Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiên Khí Linh Viêm (3)

Tiểu thuyết gốc · 3342 chữ

Chương 10.3 Thiên Khí Linh Viêm (3)

Ta cùng Kim Bình Nhi tiến lại gần, là muốn lại gần xem kỹ Linh Viêm trong truyền thuyết. Từ ngoài nhìn vào, trừ tạo hình đặc biệt, cũng không có gì đáng nhắc tới.

-Lần này may có đại sư, nếu không chưa chắc đã thành công.

-A di đà phật, nhưng cái giá quá lớn. Cũng may bọn hắn chỉ là tạm nhập Luân Hồi mà thôi. Bây giờ chúng ta cần tìm cách rời khỏi nơi này.

-Cấm chế đã mất, chúng ta có thể bay ra nơi này.

Cáp Ni Khắc Tư cầm Linh Viêm, trong lòng vừa vui vì lần đầu tiên đã lấy được Linh Viêm, buồn vì hai tỷ muội thân thiết đã vong mạng.

Đúng lúc này.

Kim Bình Nhi nhanh như chớp lao tới tóm lấy Linh Viêm, Cáp Ni Khắc Tư tu vi gà mờ, không phản ứng kịp.

Ta cùng ba vị Thánh Mẫu cùng lúc lao tới.

Bùm.

Ánh sáng cùng lửa mạnh bùng lên thổi bay chúng ta. Cáp Ni Khắc Tư trực tiếp vong mạng.

Cũng may cấm chế đã mất, ta lăng không cố giữ vững thân mình, vừa ổn định lại, Kim Bình Nhi đã xông tới trước mặt.

Linh Viêm không hổ là Thiên Khí, lại thuộc Hoả, là khắc chế chân khí thuộc Kim như Kim Chung Tráo của ta, chớp mắt phá tan kim chung, xuyên qua cả Kim Cang Bất Hoại Thân, từ bả vai chém thẳng xuống tim, một chiêu đòi mạng.

Linh Tê Kim Tâm thân là Luân Hồi Bảo Khí, đặc tính không thể huỷ diệt ở đó, Thiên Khí cũng không thể cắt ngang.

Ta bị đánh xuống biển dung nham.

Mẹ nó.

May mắn đám rắn lửa đã mất tích, xem ra nơi này cũng là lồng giam của chúng, cấm chế vừa mất, đã bơi đi tìm tự do rồi. Ta vội vàng đem áo cà sa gói lấy bản thân, dùng chân khí căng lên thành một quả bóng, ở bên trong mở hết công suất Linh Tê Kim Tâm trị thương.

Trên bờ, giải quyết xong chiến lực mạnh nhất là ta, Kim Bình Nhi cũng không vội vã lại ra tay, đợi ba vị Thánh Mẫu quay lại tạo thành thế trận đứng đối mặt.

-Ngươi vậy mà có thể sử dụng Linh Viêm, hơn nữa không chịu phản phệ. Ngươi là hậu duệ Viêm Đế. Ngươi là ai.

-Phản phệ là có chút, nhưng ta vẫn chịu được. Nhưng cũng đủ chứng minh huyết mạch của ta tinh thuần hơn đám phế vật các ngươi. Bà già, còn nhớ đứa bé gái ngươi tha mạng tám mươi năm trước ở Đôn Hoàng Thành chứ.

-Vậy mà lại là ngươi. X3

Cả ba Thánh Mẫu vậy mà lại nhận biết Kim Bình Nhi, xem ra ân oán giữ bọn hắn không nhỏ.

-Yêu nữ đáng chết, xem bần tank trị ngươi ra sao.

Lúc nãy quá bất ngờ, ăn thiệt thòi. Kim Bình Nhi không chơi lửa, cho dù có Linh Viêm, cũng tuyệt không đỡ nổi ta và ba vị Thánh Mẫu hội đồng. Ta hồi phục trong chớp mắt, Luân Hồi Bảo Khí vẫn là luôn lợi hại như vậy, dùng đúng, cũng không so Thiên Khí kém.

-Nàng là nhắm vào ta. Đại sư là Luân Hồi Giả, chỉ cần nắm rõ tiền căn hậu quả, lần sau chắc chắn có thể ứng phó. Nhiệt Y Trát ngươi hãy bảo vệ đại sư rời đi.

Thái Thánh Mẫu truyền âm.

-Vâng.

Nhiệt Y Trát cũng không du dự, vòng qua Kim Bình Nhi đến bên ta. Truyền âm cho ta.

-Đại sư, xin bình tĩnh. Mục đích lần này đã thành, cũng không cần dây dưa thêm nữa. Mau cùng ta rời đi, ta có chuyện cần nói rõ cho đại sư.

-Được.

Bái Hoả Giáo vậy mà ôm quyết tâm chết hết tại Vô Tận Viêm Châu đấy, thậm chí đã xác định sẵn thất bại. Nghĩ rõ, ta cũng không do dự, âm thầm đem Kim Bình Nhi ghi vào sổ thù. Cùng Nhiệt Y Trát rời đi. Kim Bình Nhi vậy cũng không đi ngăn cản. Vì chiến đấu nhanh chóng xảy ra bên dưới.

Như đã nói, Kim Bình Nhi dù cầm Thiên Khí, nhưng không chơi lửa, mà hai vị Thánh Mẫu thì ngược lại, lại ôm quyết tâm chiến tử, cho nên đều nhau.

Mà qua lời Nhiệt Y Trát, ta cũng đã rõ chuyện gì xảy ra.

Bái Hoả Giáo trải rộng khắp Tây Sa Mĩ Châu, ở Đông Thắng Thần Châu cũng có. Mà Đôn Hoàng Thành là cửa ngõ hai đại lục, vị trí chiến lược, lợi ích cực lớn, tự nhiên Bái Hoả Giáo cũng vươn tay, hơn nữa chú ý đầu tư phát triển. Ở Đôn Hoàng Thành hơn tám mươi năm trước ra một vị hậu duệ Viêm Đế huyết mạch tinh thuần, đã định sẵn làm Thánh Nữ. Nhưng Sắc Dục Phần Tâm Hoả xuất hiện, giáo chúng ở Đôn Hoàng Thành đem tôn làm chí cao hoả, cũng lấy hoan hỉ sắc dục làm giáo lý, tự thành nhất hệ. Sau xung đột diễn ra, phía Đôn Hoàng Thành vậy mà thoát ly Bái Hoả Giáo, tự thành giáo riêng, gọi Dục Hoả Giáo. Thái Thánh Mẫu lúc bấy giờ vẫn còn là Thánh Nữ dẫn đầu ra tay trấn áp. Đôn Hoàng Thành máu chảy thành sông, lửa cháy bảy ngày bảy đêm không dứt. Dục Hoả Giáo toàn diệt. May mắn Liệt Hoả Thái Hoàng bản lĩnh thông thiên, đem Sắc Dục Phần Tâm Hoả hoàn toàn trấn áp, dù không thể tận diệt, lấy được lòng tin cực lớn của toàn giáo, Bái Hoả Giáo trải qua nội loạn, cũng vì thế mà không hề suy bại, phát triển càng mạnh hơn. Mà Sắc Dục Phần Tâm Hoả, cũng thành tà hoả, cùng với đám cao tầng Dục Hoả Giáo, bị giáo chúng Bái Hoả Giáo cùng người dân Tây Sa Mĩ Châu sỉ nhục lăng mạ đến tận bây giờ, sau này ngàn năm e rằng không dứt.

Mà đám cao tầng Dục Hoả Giáo tôn Sắc Dục Phần Tâm Hoả làm chí cao hoả, tự nhiên cuồng hoan dâm loạn, con rơi vô số, Kim Bình Nhi chính là. Khi đó chiến thắng đã định, Thái Thánh Mẫu tha nàng một mạng. Nên mới có chuyện bây giờ.

-Đi đâu.

Đang vừa bay đi vừa mải nghe Nhiệt Y Trát kể chuyện. Bên tai vang lên một giọng nam nhân. Ta hoảng hồn vận Kim Chung Tráo lên.

Choang.

Ôi Kim Chung Tráo của ta, sao hôm nay vô dụng như vậy, bị phá mấy lần.

Bị một quyền vỡ tan.

Ta cùng Nhiệt Y Trát lấy tốc độ nhanh gấp mấy lần lúc đi bay ngược về chỗ cũ, toàn thân vỡ tan, máu tươi tung bay kéo thành một đường chỉ đỏ dài. Nhiệt Y Trát lập tức mất mạng.

Khi ta bò dậy được, thấy một nam nhân mặc áo bào vàng như vua chúa, đầu đội kim quan, ngực để trần, dung nhan như ngọc, lại nhiều mấy phần nam tính, đang đứng sờ đầu Kim Bình Nhi khen ngợi.

Thất giai.

Bộ dạng như vậy, không phải Khoái Hoạt Hoàng Trầm Lãng thì còn ai.

-Phục hồi thật nhanh, còn giống như bất tử bất diệt. Đại sư thật khiến người ta bất ngờ. Nhưng thân thể bất diệt, không biết linh hồn có là. Hơn nữa đại sư còn luyện Đồng Tử Công, hihi, quá thú vị rồi.

-Á.

Ta không nhịn được hét thảm. Linh Viêm cắm vào ngực, khuếch đại uy lực Sắc Dục Phần Tâm Hoả, đốt cháy hết linh niệm của ta, đã lan sang linh hồn. Có Linh Viêm, e rằng Sắc Dục Phần Tâm Hoả này cũng không so với Bản nguyên hoả trong người Liệt Hoả Thái Hoàng kém.

Kim Bình Nhi mặc kệ ta lăn lộn.

Bên kia chỉ có Thái Thánh Mẫu còn sống.

-Lão xử nữ, ta không giết ngươi đâu, có trò vui hơn đấy.

Nói rồi cũng cho Thái Thánh Mẫu một mồi Sắc Dục Phần Tâm Hoả. Tu vi của nàng đã bị Trầm Lãng phế, không thể chống cự. Hắn đứng một bên xem, không nhịn được cười lên ha hả.

Mẹ nó đôi gian phu dâm phụ này, thật quá độc ác.

Ta ghi thù rồi.

Trầm Lãng vừa cười khả ố, vừa ôm người tình bay lên, muốn rời đi.

Kiú.

Chu Tước đến rồi.

Vạn hạnh, Liệt Hoả Thái Hoàng còn sống. Đang bay theo sau.

Một cột lửa khổng lồ phóng tới Trầm Lãng.

Hắn vậy mà đẩy Kim Bình Nhi ra chắn phía trước.

Hợp lý, lửa của Chu Tước, là thứ Trầm Lãng cũng không dám đón đỡ trực diện đấy. Hắn cũng không phải Liệt Hoả Thái Hoàng chuyên chơi lửa. Mà Linh Viêm, lại có thể coi là khiên chắn lửa số một thiên hạ.

Nhưng không hợp tình, Khoái Hoạt Hoàng, cũng đủ lạnh lùng, vô tình vô nghĩa.

-Ngươi muốn chết.

Liệt Hoả Thái Hoàng vậy mà liên thủ với Chu Tước, chờ cột lửa tán đi, liền cưỡi Hỗn Nguyên Bàn xông tới, hoả chưởng cháy lên lửa không màu xuất ra tấn công Trầm Lãng. Hắn lại vẫn tiếp tục nhấc Kim Bình Nhi đã bị hấp đến mất tri giác ra đón đỡ. Thật tàn nhẫn.

Bùm.

Kim Bình Nhi bị nổ thành tro bụi. Không biết nàng có hối hận khi đi theo tên đàn ông vô tình độc ác như Trầm Lãng.

Cả hai lui gấp ra sau.

Trên tay Liệt Hoả Thái Hoàng đã cầm Linh Viêm, nhưng sắc mặt không vui. Dù đã lường trước Bái Hoả Giáo toàn diệt, nhưng khi chứng kiến đến, sao có thể không đau lòng.

-Tạ Cư Sĩ, xin giữ chân dùm Chu Tước một lát. Ta có lời cuối cùng muốn nói cùng nương tử.

Liệt Hoả Thái Hoàng vậy mà gọi Thái Thánh Mẫu là nương tử.

-Được.

Tạ Yến Khách hiện thân, cuốn lấy Chu Tước, trong mắt tràn đầy nhu tình cùng hoài niệm, Liệt Hoả Thái Hoàng làm lão nhớ về nương tử hiền dịu của lão.

-Hừ.

Trầm Lãng hừ một tiếng, định rời đi.

-A di đà phật. X4

-Trầm thí chủ, chớ vội đi.

Trầm Lãng sắc mặt đại biến, không còn giữ được sự lạnh lùng ngạo mạn như ban đầu. Bởi vì Tứ Đại Cao Tăng ngay và luôn thể hiện ra truyền thống tốt đẹp của Thiếu Lâm Tự, lấy mạnh đánh yếu, lấy nhiều đánh ít. Để cho hắn biết thế nào là lòng nhân ái của người xuất gia, ý đồ đem hắn đi gặp Phật Tổ luôn đấy.

Ta ngồi xếp bằng vận Đồng Tử Công trấn áp Sắc Dục Phần Tâm Hoả, rất có hiệu quả. Thần thông Đạt Ma Tổ Sư sáng tạo ra, cũng không chỉ có tác dụng về mặt thân thể đơn giản như vậy.

Bên kia Thái Thánh Mẫu vốn muốn tự sát. Nhưng lúc nghe thấy tiếng Thái Hoàng, cũng lại cố gắng nhẫn nhịn Sắc Dục Phần Tâm Hoả thiêu đốt.

-Nương tử, ngươi vất vả rồi.

-Không vất vả gì, giây phút cuối cùng còn có thể thấy chàng, đã là may mắn. Chỉ là nhập Luân Hồi mà thôi, lần sau chúng ta còn sẽ gặp lại.

-Lần sau chúng ta vẫn tiếp tục làm vợ chồng.

Thái Thánh Mẫu nằm trong lòng Liệt Hoả Thái Hoàng, dần dần hoá thành tro bụi. Cả đời thờ lửa, khi chết đi cũng là về với lửa, lại nhiều hơn một vòng tay của người thương.

Viên mãn.

Liệt Hoả Thái Hoàng hai mắt già nhỏ lệ, lại thần kì cũng không bị sức nóng kinh hoàng trên người lão làm bốc hơi, lăn trên gò má khô gầy đen đúa, rơi trên mặt đất.

Thái Thánh Mẫu hơn trăm năm mươi tuổi, một thân trinh nguyên. Lại kết thành vợ chồng cùng Liệt Hoả Thái Hoàng, còn mặn nồng như vậy. Cặp đôi này, cũng thật biết chơi.

-Đại sư, ngài còn trụ được chứ.

-Tạm thời không có vấn đề gì. Nhưng Sắc Dục Phần Tâm Hoả đã bén lên linh hồn, Đồng Tử Công của ta tạm thời giữ được, nhưng cũng không lâu.

-Đã dính lên linh hồn, ta cũng hết cách. Trừ phi đại sư đột phá thất giai, hoặc đến Tống Quốc tìm Vong Tình Lão Hoàng.

-Đa tạ Thái Hoàng chỉ điểm.

-Lần này ngược lại đội ân đại sư, lần Luân Hồi sau, hy vọng có thể cùng đại sư kề vai chiến đấu.

Ta từ trong lời nói của Liệt Hoả Thái Hoàng nghe ra được rất nhiều kì vọng.

-A di đà phật, Thái Hoàng, lần Luân Hồi sau lại gặp.

-Đại sư, lần Luân Hồi sau lại gặp.

Liệt Hoả Thái Hoàng đạp Hỗn Nguyên Bàn, tay cầm Linh Viêm, bay lên gia nhập chiến đấu giữa Tạ Yến Khách và Chu Tước.

-Tạ cư sĩ, đa tạ rồi. Chuyện ở đây đã có ta lo, xin hãy rời đi.

-Không cần, ta cũng muốn nhìn xem, hai chúng ta hợp lực, có làm gì được con chim sẻ này không.

Kiú.

Chu Tước vậy mà nghe hiểu, nổi giận.

Nhưng gió đã đổi chiều.

Liệt Hoả Thái Hoàng có tuy không phải hậu duệ Viêm Đế, cũng không phải là người vạn hoả triều bái, nhưng cũng được tầm thiên hoả triều bái đấy. Thành ra vậy mà có thể sử dụng Linh Viêm, bất quá chịu đến phản phệ cực lớn. Nhưng lão đã ôm tử chí, đương nhiên không ngại. Linh Viêm trong tay, Liệt Hoả Thái Hoàng đã có năng lực tổn thương đến Chu Tước, không như trước chỉ chịu đánh. Linh Viêm là Thiên Khí đại diện cho Lửa, không nói đến thuộc tính Hoả, chỉ riêng sắc bén cùng cứng rắn đã đủ để phá giáp, xuyên qua mớ lông dày của Chu Tước. Liệt Hoả Thái Hoàng chủ công, chủ thủ, Tạ Yến Khách lấy Đàn Chỉ Thần Thông lược trận, quấy nhiễu, để cho Chu Tước kiêng kị không thôi.

Nhưng Chu Tước không hổ là trong Tứ Linh, vẫn đánh ngang tay, không chịu mấy tổn thương.

Còn Trầm Lãng thì không được lợi hại như vậy, rất nhanh đã bị trấn áp. Mỗi vị trong Tứ Đại Cao Tăng vốn đã có tu vi cao hơn hắn, lại quần ẩu, rất nhanh hắn liền quỳ, nhưng quỳ nhanh như vậy, cũng đủ chứng minh hắn là gà mờ trong đám thất giai. Đúng là chỉ có đặt sai tên chứ không có chuyện đặt sai danh hiệu, nếu hắn là Chiến Thần Hoàng hoặc Vô Địch Hoàng mà không phải Khoái Hoạt Hoàng, vậy chuyện đã khác. Đã thế còn luyện cái gì mà Vô Địch Thần Giám, đúng là chỉ giỏi nổ. Nếu không phải thấy hắn đẹp trai ngời ngợi, mà phải béo lùn hói đầu, ta đã hoài nghi hắn là kẻ xuyên không rồi. Sau khi trấn áp xong Trầm Lãng, Tứ Đại Cao Tăng còn qua chỗ Chu Tước hỗ trợ. Sáu người chấp một mình chim.

Chu Tước thấy đám người này vậy mà ỷ đông hiếp chim, kêu lên một tiếng buồn bực, quay đầu rời đi.

Liệt Hoả Thái Hoàng đã nói lời tạm biệt với ta, cũng không ngờ còn có thể sống, bởi dù sáu người đánh một mình chim, cũng chưa chắc làm gì được Chu Tước, lão có thể trụ được đến bây giờ, cũng bởi lão chơi lửa cả đời, lửa của Chu Tước không làm khó được lão, bây giờ đã là đèn cạn dầu, sau khi đa tạ Tứ Đại Cao Tăng tới trợ giúp, quay người rời đi, không biết đi đâu.

Còn Tứ Đại Cao Tăng cùng Tạ Yến Khách, mang theo ta trực tiếp bay qua Nam Đại Dương, quay về Thiếu Lâm Tự.

Hỏi ra mới biết, Bái Hoả Giáo đã bí mật đến Thiếu Lâm Tự và Ma Thiên Nhai, mang theo thành ý lớn nhất mời các đại cao thủ thất giai hỗ trợ, nhưng chỉ cần ra tay khi có các thất giai khác ra tay cản trở Bái Hoả Giáo mà thôi. Mà nhờ vả Thiếu Lâm Tự và Ma Thiên Nhai, cũng vì hai nơi này đủ tín dự. Thêm vào Linh Viêm tuy là Thiên Khí, nhưng quá nhiều hạn chế, cũng không phải ai cũng nhớ thương. Không biết bởi thành ý của Bái Hoả Giáo đủ nhiều hay biết tin ta cũng tham gia, Tạ Yến Khách và Tứ Đại Cao Tăng sảng khoái đáp ứng rồi.

Mà Trầm Lãng, sau khi cảm nhận được phật pháp vô biên và nắm đấm vô cùng của Thiếu Lâm Tự, đã khai ra hắn cũng chỉ là nghe lời Kim Bình Nhi mới tới góp vui thôi. Đúng là sau lưng mỗi người đàn ông thất bại đều có một người đàn bà xúi dại.

Khoái Hoạt Hoàng liền thành Sám Hối Hoàng, bị trấn áp ở Thiếu Lâm Tự, đời này cũng đừng nghĩ lại ra ngoài.

Bái Hoả Giáo bị diệt, Khoái Hoạt Hoàng bị bắt. Toàn bộ nhân sĩ võ lâm đi Vô Tận Viêm Châu toàn diệt. Thập Vạn Sơn Châu cùng Đông Nam Hải loạn thành một đống không nói, bên Đông Thắng Thần Châu cũng oanh động một hồi.

Nhưng ta bận nghĩ cách trấn áp Sắc Dục Phần Tâm Hoả, cũng không để ý bên ngoài.

Đúng như Liệt Hoả Thái Hoàng nói, chỉ có hai cách, một là ta đột phá thất giai, hai là đi Tống Quốc tìm Vong Tình Lão Hoàng xuất thủ. Lấy ra Sắc Dục Phần Tâm Hoả, chắc cũng giống như tiếng hành phẫu thuật não, nhưng khác là tiến hành trên linh hồn, cả Cửu Châu cũng chỉ có lão làm được.

Dựa vào Đồng Tử Công, ta cũng coi như là chống chọi được Sắc Dục Phần Tâm Hoả, nhưng ngồi yên không ngủ không nghỉ vận công liên tục cũng chỉ làm chậm lại tốc độ lan tràn của nó thôi. Mà sau khi ăn hết đống đan dược tăng cường linh niệm trong đống thành ý của Bái Hoả Giáo mang cho Thiếu Lâm Tự, ta cho một cái kết luận, không có thêm mấy tấn đan dược, ta đừng mong đột phá. Là tính bằng tấn đấy.

Còn Vong Tình Lão Hoàng, vậy đã mất tích mười mấy năm, lão già này không môn không phái, không con không cái, không tìm nổi.

-Ngươi lại muốn ra ngoài?

-Đúng vậy sư phụ, cứ nhi vậy, đồ nhi sẽ bị đốt chết.

-Nếu không còn cách nào, chi bằng ngươi hoàn tục đi. Sắc Dục Phần Tâm Hoả cũng không nguy hiểm như vậy. Chỉ vì chúng ta là người xuất gia, nên mới phiền phức thôi.

-Sư phụ, đệ tử một lòng hướng Phật, sẽ không hoàn tục. Mà đây chính là kiếp nạn đệ tử phải trải qua, nếu bây giờ né tránh, ngày sau làm sao đắc đạo siêu thoát.

-A di đà phật, đúng là đi một ngày đàng học một sàng khôn. Lần trước ngươi ra ngoài, đã trưởng thành không ít, phật tâm cũng kiên định hơn nhiều. Là việc đáng mừng. Vậy ngươi đi thôi.

-Vậy đệ tử xin tạm biệt sư phụ và các vị sư huynh.

-A di đà phật.

Sau khi về Thiếu Lâm Tự chưa được một tháng, ta lại lần nữa phải xách đít ra ngoài. Bất quá đích đến lần này không quá xa, ở ngay đông bắc Thập Vạn Sơn Châu.

Tiêu Dao Phái.

P/S: Cầu để cử, cầu kim phiếu.

Bạn đang đọc Vô Dơ Luân Hồi Ký sáng tác bởi HKLT
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HKLT
Thời gian
Lượt thích 10
Lượt đọc 427

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.