyệt Thuỵ Vân Phu Nhân vẫn là chặt khít, ấm áp, mềm mại như vậy.

Giống hệt hàng trăm năm trước, khi ta lần đầu tiến vào thân thể nàng.

Chỉ khác là giờ đây khí chất của nàng đã thay đổi.

Cao quý và mạnh mẽ.

Ta chầm chậm đem côn thịt kéo ra khỏi mật huyệt Thuỵ Vân Phu Nhân, lại dùng sức cắm nhanh vào, đẩy ra tầng tầng lớp lớp thịt non âm đạo bóp chặt, tiến đến nơi sâu nhất, thích vô cùng.

-Đừng vận công, làm nhanh chút.

-Hảo.

Ta tăng tốc đem côn thịt như bay cắm rút mật huyệt của Thuỵ Vân Phu Nhân. Mĩ phu nhân cúi đầu chăm chú nhìn côn thịt của ta ra ra vào vào giữa âm hộ múp máp của nàng, không chớp mắt. Cũng không rên rỉ một tiếng, nhắm chặt hai mắt tận hưởng cảm giác cùng ta giao hoan, dâm thuỷ đang không ngừng tiết ra dạt dào đã chứng tỏ thân thể nàng đang thích vô cùng.

-Phu nhân nói xem, lần Luân Hồi sau gặp lại, ta nên nói gì với phu nhân đây?

Lòng dạ mĩ phu nhân này, mênh mông vô định như mây trời, khó mà nắm bắt.

Hiểu rõ Thuỵ Vân Phu Nhân nhất, chỉ có Thuỵ Vân Phu Nhân.

Hỏi trực tiếp nàng là được.

-Ngươi có thể buông tha cho ta sao?

Thuỵ Vân Phu Nhân mở to mắt nhìn thẳng mắt ta, hỏi.

-Có thể. Dù sao Nam Cung Dật ngoại tình cũng chỉ là Luân Hồi thiết lập. Ta có thể khiến hắn làm một trượng phu ngoan ngoãn bên ngươi. Ta sẽ cố gắng bảo vệ ngươi bình an cả đời.

-Tựa như một cặp uyên ương được nuôi trong ao vườn sao, cũng không tệ.

Thuỵ Vân Phu Nhân nhìn ra sau lưng ta, xuyên qua lớp kính dày, là Ma Thiên Thành phồn hoa rộng lớn. Chỉ cần thêm một thời gian, thành phố này sẽ vượt qua Kim Lăng Thành, càng thêm giàu có tươi đẹp, trở thành thành phố số một Thiên Hạ.

-Ta là Thuỵ Vân, là một đám mây tự do. Ta nên thuộc về bầu trời, thuộc về Ma Thiên.

Thuỵ Vân Phu Nhân lộ ra ánh mắt kiên định.

-Phiền ngươi đem cảnh tượng hôm nay cáo tri cho ta của sau này.

-Thế này có hơi dâm đãng quá rồi. Có phải nên ghi lại cảnh khác không?

-Hì không cần. Như vậy sẽ khiến ta xấu hổ đấy. Ngươi không muốn xem ta ngại ngùng đỏ mặt sao?

Thuỵ Vân Phu Nhân thuộc dạng nữ nhân rất lý trí, mà khi nàng ngại ngùng, quả thật xinh đẹp đến mức khiến người ta tan chảy.

-Nhưng giờ ta muốn ngươi trước.

Ta vừa nghĩ đến, lại càng hưng phấn hơn, liền vận lên Cực Lạc Công, đem chân khí tràn vào thân thể Thuỵ Vân Phu Nhân. Thần niệm tựa như sợi tơ, cuốn lấy nguyên thần của Thuỵ Vân Phu Nhân, tựa như bóc bánh, đem linh hồn của nàng móc ra, tiếp xúc thâm mật cùng linh hồn của ta.

-A, đã bảo ta còn nhiều việc mà…a…hảo đáng ghét…ư…a

Thuỵ Vân Phu Nhân bị khoái cảm như sóng thần ập tới đánh tan tất cả lý trí, cũng bất chấp tất cả, vươn người tới ôm lấy cổ ta, để ta nằm sấp lên người nàng, dùng đôi môi xinh đẹp tươi thắm cùng ta hôn kịch liệt.

Thân thể Thuỵ Vân Phu Nhân thật mềm, thật êm ái, bồng bềnh tựa như mây trời.

Cơ thể, chân khí và linh hồn của chúng ta đã quá quen thuộc với đối phương, nhanh chóng cùng đạt được đồng điệu, hoà tan với nhau làm một.

Bạn đang đọc Vô Dơ Luân Hồi Ký sáng tác bởi HKLT
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HKLT
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 50

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.